Đăng vào: 12 tháng trước
Canh thuốc thấm ướt vạt áo Thẩm Trạch Xuyên, dọc theo khóe môi nhiều lần chảy ra ngoài. Đại phu gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, không ngừng lau trán và hai bên thái dương.
“Không mớm thuốc được.” Đại phu nói, “Người này nhất định không chịu nổi!”
Cát Thanh Thanh đứng đỡ đao, nhìn Thẩm Trạch Xuyên hồi lâu, hỏi: “Hết cách rồi sao?”
Đại phu nâng chén thuốc tay run lẩy bẩy, tròng trành làm thìa canh vang lách cách. Lão đối diện Cát Thanh Thanh, ra sức gật đầu nói: “Không xong, không xong rồi! Ngài mau chóng chuẩn bị chiếu cói đi thôi.”
Cát Thanh Thanh lộ vẻ khó xử, nói “Ngươi cứ cho uống trước đã.”, rồi quay người ra cửa. Kỷ Lôi đang đứng ngoài cửa, Cát Thanh Thanh hành lễ, nói: “Đại nhân, đại phu nói người không xong rồi.”
Kỷ Lôi bóp tan vỏ đậu phộng, thổi thổi vụn hỏi: “Tắt hơi rồi à?”
Cát Thanh Thanh nói: “Vẫn còn treo một hơi cuối cùng.”
Kỷ Lôi liền chắp tay quay đầu lại nhìn Cát Thanh Thanh: “Ngươi hãy trông chừng, trước khi nó không còn hơi nào thì bắt nó đồng ý bản lời khai.”
Cát Thanh Thanh gật đầu, nhìn Kỷ Lôi rời đi. Hắn đứng một lúc trong viện, nói với thuộc hạ bên cạnh: “Đi gọi tạp dịch tới.”
Chẳng mấy chốc, một tạp dịch thân hình lọm khọm, quấn vải bố thô to xù xì đẩy xe đến. Lúc này trời đã tối đen, chiếu ngục kiểm tra nghiêm mật, Cát Thanh Thanh cầm đèn lồng rọi, cho tạp dịch này đi vào theo mình.
Đại phu cũng đi rồi, trong phòng chỉ châm ngọn đèn dầu. Thẩm Trạch Xuyên mặt không sắc máu nằm trên giường, tay chân lạnh băng như người chết.
Cát Thanh Thanh tránh thân, nói với tạp dịch: “Kỷ thúc… Người ở chỗ này.”
Tạp dịch chậm rãi tháo vải thô, lộ ra một khuôn mặt bị lửa thiêu. Ông nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Xuyên, đi hai bước, run rẩy dò bàn tay xoa nhẹ tóc Thẩm Trạch Xuyên. Ông thấy Thẩm Trạch Xuyên gầy gò đến mức da bọc xương, lại nhìn vết máu loang lổ khắp thân y, không khỏi nước mắt chảy dài.
“Xuyên nhi,” Kỷ Cương khàn giọng gọi, “sư phụ đến rồi đây!”
Cát Thanh Thanh thổi tắt đèn lồng, nói: “Kỷ thúc đừng lo, từ lúc biết nó là đồ đệ của ngài, trong ngục đã để tâm rồi. Lúc trước thẩm vấn nhìn thì nặng nề nhưng không làm bị thương tận gốc. Lúc đình trượng có nhượng mặt mũi ngài, các huynh đệ cũng nể tình ít nhiều, đánh hai mươi gậy vẫn bảo đảm nó không tàn phế được. Chỉ là thái giám hình phạt trong cung đều có hoả nhãn kim tinh, không dám nới lỏng quá mức. May nhờ Hoa Tam tiểu thư tới kịp, bằng không Phan công công cũng dậy nghi ngờ.”
Tóc Kỷ Cương đã chấm bạc, ông rơi lệ, vô cùng tang thương nói: “Tương lai Kỷ Cương ta nhất định báo ân này!”
Cát Thanh Thanh vội vàng nói: “Kỷ thúc! Sao có thể nghĩ vậy! Huynh đệ chúng ta đều nên trả ơn dìu dắt và tình cứu mạng của ngài năm đó.” Hắn vừa nói vừa thở dài một hơi, “Ai biết giữa đường lại vượt ngoài dự liệu, một đạp này của nhị công tử Tiêu gia thật đúng là đòi mạng. Kỷ thúc, còn cứu được sao?”
Kỷ Cương dò mạch tượng của Thẩm Trạch Xuyên, miễn cưỡng cười nói: “Con ngoan, A Mộ dạy phương thức cho nó, nó làm rất khá. Lúc này vẫn chưa tới mức không thể xoay chuyển, có sư phụ ở đây, chúng ta không sợ!”
