Đăng vào: 12 tháng trước
Mấy ngày sau tại nhà của Ngô Vũ Thần, Du Huân Huân vẫn đang ngủ rất
ngon lành , là đã gần trưa. Nàng đã không thể xác định được bây giờ đã
sáng vì nàng đang đeo đồ che mắt. Lăn qua lăn lại vài cái, nàng đưa tay
tìm kiếm điện thoại, nhấn bàn phím rồi cất tiếng “A Triết, mấy giờ rồi?”
“Thưa… đã 12 giờ trưa rồi ạ!”
“Cái gì?” – Nàng bật người dậy, quăng điện thoại sang một bên, tức
tốc chạy vào toilet, chết tiệt, tại sao hôm nay không ai gọi nàng dậy
hết vậy? Thường ngày là do Du Phu Nhân, hay chị của nàng gọi dậy. Hôm
nay nàng phải đi học lại có bài kiểm tra quốc ngữ.
Đưa tay cầm lấy ba lô, Du Huân Huân chạy nhanh ra khỏi phòng.
“Chào thiếu phu nhân!” – Người hầu trong nhà thấy nàng liền cuối đầu chào.
“Tại sao không ai gọi tôi hết vậy?” – Nàng tức giận hét lên. Vội vã
quăng ba lô lên ghế sofa. Chạy thẳng vào bếp. “Có gì ăn không vậy?”
“Thưa thiếu phu nhân, chỉ còn Sandwich thôi ạ! – Đầu bếp cung kính trả lời.
Nàng chán nản cầm lấy miếng bánh cùng hộp sữa chạy ra ngoài. Quản gia
thấy nàng gấp gáp liền chạy ra nói “Thiếu phu nhân ra ngoài đi học mà
không mang theo balô sao?”
“Hửm…!? Tôi quên mất, cám ơn.” – Du Huân Huân gật đầu cám ơn rồi chạy đi.
Người ngồi trên ghế sofa nhàn nhạt liếc ra ngoài, đóng quyển tạp chí, cầm lấy chìa khóa xe sau đó cũng đi khỏi.
*Trường Qúy Tộc….
“Cộp…cộp…cộp..” – Dọc hành lang dãy B tiếng chân chạy gấp gáp, bây
giờ đã qua giờ nghỉ trưa, nàng đã bỏ bốn tiết, thật là xui xẻo. “Cạch” – Cánh cửa lớp mở ra, mọi ánh mắt đều nhìn ra cửa, Du Huân Huân tròn mắt. “Xin lỗi, em tới trễ!”
“Được rồi, em…vào chỗ đi”
“Cám ơn giáo sư!” – Nàng cười cười đi vào chỗ.
“Tưởng hôm nay cậu không đi học chứ? Ngô phu nhân!” – Người vừa lên tiếng là bạn thân của nàng Vân Yến Vy.
“Hừ.” – Nàng hừ mạnh một cái, bây giờ thì không chỉ cái trường mà cả
Bắc Kinh đếu biết nàng – Du Huân Huân là Ngô phu nhân, là vợ của Ngô Vũ
Thần.
“Vừa kết hôn xong đã đi học sao? Cậu thật chăm chỉ đấy!”
“Thôi đi, kết hôn gì chứ.”
“Cậu cưới phải một người giàu có lại đẹp trai như vậy mà còn bất mãn sao?”
“Cậu có biết hắn hơn mình 12 tuổi không? Là một ông chú đáng ghét
đấy!” Nàng cau có nói. Tất nhiên là phải bất mãn rồi, hắn vừa lạnh lùng
vừa đáng ghét, nàng thà chết còn hơn gọi hắn là “chồng”.
“Chậc!” – Cô chỉ lắc đầu, trong lòng đầy cảm thán.
Cô có nghe mọi người nói Ngô Vũ Thần là một lão đại có tiếng khắp
Trung Quốc, một thương gia giàu có. Vừa lạnh lùng, ít nói, trong hắc bang thì vô cùng lãnh khốc. Từ khi hắn xuất hiện ở Bắc Kinh này, chưa một ai thấy hắn cười, những tay lão đại đếu phải cúi đầu nể. Hắn ít khi đụng
chạm đến phụ nữ, Ngô Vũ Thần là một trong những thương gia và là người
đứng đầu hắc đạo trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Lời nói của hắn rất có uy lực, nhưng
cũng rất kiệm lời. Vân Yến Vy thở dài, cô bạn thân của cô không biết lấy hắn là may mắn hay xui xẻo??
