Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình
Đăng vào: 12 tháng trước
Hệ thống 10578: "Phạm Gia Huân! Cậu dậy ngay cho tôi!!!"
Mới sáng sớm, ma âm của hệ thống len lỏi vào tai khiến Phạm Gia Huân giật mình tỉnh dậy.
Bản thân Trạch Gia Phong lại là người huyết áp thấp, tuy không nặng nhưng vào buổi sáng sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhức đầu.
Pha đánh thức của hệ thống sém nữa khiến hắn đi vào lòng đất luôn rồi!
Sau khi bị ma âm quỷ dị của hệ thống buộc tỉnh dậy, Phạm Gia Huân ngồi trên giường gần hai mươi phút để thoát khỏi cảm giác chóng mặt, tim đập nhanh kia rồi mới lảo đảo bước ra khỏi giường đi đánh răng rửa mặt.
Phạm Gia Huân: "Nếu là đến trường thì cũng không cần sớm như vậy đâu, dù sao Trạch Gia Phong cũng chỉ gặp mặt cặp đôi chính ở canteen thôi mà! Chờ hết ca một rồi tao đến trường cũng được vậy!"
Hệ thống: "Tôi gọi cậu dậy mua quần áo!"
"…" Nếu hệ thống có thực thể thì Phạm Gia Huân muốn xách gáy Mười Năm Thất Bát mà đập cho một trận: "Quần áo của Trạch Gia Phong ít lắm hay gì?"
Hệ thống: "Theo nguyên tác thì Trạch Gia Phong và Triệu Thành Ân đối chọi nhau trên mọi phương diện.
Có mẫu mã mới thì phải mua liền tay, tuyệt không để người kia trưng diện trước mình"
"…" Trong nguyên tác hay ký ức của nguyên chủ đều có đoạn này thật! Phạm Gia Huân quay qua hệ thống, không lấy gì gọi là vui vẻ khi bị gọi dậy bằng thứ ma âm kinh khủng kia: "Quần áo thôi mà, cũng không phải gấp gáp như vậy!"
Hệ thống 10578: "Cậu cho rằng quần áo Trạch Gia Phong dùng là hàng chợ à? Mấy mẫu mã này toàn là đồ hiệu, có giới hạn số lượng cả đó! Nhanh cái tay chân lên mà đi xếp hàng!"
Nếu Phạm Gia Huân không chịu hành động thì nó sẽ cưỡng chế thân thể hắn thực hiện.
Dưới trạng thái chìm chằm chằm của hệ thống, không hiểu sao Phạm Gia Huân tự nhiên thấy rùng mình, da gà da vịt nổi từng lớp từng lớp.
Cơn ác hàn khiến Phạm Gia Huân hoàn toàn tỉnh ngủ, nhanh chóng thay đồ, chỉnh trang vẻ ngoài mà bước ra cửa.
Đi đến cửa hàng hệ thống chỉ định, trước mắt đã có một loạt người đứng chờ mở cửa.
Uầy, sức hút của đồ hiệu đắt tiền gì đó, Phạm Gia Huân không hiểu.
Mà thôi kệ, hiểu hay không thì chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, hắn chẳng muốn quan tâm nhiều làm gì.
Ấy thế mà hắn thấy bóng dáng của thụ chính Triệu Thành Ân cũng đang xen lẫn với một đám người.
Ở đây cũng không thiếu các cửa hàng của hãng khác nhưng hai người này mà so thì chỉ so với nhau đúng một nhãn hiệu mà thôi.
Coi bộ hai người này mua đồ hiệu để so với nhau chứ không phải vì chạy theo xu hướng.
Hệ thống: "Chính xác mà nói thì do Trạch Gia Phong thích hãng này nên Triệu Thành Ân mới chạy đến xếp hàng góp vui.
Mua được món đồ mà kẻ thù không mua được cũng coi như một thắng lợi"
Nguyên phần đầu nguyên tác, sự có mặt của Trần Thanh Khang khá nhạt nhòa, hầu như sự hiện hữu của y chỉ dùng để hai vị thiếu gia nào đó châm ngòi thuốc nổ cho nhau.
Mà tương tác của y với Triệu Thành Ân cũng không quá nhiều, ví dụ như gặp ở thư viện, nói được đôi câu rồi ai làm việc nấy; ở trên lớp học, có thảo luận thì nêu ra được chút ý tưởng cho nhóm.
Hết rồi!
Nói đúng ra thì thời gian đầu, Triệu Thành Ân lâu ngày không thấy Trạch Gia Phong nên có chút ngứa răng, muốn dùng người bạn mới của cậu ta để gọi nguyên chủ đến khẩu chiến ba trăm hiệp cho đỡ nhàm chán.
Ai ngờ thời gian nằm nhà không hề khiến trình độ múa mép của nguyên chủ giảm mà còn có phần tăng lên khiến Triệu Thành Ân tức sôi máu.
Dẫu vậy, Triệu Thành Ân cũng không buông bỏ người bạn mới mà cậu ta cưỡng chế làm quen kia.
