Chương 27: Tớ mong cậu khỏe mạnh

Yêu Đương Đoan Chính

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Giang Mộ Hành vào nhà xách túi trái cây đi thẳng xuống bếp. Yến Hảo thấy anh đi rồi mới thở ra một hơi, cậu cởi cặp nhẹ nhàng đặt xuống ghế sô pha có những họa tiết nhỏ, quan sát căn nhà tràn đầy hơi thở cuộc sống này.

Diện tích phòng khách rất nhỏ nên dù đồ đạc sạch sẽ đến mấy vẫn khiến người ta có cảm giác bức bách. Đồ nội thất cũ kỹ hệt như mua từ chợ đồ cũ, mặt sàn được bọc bằng da sàn kém chất lượng, vài chỗ bị cong vênh nứt rạn.

Yến Hảo nhớ đến đôi giày thể thao của Giang Mộ Hành. Có thể anh không bận tâm đến những chuyện này, hoặc cũng có thể ban đầu có bận tâm nhưng lâu dần thì chết lặng.

Nếu điều kiện cho phép thì ai mà không muốn sống tốt hơn một chút, thoải mái hơn một chút?

Nỗi buồn bao trùm trái tim Yến Hảo, mỗi người mỗi kiếp cất bước trên thế gian đều có một quỹ đạo dưới chân của riêng mình, ai cũng có các hướng đi khác nhau.


Giang Mộ Hành có con đường mà anh phải đi, vốn dĩ không có điểm giao nhau với con đường của cậu nhưng chính bàn tay con người đã tạo ra nó. Bây giờ cậu đang ở nhà Giang Mộ Hành nhờ giao điểm kéo dài, để cậu đối mặt với nhân sinh gian khổ của Giang Mộ Hành.

Mà đây chỉ là một phần của tảng băng chìm.

Mắt Yến Hảo đau xót, hai bên viền mắt đỏ ửng, cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà. Ngọn đèn chân không đã có tuổi thọ, phát ra ánh sáng mờ nhạt, dưới bóng có vài con côn trùng nhỏ màu đen bay vòng quanh vầng sáng.

Mấy con muỗi đang bu trên bức tường loang lổ vết tróc, chích no cả bụng.

Cơn tức giận không biết từ đâu đến bỗng xông vào người Yến Hảo, cậu lao tới đập một con muỗi, tay cậu lập tức có vệt máu đỏ tươi. Yến Hảo tiếp tục đi kiếm muỗi đập, cậu đập mạnh đến mức tê rần bàn tay, cánh tay cũng giật nhẹ theo, sau đó sự thô bạo trong lòng mới chậm rãi lắng xuống. Cậu hít sâu mấy hơi, quay đầu ngồi xuống ghế sô pha, rũ mi đờ người.


Giang Mộ Hành bưng một dĩa dưa hấu ra, đặt lên bàn trà nhỏ.

Yến Hảo nhìn thấy một con muỗi bay lượn lờ bên cổ anh, ngón tay cậu run lên, nhịn không được bèn xoa vết máu trong lòng bàn tay.

Giang Mộ Hành nhìn thoáng qua lòng bàn tay Yến Hảo rồi liếc bức tường đỏ sẫm như bị bôi sơn: "Cậu đập muỗi làm gì?"

Yến Hảo đờ đẫn nói: "Nhìn khó chịu."

Giang Mộ Hành ngước mắt.

Yến Hảo tránh ánh mắt của anh, đứng dậy đi rửa tay.

——

Gần tám giờ.

Ngày mai lớp Yến Hảo có bài kiểm tra tiếng Anh và Vật lý, chút nữa cậu còn gọi video với ba mẹ mà bây giờ cậu vẫn ngồi trong nhà Giang Mộ Hành ăn dưa hấu. Giang Mộ Hành thì không ăn, anh cắt lớp giấy bọc bên ngoài bóng đèn tròn, xách ghế vào phòng vệ sinh.

Yến Hảo lập tức ăn nốt hai miếng dưa hấu, chạy vào giữ ghế cho anh.

Giang Mộ Hành bảo cậu ra ngoài: "Không cần cậu giữ."


Yến Hảo kiên trì nói: "Để phòng ngừa, vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Giang Mộ Hành không nói gì nữa, anh giẫm chân leo lên ghế đứng vững rồi vươn tay tháo bóng đèn.