Ra về, nàng đi dọc hành lang rất chậm rãi, nàng không muốn về nhà, nói
đúng hơn là không thích về nhà Ngô Vũ Thần. Hôm nay A Triết sẽ đón nàng, nhân cơ hội nàng sẽ đi chơi thật thỏa thích.
Vừa ra đến cổng nàng đã ngớ người, trước cổng mọi người đang đứng xôn xao vì cái gì đó, Du Huân Huân bước đến hỏi “Có chuyện gì vậy?”
Du Huân Huân đưa mắt nhìn, người đàn ông đứng ngược ánh nắng, mái tóc màu nâu, cặp chân mày rậm thoắt ẩn thoắt hiện sau làn tóc, cái mũi cao, khuôn mặt góc cạnh rõ rang không chút biểu tình, dáng người cao, vạm vỡ đứng dựa vào chiếc xe màu trắng Aston Martin, nàng
giật mình, vội quay lưng bỏ chạy… là Ngô Vũ Thần!? Tại sao hắn lại xuất
hiện tại đây??
Vừa đi được vài bước, điện thoại nàng chợt vang lên, là số lạ? “là ai…?”
“Nếu cô dám bước thêm một bước nữa, tôi sẽ đi vào và lôi cô ra!”
Nàng quay mặt nhìn, hắn đang đứng dựa vào xe, một tay cầm điện thoại, một tay đút vào túi quần, vẻ mặt vô cùng cao ngạo, cặp mắt sắc bén nhìn chầm chầm về phía nàng. Du Huân Huân hậm hực đi đến, đứng trước mặt
hắn, nghiến răng nói
“Chú đến đây làm gì?”
Ngô Vũ Thần điềm tĩnh mở cửa xe, mặt không chút biểu cảm, cất tiếng “Lên xe!”.
” Đừng đánh trống lảng!”
” Tôi không thích lặp lại!”
Nàng thở dốc, hắn cố ý chọc tức nàng? Nàng nhìn xung quanh, mọi người đang xì xào về mình, liền đi vào xe. Hắn vòng ra sau, ngồi vào ghế bên
cạnh rồi dời đi.
“Tại sao chú lại đến trường tôi!?” – Du Huân Huân tiếp tục câu hỏi lúc nãy.
“Nếu không phải ba tôi muốn thì tôi không rãnh rỗi mà đến đây!”
“Hừ… đồ ngạo mạn!” – Nàng quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, lầm bầm vài câu.
Chiếc xe lướt nhanh trên phố, nàng chán nản ngồi đọc sách, còn hắn thì
ung dung đeo phone. Chợt điện thoại của hắn reo lên. “Vâng, con nghe”.
“Con đã đón Huân Huân chưa?” – Tiếng của Ngô tổng vang lên.
“Đã đón rồi!”
“Ồ! Vậy đưa con bé đi đâu chơi đi nhé!”
“Cái gì?” – Hắn trợn tròn mắt, cha hắn vưa nói gì?
“Hai đứa vừa đám cưới, không đi hưởng tuần trăng mật thì thôi, bây
giờ phải đi đấu đó chơi chứ! Được rồi, cứ làm vậy đi!” – Nói xong, Ngô
tổng liền cúp máy. Để mặc hắn đang tức giận đến nổi gân xanh, Ngô Vũ
Thần liếc nhìn nàng, có cảm giác lạnh xương sống, nàng quay sang, chỉ
thấy hắn đang đăm đăm nhìn nàng cùng với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt
sống, “Chú nhìn gì?”
“Kétttt….” – Đột nhiên chiếc xe thắng lại khiến nàng giật mạnh người về phia trước.
“Chú…”.
“Muốn đi đâu?” – Nàng định mở miệng chửi thì Nhô Vũ Thần cất tiếng.
“Hả?” – Du Huân Huân tròn mắt nhìn.
“Đi đâu?”
Nàng nhíu mày, câu trả lời của hắn còn ngắn hơn cả câu trước, ngay cả nói chuyện cũng tiết kiệm vậy sao?? Là do cha hắn ra lệnh sao, vậy thì
nàng có cơ hội đày đọa hắn rồi. Nàng cười thầm trong bụng, “Tôi muốn đi
công viên giải trí.
