Chương 26: Phản loạn

Bạch Nhật Đề Đăng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Ys

Đối với vấn đề “Ngươi rốt cuộc là ai” này, Đoạn Tư bị Quỷ Vương bóp cổ cũng thà chết không chịu sửa miệng lại thình lình nói ra đáp án khác ngoài “Đoạn Tư”.

Vì sao thân thủ hắn lợi hại như vậy.

Vì sao hắn hiểu rõ Đan Chi và Thiên Tri Hiểu như vậy.

Vì sao Hàn Lệnh Thu lại cảm thấy quen thuộc đối với hắn.

Thiên Tri Hiểu do vương đình Đan Chi bồi dưỡng, trung thành với vương đình và Thương Thần, người trụ được đến cuối cùng, là tử sĩ hàng đầu.

Thập Ngũ cách đây không lâu còn nói “Thiên Tri Hiểu sinh ra vì Thương Thần, vĩnh viễn không phản bội Thương Thần, giờ đây đã tái mặt nhìn vị sư đệ đã hoàn toàn phản bội Thương Thần trước mặt, cố giữ bình tĩnh nói: “Không thể nào, ngươi đừng cho rằng mình có hiểu biết về Thiên Tri Hiểu mà…”

“Năm mười bốn tuổi ta xuất sư theo sư phụ bái kiến các vị sư huynh, khi đó ta mới thắng minh thí, cả người đều bị thương, lúc hành lễ với ngươi còn đứng không vững, thiếu chút nữa thì té ngã, ngươi đỡ ta, nói với ta rằng “Người của Thiên Tri Hiểu sao mới bị thương một chút mà đã đứng không vững”. Đây là lần duy nhất chúng ta gặp mặt, ta nói không sai chứ, sư huynh?” Đoạn Tư không chút lưu tình mà đánh vỡ sự chống đối không thể tin nổi của Thập Ngũ.

Hạ Tư Mộ nhìn Đoạn Tư, một bên là ánh lửa sáng chói thiêu đốt đại doanh Đan Chi ở phía xa, một bên là pháo hoa rực rỡ bắn lên từ Phủ thành Sóc Châu, hắn đứng giữa hai ánh sáng hoàn toàn đối lập, ý cười phảng phất trong mắt cũng được thắp sáng bởi ánh lửa.

Hắn vừa dứt lời đã đột ngột ra tay, thừa dịp Thập Ngũ phân tâm, chiếc nỏ cơ trong tay áo bắn ra một mũi tên nhỏ xuyên qua con mắt của chiến mã màu đen bên dưới Thập Ngũ.

Thập Ngũ nhảy xuống ngựa, con ngựa bị thương phát điên rồi nhảy lên vài bước, sau đó ngã trên mặt đất. Gió đông lạnh thấu xương, Đoạn Tư và Thập Ngũ đứng xa xa nhìn nhau, loáng thoáng có tiếng trống trận truyền đến, Phủ thành Sóc Châu dường như có dị động nhưng hai người này lại hoàn toàn không để ý.

Từng chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời, tiếng nổ chói tai vang lên hết đợt này đết đợt khác, khung cảnh hưng thịnh sặc sỡ.

Trong ánh lửa sáng rực, Đoạn Tư hạ tay rút kiếm Phá Vọng ra, nhẹ nhàng cười nói: “Ta vẫn luôn muốn giao thủ với sư huynh một lần.”

Ánh mắt Thập Ngũ giống như lưỡi đao sắc bén, hắn ta ấn thanh hồ đao bên cạnh mình, nhanh như chớp mà rút đao khỏi vỏ, cùng Đoạn Tư đánh giáp lá cà, lực đạo to lớn, tia lửa tung toé.

“Vì sao! Đệ tử mà sư phụ thích nhất chính là ngươi! Vì sao ngươi lại phản bội sư phụ, phản bội Thương Thần!”

