Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 96: Đêm bay cao
---------------
Cố Thần nhìn máy truyền tin không ngừng nhắc nhở 'không nằm trong vùng phủ sóng', lắc đầu thở dài.
Cậu còn tưởng rằng chuyện như 'không nằm trong vùng phủ sóng' cũng chỉ phát sinh ở hai cái xí nghiệp nhà nước của tổ quốc vĩ đại của cậu, không nghĩ tới đến dị thế rồi, 'Không nằm trong vùng phủ sóng' vẫn như cũ được chuyển sang đây.
Cố Thần bỗng nhiên nghĩ đến một tác phẩm văn chương trước đây từng xem qua, người tác giả kia khi nghe thấy đối phương muốn tìm hắn để vay tiền, vì vậy lập tức ngụy trang thành giọng nói của hệ thống "Thuê bao quý khách đang gọi đang không nằm trong vùng phủ sóng, xin gọi lại sau."*
*mấy câu này là tui chém lại cho giống bên Việt mình ý, của Trung nó hơi khác cơ...
Cố Thần không tìm được đáp án. Mộ Dung Trác Thất thực sự không giống loại người không một lời nhắn liền chơi trò biến mất khỏi nhân gian, nhưng hiện tại cậu vừa không thu được lời nhắn của đối phương, điện thoại cũng không gọi được, điều này làm cho Cố Thần rất phiền muộn, tốt xấu gì thì mi mấy hôm trước còn vừa thổ lộ đấy.
Cố Thần buồn bực đương nhiên phải mượn ngoại vật để giải sầu, ví dụ như sờ sờ đuôi của tiểu Hắc Long. Đuôi của tiểu Hắc Long rất trơn, cảm giác khi sờ vào rất tốt.
Cố Thần dựa vào sờ đuôi giải quyết tâm tình buồn bực, lại đáng thương tiểu Hắc Long, à không đúng, là Mộ Dung Trác Thất.
Mặt hắn đỏ lên, hết lần này đến lần khác muốn rút đuôi lại, bất đắc dĩ đối phương lại mò lên, hắn thật vất vả trốn đi một chút, lại lập tức bị đôi tay trắng nõn kia đuổi theo.
Sau nhiều lần thất bại kéo túm, Mộ Dung Trác Thất bỏ qua chống lại, không tiết tháo thì không tiết tháo đi, có phản ứng thì có phản ứng đi, dù sao hiện tại hắn là con rồng.
Đại khái là câu nói 'đáp lại tự hỏi của nhân sinh, Thượng Đế liền cười' này, Cố Thần bên này mới suy nghĩ một hồi, ngoài cửa sổ bỗng nhiên một trận sấm vang chớp giật, rất nhanh liền mưa rào tầm tã.
Cố Thần ôm lấy tiểu Hắc Long đi tới bên cửa sổ, nhìn mưa ngoài cửa sổ.
Mộ Dung Trác Thất nhận ra trạng thái Cố Thần có chút gì đó không đúng, phát hiện đối phương đang tự mình nhìn chằm chằm lá cây bị mưa làm rơi ngoài cửa sổ, tựa hồ như đang nhớ lại cái gì, ánh mắt hơi lộ ra nhàn nhạt đau thương.
Lực chú ý của Cố Thần quả nhiên bị tiểu Hắc Long hấp dẫn, cậu cúi đầu nhìn thấy tiểu Hắc Long dùng sức ngẩng đầu lay động đuôi, phì một tiếng, một chút ưu thương vừa dâng lên trong đáy mắt bởi vì hồi ức rất nhanh tan thành mây khói.
Cố Thần nhấc lên cằm của tiểu Hắc Long, đặc biệt có phong phạm của tổng tài bá đạo, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là "Rồng tháng hai ngẩng đầu cầu mưa, chắc không phải vì mày ngẩng đầu, cho nên trời mới mưa đi."
Mộ Dung Trác Thất GET không tới chuyện cười nhạt của Cố Thần, chỉ có thể tiếp tục vẫy đuôi bán manh.
Cố Thần ôm tiểu Hắc Long về ổ trên giường. Nghỉ học một ngày liền không có chuyện gì để làm, trên mạng Giáo Tế cũng đang thảo luận sự tình rừng dị thú, không có ai ở trong sân đấu, Cố Thần cũng cảm thấy có chút tẻ nhạt, đơn giản bắt đầu tán gẫu lên trời với tiểu Hắc Long.
"Tăng Giang nói tối qua cậu ấy cũng đi chiến đấu, hiện tại đang bị điều tra, cũng không biết ra sao." Cố Thần đâm cái bụng của tiểu Hắc Long.
