Chương 15: Ngoại truyện 2: Lâm Dược

[Zhihu] Gương Vỡ Không Lành

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lần đầu tiên tôi gặp Dư Hiểu Hiểu, là tuần thứ hai sau khi nhập học cấp ba.

Tôi ôm một chồng sách đi qua hành lang dài dằng dặc của lầu dạy học, buổi chiều tháng 9, trong không khí vẫn tràn ngập khí nóng.

Tôi dừng trước cửa sổ của lớp bên cạnh để nghỉ chân một chút.

Chỉ là nhè nhẹ quay đầu một cái, đã nhìn thấy trong phòng học một cô gái được ánh sáng mặt trời bao lấy.

Đồng phục màu trắng khiến mọi người ngồi cùng một chỗ giống như copy-paste, chỉ có cô ấy, trên người như mang theo một vầng sáng kim sắc.

Có thể cảm thấy ánh mặt trời có chút chói, cô ấy đưa tay ra cản, tôi mượn ánh nắng nhẹ của mặt trời quan sát khuôn mặt cô ấy.

Mắt hạnh nhân, mũi nhỏ xinh xắn, má bánh bao.

Làn da rất trắng, dưới ánh mặt trời giống như đang phát sáng.

Tôi gần như không thể bắt lấy chồng sách trên tay, trước khi cùng cô ấy đối mặt, tôi đã chạy chối chết.

Sau nhiều lần nghe ngóng, tôi cũng đã biết được tên của cô ấy: Dư Hiểu Hiểu.

Tôi liên hệ với bạn học cấp hai, mặt dạn mày dài hỏi chuyện liên quan đến cô ấy.

« Dư Hiểu Hiểu? Um...là một cô gái rất yên tĩnh, không nói chuyện nhiều, nhưng đối với Chu Văn có thể nói nhiều thêm vài câu. »

« Chu Văn? »

« Ừm...họ là bạn cùng bàn. »

Chu Văn, tôi cũng không lạ lẫm, trên bảng xếp hạng học sinh ưu tú ở hành lang, mỗi lần thi cậu ta đều đứng trong top 20.

Thành tích ưu tú!

Ngoại hình xuất xắc, tại các lớp năm đó, danh tiếng truyền xa.

Là một người rất lóa mắt.

Rất nhanh, tôi liền tìm được phương pháp để cách cô ấy gần thêm một bước.

Chu Văn rất thích chơi bóng, tôi luyện tập một hồi, cuối cùng trong một lần đã thành công trộn lẫn vào sân bãi mà bọn họ chơi bóng, trở thành một thành viên trong đó.

« Người anh em, chơi không tệ. »

Chu Văn nói với tôi.

Tôi chỉ cười, ánh mắt không tự chủ liếc về phía ghế ngồi bên ngoài sân.

Dư Hiểu Hiểu đang ở đó, cô ấy yên lặng ngồi, chỉ cúi đầu, nhìn qua là đang làm bài tập.

Nhưng ngẫu nhiên, cô ấy sẽ ngẩng đầu lên, tìm kiếm thân ảnh Chu Văn ở giữa sân bóng.

Chỉ là nhìn một chút, mặt lại không thay đổi cúi đầu làm chuyện của mình.

Chúng tôi cách nhau rất xa, nhưng ánh mắt kia lại dễ dàng đánh trúng tôi.

Chúng tôi đều mang tâm tình như nhau, yêu người ở xa không dễ dàng chạm tới.

Cô ấy thích Chu Văn.

Tôi biết rõ.

Tôi cố gắng không chú ý đến cô ấy, cũng không còn nghe ngóng chuyện gì về cô ấy nữa.

Nhưng tình cảm ngày càng phát triển, tôi không thể khống chế nổi.

Một năm lại rồi một năm, nhìn thành tích của cô ấy dần dần tiến gần về phía Chu Văn, để gần với cô ấy hơn, tôi đã bắt đầu cố gắng học tập.

Ít nhất...muốn cách cô ấy gần hơn một chút.

Sau giờ tự học buổi tối, Dư Hiểu Hiểu luôn đi rất chậm, tôi liền cố tình thả chậm bước chân đi phía sau cô ấy.

Một lần lại một lần nữa, tôi nhìn ra đầu mối.

Chu Văn luôn đi trước cô ấy hai bước.

Hắn sẽ không quay đầu lại, Dư Hiểu Hiểu cũng chỉ đi theo bước chân của hắn, càng sẽ không quay đầu.

