Chương 21: 21: Một Cục Cưng Đẹp Trai Có Năng Lực Như Vậy Nên Khoe Khắp Nơi

Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Nguyễn Minh Trì thì không.

Cậu mím môi, đột ngột đứng dậy, lao nhanh ra khỏi cửa, lao vào bóng tối.

Cả Quý Hạo và ba Nguyễn đều biết Nguyễn Minh Trì đang làm gì, nhưng không ai ngăn cản.

Một người quyết tâm cho cậu một bài học, còn một người thì thầm nghĩ lấy lại được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Chẳng mấy chốc, phòng bên cạnh liền truyền đến tiếng quát to của người đàn ông.

“Tiền? Tiền gì? Mấy năm nay tao chăm sóc mày, lo cho bố mày không tốn tiền à?”
Nguyễn Minh Trì nói gì không nghe được.

Ngay sau đó lại nghe chú hai hét lên: “Không phải quần áo của ba mày do chú mày mua à? Không phải nhà tao đưa cơm qua cho à? Không phải mấy thứ ba mày làm do tao bán? Hơn năm giờ sáng mùa đông giá rét tao phải ra ngoài khắp hang cùng ngõ hẻm bán cho ba mày, lạnh buốt cả hai tay tao đã nói chưa? Tao có đòi nhà mày một xu một cắc nào chưa?”
Nguyễn Minh Trì: “…”
“Giờ mày tìm tao đòi tiền? Tao nói cho mày biết, Nguyễn Minh Trì, tiền ở chỗ tao, nhưng tao đã dùng rồi, mày có thể làm gì?”
Quý Hạo nâng ba Nguyễn dậy bằng cả hai tay, khiêng ba Nguyễn vào trong phòng đỡ lên giường.

Người đàn ông mặt đầy đau khổ như không còn mặt mũi nào đối mặt với mọi thứ trước mắt, xoay người đưa lưng về phía Quý Hạo.

Quý Hạo nghe động tĩnh bên ngoài bèn xoay người đi ra ngoài.

Hắn bước ra khỏi sân, đứng ngoài cửa im lặng nhìn theo, ánh đèn trong sân chiếu sáng một bên mặt hắn, một bên khác lại ẩn trong tối, đôi mắt đen thăm thẳm.

Cậu bé dưới ánh trăng lại đối mặt với cơn ác mộng thời thơ ấu nhưng trong vòng một tháng, sống lưng đã thẳng trở lại, có thêm một chút tự tin và dũng cảm đối mặt với nó.

Nguyễn Minh Trì nói: “Ba tôi bị bệnh, phải đi bệnh viện.


Chú Nguyễn chống nạnh đứng trước cửa nhà mình, dáng vẻ đanh đá chửi đổng, xắn tay áo, xua người vợ đang kéo ông ta ở sau lưng, chỉ vào mũi Nguyễn Minh Trì nói: “Không nhắc thì tao còn không nói tới, ngày nào ổng cũng ốm, hở tí là ho sốt liên miên, nếu không nhờ nhà tao trả tiền thì mỗi tháng chỉ có chút tiền ổng đan tre đó ổng có sống nổi không?”
“Đủ.

” Nguyễn Minh Trì chắc chắn: “Bảo hiểm hộ nghèo và bảo hiểm tàn tật, đủ.


“…” Chú hai lập tức chột dạ, ngay sau đó lại thẹn quá hóa giận, nâng tay lên: “Tao nói không đủ thì không đủ! Này này này, mày làm gì vậy? Mày phản rồi!”
Tay chú hai chưa vung ra đã bị Nguyễn Minh Trì tiến lên một bước bắt được, nắm chặt tay ông ta như kìm sắt, sắc mặt chú hai đột nhiên thay đổi, lại giãy dụa không thoát.

Khi chú hai lại nhìn Nguyễn Minh Trì, ánh mắt của ông ta đã thay đổi.

Thằng nhóc này… từ khi nào cao như vậy? Cao đến mức ông ta phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ mặt?
Nguyễn Minh Trì mím môi, lần đầu tiên ra tay phản kích khiến hơi thở của cậu bất ổn, nhưng vẫn cắn răng nói: “60,000! Chú cứ lấy! Nhưng chú phải giữ lại tiền cứu mạng chứ chú hai!”
Hai chữ cuối cùng nghiến răng nói ra, lại bởi vì khoảng quá gần, chú Nguyễn suýt chút nữa hoài nghi nếu mình không gật đầu thì thịt trên cổ sẽ bị Nguyễn Minh Trì xé xuống một miếng.

