Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh
Đăng vào: 10 tháng trước
Tô Tử Ngưng đến nhà họ Tiêu bất quá bốn ngày, ngoại trừ phụ tử Tiêu Hiên, còn có quản gia cùng người phụ trách sắp xếp cho khách nhân, những người khác cơ bản không biết. Chỉ là đối diện ba người này, nàng liền cảm giác đối phương không có thiện ý.
Quả nhiên, nam tử dẫn đầu một đôi mắt hẹp dài vung lên, khóe miệng cười gằn khiêu khích: "Đây chính là khách nhân mà đường huynh mời đến sao, hắn không phải là không cẩn thận tại Vô Tận Hải Vực bị đả thương đầu óc, choáng váng mới đem một người Trúc Cơ phế vật xem như trân bảo?"
Tô Tử Ngưng cũng không thèm để ý, chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: "Tiêu Nhị thiếu gia."
Tiêu Dật hừ lạnh một tiếng: "Biết là ta, còn không ngoan ngoãn hành lễ sao?"
"Chấp Mặc gặp qua nhị thiếu gia." Tô Tử Ngưng không muốn cùng bọn hắn xung đột, trước đó Tiêu Hiên từng nhắc nhở nàng, đám người nhị thúc thế nào cũng sẽ gây phiền phức. Nàng miễn cưỡng nhịn xuống, khom mình hành lễ.
Tiêu Dật có chút đắc ý, lại tiếp tục nói: "Đã vào Tiêu gia liền phải theo quy củ, chúng ta trước giờ không có chuyện một khách nhân Trúc Cơ lại được vào Linh Tuyền Phủ, hiện tại ngươi không cần đi nữa, Lâm Thọ đã là Kim Đan kỳ, hắn đi mới phù hợp, đem lệnh bài giao cho ta?"
Tô Tử Ngưng mỉm cười: "Ta nhớ được theo quy tắc, khách nhân Tiêu gia điều do đại thiếu gia an bài, vậy nhị thiếu gia trước nên hỏi qua ý đường huynh của ngươi, vừa lúc, ta cũng muốn đi gặp đại thiếu gia, ngươi có muốn cùng đi?"
Tiêu Dật biến sắc, hừ lạnh nói: "Tiêu gia cũng không phải của một mình hắn, một người Trúc Cơ thế mà được đãi ngộ như Kim Đan, còn che giấu mặt mũi như vậy, ta xem ngươi có cái gì khác thường mà phải giấu!" Dứt lời trực tiếp đưa tay đánh ra một đạo kình phong, nghĩ xốc lên mũ trùm của Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng lập tức đỡ đòn, nhẹ nhàng hóa giải, đồng thời lui về sau ba trượng, tốc độ nhanh đến Tiêu Dật đều có chút sững sờ. Hắn luôn mồm mắng chửi người phế vật, lại không đụng tới được góc áo nàng, tự giác mất mặt: "Ngươi dám động thủ với ta, Lâm Thọ, thay ta đem nàng bắt lại. Hôm nay, ta chẳng những muốn vén mũ trùm của ngươi, quần áo ngươi bản thiếu gia cũng muốn cởi !" Tô Tử Ngưng thanh âm rất êm tai, dáng vẻ của nàng tuy nhìn qua âm trầm lạnh lùng, thế nhưng vẫn không giấu được nét quyến rũ động lòng người. Tiêu Dật nghĩ thầm nàng ấy cùng Tiêu Hiên có phải hay không có gian tình, càng muốn nhìn thấy được khuôn mặt của nàng.
Lâm Thọ cùng nam tử bên người hắn thấy thế cũng không có biểu tình gì, bọn hắn đi theo Tiêu Dật hoàn toàn vì lời hứa với Tiêu Tốn, giờ bảo hắn dạy dỗ một nữ tử mới Trúc Cơ, làm mất thân phận, bất quá cũng chỉ nhíu mày, mở miệng nói: "Cô nương, liền nhận lỗi đi, chính mình lấy xuống mũ trùm, chẳng lẽ thật sự có cái gì mờ ám sao?" Hắn ngữ khí trầm tĩnh, tựa hồ không muốn động thủ, thế nhưng trong tay cỗ linh lực dao động rất rõ ràng, hiển nhiên nếu Tô Tử Ngưng không nghe lời, hắn sẽ trực tiếp xuất thủ.