Mộ Dung Trác Thất hưởng thụ đùa giỡn của Cố Thần, nhưng nghe đến hai chữ Tăng Giang vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Tuy rằng Cố Thần với Tăng Giang là tình hữu nghị thuần khiết giúp đỡ lẫn nhau phi thường thân mật, nhưng hắn vẫn không vui nha.
Cố Thần thấy tiểu Hắc Long không phản ứng, thở dài: "Ai, mày chắc không nhớ Tăng Giang là ai đi, muốn nói về chủ nhân của mày không?"
Mộ Dung Trác Thất mắt sáng lên, muốn nói "Cậu nói mau cậu nói mau", nhưng đáng tiếc ra khỏi miệng chỉ là mấy tiếng kêu quái dị mà thôi.
"Quả nhiên là Vật cộng sinh Tinh thần lực của Mộ Dung Trác Thất, ai, vừa nhắc đến mấy chữ chủ nhân của mày liền phản ứng mãnh liệt như vậy." Cố Thần cảm thán.
Mộ Dung Trác Thất có chút ngượng ngùng, khom lưng co rúc đầu vào trong bụng, thoạt nhìn buồn cười cực kỳ. Dù sao bản thân hắn cũng đã từ bỏ cứu vớt hình tượng bản thân, đơn giản liền ném cái nồi này lên thân rồng của tiểu Hắc Long thôi.
"Tao cảm thấy chủ nhân của mày ấy, bề ngoài tốt, tính cách cũng tốt, năng lực càng không cần phải nói." Cố Thần mò đến cái bụng của tiểu Hắc Long.
Mộ Dung Trác Thất nghe Cố Thần đánh giá mình như thế, tự nhiên là kích động không thôi, vừa cố gắng đem cái bụng của mình thu về hướng Cố Thần, vừa dùng đuôi nhẹ nhàng đùa giỡn cằm Cố Thần.
Cố Thần không cảm thấy mình bị đùa giỡn một chút nào, vẫn như cũ tiếp tục tự nói với bản thân. "Chính là đáng tiếc..." Cố Thần muốn nói đáng tiếc mắt mù coi trọng chính mình, chẳng qua nghĩ lại việc gì phải cảm thấy tự ti như thế, đơn giản cắt đứt lời nói.
Cái này làm Mộ Dung Trác Thất khó chịu, hắn vẫn luôn chờ phía sau câu đáng tiếc là cái gì, như vậy liền có thể biết lý do Cố Thần vẫn luôn không chịu đáp ứng mình. Nhưng mà cái câu đáng tiếc kia của Cố Thần cứ phiêu trên không trung không hạ văn.
"Hay nói một chút về Thiên Linh đi..." Cố Thần tiếp tục lầm ba lầm bầu.
Nghe thấy mình bị sơ lược không được hạ văn, Mộ Dung Trác Thất phiền muộn nha.
"Đúng rồi!" Cố Thần bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy "Bài tập chép sách của tao còn chưa làm."
Thiên Linh ở trên lớp vẫn như cũ tiếp tục phương thức không dạy lý luận trong sách vở, tất cả nội dụng trong sách đều dùng phương thức kiểm tra chép sách để học sinh nắm giữ kiến thức.
Cố Thần để tiểu Hắc Long sang một bên, từ trên giá sách móc ra hai quyển thư tịch lý luận dày cộp.
Thời gian này Cố Thần càng ngày càng để ý đến việc đọc sách, đại khái là dần dần hòa nhập với thế giới này, cậu hiện tại cũng có thể từ trong những quyển sách của thế giới này mà trước đây nhìn không nổi, tìm ra được một ít lạc thú.
Đối với chuyện xử lý bài tập này Cố Thần vẫn rất để bụng, trước khi xuyên qua cậu chính là một bảo bảo từ nhỏ đến lớn luôn đúng hạn hoàn thành bài tập có chất lượng, biết mình không thông minh, cho nên luôn nghiêm túc đối đãi với bài tập, cho dù học đại học, cậu cũng vẫn như cũ bảo trì thói quen này.
Nhưng mà mỗi lần kiểm tra, cậu đều phát hiện mình không sánh bằng một hai người thông minh thường đục nước béo cò đến cuối học kỳ đột kích hai tuần liền có thể lấy được một giải nhì học kim, nhưng cậu cũng không nhụt chí, nhìn thẳng vào bản thân cùng với nỗ lực lúc đó như vậy là đủ rồi.
