Đăng vào: 12 tháng trước
Hứa Thiên Mạc vội vàng đi đến công ty, tay của nàng mới vừa đặt lên nắm đấm cửa, đang chuẩn bị đi vào thi Lý Cách đã gọi nàng lại, "Hứa quản lý, Trương tổng có gởi lời, nếu như chị tới công ty thì đến tìm anh ấy."
Hứa Thiên Mạc hỏi một câu, "Anh ấy có nói gì không?"
Lý Cách ngửa đầu, suy nghĩ một chút, sau đó nói. "Không có, chỉ nói chị mau đến văn phòng của anh ấy một chuyến thôi."
"Chị biết rồi, em đi làm đi." – Hứa Thiên Mạc cười nói.
Hứa Thiên Mạc đẩy ra cửa phòng làm việc của Trương Dật, "Tìm em có chuyện gì?" - Nàng kéo ghế, lẫm lẫm liệt liệt ngồi bắt chéo chân trước mặt Trương Dật.
Trương Dật nhíu mày, con mắt đặt trên người nàng đảo qua đảo lại, "Anh nói em rồi, tốt xấu cũng là lãnh đạo trong công ty. Em không thể ăn mặc cho ra hình người được à?"
Hứa Thiên Mạc đầu tiên là nhìn Trương Dật, lại cúi đầu nhìn quần jean cùng hình con khỉ ở trên áo của mình, không rõ hỏi lại anh, "Em mặc giống người mà, có gì không giống người chứ. Mà đừng nói sáng sớm anh gọi em lại đây chỉ để phàn nàn em về chuyện này nha?"
"Việc này lát nữa nói tiếp đi." – Trương Dật đẩy kính mắt một cái, thấu kính phía sau lóe ánh sáng sắc bén, "Thời gian em không có ở đây, trong công ty nhận được một hạng mục hợp tác, anh hi vọng em có thể tiếp nhận."
Hứa Thiên Mạc không nể mặt mũi nói, "Xem ánh mắt nham hiểm của anh, em liền biết anh có âm mưu. Nói đi, đến cùng là tình huống như thế nào?"
"Quả nhiên là chiến hữu, liếc mắt một cái liền biết anh nghĩ cái gì." – Trương Dật muốn đưa tay ra vỗ vỗ vai nàng nhưng Hứa Thiên Mạc lại lùi ra sau dựa lưng vào cái ghế, tay của anh duỗi thẳng cũng không có đụng đến Hứa Thiên Mạc nên không có cách nào khác hơn là ngượng nghịu rút tay về.
"Hợp đồng này có liên quan đến tập đoàn Đông Thủy." – Trương Dật cười hề hề như trúng số - "Anh nghĩ cho em đi đến tập đoàn Đông Thủy, cùng bàn bạc với lão tổng của họ."
"Đông Thủy?" – Hứa Thiên Mạc lập tức phản ứng lại, không phải là công ty của mẹ chồng lắm tiền sao?!
"Không đi!" – Hứa Thiên Mạc quả quyết từ chối, nàng còn nhớ lúc sáng người phụ nữ lắm tiền kia đã không nể mặt mũi của nàng đây. Với lại, bình thường nàng muốn trốn cũng trốn không kịp rồi, hiện tại còn bắt nàng đứng trước mặt người này mà bàn luận chuyện hợp đồng, không phải muốn bức chết bổn cung à?!
"Mạc Mạc à, anh biết em lo lắng chủ tịch Đông Thủy là mẹ chồng của em, nhưng cơ hội lần này ảnh hưởng đến sống còn của công ty chúng ta. Vì lẽ đó, em giúp đỡ anh đi. Đời sau Trương ca sẽ làm trâu làm ngựa cho em, quyết không chối từ!" – Trương Dật chắp tay, cười híp mắt nhìn Hứa Thiên Mạc.
"Sống còn?" - Hứa Thiên Mạc nghi ngờ hỏi – "Công ty chúng ta từ lúc nào mà nghèo túng đến mức độ này?"
"Nói cho em nghe." – Trương Dật lại bắt đầu bát quái - "Tuy rằng chưa đến mức sống còn, nhưng kiếm tiền chính là tác phong của anh. Nếu như anh quyết định sơ xuất một việc gì đó, công ty liền đi đến bước đường cùng. Như thế này còn không phải là đi đến thời khắc sống còn hay sao?"
"Này, anh đừng nói chuyện nghe hay như vậy, đừng có thiếp vàng lên mặt mình. Em không đi là không đi!" – Hứa Thiên Mạch rành mạch rõ ràng mà tuyên ngôn từ chối, đứng lên quay về.
"Mạc Mạc, em suy nghĩ một chút đi!"
.
.
.
Hứa Thiên Mạc đứng ở dưới cao ốc của tập đoàn Đông Thủy.
Thật sự rất muốn tự tử, tại sao mình lại lăn đến đây?!
Vốn là nàng không muốn đi nhưng lại không nghĩ đến Trương Dật lải nhải như vậy. Bạn hãy mở rộng trí tưởng tượng của mình đi, vào một ngày nọ, một cái hán tử to lớn như Sa Tăng đứng trươc mặt bạn tỏ vẻ đáng yêu, cả ngày đều ở bên cạnh bạn!