Tô Tử Ngưng lông mày hơi vặn, thần sắc có chút không được tốt, quả nhiên là đi tới chỗ nào cũng không yên ổn. Nàng nhẹ nhàng dời hai bước: "Xin chỉ giáo."
Lâm Thọ hơi kinh ngạc, Tiêu Dật nghe, càng tức giận nói: "Thay ta giáo huấn nàng!"
"Ta xem ai dám!" Đúng vào lúc này, Tiêu Hiên một mặt âm trầm đi tới, ánh mắt lạnh lùng quét qua Tiêu Dật, sau đó chuyển hướng sang hai người Lâm Thọ.
"Hai vị đến Tiêu gia thời gian không ngắn, đều biết quy củ của Tiêu gia, không cho phép khách nhân trong đây tự ý giao đấu. Không biết vì cái gì khiến hai vị muốn phạm vào quy củ này." Đối đãi khách quý của Tiêu gia, hắn luôn nồng hậu giữ lễ, nhưng vẻ mặt lúc này cho thấy, hắn muốn một lời giải thích hợp lý.
Lâm Thọ mặc dù là khách của Tiêu Tốn, nhưng cũng biết bây giờ mọi việc trong Tiêu gia đều do vị này làm chủ, vội vàng cười nói: "Đại thiếu gia, bất quá tại hạ nghe nói ngài rất coi trọng vị cô nương này, muốn biết có chỗ gì hơn người, vừa lúc Nhị thiếu gia cũng tò mò, cho nên muốn luận bàn một phen."
"Thật sao? Bất quá Chấp Mặc tuổi còn nhỏ, mới Trúc Cơ tu vi, Lâm huynh trước đây không lâu đột phá đến Kim Đan trung kỳ, tội gì phí tinh lực cùng tiểu bối luận bàn. Đợi đến ngày sau Chấp Mặc tu luyện tốt rồi, lại đến không muộn, bất quá về phần chấp Mặc cô nương có chỗ gì hơn người, gia chủ cùng các vị trưởng lão đều đã thấy và đồng ý để nàng vào Linh Tuyền Phủ, cũng chứng minh nàng không tầm thường rồi. Thế nhưng Lâm huynh cùng đường đệ lại có gì không hài lòng sao?" Tiêu Hiên không nhanh không chậm nói, ánh mắt mang theo uy áp quét qua ba người Tiêu Dật.
"Không dám." Lâm Thọ thấy Tiêu Dật không nói lời nào, đương nhiên sẽ không dại gì đắc tội Tiêu Hiên, cũng không nói thêm gì nữa.
"Tiêu Dật, ngươi đã Trúc Cơ trăm năm, đến bây giờ đều không thể Kết Đan, sợ là nóng lòng. Ta đã cùng nhị thúc thương lượng, ngươi không nên lêu lổng bên ngoài nữa, liền đến hậu sơn bế quan đi, tranh thủ sớm ngày Kết Đan." Dứt lời hắn cũng mặc kệ phản ứng của Tiêu Dật, ra hiệu Tô Tử Ngưng cùng hắn đi.
Tiêu Dật sắc mặt tái xanh, ý tứ này rõ ràng là nếu hắn không thể Kết Đan, cả đời đừng mong ra ngoài!
"Xin lỗi, vẫn là khiến cho cô nương phiền lòng rồi." Tiêu Hiên có chút hổ thẹn, thở dài nói.
"Không sao, bất quá nhà của ngươi so với bên ngoài cũng không yên ổn chút nào." Ở kiếp trước Tiêu Hiên cùng thúc thúc hắn triệt để đoạn tuyệt, Tiêu gia một phân thành hai, Tiêu Hiên thậm chí động thủ phế đi một cánh tay của Tiêu Tốn, hai bên giống như nước với lửa, nguyên nhân, nàng nghe nghe đồn là Tiêu Khiêm bị Tiêu Tốn hạ độc thủ trước.
Tiêu Hiên cười khổ một tiếng: "Để cô nương chê cười."
"Phụ thân ngươi thân thể tựa hồ không được tốt, bệnh tình như thế nào?" Tô Tử Ngưng làm như tùy ý hỏi hắn.