Cố Thần lúc chép sách đặc biệt yên tĩnh, Mộ Dung Trác Thất an vị ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng nõn của đối phương, ý nghĩ kỳ quái.
Tiểu Thần Thần lúc chép sách thật đứng đắn, thật thích.
Tiểu Thần Thần vẻ mặt nghiêm túc thật đáng yêu, thật thích.
Tiểu Thần Thần ngón tay thật mềm mại thật đầy đặn, thật muốn liếm.
(Ada: ... Thất định đi trên con đường biếи ŧɦái hả...)
Mộ Dung Trác Thất cảm thấy từ lúc mình hóa thú liền có chút cầm thú, vội vàng dùng đuôi vỗ vỗ sau gáy mình.
Cố Thần nhìn thấy tiểu Hắc Long có động tĩnh, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, phát hiện đối phương đang dùng đuôi đâm sau gáy, cảm thấy khó hiểu.
Lẽ nào rồng giống như cún, vui vẻ đều thích lay động đuôi? Chẳng qua tiểu Hắc Long vui vẻ cái gì vậy? Thích nhìn cậu chép sách hả?
Cố Thần không nghĩ rõ ràng, chỉ coi là động tác thói quen của tiểu Hắc Long, tiếp tục cúi đầu tiếp tục chép sách.
Phát hiện hành động ngu xuẩn của mình bị nhìn thấy, Mộ Dung Trác Thất lập tức buông đuôi xuống, bày ra bộ dáng bình chân như vại.
Nếu sau này Cố Thần ở cùng với mình, trong nhà có một xuẩn manh là đủ rồi, hai người đầu ngu xuẩn thì mỗi ngày không thể sống qua nổi. Suy nghĩ của Mộ Dung Trác Thất đều về hướng phi thường lâu dài.
Cố Thần chép sách rất lâu, một khắc cũng không dừng lại, điều này làm cho Mộ Dung Trác Thất có hơi kinh ngạc. Hắn vẫn cho rằng Cố Thần là loại hình hoan thoát (vui vẻ lạc quan quá độ?), loại làm việc không có kiên trì kia, nhưng xem ra sau này mình phải một lần nữa định nghĩa về tiểu Thần Thần.
Chẳng qua càng nhìn càng thấy đáng yêu, phải làm sao bây giờ?
Cố Thần chép xong thì xoa xoa cánh tay bị mỏi.
Đại khái định tiêu hóa một chút nội dung sách vừa nãy vừa chép, Cố Thần tóm tiểu Hắc Long qua, vừa tiếp tục sờ bụng đối phương, vừa nhìn sách vở ngẩn người.
Mộ Dung Trác Thất cũng không tiếp tục ý đồ tránh thoát từ trong ngực Cố Thần, yên lặng tiếp thu đùa giỡn, nội tâm cực kỳ suиɠ sướиɠ.
"Thật sự là ước ao người viết chữ nhìn đẹp." Cố Thần nhìn chữ mình thở dài nói.
Chữ của Cố Thần cũng coi như tàm tạm, tổng thể thì vẫn có thể xem, nhưng so với loại 'phiêu nhã như mây' với 'kiều nhã kinh long' thì hoàn toàn không đáp lên.
"Mày nói hay là tao làm một tấm Vương Hy Chi* thế nào?" Cố Thần như đang tự nói thầm, lại giống như đang nói với tiểu Hắc Long. Lúc nói lời này đại khái là cảm thấy điểm trọng tâm cũng được lắm, Cố Thần không kìm lòng được dùng sức vỗ một cái vào bụng tiểu Hắc Long.
*nhà thư pháp thờ Đông Tấn, được mệnh danh là Thư Thánh. Cái này tui chú thích rùi thì phải...
Lần dùng lực hơi lớn, Mộ Dung không khống chế được "Ê a" một tiếng.
Cố Thần lúc này mới phát hiện mình dùng lực hơi lớn, vội vàng ôm lấy tiểu Hắc Long, dùng chiêu mình dùng để dỗ trẻ con ở cô nhi viện, vừa xoa bụng lại vừa thổi khí.
Tiểu Hắc Long lại càng thêm đỏ mặt đến mang tai.
Đợi đến lúc một con rồng cũng cảm thấy quá xấu hổ xấu hổ, hỗ động của một người cảm thấy rất bình thường kết thúc, Cố Thần móc thẻ bài ra, rất nghiêm túc định chế tác một tấm Vương Hy Chi.
