Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Ys
“Mạt tướng chỉ là…”
“Chỉ là nghi ngờ ta có quan hệ với Đan Chi?”
“Mạt tướng…”
Hàn Lệnh Thu vốn là người trầm lặng không giỏi ăn nói, lúc này bị Đoạn Tư nói trúng suy nghĩ, nhất thời ú ớ không biết đáp lại thế nào, đành giương mắt nhìn Đoạn Tư, đơn giản nói: “Đúng vậy.”
Đoạn Tư ha ha cười rộ lên, hắn khoanh tay dựa vào tường, cũng không tức giận: “Ta bảo Hàn giáo uý tra gian tế, không ngờ người đầu tiên bị tra ra lại là ta. Ngươi sợ ta cấu kết với người Hồ Khế, ở đây diễn một màn kịch?”
Hàn Lệnh Thu nghi ngờ cũng không phải không có lý, tiền triều từng xảy ra chuyện này rồi. Vài thập niên trước, khi người Hồ Khế còn đang quấy phá ở biên giới Trung Nguyên, từng có vị tướng quân ở triều Đại Thịnh trao đổi tin tức với người Hồ Khế, phối hợp diễn một tiết mục đại thắng Hồ Khế. Vị tướng quân kia không chỉ giành được vô số quân công mà còn có thể yêu cầu triều đình ban tiền ban lương thực, sau đó phần chia quyền lợi cho người Hồ Khế.
Về sau vị tướng quân kia lại dùng thủ đoạn cũ, diễn kịch với người Hồ Khế, âm thầm tiết lộ quân tình cho bọn chúng ngầm chiếm ba châu. Chờ khi hắn ta dự định tự mình hoá trang lên sân khấu(1) thu hồi đất đai bị mất, người Hồ Khế tham lam đã không còn thoả mãn với tiền bạc và đất đai mà hắn ta cung cấp, tiến quân thần tốc, cuối cùng dẫn tới sự huỷ diệt thật sự của triều Đại Thịnh.
“Mạt tướng… Không biết, cho nên mới muốn tướng quân giải đáp.” Hàn Lệnh Thu cúi người nói.
Đoạn Tư mỉm cười, nhìn Hàn Lệnh Thu trong chốc lát, hỏi: “Vì sao ta nhất định phải giải đáp nghi vấn cho ngươi?”
Dừng một chút, hắn tiếp: “Hàn giáp uý vẫn luôn theo dõi ta không thôi, chẳng lẽ còn cảm thấy chúng ta đã từng gặp nhau trước đây? Ta nghe nói Hàn giáp uý chạy trốn từ Đan Chi đến Đại Lương, quan hệ với Đan Chi chỉ sợ còn nhiều hơn cả ta?”
“Những chuyện về Đan Chi ta đều không nhớ rõ…” Hàn Lệnh Thu vội vàng giải thích.
“Nếu ngươi không nhớ rõ, sao còn cảm thấy ta là cố nhân của ngươi, có chăng còn là cố nhân ở Đan Chi nữa?”
Đoạn Tư tới gần Hàn Lệnh Thu, hắn nâng cằm lên, có chút khiêu khích nhìn Hàn Lệnh Thu: “Hàn giáo uý, nếu ngươi không thể đưa ra câu trả lời, sao lại tới hỏi đáp án từ ta? Nếu ta có ý đồ, nói ngươi không rõ lai lịch lại đến từ Đan Chi, rất có thể là mật thám thì ngươi cãi lại thế nào?”
Hàn Lệnh Thu im lặng, vết sẹo dài trên mặt trông càng thêm tối tăm và đáng sợ hơn trong sự im lặng này.
Trong thời khắc giương cung bạt kiếm, Đoạn Tư đột nhiên bật cười ha hả, nhẹ nhàng nói: “Dám nghi ngờ ta, cũng coi như có dũng khí. Hàn giáo uý, việc hôm nay ta sẽ xem như chưa từng nghe qua. Ngươi yên tâm, nếu Phủ thành Sóc Châu thật sự thất thủ thì ta không có lí do gì để tiếp tục sống một mình cả.”
Hắn lui về phía sau vài bước, ôm quyền hành lễ rồi xoay người đi ra, đôi mắt ánh lên một tầng ánh sáng, đai lưng màu lam bay múa trông như một thiếu niên khí phách.