“Đừng đùa chứ sư huynh, sư phụ ông ta ngoại trừ Thương Thần và bản thân ra thì chẳng thích ai cả. Ta đoán, với tính tình bảo thủ kia của ông ta, nhất định không thừa nhận với các ngươi rằng ông ta bị ta chọc mù mắt còn để ta đào thoát được. Những năm gần đây vì giữ mặt mũi của mình, chỉ nói là ta mất tích, có phải rất buồn cười không?”

Cả ngày dạy dỗ nhạn, cái gọi là bị nhạn mổ mù mắt, hoá ra vị sư phụ xui xẻo của Đoạn Tư là bị hắn làm mù.

Đoạn Tư nói một câu đã giao thủ với Thập Ngũ được mười chiêu, tốc độ và cảm giác của hai người họ đều là đệ nhất trong đệ nhất, chiến đấu với nhau quả thực là hoa cả mắt, tựa như mọc ra con mắt thứ ba dự đoán cực chuẩn xác động tác của đối phương. Huyết chiến mười mấy hiệp, ở nơi hoang vu này, đánh đến nỗi chẳng phân biệt được hai bóng đen là ai với ai.

Đồng tử Thập Ngũ chợt co lại, hận ý trong mắt hắn ta tựa như một mũi tên độc nhắm thẳng vào Đoạn Tư. Đoạn Tư lại như cái túi bông, không tránh không né, ngược lại còn cười rộ lên: “Thập Ngũ sư huynh, ta thật muốn hỏi ngươi một chút, vì sao ngươi lại tin tưởng sư phụ, tin tưởng Thương Thần? Ngươi đi lừa người như vậy, không sợ bản thân cũng bị lừa sao? Nếu Thương Thần đúng là thần sáng chế như trong Thương Ngôn Kinh, không gì không biết, không gì không hiểu, người Hồ Khế là con dân của Thương Thần cao quý. Vậy ngươi nói xem, vì sao ông ta lại muốn tạo ta một kẻ phản loạn như ta?”

“Ngươi phản bội Thương Thần, nhất định phải chịu hình phạt nặng, đày vào địa ngục!”

“Nếu thế giới đều do Thương Thần tạo ra, vậy có tin hay không tin ông ta, chán ghét sự tồn tại của người khác, không phải đều do ông ta an bài từ sớm sao? Vì sao ông ta còn muốn trừng phạt người không tin mình, vì sao lại yêu cầu chúng ta tín ngưỡng ông ta? Vì sao chúng ta không thể tin vào điều khác? Nếu thần thật sự bức thiết, vừa đe doạ vừa dụ dỗ để đạt được sức mạnh từ trên người chúng ta, vậy còn là thần gì nữa? Từ nhỏ chúng ta đã bắt đầu lạm sát kẻ vô tội hàng ngày, nợ máu vô số, vì sao chúng ta không bị trừng phạt, ngược lại còn có thể thoát khỏi sự khống chế của người Hán “thấp hèn”, đạt được tư cách tín ngưỡng Thương Thần?”

Ánh mắt Thập Ngũ loé lên, hắn ta nghiến răng nói: “Vậy thì sao? Chết vì Thương Thần là vinh hạnh của bọn họ, cũng là vinh quang của chúng ta! Thiên đạo bao la, đừng có nguỵ biện!”

“Ha ha ha ha ha, thần không gì không làm được, vậy mà lại cần con kiến như chúng ta chết vì ông ta sao? Chẳng lẽ ngươi sẽ yêu cầu con kiến đi chết vì ngươi? Thiên đạo tất nhiên bao la, nhưng nếu trên đời này thật sự có thần thánh thì nhất định không phải Thương Thần trong miệng sư phụ, cũng không phải Thương Thần chó má gì trong Thương Ngôn Kinh kia! Thập Ngũ sư huynh, ngươi ngẫm lại xem, dùng đầu óc của vô số người ngươi giả dạng thành mà ngẫm lại xem! Tất cả những thứ mà sư phụ dạy chúng ta, đến tột cùng là muốn ban cho chúng ta thiên đường, hay là lợi dụng và khống chế chúng ta?”