Đánh nhau cũng vậy, ai tàn nhẫn thì người đó thắng.

Trong lúc nhìn nhau, ánh mắt chú Nguyễn dịu đi, sợ hãi mà lảng tránh.

Lần đầu tiên Nguyễn Minh Trì nhận thức rõ sự thay đổi về thân phận của hai bên.

Người đàn ông cường tráng không thể chống lại năm đó, đã già rồi.

Đừng bắt nạt thiếu niên nghèo.

Quý Hạo ở ngoài cửa nhìn, hắn thay đổi tư thế, khóe miệng nhếch lên nụ cười như cười như không, vô cùng hứng thú và xúc động mà quan sát.

Cuối cùng khi Nguyễn Minh Trì đẩy chú Nguyễn ra, vừa khéo tránh được một cước thẹn quá hóa giận của đối phương, người đàn ông lảo đảo lùi lại va vào vợ ông ta, sau một hồi im lặng khó xử, chú hai đột nhiên xoa eo kêu r3n: “U ôi! Eo của tôi! Đồ bất hiếu! Sói mắt trắng!”
Thím hai ôm chồng mình, nhỏ giọng nói một câu: “Anh cả bị bệnh, cần tiền…”
“Thắt lưng của tôi gãy rồi, sói mắt trăng đánh đấy, bà không thấy à!” Chú Nguyễn rống to mắng vợ mình.

Thím hai ngậm miệng lại, áy náy nhìn Nguyễn Minh Trì.

Đến cùng tiền này vẫn không đòi lại được.

Tiền vào túi người khác đã bị người ta coi là của mình như điều dĩ nhiên, chú Nguyễn đỡ eo chửi đổng một tiếng rồi đóng cửa lại.

Nguyễn Minh Trì suýt chút nữa bị cánh cửa đập vào mặt.

Xét về độ dày của da mặt, Nguyễn Minh Trì còn kém xa.

Bóng dáng Nguyễn Minh Trì xoay người trở về có vẻ uể oải nói không nên lời, Quý Hạo điều chỉnh biểu cảm đi lên phía trước rồi nói: “Bệnh của chú không thể trì hoãn, anh có tiền, đưa đi khám bệnh trước rồi tính sau.


Nguyễn Minh Trì nhìn sâu vào mắt hắn, cuối cùng nhỏ giọng “ừ” một tiếng.

Buổi tối nhà họ Nguyễn rất yên tĩnh.

Từ khi ba Nguyễn nằm lên giường đã không xuất hiện nữa, chỉ thỉnh thoảng truyền đến tiếng ho khan từ khe cửa lọt gió, chứng tỏ ông đang trằn trọc trăn trở.

Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì ăn mì ăn liền, chưa đầy chín giờ đã lên giường đi ngủ.

Giường của Nguyễn Minh Trì thực ra cũng không nhỏ, nhà tự xây ở nông thôn, khi đó gia đình ba Nguyễn còn rất đầm ấm hạnh phúc, sức khỏe tốt tay chân lành lặn nên ông cũng tràn đầy hy vọng vào kế hoạch tương lai cuộc đời, ba Nguyễn có phòng riêng, giường rộng rãi, phòng gọn gàng sạch sẽ, thông gió Bắc Nam.

Song không có đồ đạc gì, liếc mắt một cái, có kiểu trống trải nhà chỉ có bốn bức tường.

Quý Hạo lên giường, ngủ ở bên ngoài, nằm chơi điện thoại di động một hồi, người phía sau vẫn không nhúc nhích, chớp mắt đã mười giờ, hắn tắt điện thoại.

Trong đêm tối, Quý Hạo thay đổi mấy tư thế, đột nhiên vươn tay ôm lấy người bên cạnh, Nguyễn Minh Trì nãy giờ vẫn chưa ngủ thoáng giật nảy, cả người cứng đờ.

Quý Hạo vỗ lưng cậu bèn bảo: “Muốn khóc thì khóc, đừng chịu đựng.


“…”
“Quán quân cả nước, nói không chừng tương lai còn là vô địch thế giới, sớm muộn gì nhóc cũng phải rời khỏi đây, chỉ có sống tốt hơn mà thôi.