Ánh mắt Hàn Lệnh Thu khẽ động, rõ ràng hắn ta từng gặp một người như vậy ở đâu đó rồi.
Loại người này quá đặc biệt, hắn ta không có lý do gì để thừa nhận sai lầm của mình.
Hạ Tư Mộ nghĩ có vẻ nàng đã chạm đến được một tầng đáy của Đoạn Tư, tuy còn chưa biết tiểu tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào, dù sao cũng không phải là Đoạn Tư thật. Nếu tiếp tục thăm dò như vậy, không biết phải dò đến ngày tháng năm nào, nên tìm một thời cơ ngả bài với hắn, bàn về giao dịch mượn năm giác quan.
Trên đời này có người nào lại dửng dưng với sức mạnh của Quỷ Vương được chứ? Tuy rằng nàng cảm thấy vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc nhàm chán cực kỳ, nhưng nếu Đoạn Tư muốn, nàng cũng có thể châm chước ban cho, nhưng không thể đáp ứng tất cả được — Ví dụ như hắn muốn đá hoàng đế Đại Lương bây giờ xuống để tự mình lên ngôi, nàng sẽ không làm.
Thế nhưng thứ mà Đoạn Tư muốn sẽ tầm thường như vậy sao?
Trong khoảng thời gian này Đoạn Tư bận rộn như con quay, ngăn chặn hai đợt tấn công của Đan Chi, tận dụng mọi thứ để gia cố tường thành, tóm được quân đội Đan Chi đang muốn đào đường hầm tấn công vào Phủ thành, thả một mồi lửa thiêu chết bọn chúng trong hầm đất. Tựa như quân địch là chuột chũi, không biết sẽ chui lên từ chỗ nào, còn hắn chính là Quan Âm ngàn tay bắt chuột.
Hạ Tư Mộ không tìm được thời cơ tốt nào, vì vậy chỉ có thể thi thoảng dùng trạng thái hồn phách đi loanh quanh hắn.
Tới tết Lạp Bát(2), Đạp Bạch quân đã làm rất nhiều cháo phát cho dân chúng, còn tặng không ít lời chúc, bên trong Phủ Thành Sóc Châu một mảnh thái bình thịnh thế.
Bầu không khí vui vẻ này làm Hạ Tư Mộ liên tưởng đến ngày phạm nhân chuẩn bị ra pháp trường ăn bữa cơm cuối cùng.
Cho đến giờ Tý, cuối cùng Đoạn Tư cũng làm xong mọi việc và trở về phòng ngủ, thắp đèn chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi. Hắn không hề thấy trong phòng đang có một vị khách không mời mà đến – Hạ Tư Mộ ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ đàn hương của hắn, ra chiều hứng thú mà đánh giá đối tượng chuẩn bị giao dịch.
Người luôn độc lai độc vãng như Đoạn Tư cũng không gọi người hầu hạ thay quần áo, đường đường là tướng quân Đạp Bạch mà một người hầu cũng không có.
Ngọn đèn dầu mờ ảo, Đoạn Tư cởi bỏ áo giáp và áo ngoài, chỉ còn độc một lớp áo mỏng manh phác hoạ dáng người thon dài săn chắc. Không phải là loại to con lực lưỡng như Ngô Thịnh Lục mà giống vóc người nhanh nhẹn của Hàn Lệnh Thu hơn, như một con báo tuyết lặng yên không một tiếng động.
Hạ Tư Mộ vừa nhìn vừa nhớ lại cảnh Đoạn Tư luận võ với Ngô Thịnh Lục trước kia, lại xem biểu hiện trên chiến trường, tri giác của hắn hẳn là cực nhạy bén, phản ứng nhanh chóng khác hẳn với người thường.
— Tri giác của hắn thuộc loại tốt nhất trong số những phàm nhân, mượn để trải nghiệm có vẻ không tồi.
Trước khi Đoạn Tư trở về, Hạ Tư Mộ đã dạo một vòng trong phòng hắn, nhìn thấy trong sách của hắn có kẹp một bức tranh đề tên hắn, và cây sáo bên cạnh giá sách.
Phong Di nói, Đoạn Tư nổi danh tinh thông cầm kỳ thư hoạ ở Nam Đô, chắc không phải là giả, Đoạn Tư sẽ không đến nỗi mắc bệnh mù màu, mù âm nhạc đi.