“Thập Ngũ sư huynh, ta chưa bao giờ phản bội bất luận kẻ nào, bởi vì trước nay ta chưa từng tin tưởng bọn họ, dù chỉ một khắc cũng chưa từng tin.”

Lúc nãy Đoạn Tư vừa bị thương, võ công của Thập Ngũ hiển nhiên không phải là thứ mà đám binh lính kia có thể so, hắn thương càng thêm nặng, quần áo cả người đã nhuốm đầy máu đen, nhỏ giọt xuống bụi cỏ. Nhưng dường như hắn lại hồn nhiên không biết, không chỉ không ngừng động tác, mà giọng điệu cũng ngày càng cao, tiếng cười nhạo của hắn vang vọng khắp thảo nguyên rộng lớn, lần lượt xuyên qua lỗ tai Thập Ngũ mà đánh thẳng vào lòng hắn ta.

Thập Ngũ biết Đoạn Tư đang cố tình chọc giận hắn ta, nhưng hắn ta lại vẫn bị sự ép hỏi như mưa rền gió dữ của Đoạn Tư đánh trúng.

Hắn ta bỗng nhiên nhớ tới khi “Thập Thất” chưa đấu minh thí, hắn ta nghe nói Thập Thất là đứa trẻ mà sư phụ đặc biệt hài lòng, đứa trẻ có thiên phú võ học cực tốt, lúc bị thương sư phụ thậm chí còn khoan thứ mà con hắn nghỉ ngơi mấy ngày, thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm một vài binh pháp cho đứa trẻ ấy.

Sư phụ vốn là chiến thần nổi danh của Đan Chi, về sau bị thương nên mới lui về sau màn sáng lập ra Thiên Tri Hiểu, đối với những sự tích trên chiến trường của sư phụ, có đôi lúc hắn ta được nghe nhưng lại chưa từng được thụ giáo. Hắn ta có chút ghen tỵ với đứa trẻ này.

Quả nhiên đứa trẻ này thông qua minh thí, chính thức trở thành Thập Thất sư đệ của hắn ta, lúc dâng trà loạng choạng đứng không vững, hắn ta có hơi ghét bỏ mà nghĩ đây là đứa trẻ được sư phụ thiên vị ư? Cuối cùng vẫn duỗi tay đỡ hắn một phen.

Đứa trẻ kia ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta, sau đó híp mắt cười rộ lên. Nhiều năm về sau, hắn ta đã không còn nhớ rõ bộ dạng của đứa trẻ bịt hắc sa nữa, chỉ nhớ rõ nụ cười rạng rỡ trong trẻo, chứa đầy sự vui sướng thật lòng, tựa như ánh nắng mùa hè tràn ngập ấm áp. Sau khi hắn ta ngơ ngẩn một lúc lâu, chỉ cảm thấy mình chưa từng gặp qua người nào cười như vậy.

Người của Thiên Tri Hiểu, từ trước đến nay rất ít cười.

Nhưng Thập Thất lại không giống như vậy, hắn trời sinh cực kỳ thích cười, được sư phụ khen cũng cười, bị sư phụ mắng cũng cười, bị phạt đánh đến nỗi da tróc thịt bong cũng không có chút đau buồn nào. Dường như mỗi một việc dù lớn dù nhỏ đều có thể làm hắn vui vẻ.

Hắn thật sự có được một đôi mắt rất sáng, rất hạnh phúc.

Khi đó Thập Ngũ đột nhiên hiểu ra sự thiên vị của sư phụ đối với Thập Thất, hắn ta không khỏi ghen tị và khao khát một thứ gì đó từ trên người đứa trẻ này. Hắn ta đã từng lén hỏi sư phụ, vì sao Thập Thất lại vui vẻ như vậy, vì sao hắn có thể có được đôi mắt sáng ngời, hạnh phúc đến thế.