"Ba năm trước đây, trong lúc phụ thân ta bế quan, đột nhiên có người tập kích Tiêu gia, một người trong đó dùng cây sáo mười phần cổ quái, loạn tâm trí người, bất kỳ ai nghe thấy đều không cách nào khống chế được linh lực. Phụ thân vì cứu ta, cưỡng ép xuất quan, kém chút tẩu hỏa nhập ma, từ lúc đó đến giờ người vẫn không tốt hơn, ăn nhiều linh đan cũng không thấy khỏi hẳn, may là trong lúc vô tình gặp được một vị luyện đan sư, vị ấy giúp phụ thân ta chữa trị nên bệnh tình mới thuyên giảm chút ít." Tiêu Hiên ngữ khí trầm trọng, thời gian tại Tiêu gia, nét mặt của hắn mấy khi thật sự thư giãn, ngoại trừ chuyện đám người nhị thúc, càng bởi vì bệnh tình của Tiêu Khiêm.
"Thế nhưng, tẩu hỏa nhập ma phần lớn chỉ là tổn thương tâm trí cùng gân mạch, hiếm khi gây hao tổn tu vi hoặc trì trệ không tiến, nhưng ta thấy phụ thân ngươi chẳng những thân thể suy yếu, mà phế phủ còn bị hao tổn." Tô Tử Ngưng gặp qua Tiêu Khiêm, hắn linh lực ngưng trệ, phảng phất bị phong bế, chỉ là không chỉ có như thế, thể chất cũng suy giảm không ít, mới ba năm mà thôi, có chút không đúng.
"Ta cũng kỳ quái, chúng ta đã tìm rất nhiều đan sư, bọn họ chỉ có thể nhìn ra đó là di chứng của tẩu quả nhập ma, nhưng uống thuốc cũng không thấy tốt. Bây giờ cũng chỉ có Bách Lý đan sư mới có thể hóa giải một chút bệnh tình ho khan cùng thổ huyết của phụ thân ta."
"Nếu đan sư bình thường chữa không được, hay là ngươi thử mời một vài vị ám đan sư?" Tô Tử Ngưng nhẹ nhàng nói một câu, để Tiêu Hiên biến sắc. Tu chân đại lục, phần lớn người tu chính là võ đạo. Nhưng cũng có rất nhiều người không trầm mê công pháp tu vi, ngược lại luyện đan, chế phù, cùng luyện khí, địa vị cũng không thể khinh thường. Nhất là dược sư luyện đan cứu người, càng được xem trọng, dù sao ai cũng có lúc bệnh tình nguy hiểm tính mạng, huống hồ rất nhiều đan dược có thể giúp tăng cao tu vi.
Tu sĩ có tu tiên đạo, cũng có tu ma đạo, nhưng người tu ma đạo cuối cùng đều sẽ bị coi là Ma tộc. Mà Đan sư, cũng chia làm hai loại, một loại là theo khuôn phép cũ kế thừa Tu Chân giới truyền thừa, cách thức luyện đan quy củ, phần lớn hành y tế thế, luyện chế đan dược là vì cứu người. Tuy nhiên vẫn có một số người theo khuynh hướng luyện độc, hoặc là thích dùng phương pháp bàng môn tả đạo, luyện chế ra đan dược hại người, hoặc là đan dược có công dụng cấm kỵ kiểu như Xích Huyết Đan. Những đan sư này bị gọi là ám đan sư, không được chân chính thừa nhận, nếu để người khác phát hiện thường có kết cục thê thảm.
Bất quá đây chỉ là cách nhìn của Tu Chân giới, đối với Tô Tử Ngưng mà nói, hai loại này kỳ thật cũng không có gì khác biệt, cứu người, đồng dạng sẽ giết người, thậm chí đôi khi còn ác hơn cả bàng môn tả đạo. Cũng không phải tất cả ám đan sư đều là kẻ xấu, càng không phải chỉ biết giết người. Vài người trong số họ có y thuật vô cùng cao minh.
"Chấp Mặc, cái này. . . Những người kia là. . ."
Nhìn hắn một mặt chấn kinh, Tô Tử Ngưng lại gọn gàng dứt khoát nói: "Ngươi chỉ muốn tìm một dược sư cứu được phụ thân mình, vậy những người đó tu theo phương pháp nào, trọng yếu sao? Huống hồ, ngươi cũng cho rằng, những ám đan sư kia đều là tội ác tày trời? Bệnh tình của phụ thân ngươi, chắc hẳn ngươi so ta biết nhiều lắm, hắn thật sự là bị thương sao?"