Hạ Tư Mộ cố tình đánh giá năm giác quan của hắn, nhưng phải thừa nhận một điều, phàm nhân có thể kết chú với nàng trên đời này ít ỏi gần như là không có – 300 năm mới gặp được Đoạn Tư, dù hắn có bị mù màu mù nhạc thì nàng cũng không có cách nào đổi người giao dịch.
Trong lúc suy tư, Đoạn Tư ở trước mặt nàng đã bắt đầu cởi áo trong, chiếc áo trong nhạt màu cởi đến khuỷu tay hắn, lộ ra làn da trắng nõn, cơ bắp và gân cốt chắc khoẻ — Còn có những vết sẹo chằng chịt ngang dọc khiến làn da hắn trông như sứ trắng rạn nứt.
Những vết sẹo ở vị trí nguy hiểm đều đã nhạt màu, thoạt nhìn có vẻ đều là những vết thương cũ từ năm xưa.
Hạ Tư Mộ nghĩ, bây giờ Đoạn Tư cùng lắm cũng chỉ mười chín tuổi, năm xưa có thể là bao giờ? Sáu bảy tuổi sao?
Tiểu tướng quân này khi còn nhỏ đã làm cái gì vậy?
Khi quần áo rơi xuống đến hông Đoạn Tư, Hạ Tư Mộ thình lình nhìn thấy một vết sẹo trên eo hắn, giống như cây sắt bị nung đỏ ấn vào vô số lần. Nàng đương muốn nhìn cho kỹ thì Đoạn Tư đột nhiên kéo quần áo lên, vết sẹo kia lập tức bị che giấu.
Hắn nâng mắt nhìn quanh phòng không có một bóng người, nhíu mày thấp giọng nói: “Kỳ quái.”
Hạ Tư Mộ đứng cách hắn chưa đến ba bước, chờ hắn tiếp tục cởi quần áo.
Cha nàng cực kỳ am hiểu giải phẫu cơ thể người, khi còn nhỏ nàng đã mặt dày theo cha nhìn không biết bao nhiêu người trần truồng, sớm đã xem đến quen mắt.
Nhưng Đoạn Tư lại chậm rãi mặc áo trong lại, hắn kiểm tra từng cửa sổ, vẻ mặt nghi ngờ. Rõ ràng hắn cảm thấy có người đang nhìn hắn.
Đúng thật là không có người nào đang nhìn hắn cả, nhưng có quỷ đang nhìn.
Hạ Tư Mộ thấy Đoạn Tư không tắm cũng không cởi, mặc áo trong kín mít, đi đến mép giường nằm xuống tạm nghỉ — Chăn cũng quấn chặt, một chút cảnh xuất cũng không hề lộ.
Sự cảnh giác của tiểu tướng quân này rất lớn.
Hạ Tư Mộ xuyên tường rời khỏi phòng ngủ của hắn, thầm nghĩ sở dĩ hắn thích độc lai độc vãng là vì sự cảnh giác quá mức nhạy bén, có người ở gần sẽ căng thẳng.
Tóm lại, có đủ tư cách để trở thành người kết chú với nàng.
Buổi tối tết Lạp Bát, Đoạn Tư ngủ không yên chút nào. Trước khi ngủ hắn luôn có cảm giác kỳ lạ, như thể có rất nhiều sức mạnh to lớn ép hắn đến không thở nổi. Bởi vì nhiều năm qua trực giác của hắn cực kỳ chuẩn, nên suốt cả đêm hắn không tài nào thả lỏng được.
Loại căng thẳng này, đã rất lâu rồi không gặp lại, kể từ khi hắn mười bốn tuổi.
Vì thế mà ngày hôm sau tinh thần Đoạn Tư không được tốt lắm, hai mắt thâm quầng xuất hiện ở quân doanh. Ngô Thịnh Lục liếc Đoạn Tư một cái liền cười ha ha, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến cạnh hắn, nói: “Dẫu sao thì tướng quân cũng còn nhỏ tuổi, đại sự sắp đến cũng sẽ sợ đến nỗi ngủ không yên. Ngươi yên tâm, hôm nay có Ngô Thịnh Lục ta xung phong, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót gì.”
Ngày thường Ngô Thịnh Lục toàn bị Đoạn Tư chèn ép, cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện uy phong trước mặt hắn, mấy ngày trước đây còn “Liệu có hiệu quả không”, hôm nay đã biến thành “Không xảy ra sai sót gì”.