“…”
“Bé Tiên này, anh giỏi lắm đấy, nhóc lấy quán quân cả nước thì anh cũng có thể, nhóc lấy quán quân thế giới, anh cũng có thể, anh chắc chắn luôn ở bên cạnh nhóc.


Từ đầu đến cuối Nguyễn Minh Trì không nói gì, nhưng cơ thể cậu chậm rãi thả lòng, cùng tư thế ỷ lại Quý Hạo sau khi ngủ đều khiến hắn cảm thấy hài lòng thỏa dạ.

Tình thầy trò, tình bạn, tình anh em, đều đã cho bé Tiên cái tình trọn vẹn rồi, tình thân thật ra cũng không quá rắc rối, còn lại chỉ thiếu tình yêu.


Quý Hạo nằm ngửa trên giường, nghiêng đầu nhìn sang thanh niên tựa trán lên vai mình, thờ ơ tự hỏi, rốt cuộc cô gái như thế nào thích hợp với Nguyễn Minh Trì… “dây đàn” quá yếu đuối, cần một tình yêu dịu dàng mạnh mẽ và bao dung, mới có thể khiến cậu có cảm giác được yêu thương mãnh liệt, mới có thể được tẩm bổ chữa trị… cho nên phải cẩn thận chọn lựa mới được.


Ngày hôm sau, Quý Hạo gọi một chiếc xe ở đầu làng, đưa ba con nhà họ Nguyễn đến bệnh viện thành phố, lần kiểm tra này kéo dài hết cả một ngày.

Sức khỏe ba Nguyễn thật sự không tốt, bệnh vặt triền miên, ngày hôm lại tức giận công tâm, hôm nay sốt ra viêm phổi, còn có bệnh cũ là loét dạ dày nên phải nhập viện.

Nguyễn Minh Trì ở lại bệnh viện chăm sóc, Quý Hạo cũng ở lại, buổi tối hắn và Nguyễn Minh Trì tìm một chiếc ghế, ngủ thiếp đi trong bệnh viện.

Quý Hạo cũng không cảm thấy vất vả, bé Tiên ở đâu hắn cũng ở đó, chăm sóc bé Tiên chính là nguyên nhân hắn tồn tại trên thế giới này, nhưng Nguyễn Minh Trì lại thấy ngượng, cuối cùng ánh mắt nhìn Quý Hạo lại dịu dần.

Cụ lớn giường bên bị bệnh mãn tính, đêm nào cũng về nhà ngủ, hôm sau sang thấy hai thanh niên còn ở cùng, đúng là đáng hâm mộ: “Ôi chao đồng hương, hai đứa con trai hiếu thuận quá, mỗi lần tôi ốm nó chỉ gọi điện thoại là xong việc, chắc bệnh sắp chết chúng nó mới quay về.

Tôi có thiếu tiền đâu? Thiếu chính là lời hỏi han ân cần.


Ba Nguyễn ở bệnh viện một ngày, tinh thần đã tốt lên, nhìn Nguyễn Minh Trì vừa đi lấy nước về, ánh mắt ông hơi thay đổi, khóe miệng cười nhiều hơn: “Đây là con trai tôi, đó là đồng đội của nó.


“Đồng đội? Đồng đội gì?”
“Đội bơi.


“Đội bơi à?”
“Đội bơi tỉnh, ở nội trú thành phố C.


“Chao ôi, bảo sao hai cậu này cao như vậy, vừa cao vừa đẹp như búp bê, cũng là hai đứa đẹp trai nhất mà tôi từng thấy trong đời, thì ra là vận động viên à!”
“Ừm.

” Môi ba Nguyễn mấp máy, có chút ngượng ngùng cười: “Mấy hôm trước thi đấu, giành được hạng nhất, toàn quốc đấy.


“Úi chà! Giỏi thế!” Cụ ông vỗ đùi, còn vui hơn ba Nguyễn, miệng há ra là đề tài không ngớt, ngay cả những bệnh nhân khác cùng phòng cũng ngẩng đầu lên nhìn sang, ông một câu tôi một câu hỏi han khen ngợi.

Nguyễn Minh Trì đặt chậu trở lại giường bệnh, lúc đứng lên thì vành tai hơi đỏ, cậu nhìn nụ cười hiếm hoi không có lo lắng trên mặt ba Nguyễn, gương mặt cũng hiện lên ý cười.

