Chương 3: Nụ Hôn

Yêu Thầm - Thu Tiểu Cửu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một tòa nhà hai tầng cũ kỹ cổ xưa hiện ra trước mặt cô, cánh cửa sắt với một chút sơn bong tróc mở ra. Petunia hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

Đang là giữa mùa hè, nhưng ngôi nhà đặc biệt mát mẻ, giống như bước vào một hầm băng.

Cô lần theo những ký ức cũ bước tới nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa vải màu xám trong phòng khách trống trải.

Quần áo của anh cũng không khác mấy so với lần trước gặp mặt, chiếc áo choàng phù thủy màu đen khiến gò má anh gầy và tái nhợt hơn, đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta không khỏi mụ mị. Tóc lâu ngày không được chăm sóc, một số dài thêm, một số lại bết dầu.

Ngay lúc đó, Petunia đột nhiên trở nên bình tĩnh, cô cảm thấy có lẽ mình đã quá hèn mọn khi đối xử với anh, hèn mọn tới mức khiến cho lòng kiêu hãnh của cô tan thành mây khói. Giờ phút này, cô thậm chí còn nghĩ, dù anh sắp rời đi thì sao, dù anh không muốn nhìn thấy mình thì cũng không có vấn đề gì, chỉ cần anh vẫn ở đây là đủ.

“Severus.” Cô mỉm cười, như thể bảy tám năm trôi qua trong chốc lát: “Cậu có khỏe không?”

Snape đã đưa ra vô số suy đoán về cảnh tượng này ngay khi anh mở cửa. Petunia là một người rất kiêu ngạo, mặc kệ là trước kia hay bây giờ.

Snape đã tưởng tượng rằng có lẽ cô sẽ tát mình một cái thật đau, mắng chửi anh rồi bỏ đi không nói lời từ biệt, hoặc đứng đó châm chọc mỉa mai sự hèn nhát của anh. Thậm chí cô đến đây chỉ để nói quan hệ giữa bọn họ không còn gì nữa.

Nhưng Petunia không có, cô chỉ đứng đó với một nụ cười do dự, hỏi anh bằng một giọng nhẹ nhàng dường như có thể biến mất tự lúc nào, anh có khỏe không.

Phòng tuyến bên trong của Snape ngay lúc đó đã tan vỡ, anh cảm thấy bao nhiêu năm xa cách là vô ích, anh không thể nhận ra tâm trí của mình giống như khi còn trẻ, không bao giờ có thể biết được sức ảnh hưởng của người phụ nữ này đối với mình lớn như thế nào.

Anh cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình. Mặt nạ của anh có thể đánh lừa được Lily, nhưng không bao giờ có thể đánh lừa được Petunia.

Snape nhớ đến kỳ nghỉ hè năm 3 của mình, Lily nói với Petunia rằng họ đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ ở trường, mọi thứ diễn ra tốt đẹp.

Lúc ấy Petunia ngồi trên bãi cỏ mỉm cười gật đầu, giúp Lily sửa rất nhiều lỗi ngữ pháp, như thể cô tin lời Lily.

Nhưng khi Petunia ra ngoài đi dạo một mình vào buổi tối, cô cố tình tìm tới chỗ anh.

“Severus, kể cho tớ nghe về cuộc sống của cậu ở trường học đi.” Khi đó, Petunia đã bước vào tuổi dậy thì, anh được xem coi là cao lớn hơn so với những người cùng tuổi, nhưng Petunia cũng không chịu thua kém, xém chút nữa là đã cao bằng anh.

Bây giờ Snape vẫn có thể nhớ chiếc váy mà Petunia đã mặc vào đêm mùa hè ấy. Đó là một chiếc váy không tay màu gừng, có thể nhìn thấy cánh tay trắng nõn và đôi chân thon thả của cô gái lộ ra ngoài. Đường cong của đường viền cổ áo đã phát họa ra cơ thể đang bắt đầu trổ mã của cô.

Snape đột nhiên đỏ mặt, anh nhớ mình đã lắp bắp kinh hãi, sau đó hơi sốt ruột đáp: “Đương nhiên, cũng khá tốt.”

