Đăng vào: 12 tháng trước
Gió thổi tay áo, ý lạnh buốt xương.
Đúng lúc này, Thẩm Trạch Xuyên bỗng nghiêng đầu hắt hơi một cái, phá vỡ thế đối lập hết sức căng thẳng động chút liền bùng nổ này. Y dầm mưa cả người ướt sũng, quơ quơ tay với Tiêu Trì Dã, trầm giọng hỏi: “Có khăn không?”
Tiêu Trì Dã bước ra một bước, đưa cho y cái khăn.
Chóp mũi Thẩm Trạch Xuyên cóng đến ửng hồng, đầu ngón tay cũng hồng. Y cầm chiếc khăn màu lam kia, che mũi miệng lại.
Lúc này Tiêu Trì Dã mới chậm rãi căng dù, cũng không tránh đường, hắn hỏi: “Đi đâu vậy?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Chơi.”
“Ngươi dù gì cũng là cận vệ của ta, ra ngoài đi chơi cũng phải thông báo cho phòng ghi tên một tiếng.” Tiêu Trì Dã nói, “Chẳng nói tiếng nào đã chạy mất, thật làm người lo lắng.”
“Bên trong nhà tắm để lại yêu bài đó, nhị công tử không thấy à?” Thẩm Trạch Xuyên ngửi mùi trên tấm khăn, rất dễ ngửi, không phải huân hương mà bọn quý tử Khuất Đô quen dùng, mà giống như gió lớn hiên ngang hoang dã dưới mặt trời chói chang, là mùi trên người Tiêu Trì Dã.
Thật thơm.
Thẩm Trạch Xuyên rũ thấp con ngươi, cơ hồ mê muội mùi hương này rồi. Đây là ánh mặt trời y không thể chạm tới, cũng là khí phách cả đời này y không còn có được. Y hơi không muốn trả lại khăn cho hắn, thế là bèn nhích khoé mắt liếc Tiêu Trì Dã, mang theo ý tứ muốn nói lại thôi.
“Không thấy.” Tiêu Trì Dã mò trên ngực mình, không mò ra đồ đang muốn, chuyển cái nhìn thì thấy ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên, sững ra một cái, nói, “Làm chuyện gì trái với lương tâm mà phải nhìn ta như vậy?”
“Ai mà biết được.” Thẩm Trạch Xuyên đắc ý nói với hắn, “Chuyện ta làm trái với lương tâm nhiều lắm.”
“Nói một hai chuyện cho ta nghe chút nào.” Tiêu Trì Dã nói.
“Tâm sự buổi đêm thì nên ở trong phòng, đứng ở đây lạnh lắm.” Thẩm Trạch Xuyên ho khan một tiếng, hỏi, “Nhà tắm còn mở không?”
“Đóng rồi.” Tiêu Trì Dã nói, “Muốn tắm chỉ có thể vào phòng ta thôi. Thân thể yếu thế này, gọi đại phu đến khám cho ngươi nhé?”
“Vậy thì tốt thật đấy.” Thẩm Trạch Xuyên gặp chiêu đỡ chiêu, “Nhị công tử ra mặt lại đỡ tiền khám cho ta.”
“Bệnh nặng chưa khỏi mà chạy khắp nơi làm người lo lắng, sau này ta sẽ sai người đi theo ngươi.” Tiêu Trì Dã rất có phong độ nhường đường, “Đi thôi, nhị công tử bung dù dẫn ngươi đi.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn bả vai hắn cao hơn cả mình, rồi lại nhìn hắn, cười nói: “Ta đi cà nhắc bung dù cũng được mà.”
“Ta sợ đụng đầu.” Mặt bên của Tiêu Trì Dã rất hấp dẫn, sống mũi cao thẳng, đường nét dễ nhìn. Hắn nói: “Ngươi thấp quá.”
Thẩm Trạch Xuyên cùng hắn bước vào cửa lớn, nói: “Là ngươi thật sự quá cao đấy.”
“Ngày nhỏ ta thấp hơn đại ca mấy cái đầu lận, lại có cái tên thế này, trong lòng sốt ruột lắm, ngày nào cũng chăm luyện công phu, trước khi ngủ nhất định phải uống sữa bò.” Tiêu Trì Dã sải chân dài qua vũng nước, nói tiếp, “Nào ngờ đến khi mười ba mười bốn tuổi, người cứ thế cao lên.”
“Vậy chẳng phải rất tốt sao.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Đại ca ta cũng rất cao.”