Sư phụ chỉ nhàn nhạt nói, bởi vì Thập Thất thành kính tín ngưỡng Thương Thần nhất, cho nên Thương Thần mới phù hộ, ban cho hắn tính tình như vậy.

Bởi vì Thập Thất thành kính tín ngưỡng Thương Thần nhất.

Đây quả thật là một trò hề.

Người sống hạnh phúc nhất Thiên Tri Hiểu là người trước nay chưa từng tín ngưỡng Thương Thần.

Thập Ngũ hốt hoảng nhìn đôi mắt sáng ngời của Đoạn Tư trong ánh lửa, đôi mắt kia giống hệt như trong trí nhớ của hắn ta, đã qua nhiều năm nhưng không hề thay đổi chút nào. Thập Thất đã thành kẻ phản bội, vậy mà trên người vẫn còn thứ mà hắn ta luôn hướng tới.

Đến tột cùng là hắn ta hướng tới cái gì?

Hắn ta giả dạng thành nhiều người như vậy, những nhiệt huyết và đau khổ từng dằn vặt trong lòng hắn ta, rốt cuộc là người khác hay chính là hắn ta?

Trong lòng Thập Ngũ đột nhiên sinh ra nỗi phân hận vô hạn, vì sao kẻ phản bội rõ ràng là Thập Thất, vậy mà Thập Thất lại hợp tình hợp lý đến vậy, còn hắn ta thì lại thống khổ? Tốt hơn hết là Thập Thất nên biến mất khỏi thế giới này, không bao giờ còn đôi mắt sáng ngời vui vẻ đó nữa, không bao giờ nói ra những câu nghi ngờ đó nữa. Tốt hơn hết là mọi người đều phải thống khổ, đều phải im lặng, không cần cẩn thận suy nghĩ bất cứ thứ gì cả.

Nghĩ như vậy, thanh hồ đao trong tay hắn ta cũng đã xuyên qua xương sườn của Đoạn Tư. Đoạn Tư ở cách hắn ta rất gần phun ra một ngụm máu tươi lên mặt, Thập Ngũ phẫn nộ nhìn khuôn mặt anh tuấn bê bết máu, mặt Đoạn Tư cũng bị hắn ta làm bị thương, máu tươi nhiễm vào đôi mắt, một đôi mắt đỏ như Tu La.

Đoạn Tư vươn tay nắm lấy thanh đao dưới xương sườn, chậm rãi cười rộ lên, hắn thì thào nói: “Sư huynh… Ngươi rốt cuộc vẫn dao động…”

“Câm miệng! Ta…” Thập Ngũ chỉ nói được một nửa, hắn ta trợn tròn mắt, nhìn thanh kiếm loé lên hàn quang trước mặt. Yếu hầu hắn ta vỡ ra, máu tươi bắn lên mặt Đoạn Tư, Đoạn Tư buông kiếm Phá Vọng trong tay, chậm rãi nói: “Nóng nảy mà không biết có bẫy, tưởng rằng đắc thủ mà buông lỏng cảnh giác, nếu ngươi không dao động thì sao lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp này vậy, sư huynh?”

Thập Ngũ che yết hầu của mình, vô lực ngã ra đất, hắn ta đã không nói được nữa, chỉ có thể nhìn chăm chăm vào Đoạn Tư, tựa như muốn nhìn thấy một đáp án trên người hắn.

Một vấn đề mà hắn ta thậm chí còn không biết là gì, lại đi tìm đáp án cả đời.