Nàng vừa dứt lời, hắn liền rồ ga phóng đi.
*Công viên giải trí.
“Nè, chú đi nhanh chút đi ạ!” – Du Huân Huân vừa đi vừa hối thúc.
“Tại sao?” – Hắn đưa vẻ mặt bất cần, trả lời.
“Chẳng phải chú đưa tôi đi chơi sao? đi nhanh lên!”
“Cô thích thì cứ đi, việc gì tôi phải đi chung?”
“Chú!?” – Du Huân Huân trừng mắt nhìn “Mặc kệ chú!”. Nàng quay mặt bỏ đi.
Ngô Vũ Thần để mặc cho nàng đi lung tung, lười biếng đi theo sau. Khu
công viên giải trí này rất nhộn nhịp và đông người, Nàng như một tinh
linh nhỏ bé bay nhảy khắp nơi, hắn đi theo cũng thấy lười biếng và chán
nản, nàng không thấy mỏi chân sao?
Du Huân Huân dừng bên quầy lưu niệm, ngắm nhìn những món đồ xinh xắn. Hắn đăm đăm nhìn nàng từ xa, không hiểu sao lại thấy nàng rất đáng yêu, khóe miệng khẽ giương lên, nàng dường như rất thích con gấu trúc kia??
Từ đầu đến cuối chỉ chăm chú con gấu bông đặt trên kệ, ánh mắt của hắn
cũng luôn hướng đến nàng.
Đột nhiên hắn giật mình, đưa mắt nhìn xung quanh, hắn có linh cảm
điều gì đó không tốt, liền chạy nhanh về phía Du Huân Huân. Chưa kịp
phản ứng nàng đã bị hắn ôm chặt đẩy về phía sau, rút khẩu sung phía sau
lưng ra, cương quyết và dứt khoát bóp cò, viên đạn xuyên qua đám người,
bay thẳng vào bụi cây, cách đó không xa.
*Đoàng… – Tiếng sung vang lên, khiến mọi người xung quanh giật mình
hét toáng, Du Huân Huân tròn mắt nhìn, nàng không hiểu chuyện gì đang
xảy ra, nàng chỉ biết hắn vừa nổ súng.
“Lão đại…” – Từ phía xa, một đám người áo đen chạy đến, cung kính cúi đầu chào.
“Vẫn còn vài tên… xử hết đi.” – Hắn lạnh giọng ra lệnh, đám người cúi đầu nhận lệnh. Ngô Vũ Thần quay sang nhìn nữ nhân ngồi thẫn thờ dưới
đất, lãnh đạn nói “Về thôi!”
Du Huân Huân ngước mắt nhìn, đôi môi mấp máy điều gì đó, nàng vẫn còn sợ.
“Cô nhát đến thế sao?” – Hắn nhếch miệng cười khẩy, như cố ý chọc tức nàng. Quả nhiên là có tác dụng, nàng liền phản ứng “Mặc kệ tôi!”
Du Huân Huân bặm môi, tức giận đến nỗi muốn bốc hỏa. Dù nàng có là
con gái của một lão đại thì sao chứ? Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng phải
chứng kiến cảnh giết người, tuyệt nhiên phải sợ!!?
“Ừm…” – Vừa định đứng lên nàng liền ngồi phịch xuống đất, chân trái
của nàng vô cùng nhức nhối, thấy nàng vẫn ngồi im, hắn nhíu mày lên
tiếng “Chuyện gì?”
“Tại chú đó, khiến tôi bị trật chân rồi.”
“Cái gì!?”
“Tại chú đẩy tôi đấy.”
” Cô!?” – Hắn trừng mắt, gần như sắp nổi điên “Tôi cứu cô, vậy mà cô
còn trách lại tôi. Du tiểu thư, cô không được dạy phải đối xử như thế
nào với ân nhân của mình sao?” – Hắn cười khinh miệt, nếu không phải
nàng là con của bạn cha hắn thì hắn đã để mặt cho nàng vị tên sát thủ
kia bắn chết rồi!!?
Nàng im lặng một hồi rồi cất tiếng “Vậy chú giúp tôi về nhà đi.”