Mưa nhỏ rồi, tuyết lại chuyển dày.
Tiêu Trì Dã nâng cao viền dù, ngắm tuyết, nói: “Lại là một năm.”
Thẩm Trạch Xuyên cũng ngắm tuyết, nói: “Lại là một năm.”
“Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ.” Tiêu Trì Dã dừng một chút, “Thái hậu đã suy thế, ngươi có thể rời khỏi Khuất Đô, đi bất kỳ nơi nào.”
“Sau đó mai danh ẩn tích, quên mất quá khứ, bình thường một đời.” Thẩm Trạch Xuyên bình thản nói, “Đây không phải là lời mà người hận ta nên nói.”
“Ta hận kỵ binh Biên Sa, ” Tiêu Trì Dã lãnh đạm nói, “cũng hận Thẩm Vệ.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ngươi nên hận ta.”
Ánh mắt Tiêu Trì Dã khẽ nhếch.
Thẩm Trạch Xuyên nói tiếp: “Ta là người dựa vào thù hận mà sống.”
Hoa tuyết điểm trên phiến đá, thoáng liền hòa tan.
Tiêu Trì Dã nói: “Câu nói năm năm trước kia, giờ khắc này ngươi rõ ràng nhất.”
“Sống sót còn thống khổ hơn chết rồi.” Thẩm Trạch Xuyên bỗng cười lên, y ung dung nói với Tiêu Trì Dã, “Không đúng, ta không thống khổ. Hận ý chính là lăng trì, như đao khoét da thịt, một ngày lại một ngày, người rồi sẽ trở nên tê dại. Thế gian này chẳng còn gì lại có thể khiến ta cảm thấy ‘đau’, ta sống như vậy tự thấy thoải mái. Ngươi đã nhiều lần khuyên ta dừng lại, nhưng mà ngươi cũng rõ ràng nhất, hai chữ ‘dừng tay’ xưa nay không phải do ngươi và ta lựa chọn. Nếu như dịu dàng có thể cho ngươi cảm giác dễ chịu, ta cũng không ngại kéo dài đùa chơi.”
Thẩm Trạch Xuyên nói rồi nâng tay, ngón tay lạnh lẽo ấy lướt trên tấm lưng rắn chắc của Tiêu Trì Dã, dường như y thủ thỉ: “Có vài thứ, nhìn cách mây mù thì đẹp đến rung động lòng người, nhưng khi ngươi đến gần nhìn lại, chính là một đống xương trắng.”
Tiêu Trì Dã chờ y thu tay về mới không nhịn được lắc lắc dù, nói: “Xương trắng chắc sẽ không sờ người thế này đâu.”
Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười, vừa muốn cất bước, lại bị Tiêu Trì Dã ôm giữ bả vai.
“Mang mùi máu tanh nồng như vậy sờ soạng trên người nhị công tử của ngươi, ” Tiêu Trì Dã siết chặt y, “lá gan ngươi đủ lớn nhỉ?! Một viện mười mấy người cũng không trông nổi ngươi, vậy còn về phòng làm gì nữa? Ngủ cùng ta cho rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên không kịp phòng, Tiêu Trì Dã nói: “Ta nghĩ đến ân cứu mạng lần ấy nên nhiều lần cho ngươi cơ hội, ngươi lại coi ta là kẻ ngu mà đùa giỡn. Đùa ta có vui không? Vui sao không cười vậy? Thẩm Lan Chu, nào, ngoài miệng chẳng phải nói không ngại kéo dài đùa chơi à?”
Hắn dứt lời, vứt dù đi, vượt lên một bước, trực tiếp khiêng Thẩm Trạch Xuyên lên bả vai.
Thẩm Trạch Xuyên rũ đầu, choáng váng một trận, lập tức dùng khăn che miệng mũi, giận nói: “Tiêu nhị —— “
Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi dám động một cái, ta liền dám lật ngược Khuất Đô lên trời, xem xem là ai cùng ngươi nội ứng ngoại hợp, hơn nửa đêm còn đi giết người.”
“Ngươi tra đi!” Thẩm Trạch Xuyên vừa mở miệng, Tiêu Trì Dã liền bất ngờ lắc y một cái, lắc cho y suýt ói ra rồi.
“Nhà tắm có cửa cho ngươi chui qua, chạy trốn quả là nhanh.” Tiêu Trì Dã phóng qua lan can, vác người băng qua sân viện hoa đỏ lá xanh, nhanh chóng bước vào cửa, trực tiếp đi vào phòng mình.