Tô Tử Ngưng nói xong, Tiêu Hiên trầm mặc hồi lâu, cũng mặc kệ hắn nghe lọt tai hay không, tùy ý nói: "À, ta cần vài thứ, chỗ ngươi có không?"
Tiêu Hiên tiếp được tờ giấy nàng ném qua, nhìn một chút sau đó hơi kinh ngạc: "Cô nương. . . Muốn luyện khí? Cô sẽ luyện khí sao!"
"Ta cũng không có nói, có sao?" Tô Tử Ngưng tự nhiên không thừa nhận, Tiêu Hiên cũng mặc kệ, bận bịu cười nói: "Chỗ ta hiện không còn nhiều Thiên Thanh Thạch, bất quá cửa hiệu luyện khí Hoành Châu đều có bán, ta liền phân phó người đi mua cho cô nương. Cô muốn bao nhiêu, đại khái là phẩm chất gì?"
Tô Tử Ngưng lắc đầu: "Vẫn là chính ta đi thôi, thuận tiện nhìn xem có gì cần mua nữa không, cùng lúc mang về."
"Vậy cũng được, ta cho cô linh thạch, cô tùy ý đi mua, những thứ khác ta liền chuẩn bị tốt cho cô."
"Ừm." Tô Tử Ngưng đáp ứng, nàng chỉ muốn tạm thời yên ổn mấy ngày, chờ đem kiếm rèn luyện tốt, nàng liền an tâm bế quan, mà Tần Mặc Hàm. . . Nàng ấy tuổi thọ không còn nhiều lắm, hẳn là sẽ lưu tại Bắc Xuyên đột phá Kim Đan đi. Nghĩ như vậy, nàng bất tri bất giác lại thất thần, có Thánh Liên. . .Dĩ nhiên sẽ không xảy ra sự cố.
Tiêu Hiên mười phần dứt khoát, đưa Tô Tử Ngưng một số linh thạch, Tô Tử Ngưng cũng không nhiều trì hoãn, trực tiếp hướng cửa hiệu luyện khí đi đến. Hoành Châu cửa hiệu luyện khí tập trung tại đầu đường phía thành tây, các nhà dân ở đây đều có cửa hiệu, còn có một số gian hàng do các tu sĩ lang thang mở, bày bán các nguyên liệu do họ thám hiểm tìm được.
Tần Mặc Hàm ở Hoành Châu ba ngày, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Tô Tử Ngưng, trong lòng bắt đầu gấp, mấy ngày nay vẫn buồn rầu, giống hệt như dáng vẻ lúc chưa dung hợp người hồn, không còn ý cười, khiến Tần Phóng cùng Tần Hạ cũng gấp theo, lặng lẽ phân phó đệ tử Tần gia tại Hoành Châu nơi nơi tìm kiếm người.
Lúc này Tần Mặc Hàm ngồi tại tửu lâu uống rượu giải sầu, nàng kỳ thật chưa bao giờ uống rượu, sống ở hiện đại hơn hai mươi năm, cũng là không uống rượu, đối với loại chất lỏng có chút cay đắng này, nàng không có hảo cảm. Thế nhưng hiện tại trong lòng phiền muộn, nhìn rất nhiều người đều thích uống nó, liền cũng cầm một bầu rượu chậm rãi thưởng thức. Mới vào miệng, hương vị cay nồng liền ập đến khiến Tần Mặc Hàm nhíu chặt lông mày, miễn cưỡng nuốt xuống. Sau một hồi, trong miệng tư vị dần dần nhạt, xem ra cũng không tệ. Nàng thế lại từ từ uống vào.
Uống nửa bình, sắc mặt nàng có chút phiếm hồng, con ngươi nhưng vẫn là thanh tịnh, đúng lúc này, Tần Phóng vội vàng chạy tới, thấy được nàng như vậy, lập tức sững sờ, lập tức nhìn Tần Hạ đang ở một bên luống cuống: "Ngươi thật sự là đầu gỗ, làm sao để tiểu chủ tử uống rượu."
Tần Mặc Hàm lắc đầu, lộ ra một chút ý cười mà bốn ngày qua chưa từng xuất hiện: "Không sao, vị của rượu này cũng không tệ lắm, Tần Phóng, cùng ta uống vài chén đi."