Từ lúc Thẩm Trạch Xuyên bảy tuổi đã cùng Kỷ Cương và Kỷ Mộ tập võ. Một bộ Kỷ gia quyền kia lên tay cương mãnh, cần phải dùng tâm pháp Kỷ gia, người không có tâm chí kiên định thì không thể tu tập. Kỷ Cương khi ở nhà ghiền rượu như mạng, dạy cho đứa lớn xong liền quên mất đứa nhỏ. Kỷ Mộ trở thành huynh trưởng, mỗi khi học một chiêu liền muốn dạy đệ đệ một chiêu. Ai ngờ nhiều năm như vậy rồi, Thẩm Trạch Xuyên càng học càng khá.
Cát Thanh Thanh cúi người xem, nói: “Nhưng suy cho cùng vẫn còn nhỏ tuổi, chịu một nạn này e rằng thân thể cũng hỏng rồi. Kỷ thúc, ta sai người đi đun lại thuốc đại phu kê, ngài xem có thể đút cho nó hay không.”
Thẩm Trạch Xuyên sốt đến nỗi moo lưỡi khô khốc.
Cả người y đều đau, giống như đang nằm trên đường lớn Khuất Đô, bị xe ngựa qua lại nghiền ép.
Đau đớn như lửa đốt không ngừng, thiêu cháy thân thể Thẩm Trạch Xuyên. Y ở trong tăm tối mộng thấy tuyết lớn tung bay, máu của Kỷ Mộ, hố trời lạnh lẽo, còn chịu một đạp trước mặt Tiêu Trì Dã.
Kỷ Lôi nói đúng, giờ khắc này sống sót chính là chịu tội. Y mang huyết nhục mà Thẩm Vệ cho, thì phải nhận tội phạt như vậy. Y thế thân cho tội ác của Thẩm Vệ, trở thành tội nhân mà những linh hồn oan khuất trên thế gian này rít gào. Y đã đeo cái gông xiềng này, về sau đều phải mang nặng tiến về phía trước.
Nhưng y không cam lòng!
Hàm răng bỗng bị người cạy mở, dòng nước ấm rót vào trong cổ họng. Thuốc đắng làm Thẩm Trạch Xuyên ứa nước mắt, y nghe được tiếng gọi quen thuộc, kiên cường chống đỡ mở mắt ra.
Kỷ Cương cho y uống thuốc, dùng ngón tay thô ráp lau nước mắt cho Thẩm Trạch Xuyên, nói nhỏ: “Xuyên nhi, là sư phụ!”
Cổ họng Thẩm Trạch Xuyên nghẹn ngào, thuốc sặc ra theo nước mắt chảy. Y thò ngón tay níu lấy góc áo Kỷ Cương, lại cắn chặt răng, sợ đây chỉ là giấc mộng trong cơn bệnh.
Tướng mạo Kỷ Cương khó coi, lão thoáng nghiêng đầu, tránh ngọn đèn dầu, nói: “Xuyên nhi, đừng nghĩ chuyện chết! Sư phụ sống tạm trên đời, chỉ còn mỗi con thôi.”
Trong chớp mắt này Thẩm Trạch Xuyên không nhịn được trào lệ như suối, y dời ánh mắt, nhìn chằm chằm nóc nhà đen kịt, nức nở khe khẽ: “Sư phụ…”
Trong tiếng gió vù vù, ánh mắt y dần ngưng tụ lại, toát ra một cỗ sát ý khác.
“Con không chết.” Y khàn giọng nói, “Sư phụ, con không chết.”
* * *
Ngày tiếp theo, Hàm Đức đế thưởng đãi ba quân, ngoại trừ thiết kỵ Ly Bắc và thủ bị quân Khải Đông ngoài thành, trong cung cũng bày yến hội, dẫn chúng thần đãi tiệc thống soái trong quân.
Tiêu Trì Dã đã thay triều phục, lúc vào chỗ quả thực quét một lượt qua văn nhân thanh tú bốn phía, hoa văn sư thú lượn mây thêu trên y phục hắn toát ra phong thái mãnh liệt, nhưng khi hắn ngồi xuống nói chuyện cùng người khác lại hiện hết vẻ lãng đãng tùy tiện ra.
Văn thần vùi đầu uống rượu xung quanh không nhịn được ngước mắt ngó hắn, quả là hổ phụ vô khuyển tử*, làm sao chỉ có mỗi Tiêu thế tử nhận chân truyền được.
*Cha xuất sắc không sinh ra con tầm thường
Bọn họ ngầm hiểu ý soi mói nhất cử nhất động của Tiêu Trì Dã, chỉ cảm thấy cảm giác phóng đãng khinh bạc kia phả vào mặt, khác một trời một vực với Tiêu Kí Minh ngồi ngay ngắn trên ghế.
“Đệ cũng đừng không để tâm quá.” Lục Quảng Bạch ngồi chếch bên cạnh dặn dò, “Nếu hoàng thượng thưởng đệ, lát nữa nhất định sẽ gọi đệ lên.”