Gần đây Cố Thần nắm giữ về thẻ bài của thế giới này càng ngày càng tốt, ngược lại đối với thẻ bài nguyên sang lại có chút nhìn không thấu, đặc biệt là sau lần thi đấu thẻ bài nguyên sang trải qua trước đấy, cậu cảm thấy phương thức mở ra cánh cổng lớn của thế giới mới này có chút vượt quá não động của cậu.
Xét thấy thẻ bài cậu muốn làm chính là một tấm có thể viết thư pháp tốt, mà không phải là một tấm thẻ bài có sức chiến đấu, Cố Thần quyết định vẫn sử dụng phương thức chế tác thẻ bài Lỗ Ban lần trước, trong quá trình chế thẻ suy nghĩ đến nội dung liên quan.
Đặt tiểu Hắc Long sang một bên, Cố Thần lấy ra một tấm thẻ trắng, lẳng lặng miêu tả trong đầu.
Nghĩ đến Vương Hy Chi, khẳng định phải nghĩ đến «Lan Đình Tập Tự» năm trung học hồi đó từng gánh, Hành Thư đệ nhất thiên hạ, Cố Thần nhớ tới chữ mẫu từng nhìn thấy trên sách giáo khoa, nhưng cụ thể viết như thế nào, Cố Thần lại không nhớ được, chỉ nhớ Tào Thực* từng khen "mềm mại như múa, uyển chuyển như rồng bơi, sáng như cúc Thu, tươi tốt như tùng Xuân."
*con trai thứ ba của Tào Tháo
Ngoại trừ «Lan Đình Tập Tự», tác phẩm của Vương Hy Chi mà cậu biết đến còn có «Trường Phong Thiếp» «Hoàng Đình Kinh» vân vân, thế nhưng... cậu đều chưa từng xem qua. Tính toán một chút, không nghĩ đến tác phẩm cụ thể, ngẫm lại Vương Hy Chi từng viết thư pháp như thế nào.
Cậu nhớ lúc còn bé xem qua câu chuyện dốc lòng, nói Vương Hy Chi viết thư pháp quá mức chăm chú, trực tiếp coi mực nước làm tỏi giã (???), ăn đến một miệng màu đen. Câu chuyện tập viết chữ không ngừng nghỉ này từng nhiều lần xuất hiện ở trong bài viết văn thời tiểu học của cậu.
Còn có câu chuyện Chàng rể giường Đông, cái này không có liên quan đến kỹ năng chế tác, bỏ qua.
Còn có câu chuyện Ngỗng đổi thành sách, nghe nói Vương Hy Chi thích ngỗng, từ hình thái của ngỗng mà lĩnh ngỗ tinh túy của thư pháp, Cố Thần cảm thấy rất huyền huyễn, cậu nhìn thấy ngỗng chỉ có thể nghĩ đến ngỗng lớn hầm nồi sắt, gan ngỗng nấu tương, quả nhiên là chênh lệch giữa Thư Thánh và cặn bã đi.
*ngỗng lớn hầm nồi sắt铁锅焖大鹅
.
gan ngỗng nấu tương 酱香鹅肝
.
...
Cố Thần càng nghĩ càng nhiều, Tinh thần lực cũng từ màu trắng biến thành màu vàng, đồng thời tuôn ra càng lúc càng nhanh.
Mộ Dung Trác Thất nhìn Cố Thần đang nghiêm túc chế thẻ, cảm thấy người đối diện quả thật là một thân điểm tia chớp, giống như Tinh thần lực của cậu, vàng chói lọi.
Đợi đến khi Tinh thần lực của Cố Thần phát động xong xuôi, thẻ bài cũng trình hiện ở trước mắt. Cố Thần cầm lấy thẻ bài, nhìn mặt trước của thẻ bài phi thường hài lòng, cuối cùng không xuất hiện tình huống mặt trước thẻ bài có đám ánh sáng giống như giải thi đấu thẻ bài nguyên sang lần trước.
Cố Thần dùng máy nghiệm thẻ, mặt sau của thẻ bài xuất hiện trước mắt.
Tên thẻ bài: Vương Hy Chi (thẻ bài hai sao)
Kỹ năng một: Lan Đình Tập Tự. Phát động kỹ năng, khiến phe địch cảm nhận được vẻ đẹp của sông núi quanh thân và niềm vui của người xung quanh, do đó từ bỏ tiến công, tiêu giảm ý thức chiến đấu. Chỉ hữu hiệu với thẻ bài hai sao trở xuống.
Ặc... hình như không đúng lắm. Cố Thần mơ hồ cảm giác không ổn, tiếp tục nhìn xuống.