“Tự về!” – Dứt lời hắn quay lưng đi, Du Huân Huân trợn tròn mắt, cái
tên chết bầm này định bỏ nàng lại thật sao? Mọi người xung quanh đang
bàn tán xôn xao, vậy mà hắn…
“Ngô Vũ Thần, chú là đồ khốn khiếp!!!” – Nàng giận dữ hét toáng lên
làm những người xung quanh quay lại nhìn chằm chằm, trong lòng nàng đang rất ấm ức, lần đầu tiên trong 18 năm, có người dám đối xử với nàng như
vậy!!!?
“Này cô bé, em không sao chứ? Sao lại ngồi đây vậy? Để anh đưa em về
nhà nhé!” – Một gã thanh niên ngồi xuống kế bên nàng, vẻ mặt vô cùng
biến thái đưa tay nắm lấy tay nàng.
“Bỏ ra!” – Du Huân Huân hất tay gã đó ra, tức giận cất tiếng.
“Anh có ý tốt giúp em mà, ngoan nào!” – Tên thanh niên càng lấn tới,
siết chặt cánh tay nàng hơn. Mọi người muốn tới giúp nữ nhân xinh đẹp
kia nhưng lại sợ hãi khi thấy tên đó vô cùng bặm trợn.
“Bỏ bàn tay dơ bẩn đó ra!” – Một thanh âm lạnh lẽo phát ra từ đám
người xung quanh. Thanh âm vô cùng ghê rợn. Mọi ánh mắt đều hướng về
giọng nói.
“Thằng kia, mày vừa nói cái gì?”
Hắn trừng mắt nhìn, chỉ một cái nhìn khiến cho gã đó sợ đến phát run, nếu nói hắn là ma vương có sát khí bao bọc xung quanh quả thật rất vô
lí nhưng người khác chỉ cần trông thấy ánh mắt sắc bén kia là đã chạy
mất dạng. Dù hắn không lên tiếng, gã thanh niên đã vô cùng sợ hãi, vội
vắt chân lên cổ mà bỏ chạy, đám người cũng vì thế mà tản ra. Ngô Vũ Thần tiếng đến, bế bổng nàng lên Du Huân ngớ người, lần đầu nàng trông thấy
khuôn mặt đáng sợ của hắn, “Chú bỏ đi đâu vậy?” – Nàng siết lấy cổ hắn,
lí nhỉ hỏi.
“Công việc.”
Nàng bĩu môi, không nói thêm lời nào, dù sao đây cũng đâu phải lần
đầu tiên hắn nói chuyện như thế với nàng, im lặng để hắn đưa đi.
Đặt nàng ngồi vào xe, hắn cũng ngồi vào. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi công viên giãi trí.
“Chuyện gì?” – Thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào mình, hắn mới cất tiếng.
“Ừm… tôi…” – Du Huân Huân ấp a ấp úng, nàng cảm thấy rất khó để nói,
dù rằng hắn đã cứu mạng, còn giúp nàng nên nàng phải nói lời cảm ơn hắn, nhưng không hiểu sao nàng lại khó mở miệng đến thế. “Cám ơn chú!”
Hắn chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi quay đi, khóe miệng chợt gượng lên, nhưng rất nhanh nụ cười liền biến mất.
*Choang… rầm… đoàng… đoàng…” – Những tiếng động mạnh liên tục vang
lên, Du Huân Huân giật nảy người, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra
chỉ biết vừa có người bắn súng nhắm vào xe hắn. Ngô Vũ Thần chỉ biết
“Chậc…” một cái rồi đạp ga phóng nhanh, nàng sợ hãi nắm chặt dây an toàn trong xe, tốc độ lúc này còn nhanh hơn lần trước…
“Ngồi im…” – Hắn chỉ nói duy nhất hai từ rồi im lặng, súng bắn ngày
càng nhiều nhưng xe hắn vẫn không có một vết xước, chiếc siêu xe được
hắn gắn thiết bị và khính chống đạn??
Cuộc rượt đuổi diễn ra trên khu phố đông người, từ đằng sau vang lên
tiếng cười ghê rợn “Hắn Long… hôm nay sẽ là ngày tàn của mày… ha ha…”,
tiếp theo đó là những tiếng súng. Du Huân Huân ngồi trong xe, tim nàng
hiện đang đập rất mạnh, hai mắt chặt, bàn tay mảnh khảnh ôm lấy lỗ tai.