Tiêu Trì Dã vuốt quả hạch đào trong lòng bàn tay, tinh thần hơi không tốt.
Lục Quảng Bạch nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Tối qua lại ra ngoài uống rượu với người hả?”
“Còn dịp phải hưởng lạc thú.” Tiêu Trì Dã ngồi tư thế tùy tiện, “Sau đó nếu có người dám Hạng Trang múa kiếm, ta liền thừa dịp tửu hứng làm Phàn Khoái ngự tiền, thế chẳng phải là vẹn toàn đôi bên à.”
[Hạng Trang múa kiếm – Trong tiệc Hồng Môn yến, Hạng Trang theo lời Hạng Vũ múa kiếm giả pha trò để tiện tay giết Lưu Bang => phiếm chỉ ý đồ trong lời nói và hành động khác nhau;
Phàn Khoái ngự tiền – Phàn Khoái đứng ra chặn âm mưu giết Lưu Bang của Hạng Vũ, cùng Lưu Bang chinh chiến nhiều lần giết được Hạng Vũ, Lưu Bang lên làm vua]
“Vậy cũng được.” Lục Quảng Bạch rót rượu, “Thế nhưng uống rượu hại thân, nếu đệ còn muốn làm thống soái giỏi thì phải sửa cái tật này đi.”
“Sinh không gặp thời mà.” Tiêu Trì Dã vứt cho Lục Quảng Bạch một quả hạch đào, “Nay thiên hạ bốn tướng đã kín chỗ rồi, đâu tới phiên ta khoe anh hùng. Nếu ngày nào đó huynh không được nữa, nhớ nói với ta một tiếng, ta sẽ cai liền.”
Lục Quảng Bạch nói: “Vậy e là đệ phải đợi rồi.”
Hai người cười đùa một lúc, rượu đã uống được nửa, nghe nội dung nghị sự trong bữa tiệc đã biến thành nói về Thẩm thị Trung Bác.
Lục Quảng Bạch nắm quả hạch đào, lưu tâm nghe chốc lát, hỏi: “Chẳng phải đã bảo đêm qua hắn không xong rồi sao?”
Triêu Huy ở phía sau thấp giọng nói: “Phải đấy, chẳng phải công tử nói đạp cho hắn lên hoàng tuyền rồi à?”
Tiêu Trì Dã chối không thừa nhận: “Ta có nói à?” Hai người còn lại im lặng không lên tiếng nhìn về phía hắn, hắn nói, “Làm sao?”
Lục Quảng Bạch nói: “Hắn chưa chết.”
Triêu Huy nói: “Hắn chưa chết.”
Tiêu Trì Dã nhìn hai người bọn họ nửa khắc, nói: “Hắn mệnh cứng liên quan gì đến ta, diêm vương đâu phải cha ta.”
Lục Quảng Bạch nhìn lên trên, nói: “Tạm xem hoàng thượng sắp xếp thế nào, đúng là mệnh cứng.”
Triêu Huy quỳ phía sau cúi đầu ăn, thuận miệng nói: “Chắc là có người ngầm giúp đỡ.”
“Không chết cũng tàn phế.” Tiêu Trì Dã liếc mắt lạnh nhìn Hoa gia ngồi cách đó không xa, “Thái hậu cao tuổi rồi, bây giờ chỉ có thể hao tâm nuôi dưỡng con chó nhà có tang.”
“Nghiệp chướng.” Triêu Huy vô cảm nhét miếng sườn vào miệng.
Rượu quá ba tuần, Hàm Đức đế thấy bầu không khí vẫn tốt mới mở miệng gọi: “Kí Minh.”
Tiêu Kí Minh hành lễ nghe lệnh.
Hàm Đức đế dựa vào long ỷ, như chịu không được độ rượu, nói: “Thẩm Vệ binh bại, có tư thông với địch hay không đến giờ vẫn chưa có chứng cớ xác thực. Tên Thẩm…”
Phan Như Quý cúi người nói nhỏ: “Hoàng thượng, Thẩm Trạch Xuyên.”
Hàm Đức đế ngừng lại giây lát, nhưng không tiếp tục nói hết, mà chuyển hướng sang thái hậu, hỏi: “Mẫu hậu thấy sao?”
Trong bữa tiệc nghiêm nghị không vang tiếng gì, văn võ cả triều đều đang cúi đầu lắng nghe.
Thái hậu đeo mạt ngạch vải the đen mạ vàng mây rồng rủ trân châu, khuyên châu rực rỡ cỡ đại đính tơ vàng lá biếc mặt ngọc, toạ tại toà cao ung dung cao quý. Mái tóc chải vuốt ngay ngắn bóng loáng của bà đã nhiễm sương, không ai đang ngồi dám to gan ngẩng đầu nhìn thẳng.