Trong phòng vệ sinh chỉ có đèn pin điện thoại chiếu sáng, khuếch thành một vòng sáng bên trên. Yến Hảo nhìn chân Giang Mộ Hành, anh mang đôi tất bông màu đen, cổ bít tất nằm trong ống quần, lên trên nữa là đôi chân thon dài cường tráng, cậu nhìn đăm đăm vào nó.

Sau mấy cái chớp mắt, một giọt mồ hơi rơi từ đôi lông mi Yến Hảo xuống, cậu giơ tay lau đi, giây sau đó cậu tựa sát vào chân anh như tên biếи ŧɦái. Cách một lớp quần học sinh, chóp mũi cậu cọ vào chân Giang Mộ Hành như có như không.

Tim Yến Hảo đập điên cuồng, vang dội đến mức ù tai, cậu ho khan mấy tiếng để hắng giọng, gắng gượng khiến mình có vẻ tự nhiên: "Lớp trưởng, cậu còn biết cả thay đèn sao."
Giang Mộ Hành nhìn cậu từ trên cao xuống.

Yến Hảo không dám ngẩng đầu, cậu vẫn giữ ghế làm bộ không nhận ra.

Ánh mắt trên đỉnh đầu nhanh chóng dời đi, giữa lưng Yến Hảo đã ướt một mảng.

Giang Mộ Hành lấy bóng đèn hư xuống: "Cầm lấy." Trước khi đưa, anh dùng lòng bàn tay lau sạch bụi trên bóng đèn.

Yến Hảo cầm bóng đèn bỏ sang bệ bên cạnh, đưa bóng mới cho anh rồi tiếp tục giữ ghế.

Giang Mộ Hành lắp vào rồi nói: "Cậu bật đèn đi."

Yến Hảo giơ cánh tay lau lau tóc mái: "Công tắc ở đâu?"

Giang Mộ Hành dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu: "Cạnh cửa."

Yến Hảo mò mẫm tìm công tắc rồi ấn xuống, tầm nhìn lập tức sáng lên, phòng vệ sinh hiện rõ trước mắt cậu. Ly súc miệng, bót đánh răng, khăn mặt và các đồ dùng sinh hoạt khác đều chỉ có phần của một người.

Yến Hảo cảm thấy lạ lùng, từ lúc vào nhà đến giờ, cậu không thấy chút dấu vết nào của ba mẹ Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành bước xuống ghế: "Két nước bồn cầu có vấn đề, chỗ này có sợi dây." Anh chỉ tay tới một chỗ: "Kéo xuống là xả nước được."

Yến Hảo định thần lại, cậu nắm sợi dây ni lông màu xám treo bên máy bơm nước, thử giật dây xuống, tiếng nước vang lên ào ào.

Giang Mộ Hành mím đôi môi mỏng, nhìn nét mặt dần thay đổi của cậu, nghe cậu kinh ngạc nói: "Cái này thần kỳ ghê."

"..."

——

Sau đó, Giang Mộ Hành cũng đi thay bóng đèn ban công. Yến Hảo nhìn cây nha đam và cây thường xuân phát triển tươi tốt trong góc, trái hẳn với cậu, đến cả cây xương rồng cũng không nuôi nổi.

Chợt thấy gì đó, đôi mắt Yến Hảo trợn tròn: "Lớp trưởng, mùa hè mà cậu không bọc lưới cửa sao?"

Giang Mộ Hành nhìn qua, hơi nhướng mày: "Quên mất."

Yến Hảo lầm bầm: "... Chuyện này mà cũng quên." Bảo sao nhà có nhiều muỗi thế.
Bình thường Giang Mộ Hành là người rất nghiêm cẩn, không biết tối nay bị gì mà anh vừa thẫn thờ vừa bất cẩn.

"Nhiều muỗi lớp trưởng không ngủ được đâu." Yến Hảo nói: "Cậu qua nhà tớ đi."

Giang Mộ Hành đóng cửa lại, thờ ơ đáp: "Đốt nhang muỗi là được rồi."

Yến Hảo nghe vậy thì đành thôi.

Giang Mộ Hành về phòng khách, Yến Hảo đi theo sau trông thấy trên tường phòng khách có những lỗ đóng đinh, hẳn là đã từng treo ảnh sau đó tháo xuống.

"Lớp trưởng, ba mẹ cậu..." Yến Hảo siết tay do dự lên tiếng.