Bởi sự tồn tại của Trạch Gia Phong khiến thụ chính cảm giác được quyết tâm của bản thân trở về, nhắc nhở chính mình phấn đấu vì muốn vượt trội hơn ai.
Trong giai đoạn này, Trần Thanh Khang không khác gì cần câu dụ nguyên chủ ra khỏi nhà vậy.
Thời gian tiếp theo, sau khi lấy lại được cảm hứng học tập, Triệu Thành Ân thường xuyên tỏ ra thân thiết hơi quá mức với Trần Thanh Khang, khiến công chính trong một thời gian đã tránh cậu ta như tránh tà.
Mục đích vốn muốn dùng sự ám muội ghê tởm Trạch Gia Phong một hồi, ai ngờ nguyên chủ lại nổi lên hứng thú với việc tán tỉnh Trần Thanh Khang.
Muốn tay trong tay mà lên mặt với thụ chính kiểu nhìn đi, chàng trai mà mày thích bây giờ đang hẹn hò với tao này.
Nếu Trần Thanh Khang không phải công chính thì có khi Phạm Gia Huân còn cho rằng Trạch Gia Phong và Triệu Thành Ân là nhân vật chính trong vở kịch có nội dung đại loại thương nhau lắm cắn nhau đau hay tương ái tương sát không chừng.
Sau mấy tiếng chờ đợi và một hồi mua hàng, trên tay Phạm Gia Huân đã cầm một túi đựng quần áo.
Quay qua bên kia, Triệu Thành Ân cũng đang cầm trên tay một túi nhỏ.
Hai người nhìn qua nhau, ánh mắt hình tia sét phóng qua ầm ầm thể hiện rõ địch ý của mình dành cho đối phương thâm sâu độ nào.
Sau đó, hai người đi ta hai hướng khác nhau, lái xe đi.
Cảm thấy đã mất công ra ngoài, Phạm Gia Huân vốn định đi mua thêm chút đồ ăn nữa mới quay về nhà.
Ai ngờ lúc đang đi thì nhìn thấy một bóng dáng thân quen lướt qua.
Hắn lập tức dừng xe muốn đi qua xác nhận một chút.
Hệ thống ngay lập tức dùng ma âm quấy nhiễu khiến hắn giật mình: "Đó không phải Phạm Gia Hân đâu.
Đây là thế giới nhiệm vụ, cơ bản chị cậu sẽ không thể xuất hiện ở đây được"
Phạm Gia Huân ngồi trong xe, tác dụng của ma âm kia đúng là không thể coi thường.
Âm thanh vừa vang lên là hắn lập tức giật mình không nhẹ, tim đập nhanh đến khó chịu.
"Mười Năm Thất Bát, mày có thể bớt dùng cái ma âm kia được không? Trạch Gia Phong bị huyết áp thấp đó, mày muốn tao nấp sau nải chuối ngắm gà trụi lông hay gì?"
"Yên tâm, tôi tính rồi, cậu không chết được đâu"
Lời của hệ thống cũng cảnh tỉnh hắn chút, đây là thế giới nhiệm vụ, không phải hiện thực.
Làm sao chị hắn có thể xuất hiện ở đây được cơ chứ.
Hơn nữa tính cách của chị hắn đã trở nên hướng nội, mắc chứng sợ giao tiếp xã hội lại còn bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế nữa.
Làm sao mà chị hắn lại có thể xuất hiện ở trên đường vào giờ cao điểm, lại không đeo khẩu trang y tế, không mặc áo khoác như vậy.
Phạm Gia Huân đã lâu không được gặp chị mình, chị hắn không mấy khi lên mạng, có lên mạng cũng chẳng bao giờ đăng hình cá nhân, nhắn tin thì có khi cả tuần mới trả lời.
Hầu hết thời gian chị hắn đều ở nhà, tự nhốt mình trong phòng, có chăng thì cũng chỉ ra ngoài mua thức ăn hoặc đến bệnh viện hiến máu.
Anh rể thì bận nhiều việc, hơn nữa hai người kết hôn là để đối phó với gia đình hai bên, tương tác giữa họ gần như bằng không.
Hai người cơ bản sẽ không quan tâm đến tình trạng của đối phương.
Dừng xe một lúc, Phạm Gia Huân lần nữa lái xe đến siêu thị mua đồ ăn.
Trong suốt quá trình này, hệ thống im lặng hoàn toàn.
Thậm chí thấy Trần Thanh Khang ở gần đó cũng không nhắc hắn đến chào hỏi một câu.
Chờ đến khi về nhà, sắp xếp đống đồ đã mua xong liền nhào tới chỗ con linh miêu của nguyên chủ, ôm ôm xoa xoa nó một hồi.
Đúng là người có tiền có khác, ngày trước hắn muốn nuôi mèo cũng không có thời gian để ý nên không dám nuôi, còn Trạch Gia Phong thì chi hẳn cả đống tiền mua linh miêu về chăm sóc..