Sau đó, đột nhiên vẻ mặt dịu dàng của cô bỗng nhiên nghiêm túc, giễu cợt nói: “Severus, cậu ở Slytherin đấy, tôi đoán chừng ngay cả Hufflepuff cũng không chịu nổi cái tính lạnh lẽo và tự kỷ của cậu đâu!”

Nhìn kìa, đây mới chính là bản chất của Petunia Evans, miệng lưỡi bén nhọn, không phù hợp với tiêu chuẩn của một quý cô.

Khi còn trẻ, Snape chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có sự quan tâm nào ẩn sau những lời nói đó, có lẽ anh không cần sự quan tâm của một Muggle, anh luôn xem Petunia Evans là chị gái của Lily mà thôi.

Nhưng mà … Snape có chút khó xử, tại sao thời niên thiếu anh luôn mơ thấy người phụ nữ này nhỉ? Mỗi buổi sáng thức dậy, đối mặt với khăn trải giường ướt át, anh sẽ có một sự oán hận sâu sắc hơn đối với người phụ nữ tên Petunia Evans này.

“Severus?” Petunia cau mày, ý thức về sự hiện diện của cô quá thấp nên người đàn ông này mới có thể thất thần một cách không kiêng nể gì sao?

Snape lập tức lấy lại được tinh thần của mình, đây chính là điều không bao giờ thấy xảy ra trong nhiều năm nay.

Lại là người phụ nữ này! Anh cứng rắn trả lời câu hỏi trước đó của cô: “Tất nhiên rồi. Bây giờ tôi là giáo sư độc dược của trường Hogwarts.”

Mà thật ra, điều anh muốn giải thích là lý do mấy năm nay anh không về đây là bởi vì mấy năm trước đám Tử thần Thực tử đang báo thù ở khắp nơi, anh không dám tới tìm cô. Vài năm sau đó, anh phải tiêu tốn đa số thời gian trong một năm để bồi dưỡng đám quái vật núi không có đầu óc kia.

Petunia ở đầu bên kia ngồi xuống, cô muốn hỏi anh tại sao mấy năm nay anh không về đây, nhưng sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình khiến cô không thể mở miệng ra hỏi.

Vì vậy, cô lắng nghe giọng nói rét lạnh của mình: “Ồ, thật sao? Chúc mừng nha.”

Chà, ngay cả cô cũng biết rằng giọng điệu lúc nãy không có chút vui mừng nào.

Vì vậy, họ chỉ nhìn nhau thế này, không nói chuyện gì nữa.

Cuối cùng cuộc gặp gỡ này đã kết thúc không mấy tốt đẹp, Petunia đi bộ một quãng đường dài rồi mới nhớ ra, cô thậm chí còn quên hỏi anh sẽ ở đây bao lâu.

Nếu nói Severus khi còn nhỏ chỉ im lặng tự thu mình lại, thì bây giờ người anh lại toát lên khí chất khó ai có thể lại gần. Petunia cảm thấy hơi buồn vì điều này.

Khoảng cách thời gian bảy tám năm, có lẽ cô không thể nào vượt qua được.

Cô là Muggle, cho dù đối phương cũng là Muggle, thời gian bảy tám năm đã là trở ngại lớn, càng không nói đến Severus còn là phù thủy. Cô luôn biết anh coi thường Muggle, nên Petunia đã cố gắng khiến cho mình trở thành một người ưu tú hơn, như muốn nói với anh rằng dù cô là một người bình thường đi nữa thì vẫn có thể trở nên ưu việt.

Sự ưu việt mấy năm nay của cô có ích gì cơ chứ, thậm chí còn không có dũng khí để bày tỏ lòng mình.

Petunia đã bị trầm cảm trong một thời gian dài, cô không muốn nghĩ tới việc liệu người sống trong Spider’s End đã chuyển ra ngoài hay chưa. Cô đã làm việc chăm chỉ để cuộc sống của mình trở lại đúng hướng, như thể những năm ấy anh chưa từng xuất hiện.

Cô quyết định cuối tháng 8 sẽ tham gia buổi tiệc tụ họp bạn bè cấp 3.