Tôi đi sau Dư Hiểu Hiểu hai bước, sợ cô ấy phát hiện tâm sự giấu kín của tôi.

Chúng tôi tựa như ba đường thẳng song song, trong dòng người dù cho sát lại gần nhau cũng vĩnh viễn không giao nhau.

Mỗi tối, tôi đều đứng ở cửa sau hẻo lánh, chờ Dư Hiểu Hiểu đi qua trước tôi ra ngoài.

Dù là trước đó, Chu Văn đã sớm đi ra.

Tôi cũng chỉ đứng một góc, nhìn cô ấy yêu người khác.

Tôi nghĩ, tôi không nên quấy rầy cô ấy.

Tôi hi vọng cô ấy « muốn gì được nấy ».

Thế nhưng thẳng đến đại học, Chu Văn cũng không liếc nhìn cô ấy một cái.

Bên cạnh hắn luôn oanh oanh yến yến khiến tôi choáng ngợp, mỗi một thời điểm tôi gặp hắn, mỗi cô gái bên cạnh hắn đều khác nhau.

À, đây là bởi vì Chu Văn ở đại học so với cấp ba càng thêm khoa trương, tôi luôn dễ dàng thấy hắn trong đủ loại trường hợp.

Về phần Dư Hiểu Hiểu...

Tôi coi như đã gặp, cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, một bước cũng không thể tiến tới.

Nói cái gì mà?

Liệu tâm ý của tôi có hay không dọa đến cô ấy.

Tôi đã nghĩ như vậy.

Tóm lại là tìm không thấy cơ hội tốt.

Tiệc đồng hương, Chu Văn khinh thường tham gia, hắn không đến, Dư Hiểu Hiểu tự nhiên cũng sẽ không đến.

Tôi tham gia vài lần, liền sau đó cũng không đi.

Bất quá không lâu sau đó, tôi lại nghĩ được một biện pháp tốt.

Tôi tham gia câu lạc bộ chụp ảnh.

Chỉ cần lúc không lên lớp, tôi liền ở trong trường chụp ảnh.

Tôi rốt cục cũng có lý do quanh minh chính đáng để được chụp ảnh cô ấy.

Tôi yêu chụp ảnh.

Ở sân trường sưu tầm phong cảnh đã trở thành chuyện tôi thích nhất.

Nhưng tôi rất ít khi nhìn thấy cô ấy.

Rất rất hiếm.

Trường học lớn như vậy, tôi làm sao cũng không tìm được.

Trường học lại nhỏ như vậy, chỉ cần đi theo lân cận Chu Văn luôn luôn có thể gặp cô ấy vài lần.

Tôi một mặt phỉ nhổ mình không chịu nổi, một mặt lại nghĩ, chỉ cần gặp một lần liền tốt.

Tôi vẫn như cũ mong cô ấy, muốn gì được nấy.

Trong bốn năm đó, tôi đã chụp cô ấy vô số tấm hình, cũng chỉ dám ở lúc không người lặng lẽ nhìn trong máy ảnh một cái.

Đừng nói nói cho cô ấy biết, tôi thậm chí không dám nói với ai rằng tôi thích cô ấy.

Bởi vì cô ấy vẫn như thế thích Chu Văn cháy bỏng.

Tôi sợ khiến cô ấy bối rối.

Thế nhưng mà...

Chu Văn không nhìn thấy cô ấy đau lòng, tôi thấy được.

Chu Văn không nhìn thấy cô ấy mất mát, tôi thấy được.

Chu Văn không nhìn thấy sự mong đợi của cô ấy, tôi vẫn thấy được.

Tôi nghĩ, nếu người trong mắt cô ấy là tôi, thì tốt biết bao!

Tôi nhìn thấy cô ấy tham gia thi đấu, nhìn thấy cô ấy lên sân khấu thuyết trình, biết cô ấy thích ăn nhất quán thức ăn nhanh ở cổng trường, cũng thích tiệm bánh ngọt ở cổng sau.

Lúc trời nắng nóng, dưa hấu ướp đá bày bán trước cổng trường trở thành nơi cô ấy hay đi thăm nhất.

Tôi vẫn như cũ không dám tiến lên.

Chúng tôi tốt nghiệp.

Chu Văn bắt đầu lập nghiệp, cô ấy đương nhiên vào công ty hắn.