Mấy cái đầu nằm nhoài trên nóc nhà đang theo dõi, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Mới vừa rồi còn nói cười trong tuyết, nhìn nho nhã lễ độ, sao mà đảo mắt cái đã cuống lên rồi.”
“Người ta không muốn theo nhị công tử ấy mà.” Cận vệ liên tục theo dõi Thẩm Trạch Xuyên nhấp một hớp rượu trắng, nói, “Ngày hôm qua y chạy nhanh thế, hẳn là sợ màn bá vương ngạnh thượng cung tối nay. Lúc xế chiều ta đi Cấm quân hỏi thăm, ai cũng biết việc này hết.”
“Cần báo cho thế tử gia không?” Tên đang ló đầu nhìn xung quanh móc ra cuốn sổ nhỏ, liếm liếm bút, cân nhắc nói, “Cái này không dễ viết nha.”
“Ngang nhiên ôm người vào phòng.” Tên uống rượu cũng nhìn mấy lần. Tiêu Trì Dã đã đạp “rầm” lên cửa. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là thôi đi… Đoạn tụ chi phích¹ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nói sai xong lại khó xử hai bên. Ta thấy nhị công tử sắp chịu đòn rồi.”
¹Đoạn tụ chi phích: Đam mê quan hệ nam nam
Tên kia cau mày vẽ vài nét bút, nói: “Ừm… Vậy thì ghi lại, tạm thời không báo. Lần sau chờ thế tử gia tới tính sổ thì bảo chúng ta khuất phục dưới dâm uy của nhị công tử, không dám mật báo.”
“Nhưng mà rốt cuộc y chạy thế nào vậy?” Tên uống rượu gối lên hai tay, nghĩ mãi mà không ra.
* * *
Trong phòng có lò sưởi, Tiêu Trì Dã không thả người ra, tay vòng qua eo Thẩm Trạch Xuyên, di chuyển trong phòng, lục tung rương quần áo của mình.
“Nước nóng có đủ, phong lan, đậu tắm tùy ý chọn.” Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, quang minh chính đại ngửi bên hông Thẩm Trạch Xuyên, nói, “Ngươi không phải là loại nhất định cần có sữa bò cánh hoa bột trân châu chứ?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Thả… sắp ói rồi!”
“Thế thì cứ ói đi.” Tiêu Trì Dã lấy quần áo dưới đáy ra, khép rương quần áo lại, cũng không quản quần áo kia ngổn ngang dồn ra ngoài, mang người vào trong.
Màn rủ vén lên, bên trong là bức bình phong tách ra hai gian nhỏ. Một bên thông nước nóng, một bên là giá áo. Tiêu Trì Dã treo quần áo trên kệ, một tay ung dung dời bức bình phong đi, sau đó thả Thẩm Trạch Xuyên xuống bồn, nhấc chân ngoắc tới một chiếc ghế tựa.
“Tắm đi.” Tiêu Trì Dã ngồi một cách phóng túng, ngước ngước cằm với Thẩm Trạch Xuyên, “Cần gì đều chuẩn bị rồi, ta xem ngươi chạy thế nào.”
Sắc mặt Thẩm Trạch Xuyên trở nên trắng bệch, vô cùng kinh ngạc nói: “Ngươi nhìn ta?”
Tiêu Trì Dã duỗi thẳng chân dài, ôm cánh tay, nói: “Thẹn thùng? Đừng chạy nhé.”
“Ta sợ người thẹn không phải ta.” Thẩm Trạch Xuyên châm biếm lại.
“Vậy ngươi cởi đi.” Tiêu Trì Dã ung dung không vội, “Xem hai ta ai không chịu được.”
Thẩm Trạch Xuyên không nói hai lời, tháo mở đai lưng. Ánh mắt của Tiêu Trì Dã thẳng thắn, một chút ý tứ lảng tránh cũng không có. Thẩm Trạch Xuyên cởi đến áo lót trong, đốt ngón tay dần trắng bệch.
“Ngươi có đau hay không ta không biết, ” Tiêu Trì Dã đùa với y, “nhưng có vẻ khá tức đấy.”
Lời vẫn chưa nói xong, Thẩm Trạch Xuyên đã ném quần áo lên mặt hắn rồi.
Tiêu Trì Dã chụp lấy quần áo, cười một lát, lúc lấy xuống Thẩm Trạch Xuyên đã ngâm mình trong nước.
