Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản
Đăng vào: 12 tháng trước
An Dương đột nhiên bị ném vào một không gian xa lạ.
Người ta nói hắn bị quăng bởi một lực không xác định, lăn lộn vài vòng trên mặt đất trước khi hắn ổn định hình dáng.
Kỳ lạ là bởi vì không gian này được bao quanh bởi các khung điện tử lơ lửng.
Trên mỗi khung điện tử đều được đánh dấu cảnh báo hai lần màu đỏ tươi.
An Dương phải mất một lúc lâu mới hồi phục sau cú ngã, hắn ngước nhìn thấy dòng chữ trên các khung điện tử xung quanh đã thay đổi thành hệ thống đang nâng cấp bảo trì, Loading…
???
An Dương đứng lên nói vài câu với hệ thống, âm thanh máy móc dài dằng dặc truyền đến: “Hệ thống đang nâng cấp bảo trì, xin kí chủ bình tĩnh đừng nóng vội.”
“Này, chờ đã! Vậy, thân thể của Ngụy Trì sẽ như thế nào?”
Không có tiếng trả lời An Dương, xung quanh chỉ còn lại màn hình điện tử trong suốt sáng trưng hiển thị đang nâng cấp bảo trì.
An Dương đột nhiên cảm thấy có chút khó hiểu.
Ngụy Trì cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng đêm qua hắn cưỡng ép Cố Vân Thanh phóng túng cả đêm, thế nhưng buổi sáng tỉnh lại quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn, lại còn ngã quỵ ở trong phòng khách.
Nhưng rất nhanh, Ngụy Trì đã đem nghi ngờ này vứt lại sau đầu, bởi hắn phát hiện một vật hấp dẫn hơn.
“Đây là cái gì?” Ngụy Trì vươn tay thô bạo xé rách cổ áo Cố Vân Thanh, hiện ra sợi dây chuyền bạc hình đám mây bồng bềnh đeo trên cổ cậu.
Đôi mắt Cố Vân Thanh đột nhiên co lại, cậu còn chưa kịp đưa tay ra ngăn cản, chỉ cảm thấy một trận đau nhức, sợi dây chuyền đã bị Ngụy Trì giật đứt, trên cổ trắng nõn của cậu lập tức xuất hiện một vết hằn hồng nhạt.
“Ai tặng cậu?” Ngụy Trì nhìn sợi dây chuyền trong tay, trên môi mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại lạnh băng.
Cố Vân Thanh bị động tác vừa rồi của Ngụy Trì làm cho ho khan một tiếng, định hét lên trả lại cho tôi thì thấy Ngụy Trì đứng dậy ném sợi dây chuyền vào trong thùng rác, sau đó kéo cậu vào phòng.
Cố Vân Thanh trong lòng phát lạnh, cậu tự hỏi có phải vừa rồi chính mình nằm mơ hay không, Ngụy Trì dịu dàng đeo sợi dây chuyền cho cậu, chẳng qua chỉ là ảo giác của cậu mà thôi, hiện tại tỉnh mộng, hết thẩy mọi thứ liền khôi phục như cũ.
Cố Vân Thanh bị Ngụy Trì ném lên giường, cảm giác ngột ngạt quen thuộc xâm chiếm toàn thân cậu, Ngụy Trì sờ cổ mình, nơi đó vốn dĩ phải có một chiếc chìa khóa, nhưng bây giờ lại không cánh mà bay.
Thật thú vị, Ngụy Trì nghĩ.
Chỉ qua một đêm, Cố Vân Thanh thế nào mà lại làm được điều này.
“Xem ra là tôi vẫn còn nhẹ tay, cậu hôm nay vẫn còn có thể xuống giường.” Ngụy Trì cởi cà vạt, trói chặt hai tay Cố Vân Thanh.
“Ngụy Trì, anh nói không giữ lời!” Cố Vân Thanh đỏ mặt, giãy giụa vài cái liền bị tát một cái.
“Tôi nói cái gì?” Ngụy Trì cười: “À đúng, tôi nhớ rồi.”
Dứt lời, Ngụy Trì mở ngăn kéo thứ ba trên tủ đầu giường lục lọi mấy lần, sắc mặt Cố Vân Thanh lập tức trắng bệch.
Ngụy Trì tìm được đồ, hài lòng xoay người ngồi trên người Cố Vân Thanh, vươn tay cởi th.ắt lưng hắn.
“Chờ đã, van xin anh, buông tha cho tôi đi.” Đôi mắt nâu của Cố Vân Thanh đột nhiên sợ hãi.
Giang Kế Cầu tới, anh ấy sẽ nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
Động tác trên tay Ngụy Trì dừng lại một chút, sau đó liền xé quần cậu xuống, hắn liếm khóe môi cười khẽ: “Cậu lúc nào học được cách cầu xin tôi vậy?”
Cố Vân Thanh khẽ giật mình.
Đúng vậy, cậu sớm đã học được cách thờ ơ, cầu xin chưa bao giờ hữu dụng đối với Ngụy Trì, có lẽ đoạn thời gian ở chung kia hắn đã ngụy trang lớp vỏ ngoài lạnh lùng.
Cố Vân Thanh bị cơn đau kéo lại sự tỉnh táo, không có màn dạo đầu hay bôi trơn, Ngụy Trì cầm lấy vật t.o lớn trong tay, đâm rách nửa thân dư.ới cậu.