Chiếc xe chạy đến đoạn đường vắng, lập tức thắng gấp.
*Kétttttt…….
* Đoàng… đoàng – Hắn nhướn người ra khỏi cửa sổ xe, liên tiếp nổ
súng, những phát súng của hắn đều trúng điểm nhắm, không để uổng phí một viên đạn nào.
Viên đạn thiết kế bằng sắt, với trọng lượng khá nặng, có thể xuyên qua
tấm gỗ có bề dày hơn 30cm. Hắn nhắm rất tốt, luôn trúng mục tiêu.
“Ngồi im!” – Hắn lập lại câu nói lúc nãy, sau đó đóng cửa xe, bước ra ngoài. Nàng quay sang, hắn định một mình đấu với đám người kia sao?
“Chà… mày cũng to gan nhỉ một mình mà dám ra đây sao?”
Hắn nhếch miệng, nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt không chút hứng thú,
đưa khẩu súng lên, mũi súng hướng về phía tên lão đại bặm trợn kia, gã
ta bật cười “Hahaha… mày nghĩ, một mình mày có thể hạ được tao sao…”
*Choang… – Giọng nói kia vừa dứt, viên đạn từ xa bay ngang hắn làm
rơi vài cọng tóc, để lại đường rạch dài ngang tai, hắn chưa kịp định
thần bóng dáng cao lớn nhanh như thoắt đã tiếp cận được hắn, khẩu súng
DE đặt ngay cuống họng. Gã kia xanh mặt, Ngô Vũ Thần có tốc độ rất
nhanh, ghê gớm hơn hắn tưởng. Hắc Long trước lời đồn quả thật không sai. Vốn nghĩ hôn nay hắn đi ra ngoài một mình, tên lão đại kia sẽ phục kích và hạ hắn không ngờ… một mình hắn đã dư sức giết cả chục người…
“Sao hả? Sợ sao??” – Âm thanh trầm thấp vang lên, như giọng nói của ma quỷ.
“Lão đại…” – Ngay lúc đó, người của Ngô Vũ Thần đã xuất hiện nhiều gấp 2, gấp 3 lần đám người của gã kia.
“Thấy rồi chứ? Ông… không bao giờ hạ được tôi!”
*Đoàng… – Dứt lời, Ngô Vũ Thần liền nổ súng, gã ngã ra phía sau, chết ngay tại chỗ, hắn quay lưng đi. “Đừng để sót một tên nào!” – Rồi sải
bước đi vào xe, Du Huân Huân ngồi trong xe, từ đầu đến cuối đều thấy rất rõ, chỉ có chút bất ngờ… hắn rất mạnh. Khi Ngô Vũ Thần ngồi vào xe,
nàng chợt giật mình. hắn chuẩn bị rồ ga, nàng nhíu mày, định đưa tay
chạm vào mắt hắn, bàn tay to lớn liển nắm lại “làm gì?”
“Mặt chú… dính máu!”
Hắn đưa tay quệt đi, buông tay nàng ra “không sợ sao?”
“Ừm… cũng có… nhưng mà dù sao tôi cũng là con gái của một lão đại lẫy lừng nên chuyện này cũng bình thường thôi.”
“Thật sao?”
“Phải!”
“Chân cô đang run kìa!” – Hắn cười chế giễu, trong phút chốc khuôn
mặt nàng chợt đỏ ửng, vội phủ nhận “không… không phải… là do tôi lạnh
thôi!”
Hắn bật cười, lạnh? Bây giờ là tháng 4 mà nàng nói lạnh sao? Nói dối cũng không biết lựa lời.
Nàng ngây người trước nụ cười của nam nhân trước mặt, tuy là hắn đang cười chọc ghẹo nàng nhưng nụ cười đó rất tươi, rất thật “Chú… cười cái
gì?”
Ngô Vũ Thần đưa tay ra xoa đầu nàng rồi nhìn hắn, chỉ là lúc này đã bị nụ cười hắn mê hoặc.
“Cấm chú xoa đầu tôi.”
Hắn chỉ nhếch miệng cười không trả lời, còn nàng thì chu môi bất mãn.