Chưa hết, bạn đang làm việc thì hắn ở bên cạnh lải nhải. Bạn đi WC thì hắn ở bên ngoài WC (mà chưa kể đây còn là WC nữ) hô hoán. Hiện tại công ty đều đoán già đoán non, đoán tới đoán lui, đoán coi thử bạn có đem lão tổng của mình đi yểm bùa hay không, có làm gì hắn ta không?!
Đứng ở bên ngoài cửa kính, Hứa Thiên Mạc hít ba hơi ngắn một hơi dài rồi mới bước vào cửa lớn.
Nàng được trợ lý mời ngồi trên ghế salông. Hứa Thiên Mạc đăm chiêu nhìn tách trà trên bàn đang bốc khói nghi ngút. Một giọng nói vang lên, "Đây là tư liệu bên chúng tôi chuẩn bị. Em có thể xem trước một chút."
Giọng nói ôn nhu động lòng người của Tần Trúc Lan truyền đến trong tai Hứa Thiên Mạc.
"Được rồi, cám ơn chị." – Hứa Thiên Mạc khẽ mỉm cười, tiếp nhận tài liệu trong tay Tần Trúc Lan, đầu ngón tay không cẩn thận chạm được bàn tay của nàng ấy.
Khi Hứa Thiên Mạc cảm nhận được bàn tay mềm mại của nàng ấy thì trong lòng nàng nhảy lên một cái, sau đó nhanh chóng đem bàn tay thu trở về.
Nàng làm bộ bình tĩnh mà lật xem tư liệu trong tay. Đôi lúc ánh mắt lại vờ như lơ đãng mà hướng về phía Tần Trúc Lan đang ngồi làm việc. Nhìn thấy Tần Trúc Lan muốn chuyển tầm mắt đến bên này thì nàng mới thu hồi ánh nhìn của mình, vội vàng cúi đầu.
Ngày hôm nay Hứa Thiên Mạc đến tập đoàn Đông Thủy vốn chỉ là muốn xây dựng một bước liên hệ đầu tiên. Xem xong phần tài liệu kia, trong lòng nàng đại khái cũng đã nằm được phương hướng. Nàng liền hướng Tần Trúc Lan nói vài lời tạm biệt rồi ra về.
"Dao Vũ, em biết Tần Trúc Lan không?"
Hứa Thiên Mạc hứng thú bừng bừng trở lại công ty. Nàng không có đến phòng làm việc của Trương Dật đầu tiên để báo cáo tình hình mà lại đi về phòng làm việc của mình trước, gọi điện thoại cho Dao Vũ.
"Chị Tần? Em biết, mà làm sao cơ?"
"Cầu em giới thiệu cho chị. Em có biết không, thanh âm của chị ấy nha, vừa mở miệng ra thì liền hấp dẫn chị. Ngự tỷ, là ngự tỷ a!"
Không biết tại sao, từ khi Tần Trúc Lan vừa mở miệng ra, thì Hứa Thiên Mạc liền đối với nàng có cảm giác đặc biệt, cảm giác này giống như là va vào cột điện, điện giật đùng đùng, chết từ từ.
"Chị là nhất kiến chung tình đấy à?" – Thi Dao Vũ cười hỏi.
"Chị không tin nhất kiến chung tình. Chỉ có thể nói, chị ấy mang đến cho chị một loại cảm giác, không thể giải thích rõ ràng được. Nói chung là, em cứ hỗ trợ chị là được rồi."
"Ở bên này thật sự rất bận bịu nên em không giúp được. Với lại chị đừng quên, chị là gái đã có chồng."
Hứa Thiên Mạc nắm tóc, trầm mặc trong chốc lát. Đúng vậy, mình đã có chồng, cái này thật sự không tốt lắm.
"Không phải, chị chỉ muốn tìm hiểu một chút mà thôi, không phải là muốn theo đuổi chị ấy!" – Hứa Thiên Mạc dùng thanh ấm điếc tai nhức óc quát với Thi Dao Vũ.
"Em thấy chị chính là có ý đó. Mà thôi quên đi, coi như người ta hiểu sai đi." – Thi Dao Vũ xoa xoa lỗ tai bị chấn động của mình.
"Không hi vọng gì được vào em mà. Chị còn đi tìm Vú Trương, không nói với em nữa, cúp máy."
"Chờ một chút, em còn chuyện muốn hỏi." – Nghe được Hứa Thiên Mạc muốn cúp điện thoại, Thi Dao Vũ vội vàng nói.
"Chuyện gì?"
"Chị báo tên em cho vào ban đặc huấn thực chiến là thế nào thế?"
"Cái kia đó hả, cũng là một loại đặc huấn, ở trong không khí tràn ngập sự kiên cường, nhất định có thể kích thích em phát ra tiềm chất công của mình, cố lên!" – Nói xong, Hứa Thiên Mạc liền cúp điện thoại.
Nhìn màn hình điện thoại di động tối lại, Thi Dao Vũ khóc không ra nước mắt.