Tần Mặc Hàm lớn lên thập phần xinh đẹp, ngũ quan thanh tú tinh xảo, khí chất lại trang nhã như tiên, một thân váy dày màu trắng, ngồi ở đây chính là chọc người không ngừng dán mắt vào, chỉ là nàng có chút cao lãnh lạnh lùng. Giờ phút này sắc mặt nàng khẽ chuyển thành hồng, ý cười nhàn nhạt, phảng phất như hoa lê bung nở trong hơi sương, càng làm cho người xung quanh kinh diễm.
Tần Phóng đối với những ánh mắt này đều mười phần cảnh giác, vội vàng ngăn trở nàng, thấp giọng nói: "Tiểu chủ tử, có tin tức của Tô cô nương, nói là tại thành tây."
Chén rượu trong tay Tần Mặc Hàm tức khắc dừng lại, bật người lên cấp tốc nói: "Thật chứ?"
"Cũng không giả, tiểu chủ tử. . ." Tần Phóng lời còn chưa dứt, Tần Mặc Hàm đã xoay người từ lầu hai cửa sổ nhẹ nhàng rơi xuống, quần áo màu trắng tung bay, trong nháy mắt không còn thấy thân ảnh. Người đi đường còn chưa lấy lại tinh thần, lại hai đạo bóng dáng xuyên qua, chỉ lưu lại một làn gió.
Lại nói Tô Tử Ngưng đến ba cửa hiệu mới mua đủ Thiên Thanh Thạch, đang muốn xoay người lại, nhưng chợt thấy hoa mắt, một đạo thân ảnh màu trắng đột nhiên hiện ngay trước mắt. Tô Tử Ngưng giật mình, trong tay linh lực liền muốn đánh ra ngoài, lại nghe đến cỗ mùi hương ấm áp quen thuộc từ người kia, hương vị này nàng nhớ da diết ở trong lòng, dù cho xen lẫn trong hương rượu, nàng cũng lập tức nhận ra người đến là ai. Thế là tâm nhất thời một mảnh hỗn loạn.
Linh lực vừa chạm đến quần áo liền cấp tốc được triệt tiêu đi, Tần Mặc Hàm rốt cuộc nhìn thấy người mình tâm niệm tìm kiếm bốn ngày nay, ánh mắt không giấu được tia mừng rỡ: "Tử Ngưng."
Tô Tử Ngưng vừa nhìn thấy nàng, tâm tình cực độ phức tạp, trong lúc nhất thời là kinh hỉ vui vẻ, sau đó liền trở nên buồn bã ủ rũ, đến cuối cùng nghĩ đến cái gì, lại có chút tức giận. Lập tức lạnh lùng nói: "Nàng không chuyên tâm ở trong nhà bế quan, tới làm cái gì?" Nàng ấy thời gian không nhiều lắm, làm sao còn không bế quan xung kích Kim Đan.
Tần Mặc Hàm bị lời nói lạnh lùng của nàng đâm vào khó chịu, trong mắt mừng rỡ rơi xuống, lập tức suy nghĩ minh bạch, lại có chút bất đắc dĩ. Nàng nhìn xem đôi mắt lộ ra từ mũ trùm, chân thành nói: "Ta tới tìm nàng. . . Ta không yên lòng nàng."
Tô Tử Ngưng trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại, Tần Mặc Hàm trạng thái tinh thần không được tốt, sắc mặt đỏ lên, lại nghĩ tới mùi rượu kia, đây là uống rượu? Nhìn nàng ấy xem ra có chút mệt mỏi, không phải là. . . Một mực đi tìm nàng? Nghĩ đến đây, nàng chậm giọng nói: "Ta rất tốt, bây giờ cũng không là tiểu hài tử, ta có thể chiếu cố tốt chính mình, nàng trở về. . . Trở về bế quan đi."
Tần Mặc Hàm nhìn nàng quay người đi, lại đuổi theo: "Ta không phải ý tứ này, ta chỉ là muốn. . . Muốn ở bên nàng." Tần Mặc Hàm mím môi một cái, nàng có chút do dự nhưng vẫn là nói ra.
-----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Tìm được vợ tìm được vợ, tìm được nàng dâu thì tốt rồi, kéo kéo tay, hôn hôn miệng, dính chặt lấy.
Tần Mặc Hàm: . . . Nói hươu nói vượn.
Tác giả: Đúng là hai cái tiểu thụ! Ngươi nếu dám kéo kéo tay, hôn hôn miệng, vợ ngươi lập tức đi theo ngươi, mặc cho ngươi khi dễ.