Không biết thế nào, tôi cũng bắt đầu tự mình lập nghiệp.

Tôi luôn nghĩ, nếu tôi cũng là người chói mắt như vậy, liệu có phải cô ấy cũng có thể nhìn thấy tôi.

Không thể, cô ấy chỉ nhìn thấy Chu Văn.

Tôi chỉ có thể làm những chuyện giống trước kia.

Xe ở dưới lầu Khoa học kỹ thuật Đằng Phi không thể dừng lại quá lâu, tôi mỗi ngày tan làm đều sẽ dừng ở đó 3 phút.

3 phút, 300 ngày, 3 năm.

Tôi gặp cô ấy hai lần.

Một lần...là Chu Văn cùng cô ấy rời khỏi, nhìn qua bọn họ muốn đi ăn tối cùng nhau, tôi lại không đi theo.

Một lần...chính là cô ấy vội vàng bước ra, giống như vội vàng đi đâu đó.

Tôi theo cô ấy đi tới một quán bar, thấy cô ấy đón Chu Văn, tôi cũng không đi theo.

Ngược lại nhớ kĩ địa chỉ.

Lộ trình ban đêm lại biến thành Đằng Phi - quán bar – nhà tôi.

Xa một chút cũng không quan hệ, miễn có thể nhìn thấy thì sao?

Lại về sau, lúc không có công việc, tôi thường đổi qua lại hai nơi này chờ đợi, ở quán bar thì lâu hơn một chút, bởi vì có thể đỗ xe.

Tôi si tâm vọng tưởng, mơ giữa ban ngày.

Về sau có một ngày, tôi thấy cô ấy giữa ban ngày kéo tay bạn bè nổi giận đùng đùng đi vào quán bar.

Ngày đó, tôi ngồi chờ rất lâu.

Tôi nghĩ, tôi cũng nên dũng cảm một lần.

Không thể luôn làm kẻ hèn nhát không thấy ánh mặt trời.

Chính là ngày hôm đó, cô ấy kéo tay của tôi lại hỏi: « Soái ca, kết hôn với tôi không? »

Tôi nghĩ, có thể là thần linh ở nơi xa xôi nào đó, nhìn thấy tôi yêu thầm mười năm như một.

Thời khắc đó, ước mơ của tôi đã trở thành sự thật.

Cho nên hiện tại, tôi mới có thể ôm vợ nhìn ảnh chụp lúc trước, đúng vậy, tôi là người may mắn nhất thiên hạ.

« Đây đều là em sao? » Vợ của tôi, bạn học Dư Hiểu Hiểu nhìn cũng không muốn thừa nhận bộ dáng ngây ngô trước kia của mình.

« Ừ. » Tôi cho cô ấy câu trả lời khẳng định.

Cô ấy thở dài một tiếng, dựa về phía sau.

Tôi nhanh chân đi tới phía trước làm đệm thịt cho cô ấy dựa.

« Em trong mắt anh, là cô gái giống mây sao? Vì điều gì? » Cô ấy chớp chớp mắt nhìn tôi, tựa như năm đó lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.

Thanh tịnh, thuần khiết, xa không thể chạm.

« Bởi vì có thể thấy được mà không thể chạm vào, mềm mại lại tinh khiết. »

Cô ấy lắc lắc cái đầu nhỏ nói: « Em thật bình thường a! Ném trong đám người đều tìm không thấy. »

Tôi nghiêm túc uốn nắn cơ thể cô ấy: « Em mới không phải là người bình thường, em trong mắt anh tỏa sáng muôn nơi. »

Khiến người cứng nhắc và chất phác như tôi, cũng vì em cảm mến.

« Người người thích mặt trời nắng gắt, người người ái mộ trăng sáng trên trời, nhưng em với anh mà nói, chính là người như đám mây, trắng noãn không tì vết, anh thật sự ngưỡng mộ em, muốn làm ngôi sao bên cạnh em, em bao quanh anh, anh chiếu sáng em. »

Cô ấy đỏ mặt, nửa ngày mới ném ra một câu: « Buồn nôn! »

Đứng dậy chạy tới ôm con gái của chúng tôi.

Tôi chỉ cười.

Người người thích mặt trời nắng gắt,

Người người ái mộ trăng sáng trên trời.

Em là đám mây bên cạnh của anh,

Anh là ngôi sao đồng hành bên em.

Anh chỉ chiếu sáng cho em.

Anh chỉ thích mỗi em.