Chỉ nghe thái hậu nói: “Một trận Trung Bác này, hao nhiều sĩ khí, đều bởi Thẩm Vệ qua loa thất trách. Nhưng bây giờ hắn đã sợ tội tự thiêu, dòng dõi trong tộc chết trận cả, chỉ còn một đứa con này. Diệt cỏ tận gốc là trái nhân nghĩa, giữ nó một mạng, dạy để cảm ơn, chưa chắc không thể.”
Trong bữa tiệc yên lặng, Lục Quảng Bạch đột nhiên nói: “Thần cho là không nên.” Hắn ra khỏi hàng ba bước, quỳ trong điện, nói tiếp, “Thái hậu nhân từ, nhưng mà trận chiến Trung Bác này không giống trước kia. Tuy Thẩm Vệ không có chứng cứ tư thông với địch, nhưng đã có hiềm nghi tư thông với địch. Đứa con này đã là dư nghiệt, lưu hắn một mạng, sợ là tương lai tai hoạ kề sát.”
Thái hậu nhìn Lục Quảng Bạch chốc lát, nói: “Biên Sa bá trấn thủ đại mạc mấy chục năm, cũng đâu phải luôn thắng trận.”
Lục Quảng Bạch nói: “Mặc dù phụ thân không đánh đâu thắng đó, nhưng ở Biên quận mấy chục năm cũng chưa từng có ngoại địch đánh thẳng được vào quá cảnh.”
Viên châu lớn bên tai thái hậu khẽ động, bà nói: “Chính vì như vậy, càng nên dạy dỗ nó lễ nghi nhân đức, làm cho nó hiểu rõ tai hại tàn dư của trận chiến này. Giết một người đơn giản biết bao, ngựa của kỵ binh Biên Sa đạp qua Trung Bác, đã giết mấy vạn bách tính Đại Chu ta rồi. Nhục nước chưa rửa, trẻ con có tội gì.”
“Thần cũng cho là không ổn.”
Thứ phụ nội các Hải Lương Nghi nãy giờ chưa lên tiếng vịn bàn nhấc thân, cũng quỳ xuống.
“Thái hậu trạch tâm nhân hậu, thế nhưng đây không phải chuyện thường. Mặc dù Thẩm Vệ không tư thông với địch, sau trận chiến này cũng nên bị hỏi trảm. Huống hồ kẻ này bị thẩm vấn ba đợt, trình lời khai điên đảo hỗn loạn, một mực chắc chắn Thẩm Vệ không tư thông với địch. Hắn chỉ là con vợ lẽ của Thẩm Vệ nuôi dưỡng ở nơi khác, nếu không phải biết Thẩm Vệ tư thông địch, vậy làm sao biết Thẩm Vệ không tư thông với địch? Có thể thấy bản tính hắn giảo hoạt, không hề đáng tin. Và như Lục tướng quân nói, dư nghiệt Thẩm thị này, giữ hắn một mạng, e rằng tương lai sinh hoạ sát bên!”
Thái hậu chẳng hề tức giận, trái lại nói: “Mời Hải các lão mau đứng lên.”
Đợi Phan Như Quý nâng Hải Lương Nghi dậy, thái hậu mới nói: “Các khanh nói rất phải, ai gia suy nghĩ có chỗ sai lầm bất công, chi bằng để hoàng thượng quyết định việc này đi.”
Trước con mắt mọi người, Hàm Đức đế suy nhược ho sù sụ. Hắn nhận khăn Phan Như Quý đưa, che miệng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Mẫu hậu nói không phải không có đạo lý, trẻ con vô tội. Nhưng Thẩm Vệ vẫn là kẻ binh bại bỏ thành, niệm tình cả dòng họ hắn chỉ còn lại một đứa con, để cho tên này một cơ hội tự xét lại tội mình. Kỷ Lôi.”
“Có thần.”
“Giải tên này vào chùa Chiêu Tội trông giữ nghiêm ngặt, không có mệnh lệnh thì không được ra ngoài!”
Tiêu Trì Dã vứt hạch đào nát vào đĩa.
Triêu Huy nói: “Công tử không ăn sao?”
Tiêu Trì Dã nói: “Đã tàn còn phế, ai thèm.”
Triêu Huy nhìn theo cái đĩa, trầm giọng nói: “Đây chẳng phải ai nấy đều vui sao, chúng ta không như ý, người khác cũng không như ý.”
“Dù sao giam lại cũng tốt hơn thả ra.” Lục Quảng Bạch ngồi lại nói.
“Không hẳn.” Tiêu Trì Dã chỉ vào mình, “Chẳng phải ta cũng đang bị giam lại sao?”
Lục Quảng Bạch cùng Triêu Huy đồng thanh nói: “Rất tốt mà.”