Harry đã năm tuổi, cậu bé rất hiểu chuyện, Petunia nghĩ rằng mình có thể phải lên kế hoạch cho tương lai rồi.

Petunia mua một chiếc váy lụa màu đỏ tía nhiều lớp dài đến đầu gối với đường viền cổ áo hình chữ V, màu này giúp làn da của cô trở nên trắng sáng lạ thường, mái tóc xoăn nâu và đôi mắt nâu xám của cô trông vô cùng quyến rũ.

Harry ngồi xổm bên chiếc gương vừa nghịch xe lửa nhỏ trong tay, vừa mỉm cười: “Dì đẹp! Đẹp!”

Trong mắt cậu, dì Petunia luôn là người tuyệt vời nhất.

Petunia bật cười, tô son xong, cúi xuống sờ lên đỉnh đầu của Harry một cách âu yếm: “Dì sẽ giao con cho bà White chăm sóc. Nhớ phải ngoan nghe không?”

“Alice là quỷ khóc nhè!” Harry không vui, cô con gái út Alice của bà White rất hay khóc, cậu không thích đến nhà bà White cho lắm.

“Harry!” Petunia cau mày, bà White rất thích Harry, bà thật sự là một người rất tốt.

Dưới quyền lực dì, Harry chỉ có thể ôm xe lửa nhỏ của mình ngoan ngoãn đến nhà bà White.

Không khí đoàn tụ giữa các bạn học cấp 3 rất tốt, hầu hết các bạn nữ đều đã lập gia đình, có vài người đã sinh hai ba con, nhưng cũng có một số người giống như Petunia trúng tuyển vào các trường đại học nổi tiếng nên giờ vẫn còn độc thân.

“Càng biết nhiều thì sẽ càng không cam lòng để cho mình kết hôn tùy tiện với ai cả.” Annie là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp trường Đại học Hoàng gia. Cô nàng cầm một ly Champagne, cảm thấy đồng cảm với Petunia.

“Yêu cầu bản thân cao hơn, cũng sẽ đòi hỏi người khác nhiều hơn.” Petunia cảm khái nói, cô vừa hoàn thành một điệu nhảy xong, đối phương không ngừng ám chỉ Petunia rằng sau này bọn họ sẽ còn có cơ hội gặp lại.

Annie đồng ý với cô, cô nàng hỏi: “Còn cô thì sao? Sau khi tốt nghiệp Cambridge thì cũng bận rộn với sự nghiệp của mình à?” Cô nàng nhấn mạnh hai chữ “sự nghiệp”, rốt cuộc thì phụ nữ ở thời đại này đa số là chọn việc kết hôn sinh con.

Petunia lắc đầu: “Không, tôi bỏ học.”

“Cái gì?” Annie gần như làm đổ ly Champagne trong tay.

“Em gái và em rể của tôi bị tai nạn qua đời, sau đó có người liên lạc đến, giao cháu tôi cho tôi nuôi.” Cô kể lại sự việc một cách rõ ràng. Có lẽ hồi đó vẫn còn không cam lòng, nhưng sau bao nhiêu năm, Harry và cô cũng đã có chút tình cảm với nhau, xét về một khía cạnh nào đó thì cô cũng không cảm thấy hối hận.

“Lily? Cô gái đó sống ở trường trung học nội trú à?” Gia đình Evans nói rằng Lily đã đi học ở một trường nội trú ở Bắc Ireland: “Cô ấy kết hôn sau khi tốt nghiệp cấp 3 sao?” Annie hỏi lại.

Petunia tính toán lại thời gian, tuổi của Lily quả thực tương đương với Muggle vừa tốt nghiệp cấp 3 xong thì kết hôn với Potter.

Vì thế cô gật đầu.

Annie thở dài, cô nàng cảm thấy thật đáng tiếc khi Petunia đã từ bỏ việc học của mình, còn vì chuyện này mà độc thân lâu như thế. Nhưng họ cũng không thân thiết gì với nhau, cô nàng cũng không có tư cách gì để chỉ trích.

Sau đó, Petunia nhảy thêm vài điệu nữa với những người khác, nhưng có vẻ như chỉ có người đàn ông lúc đầu vẫn quan tâm đến cô.