Giang Mộ Hành bước tới trước một cánh cửa, mở ra cho cậu xem: "Đây là phòng của mẹ tôi."

Da đầu Yến Hảo tê rần, cảm giác tê dại này đi dọc xuống sau gáy rồi lan ra toàn thân. Giang Mộ Hành không chỉ mời cậu đến nhà với tư cách là khách mà còn cho cậu xem phòng của mẹ anh.
Mơ cũng chưa từng mơ.

Lòng Yến Hảo ngổn ngang trăm mối, cậu cắn lưỡi, cảm giác đau nhói và mùi máu tanh làm cậu tỉnh táo lại đôi chút, cậu giả vờ thong thả đi về phía Giang Mộ Hành/

——

Căn phòng rộng chừng mười lăm mét vuông, thoang thoảng mùi hương hoa hồng. Chiếc giường gỗ được kê sát tường, không có nệm mà chỉ trải một tấm chiếu. Trên bàn nhỏ bên cạnh có vài cuốn sách cũ, vài bông hoa và cỏ khô được cắt tỉa cắm trong lọ thủy tinh.

Trên lọ thủy tinh có vẽ hai, ba cánh hoa bằng sơn, nhìn có vẻ ngẫu nhiên nhưng thật ra đã tính toán bố cục trước. Yến Hảo thầm nghĩ mẹ của Giang Mộ Hành rất có phong cách, cậu cũng để ý trên tường bên trái bàn nhỏ có treo vài bức tranh sơn dầu, tất cả đều là tông màu tối toát lên vẻ ngột ngạt

Giang Mộ Hành cất giọng đều đều: "Hồi nhỏ mẹ tôi thích vẽ."
Yến Hảo nói: "Bây giờ cô ấy..."

Giang Mộ Hành đáp với điệu bộ như cũ, nghe không ra cảm xúc của anh: "Cô đang ở viện dưỡng lão."

Yến Hảo sững sờ.

"Chiều chủ nhật sau ngày tôi đồng ý dạy kèm cho cậu." Giang Mộ Hành nói: "Tôi đưa cô đến đó."

Yến Hảo ngơ ngác nhìn anh.

Giang Mộ Hành đóng cửa lại, giọng anh vang lên lẫn trong tiếng khép cửa lạnh lẽo: "Ba tôi chết năm năm rồi."

Yến Hảo đứng ngây người một lúc sau mới bừng tỉnh, cậu thở gấp mấy hơi, tái mặt lắp bắp: "Xin lỗi, tớ... tớ..."

Giang Mộ Hành nhìn cậu chằm chằm, khàn giọng nói: "Cậu xin lỗi cái gì?"

Yến Hảo không biết, cậu tức ngực đến mức muốn phát khóc.

Ở Nhất Trung, Giang Mộ Hành là sự tồn tại mà mọi người đều ngưỡng mộ ngước nhìn, anh có rất nhiều điều đáng để các bạn cùng lứa học hỏi. Kỷ luật tự giác, bình tĩnh, mạnh mẽ, tiết kiệm, điềm đạm, cẩn trọng ...
Vậy nên có rất nhiều người để ý anh.

Có một số việc cần thời gian và cố gắng để tìm hiểu, cũng có một số việc không ai có thể thấu.

Ví dụ như gia cảnh của Giang Mộ Hành. Chỉ biết gia đình anh rất nghèo, lí do thì không rõ, mà càng bí ẩn thì những người để ý anh càng muốn biết, đoán già đoán non đủ kiểu.

Yến Hảo không suy đoán lung tung, càng không bàn tán với bất kỳ ai sau lưng anh, nhưng cậu từng tưởng tượng một ngày nào đó Giang Mộ Hành sẽ dẫn cậu về nhà anh và chia sẻ với cậu một mặt mà không ai biết.

Bất kể với thân phận là cậu bạn đặc biệt hay bạn bè bình thường đều được, cậu chỉ muốn một mặt của Giang Mộ Hành mà chỉ có mỗi cậu biết.

Như bây giờ đây.

Nhưng sự thật đột ngột phơi bày trước mắt cậu quá tàn nhẫn.