Quý Hạo ngồi nghiêng trên ghế dựa, tay đặt trên lưng ghế, ngoắc Nguyễn Minh Trì, chờ người tới, hắn nói: “Ba chúng ta nên ra ngoài nhiều hơn, đúng không, một cục cưng đẹp trai có năng lực như vậy nên đi khoe khắp nơi.


Nguyễn Minh Trì ngơ ngác nhìn hắn, đến khi suy nghĩ cẩn thận “cục cưng” là ai, máu ngay lập tức lan từ vành tai lan ra đến mặt, cuối cùng lan theo một đường xuống tận cổ áo.

Cơ thể ba Nguyễn khôi phục khá tốt, mấu chốt cũng sợ tốn tiền, ngày thứ ba đã ầm ĩ muốn xuất viện, cuối cùng ông cụ bên cạnh cũng thuyết phục được ông, uống thuốc ngày thứ tư rồi mới làm thủ tục xuất viện.

Sau bữa trưa, họ trở về làng.

Ngưu Ngũ ở cuối làng ăn no, đi mua đậu phộng ở quầy bán đồ vặt, vừa lúc trông thấy một người từ trên xe xuống: “Ông Nguyễn đi đâu vậy? Mua nhiều bao lớn bao nhỏ thế? Gần đây sống không tệ nhỉ, nghe nói A Trì giành được quán quân, kiếm được nhiều tiền lắm đúng không?”
Đó là một câu khá bình thường, nhưng có người có bản lĩnh nói ra một cách rất quái gở.

Mấy ngày nay tâm trạng ba Nguyễn vất vả lắm mới thoải mái được một chút, lập tức không còn nữa.

Ngưu Ngũ đến quầy bán đồ vặt, thấy người ngày thường mình hay tán gẫu đều ở đây, lập tức ngồi xuống chia sẻ thông tin của mình, cuối cùng còn nói: “Nói cái gì mà lấy hạng nhất, nhưng chẳng thấy đồng nào, phí sức vô ích, đi công trường làm việc còn có thể kiếm được ba năm ngàn đấy.


“Cháu trai của tôi cách đây không lâu đã mua một cái máy xúc, đi công trường làm việc, nghe nói một tháng cũng chừng này.


“Bao nhiêu? Sáu ngàn? Máy xúc mà kiếm cũng lắm tiền nhỉ?”
“Cho nên nói, Nguyễn Nhị biến thành vai ác, ổng nói cũng đúng, học bơi gì đó chỉ tốn tiền thêm, mà cũng có gửi tiền về nhà đâu, giờ làm chút việc gì đó còn kiếm được mấy ngàn đấy? Còn nó mặc xác ba nó ở nhà, đừng nói lấy được quán quân, lấy được quán quân thì thế nào?”
Ngưu Ngũ bắt chéo chân uống trà, trước mặt bày một đ ĩa đậu phộng, nghe đến say sưa, bất tri bất giác đã là buổi chiều.

Phía sau truyền đến âm thanh: “Nguyễn Đại về nhà rồi?”
Ngưu Ngũ quay đầu nhìn, vội vàng đứng lên: “Trưởng làng.


Tất cả mọi người ngậm miệng, quay đầu nhìn sang.

Trưởng làng là một người trung niên gầy gò, cầm trong tay bình giữ nhiệt, còn kẹp chiếc cặp đựng đầy văn kiện, có lẽ định đi làm.

Trưởng làng đứng dưới giá nho, lặp lại hỏi: “Nguyễn Đại về rồi? Nguyễn Minh Trì đâu? Nguyễn Minh Trì cũng về rồi?”
“Ừ.

” Ngưu Ngũ gật đầu: “Ông hỏi cái này làm gì? Tìm họ làm gì?”
“Có chứ!” Trưởng làng cao giọng, có chút kiêu ngạo nói: “Mấy ngày nay lãnh đạo thành phố gọi điện thoại cho tôi mấy lần, bọn họ nói định đến thăm hỏi nhà Nguyễn, còn phải phát tiền thưởng cho Minh Trì nữa!”
Ánh mắt mọi người bỗng mở to.

Trưởng làng cười híp mắt móc điện thoại, nói: “Thôi, tôi phải gọi điện thoại rồi.

”.