“A…” Cố Vân Thanh cắn chặt môi dưới, nuốt tiếng hét trở lại trong cổ họng.
Không có kho.ái cảm, phía dưới tràn ra đau đớn cùng chảy máu, dường như Ngụy Trì cảm thấy chưa đủ, đang muốn xoay người làm mạnh hơn, đột nhiên bị một người đẩy từ trên giường xuống đất.
Giang Kế Cầu tự mình bước vào, cửa không khóa, chỉ khép hờ, Giang Kế Cầu tưởng là để cửa cho mình nên đi vào.
Kỳ thật nghĩ như vậy cũng không sai, quả thật đây là An Dương cố ý để cửa cho hắn.
Không ngờ, hắn vừa bước vào phòng đã trông thấy cảnh tượng như vậy.
“Con mẹ nó mày…” Ngụy Trì sững sờ chửi một câu thô t.ục liền bị Giang Kế Cầu đá một cước vào bụng, hắn đau đến không đứng dậy được.
Giang Kế Cầu đưa tay cởi cà vạt trên cổ tay Cố Vân Thanh, chỉnh lại quần áo xộc xệch giúp cậu, Cố Vân Thanh lúc này vẫn còn run rẩy, không biết là vì đau hay vì sợ.
Giang Kế Cầu cảm thấy mình đã hiểu, Ngụy Trì căn bản không muốn đem cậu cho hắn, lần này gọi tới không biết là gậy ông đập lưng ông hay là Hồng Môn Yến.
“Anh đưa em đi.” Giang Kế Cầu an ủi Cố Vân Thanh, Ngụy Trì chỉ giận dữ cười, ôm bụng đi vài bước tới mở cửa tủ quần áo, lấy súng ra.
“Cố Vân Thanh, tôi có chỗ nào không đối tốt với cậu? Muốn cái gì tôi cho cái đó? Cậu suốt ngày muốn đi theo người đàn ông khác là sao?” Ngụy Trì giơ súng lên chĩa về phía Giang Kế Cầu, không chút do dự nổ súng.
Tiếng súng vang lên, Giang Kế Cầu ôm lấy bả vai ngã xuống, Cố Vân Thanh bừng tỉnh, cố nén cơn đau, vội vàng bước tới đỡ Giang Kế Cầu.
Ngụy Trì còn muốn bắn thêm một phát nữa, không ngờ Cố Vân Thanh chặn lại họng súng: “Anh thả hắn đi, tôi không đi nữa, tôi ở cùng anh, tôi sai rồi.” Giọng cậu suy sụp nói tiếp, “Hoặc là anh đánh tôi, giết ch.ết tôi đi.” Cố Vân Thanh chĩa họng súng vào ngực, hét lớn vào mặt Ngụy Trì.
Nhìn bộ dạng của người trước mặt, Ngụy Trì thật muốn ngửa mặt cười to, hắn thích Cố Vân Thanh, năm lần bảy lượt sỉ nhục cậu là bởi vì muốn khẳng định cậu thuộc về hắn, nhưng lần nào Ngụy Trì cũng phát hiện trái tim người này căn bản không thuộc về mình.
Sự thất vọng này càng khiến cho hắn tổn thương cậu hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng hắn có thể chĩa súng vào vào vô số người, lại không thể nhắm vào cậu.
Ngụy Trì hạ họng súng xuống, nhưng đột nhiên cảm thấy một trận đau nhức, đầu đau như muốn nứt, giống như có thứ gì đó sắp chui ra, hoặc có thứ gì đó đang tranh giành chiếm lấy cơ thể hắn.
Cơn đau này khiến tay Ngụy Trì không vững, súng rơi xuống đất, khi hắn định thần lại, Cố Vân Thanh đã chĩa súng vào hắn.
Ngụy Trì bật cười.
“Bắn đi.” Ngụy Trì nói, “Nếu cậu không bắn, hôm nay người chết nhất định là hắn.”
Ngụy Trì chỉ vào Giang Kế Cầu phía sau Cố Vân Thanh, nở nụ cười lạnh.
【Hệ thống nâng cấp bảo trì hoàn tất.】
Không biết qua bao lâu, An Dương cảm giác mình sắp mốc thành cây nấm ngàn năm, hệ thống đột nhiên nhắc nhở, dọa An Dương giật mình.
【Kí chủ An Dương còn muốn trở về thân xác Ngụy Trì không?】
“Trở về! Đương nhiên là phải trở về!” An Dương nhảy dựng lên.
【Đang truyền…】
【Truyền hoàn tất.】
Âm thanh hệ thống nhắc nhở kết thúc, An Dương đột nhiên lại bị văng ra ngoài.
An Dương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu đau như muốn nứt, khi hắn định thần lại, khuôn mặt Cố Vân Thanh xuất hiện trước mặt hắn.
“Cẩn thận…”
Lời còn chưa dứt, An Dương đã ngừng nói, Cố Vân Thanh đang nâng khẩu súng, họng súng chĩa thẳng về phía hắn, phía sau Cố Vân Thanh là Giang Kế Cầu đang ôm bả vai máu chảy thành sông.
Mẹ khiếp?!
Mãi cho đến khi An Dương nhìn rõ mọi thứ trước mắt, súng trong tay Cố Vân Thanh vang lên, kèm theo sự đau đớn, máu tươi chảy ra, nghênh đón An Dương là bóng tối rùng mình.
【Nhiệm vụ lần này, công lược Cố Vân Thanh, tiến độ nhiệm vụ, thất bại.】.