“Có lẽ tôi sẽ rất vinh dự khi được đưa cô về nhà.” Dan Clark có một mái tóc vàng quyến rũ và đôi mắt xanh ngọc như hồ nước, mấy năm nay vì sự nghiệp nên không quan tâm tới chuyện có bạn gái, nhưng khi còn trẻ anh ta cũng có một chút tình cảm với Petunia. 

Thông minh, lý trí. Dan tự nhủ rằng tất cả những gì anh ta cần là một người vợ như vậy.

Petunia lên xe của Dan, hành động ám chỉ của anh ta đối với cô quá rõ ràng.

Trên đường đi, anh ta nói về sản nghiệp mang tên mình, phải nói rằng anh ta thực sự đủ giàu, kiến thức khá rộng, ngôn ngữ cũng rất hài hước.

Khi đến nhà Evans, Dan bất ngờ chồm tới cởi dây an toàn trước Petunia.

Trên người Dan có một mùi nước hoa thoang thoảng, cơ thể anh ta đột nhiên dừng lại trước Petunia không dời đi.

Hơi thở của Petunia bỗng trở nên cứng ngắc, cô hiểu anh ta định làm gì, không phải cô chưa từng hôn những người đàn ông khác, ít nhất khi ở bên Vernon, Vernon thường đòi một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi.

Cô đã nuôi dạy Harry, từ lúc đó dường như cô đã lấy lại liên lạc với thế giới phù thủy, sau khi gặp lại Severus, Petunia thấy mình không thể nào ngoan ngoãn chấp nhận nụ hôn của người đàn ông khác được.

Cô đưa tay chống vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông, quay đầu sang một bên, lộ ra chiếc cổ trắng bóng.

Dan nuốt nước bọt, người phụ nữ trước mặt anh ta rất hấp dẫn.

Petunia hít một hơi, cụp mắt xuống: “Xin lỗi.”

Dan hiểu rằng cô đang từ chối, nhưng anh ta không hiểu tại sao cô lại từ chối.

Petunia không cho anh ta thời gian nói chuyện, cô vội vã bước ra khỏi xe, suýt chút nữa là bị trẹo mắt cá chân.

Tiếng động cơ khởi động từ phía sau, xe phóng đi xa. Petunia thở dài đứng trong vườn, đầu óc cô bắt đầu rối tung lên.

Snape lạnh lùng đứng dưới bụi hoa của nhà Evans, anh đã phù phép nên sẽ không ai nhìn thấy được.

Anh nhìn Petunia ngồi trong xe của người đàn ông về nhà, gương mặt thư sinh nhã nhặn với mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục! Anh tự giễu trong lòng.

Khi người đàn ông muốn hôn cô, Snape gần như không thể kìm chế mà muốn ban cho anh ta một câu thần chú kết liễu cuộc đời. May mắn thay, cuối cùng thì Petunia cũng đẩy anh ta ra, nhưng Snape lại cau mày, rõ ràng là cô hơi say, hai gò má đỏ bừng. Sao cô lại thở dài? Chẳng lẽ là đang thở dài vì nụ hôn dang dở đó sao?

Cơn giận trong lòng Snape đột nhiên dâng trào, anh không kiểm soát được sải bước ra ngoài, thuận thế dỡ bỏ lời phép thuật trên người.

Bây giờ Petunia cảm thấy rất chóng mặt, nhưng bước chân phía sau rõ ràng, cô cảnh giác quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng thì bóng đen cao lớn đã bao trùm lấy cô.

Đôi tay của đối phương lạnh lẽo, giống như đã đứng rất lâu trong đêm, hai tay vững vàng ôm lấy eo cô.

Petunia ngửi thấy mùi cay đắng của lọ thuốc, mùi vị này đã lâu không gặp, tới mức giống như mới chỉ thoáng gặp nhau từ thế kỷ trước.

Cô muốn gọi tên người đàn ông ấy nhưng đã quá muộn.

Môi anh tìm thấy cô một cách chính xác, sau đó Snape hôn cô không chút do dự.

Nụ hôn này dường như cũng đã được chờ đợi cả thế kỷ.