Giang Mộ Hành muốn bộc lộ phần khuất trong con người mình, trước tiên anh phải xé vết thương trong lòng ra. Yến Hảo không nghĩ tới chuyện này, thật sự là chưa từng nghĩ tới, cậu hít sâu một hơi, môi khẽ run: "Cậu đi làm thêm mấy công việc..."
Giang Mộ Hành xoa thái dương, một lúc lâu sau mới thấp giọng bật cười: "Trong nhà mắc nhiều nợ."

Lần đầu tiên Yến Hảo thấy Giang mộ Hành cười, nhưng cậu khóc.

Nước mắt cậu rơi lã chã, Yến Hảo hoảng hốt lau mặt, vội vàng đi vào phòng vệ sinh.

——

Giang Mộ Hành ngồi xuống sô pha, ăn một lát dưa hấu, lau nước trên bàn, sau đó hé mắt nhìn vết máu muỗi trên tường.

Không biết qua bao lâu, trong phòng vệ sinh có tiếng xả nước, Yến Hảo mở cửa đi ra, tóc mái che đi đôi mắt cậu: "Lớp trưởng, cây bút tớ đưa cậu là Bát quái Cửu Cung đồ, nó có thể trừ tà tránh tai họa, chiêu tài chặn tà, mở vận hộ thân, cậu đặt nó trong hộp bút của cậu đi."

Giang Mộ Hành trở lại vẻ lãnh đạm như thường: "Chuyện này cậu cũng tin?"

Yến Hảo không đáp mà chỉ đứng đó, lấy im lặng biểu lộ sự kiên định của mình. Một mối quan tâm rất thuần khiết được bao bọc trong hành động này.
– Tớ mong cậu khỏe mạnh.

Giang Mộ Hành nhìn tay mình đang gác trên đùi, trầm mặc hồi lâu: "Cảm ơn."

Cơ thể Yến Hảo chấn động kịch liệt, hai mắt đỏ bừng lại ươn ướt.

Điện thoại Yến Hảo trên ghế sô pha đổ chuông, Giang Mộ Hành gọi cậu: "Điện thoại."

Yến Hảo cúi đầu đi đến, cầm điện thoại rồi xoay người đi chỗ khác, thấy là ba gọi, cảm xúc tiêu cực đang trào dâng của cậu lập tức ngưng lại.

"Con vẫn đang ở bên ngoài, dạ, con biết, con không phải trẻ con, không sao cả." Yến Hảo quay lưng về phía Giang Mộ Hành, cậu vừa lau mắt vừa nói: "Về nhà rồi con sẽ gọi video với ba mẹ."

Thấy cậu cúp máy rồi, Giang Mộ Hành hỏi: "Phải về rồi à?"

Yến Hảo hé miệng: "Ừ."

Giang Mộ Hành đứng dậy: "Tôi tiễn cậu."

Yến Hảo chỉnh tóc mái lại, đáp nhỏ: "Cậu không cần tiễn đâu, tớ biết đường."
Giang Mộ Hành nhíu mày: "Tôi muốn xuống lầu mua vài thứ."

Yến Hảo "à" một tiếng, lúc vừa tới cửa thì khựng lại: "Lớp trưởng, nhà cậu chỉ có một căn phòng thế thì cậu ngủ ở đâu?"

Giang Mộ Hành hờ hững đáp: "Phòng khách."

Yến Hảo vô thức nhìn chiếc sô pha vải nhỏ, rõ ràng là không đủ chỗ cho anh nằm, chân sẽ phải thò ra. Giang Mộ Hành cao hơn cậu nhiều lắm, làm sao mà nằm được?

Hô hấp của Yến Hạo trở nên gấp gáp, ngón tay cậu lạnh lẽo, sực nghĩ tới một chuyện kì lạ. Mẹ của Giang Mộ Hành đến viện dưỡng lão, có phòng trống sao anh không vào đó?

Yến Hảo không đoán ra được nhưng hỏi không nên lời, cậu không muốn thấy Giang Mộ Hành đau nữa.

Giang Mộ Hành cầm chìa khóa và điện thoại, gật đầu nói: "Đi thôi."

Yến Hảo đặt ra mục tiêu cho bản thân, trong kỳ nghỉ hè này cậu phải nghĩ cách để Giang Mộ Hành đến chỗ cậu ở.
——

Đêm tối mịt mù.

Giang Mộ Hành tiễn Yến Hảo lên xe, trên đường trở về anh đi ngang qua cái máy gắp thú kia.

Một lúc sau, Giang Mộ Hành về nhà với một con thỏ xấu xí trong tay.