Kỹ năng hai: Ăn mực. Phát động kỹ năng, phe địch sẽ đối với thực phẩm màu đen sản sinh vô hạn hứng thú, do đó từ bỏ tiến công, tiêu giảm ý thức chiến đấu.
Cái quỷ gì cơ... Cố Thần còn chưa từ bỏ ý định tiếp tục nhìn xuống.
Kỹ năng ba: Vẻ đẹp của Thiên nga. Phát động kỹ năng, phe địch sẽ bỏ qua chiến đấu với tất cả thẻ bài và dị thú loại chim, đồng thời ném mạnh đồ ăn cho loài chim, có tỷ lệ 50% trực tiếp làm cho đối phương quy hàng. Kỹ năng chỉ hữu hiệu với thẻ bài một sao cùng dị thú cấp một.
Cố Thần cạn lời hỏi trời xanh! Tui rõ ràng là muốn chế tác một tấm Thư Thánh! Mi lại cho ra một đống kỹ năng tham ăn này thế nào?
Chẳng lẽ bởi vì bụng rỗng dạ tiêu, đói bụng rồi, lúc chế tác thẻ bài mới thêm vào quá nhiều cảm thụ chủ quan của con người?
Cố Thần nghĩ nhất định là như thế, từ không gian chứa đồ lấy bánh ngọt nhỏ ra, chia một nửa cho tiểu Hắc Long, chính mình nhanh chóng giải quyết một nửa kia, tiếp tục tập trung vào đại nghiệp chế thẻ.
Cảm thấy bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi tấm thẻ bài vừa rồi, Cố Thần lần này quyết định đổi cái khác, làm một tấm Nhan Chân Khanh* hoặc là Liễu Công Quyền** gì đó.
*Nhan Chân Khanh: nhà thư pháp nổi tiếng chuyên viết chữ Khải.
**Liễu Công Quyền: người kế tục của Nhan Chân Khanh, hậu thế gọi là "Nhan Liễu", trở thành bản mẫu thư pháp qua nhiều thế hệ.
Nhưng mà thực tế thì tàn khốc, đại khái lập tức nghĩ đến hai nhân vật, Cố Thần lần thứ hai chế ra một đám sương mù.
Tên thẻ bài: không biết (thẻ bài khiếm khuyết một sao)
Kỹ năng một: Nhan gân Liễu cốt. Phát động kỹ năng, phe địch cảm nhận được một luồng khí thế bàng bạc, vẻ đẹp ẩn đột mạnh mẽ, nhưng không có tác dụng gì.
Kỹ năng hai: Đại gia Khải Thư. Phát động kỹ năng, phe địch nhất định phải viết ra chữ Khải hoàn mỹ, nếu không sẽ cương cứng tại chỗ ba phút, có hữu hiệu với thẻ bài một sao.
Cố Thần cạn lời nhìn thẻ bài, tui chính là ôm một tấm lòng thành hết sức chân thành, chỉ muốn làm một tấm thẻ bài đứng đắn thui, tâm tính lương thiện thật mệt. Không thể làm ra kỹ năng thư pháp tui cũng nhịn, nhưng ngay cả kỹ năng phổ thông cũng không đứng đắn như vậy là sao hả?
Nhất định đều là do Mộ Dung Trác Thất mang tui đi cái gì mà giải thi đấu thẻ bài nguyên sang!
Cảm thấy phiền muộn, Cố Thần tự giận mình, tóm tiểu Hắc Long qua chà đạp. "Đều tại cái nồi của chủ nhân mày!"
Tiểu Hắc Long bị bóp rất thoải mái, tạm thời không lĩnh hội được tâm tình buồn bực của Cố Thần.
Cố Thần bỏ qua ý nghĩ muốn chế tác một tấm thẻ bài có kỹ năng thư pháp. Rửa mặt một phen, Cố Thần trước khi ngủ lật hoàng lịch của thế giới này, phát hiện bên trên có hàng chữ lớn.
Hôm nay không thích hợp chế thẻ.
Quả nhiên là văn hóa phong thủy gì đó, ở thế giới nào cũng đều có một chút công dụng nha. Cố Thần phun tao một câu, bởi vì quá mức mệt nhọc, rất nhanh liền đi vào mộng đẹp.
Tiểu Hắc Long nằm nhoài ở bên gối của Cố Thần, nhìn thuỵ nhan yên tĩnh của đối phương, cảm thán chẳng biết lúc nào mới có thể biến về.
=
=
=
Ada: ôi chết cười với tiểu Thần Thần
PS: hình như dạo này đang có bão rp thì phải... tui có nên đi tránh bão tranh thủ làm biếng không...
=
=
=