Đoạn Tư rút thanh hồ đao trong thân thể mình ra, duỗi tay điểm huyệt cầm máu. Phía sau hắn là biển pháo hoa rực rỡ, hắn lảo đào vài bước, giống như lúc dâng trà cho Thập Ngũ năm đó, bật cười ra tiếng, từ tốn nói: “Sư huynh, có phải ngươi cho rằng nếu hết lòng tin vào Thương Thần thì ngươi có thể thoát khỏi huyết thống người Hán của mình, kể từ đây đường ai nấy đi với những người đã chết trong tay ngươi?”

Hắn cho hắn ta đáp án.

Ánh mắt Thập Ngũ run rẩy, hắn ta bỗng nhiên nhớ tới hồi hắn ta 6 tuổi, khi những người “dân tứ đẳng”đó bị trói đến trước mặt để cho hắn ta giết từng người từng người một, những người mang gương mặt hoảng sợ đó trông y hệt hắn ta. Sư phụ nói với hắn ta rằng hắn ta không giống những người đó, hắn ta được Thương Thần lựa chọn, chỉ cần xuất sư ở Thiên Tri Hiểu sẽ thành tử dân của Thương Thần.

Hắn ta không phải những kẻ chỉ có thể ngửa cổ chịu chết kia.

Hắn ta rửa sạch huyết thống của mình, hắn ta cao quý hơn những con người ti tiện đó.

Hắn ta không phải là lạm sát mà vì Thương Thần, hy sinh là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Hắn ta không có cha mẹ, không có người thân, thậm chí còn chẳng có tên, chỉ có một dòng máu ti tiện, trên đời này, ngoại trừ Thương Thần thì không còn ai cần hắn ta cả. Nếu không sống vì Thương Thần thì hắn ta tồn tại trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa?

Nếu Thương Thần cũng là giả, vậy hắn ta thì sao?

Thập Ngũ đã không thể phát ra âm thanh, hắn ta chậm rãi khép mở môi, dùng khẩu ngữ nói gì đó với Đoạn Tư, sau đó dần dần khép hai mắt lại.

Đoạn Tư trầm mặc nhìn Thập Ngũ, sau một lát đột nhiên nở nụ cười. Rõ ràng hắn đã bị thương đến đứng không vững nữa, lại vẫn cứ đứng thẳng tắp, nụ cười như phát ra từ trong lồng ngực hắn, mang theo huyết khí nồng đậm vang vọng một cách quỷ dị trên vùng đất hoang vu. Hắn cười lên là ho khan, ho khan vẫn còn muốn cười, tựa như phải điên cuồng cười cho đến chết.

Đột nhiên, một đôi tay lạnh băng xoa mắt hắn, trong cơn hỗn loạn điên cuồng, hắn ngẩng đầu lên, ánh sáng trong mắt đều tản ra. Đôi tay kia không nhẹ không nặng mà vỗ vỗ mặt hắn, hắn nghe thấy giọng nói phi thường bình tĩnh lại cực kỳ rõ ràng vang lên bên tai.

“Tỉnh tỉnh, ngươi hưng phấn quá rồi.”

Tỉnh tỉnh.

Đoạn Tư run rẩy, ánh sáng trong mắt hắn đã tụ trở về, cuối cùng cũng nhìn rõ ác quỷ trong màn pháo hoa rực rỡ đầy trời, đôi mắt phượng xinh đẹp có một nốt ruồi nhỏ ở sát bên, hơi nhíu mày – nàng quỷ sắc mặt tái nhợt bình thản, nghiêm túc mà nhìn hắn.

Hắn chậm rãi chớp chớp mắt, đôi mắt nhiễm máu đỏ rực đột nhiên có một loại ướt át khác, nước mắt và máu theo khuôn mặt hắn chảy xuống ngón tay nàng, một đường xuống dưới biến mất vào bóng đêm.

Đoạn Tư khóc.

Hạ Tư Mộ nghĩ, đây là lần đầu tiên nàng thấy tiểu hồ ly khóc.

Nàng giúp hắn lau nước mắt, nói: “Ngươi cũng coi như tiễn sư huynh một đoạn đường.”