Thẩm Trạch Xuyên tựa ở một đầu khác, không xoay người lại cũng không quay đầu lại. Tấm lưng trơn bóng kia ngưng tụ hạt nước, mềm mại ôn nhuận như cánh hoa ngọc ngà ngậm sương.
Tiêu Trì Dã ngồi một lúc, nói: “Tính tình cứng thật, trước đây nói chuyện không phải nói một màn tiếp một màn à?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Không cứng bằng nhị công tử.”
Lời này nói ra một lời hai nghĩa, lần đầu thì thôi đi, nói tiếp mấy lần, chút ngượng ngùng của Tiêu Trì Dã cũng bị hắn tự bóp chết rồi.
Cho nên hắn ngồi vững vàng, đáp cũng vững vàng: “Đó là đương nhiên.”
Sau một chốc, Tiêu Trì Dã lại nói: “Không khai tối nay đi đâu chơi hả?”
“Ngươi thần thông quảng đại.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Ngươi tra.”
“Lúc này có mấy nơi có thể cho ngươi giết người.” Tiêu Trì Dã lấy đông châu từ trong áo Thẩm Trạch Xuyên ra, vân vê đánh giá trên đầu ngón tay, nói, “Thái hậu quả có tiền, làm đến cả mức này cơ, mật báo còn phải để ý hình thức. Ngươi sẽ không bị hạt châu này làm cho choáng váng, rồi mới một lòng một dạ muốn đi theo bà ta chứ?”
“Bạc thì ai mà không thích.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Hoàng thượng bây giờ sủng tin ngươi, ngươi cũng chẳng bớt bổ sung trang bị cho Cấm quân được. Cái lợi của có tiền, ngươi càng hiểu rõ hơn ta.”
“Bà ta bảo ngươi giết người, ” Tiêu Trì Dã nói, “ngươi liền đi giết người?”
Thẩm Trạch Xuyên đã ngâm đủ rồi, vươn tay với lấy xiêm y. Tiêu Trì Dã lại dùng chân móc giá áo đi, đứng dậy nói: “Trả lời.”
Thẩm Trạch Xuyên để ngực trần, nói: “Phải đấy.”
“Gạt ta.” Tiêu Trì Dã vươn tay lấy quần áo sạch xuống, nói với Thẩm Trạch Xuyên, “Đêm đó hạt châu này bị ngâm chẳng còn nguyên dạng, ngươi đâu còn nhìn rõ thái hậu phân phó cái gì? Người tối nay ngươi giết, là người mà chính ngươi muốn giết phải không!”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “… Ừm.”
“Đừng ừm.” Tiêu Trì Dã vuốt miếng vải, “Trả lời ba phải cái nào cũng được thì tương đương với không trả lời.”
“Là người mà ta muốn giết.” Thẩm Trạch Xuyên vươn tay, “Ngươi nói đúng rồi.”
“Kỷ Lôi, ” Tiêu Trì Dã hỏi, “hay là Phan Như Quý?”
Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên đã với tới y phục, y nói: “Sao không phải là ngươi nhỉ?”
“Soạt” một tiếng, y phục bị nâng lên cao. Tiêu Trì Dã không cho y, hắn nói: “Nói không được vài câu liền biến ngữ điệu, nhị công tử không ưa bộ dáng trào phúng này. Bất luận ngươi giết Kỷ Lôi hay là Phan Như Quý, sáng mai Đại lý tự nhất định sẽ không chịu để yên. Lúc săn thu ngươi cứu ta một mạng, việc này thái hậu còn chưa biết, nhưng ta có thể cho bà ta biết. Chờ khi bà ta biết được, ngươi dù không là người của ta thì cũng là người của ta rồi. Cho nên nói chuyện cho tử tế, đừng đùa với nhị công tử của ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên với lấy quần áo, Tiêu Trì Dã lại nâng lên. Thẩm Trạch Xuyên hết nhẫn lại nhịn, cuối cùng đứng dậy khỏi nước, kéo lấy quần áo, cả giận nói: “Nói chuyện cho tử tế, trần truồng mà nói à?!”
Tiêu Trì Dã ghé sát lại nhìn, nói: “Đây mà gọi là nói chuyện tử tế, ở trước mặt ta cải trang thành xương trắng âm dương quái khí cái gì? Chuyện ma quỷ không doạ được ta.”
Dứt lời lại dừng một lát.
“Ngươi sờ ta, thể nào ta cũng phải sờ lại, hai ta chưa thân đến mức không cần so đo đâu. Nào, ta sờ chỗ nào đây?”