Ngày thứ hai của tết Lạp Bát, cũng là ngày đã định để đi cướp lương thảo qua con đường khuất sau núi.
Đoạn Tư ngước hai mắt không có tinh thần lên nhìn về phía Ngô Thịnh Lục, tuy hắn một đêm không ngủ, nhưng chuyện này không liên quan gì đến việc cướp lương thảo hôm nay cả, nhưng vẫn nương theo ý của Ngô Thịnh Lục mà cười nói: “Nói đúng lắm, dẫu sao thì đây cũng là đại sự sống còn. Nếu nhát gan thì lấy đâu ra dũng cảm?”
Khi Ngô Thịnh Lục đang có lợi thế, chuẩn bị tiếp tục ra vẻ ta đây thì tay Đoạn Tư đã đặt ở trên vai hắn ta, tình ý sâu xa nói: “Cho nên, Ngô lang tướng, ngươi sẽ ở lại Phủ thành.”
“Ngươi có ý gì? Không tin tưởng Ngô Thịnh Lục ta?” Ngô Thịnh Lục tức giận.
“Nếu ta không thể trở về, ngươi ở trong thành thống lĩnh toàn cục, Đạp Bạch có ngươi, ta cũng yên tâm. Tình huống trong thành ta đã viết thư báo cho Tần soái, nếu tình hình ở chiến trường Vũ Châu hoà hoãn thì hắn ta có thể sẽ điều binh tới cứu Đạp Bạch.”
Ngô Thịnh Lục ngẩn người, hắn ta nhìn Đoạn Tư, rồi lại nhìn Mạnh Vãn, có chút khó khăn nói: “Này… Vì sao ngươi không ở trong thành, để chúng ta đi cướp lương thảo là được rồi.”
Đoạn Tư trầm mặc chớp mắt một cái, hắn vỗ vỗ vai Ngô Thịnh Lục, cười đáp: “Nếu không cướp được lương thảo mà ta vẫn còn ở trong thành thì Tần soái sẽ đến cứu Đạp Bạch sao?”
“Đều là người phục vụ Đại Lương, sao Tần soái lại không đến cứu chúng ta?” Ngô Thịnh Lục khó hiểu.
“Hắn ta tất nhiên sẽ cứu Đạp Bạch của ngươi, những sẽ không cứu Đạp Bạch của ta. Ngô Lang tướng, nghe ta nói đây, với tính tình của ngươi thì đừng nghĩ đến việc làm quan tại kinh đô, hiện giờ các bè đảng tranh giành như nước sôi lửa bỏng, đến đó chính là bước vào chảo dầu.”
Đoạn Tư quay người lấy mũ giáp của mình. Ngô Thịnh Lục không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ nghe hắn cảm khái: “Trong chảo dầu này, người một nhà còn mong ngươi đi tìm chết hơn cả kẻ thù ở bờ Bắc.”
Giọng điệu của hắn như chỉ đang nói đùa, nửa thật nửa giả.
Ngô Lang tướng ngơ ngác, chỉ thấy mình bị tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này ngăn cản khí thế, nhưng lời nói trong miệng tiểu tử này quá cao thâm, lại cực bi thương, làm hắn ta nhất thời không biết trả lời thế nào.
Hắn thấy Đoạn Tư chỉ định Hàn Lệnh Thu và tám trăm nhân mã, bình tĩnh bước ra khỏi doanh trướng. Hắn ta đột nhiên nghĩ, đây là thiếu niên hai mươi mốt tuổi, nhỏ hơn hắn ta gần mười tuổi đấy.
Sao con mẹ nó lại có cảm giác được tiểu tử này bảo vệ thế?
______
(1) châm biếm việc leo lên vũ đài chính trị.
(2) Tết Lạp Bát (Tết Bala) diễn ra vào mùng 8 tháng Chạp âm lịch. Từ xưa Trung Quốc đã đặc biệt coi trọng nông nghiệp. Mỗi vụ được mùa, người xưa cho rằng mùa màng đều do đất trời ban cho, cần tổ chức các hoạt động long trọng cúng trời cúng đất để tạ ơn, gọi đây là “Lạp Tế”. Sau khi kết thúc nghi lễ, mọi người tổ chức hoạt động chiêu đãi dân làng, nấu cháo bằng hạt kê mới, dân làng cùng chung vui ngày Tết, từ đó Tết Lạp Bát phát triển thành một trong ngày tết cổ truyền cúng bái tổ tiên.