[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)
Đăng vào: 12 tháng trước
Một cuộc hỗn chiến tại khu rừng phía tây, các môn phái tu tiên đều đổ xô về đây, nghe nói rằng ẩn sâu tại nơi đây là linh đan của thần long, chỉ cần có linh đan, việc tu tiên sẽ phất lên như diều gặp gió, mạnh mẽ trở thành một trong các trưởng lão của môn phái cũng không ngoa.
Cuộc hỗn chiến xảy ra khi các đại môn phái kéo nhau đến, theo chỉ dẫn của linh khí thần long trong truyền thuyết, cũng nhìn thấy một nữ nhân, cả người một màu đen, dáng vẻ vô cùng khả nghi, linh khí của thần long lại dẫn đến tay bị của nàng ta, vậy là tứ đại môn phái liền đỏ mắt, xảy ra xô sát, đều là muốn linh đan của thần long về đến tay.
Hoa Y ẩn thân trên cành cây, thấy một cuộc truy đuổi ngoạn mục, một đống người, râu tóc bạc, áo đạo sĩ, đuổi theo một nữ nhân toàn thân màu đen, mũ đội trùm đầu trong quá trình chạy trốn cũng liền mất dạng, lộ ra khuôn mặt lạnh lẽo, băng hàn, này không phải nữ chủ của chúng ta thì là ai.
Tiêu Thiên Tuyết tức tối, răng cắn chặt lại, nàng là không thể lý giải được, vì sao lại có nhiều người biết đến bảo vật như vậy, cảm thấy vô cùng phiền muộn, không thể cắt đuôi được đám người phía sau, lại cũng vô thức toàn thân bị kiếm khí cắt qua, thương thế ngày một nhiều lên.
Tiêu Thiên Tuyết bị dồn vào đường cùng, đôi mắt ngày càng sâu, rốt cuộc nàng rơi vào bước đường như hôm nay đều là do hắn, là do hắn hết thảy cả kiếp trước lẫn kiếp này.
Tiêu Thiên Tuyết quay đầu, điên cuồng nhìn đám người trước mặt, khoé môi chậm rãi câu lên, nụ cười vô cùng quỷ dị, vung kiếm chém giết đến phiên y phục từ màu đen cũng liền nhiễm huyết sậm đi xuống.
Trên trời sấm sét đùng đoàng, nàng ta nhanh nhạy nhận ra, sử dụng tiên thuật, chạy trốn mất dạng.
Hoa Y ở trên cao nhìn xuống, này là do nàng ta sử dụng tiên thuật, bị lộ vị trí kéo đến truy binh của thiên đình, vốn là cô định ngáng chân nàng ta đôi chút, nhưng khi nhìn thấy vật đen treo trên lưng nàng ta cô liền suy nghĩ lại, quay đầu bỏ đi.
Lúc sau Tiêu Thiên Tuyết trở lại mộ cổ trú thân, nhìn đến linh đan thần long, nàng vui vẻ mang ra hấp thụ, lại không biết làn khí đen trên vai cũng đột ngột trở nên hưng phấn.
Không biết từ đâu trên giang hồ rộ lên bản đồ vô số nơi cất chứa bảo vật chứa đựng linh khí tinh khiết, tứ đại môn phái cũng một hồi lật lên gió tanh mưa máu, đồng thời việc này tạo ra vô số phiền toái cho Tiêu Thiên Tuyết.
----------------------(Cửu Trùng lâu)
Trên đài, Lục Ly thân váy mỏng như cánh hoa, tay ngọc đưa lên thướt tha từng điệu múa, Hoa Y nhấp một ngụm trà, lá trà thật thơm, hương thơm vẫn còn quanh quẩn nơi chóp mũi.
Hoa Y đưa mắt nhìn lên, gật đầu cảm thán cổ vũ:" Tiểu Ly múa thật đẹp, lại đây Liễu ma ma thưởng cho con" danh xưng Liễu ma ma là tên gọi của nàng ở nơi đây.
Tiểu Ly rạng rỡ bước xuống, khuôn mặt còn vương chút hồng hào khẽ nhận lấy chén trà nàng đưa:" Cảm tạ Liễu ma, chuyện là hôm trước người đó lại đến..."
Nhắm đôi mắt, cảm nhận tiếng đàn, Hoa Y ậm ờ cho qua.
Tiểu Ly cũng đành bó tay, giải thích thêm tình huống:" Ngài ấy ngồi lại phòng con, cũng nhìn con 1 canh giờ sau lại không nói gì liền đi, đã khoảng 1 tháng trước rồi, Liễu ma ma con hơi sợ..."
Hoa Y mở mắt cắt đứt câu nói của nàng:" Yên tâm đi, con sắp không phải nhìn tảng băng đó nữa rồi" nói xong nàng đứng lên, nhấc chân, đi về phòng.
Tiếp nối nàng một đạo kình phong lạnh buốt rơi xuống, Tiểu Ly run rẩy mở mắt, nhìn người đối diện, miệng nho nhỏ khẽ hô.
"Công tử, người ghé qua"
Bạch Kỳ không để ý đến nàng, liếc nhìn yêu khí đậm màu luân chuyển xung quanh.
"Chủ nhân ngươi đâu?" Đôi mắt nhìn thẳng nàng, trở nên vô cùng lạnh lẽo:" Đây là lần cuối cùng ta hỏi ngươi"
Tiểu Ly thân mình run rẩy kịch liệt, cảm giác hô hấp không thông, không kịp suy nghĩ, liền nhìn về một phòng nhỏ trên lầu.
Người trước mặt nâng đôi mắt rời khỏi nàng, mới cảm nhận lại được không khí, nhưng cũng không kịp nữa rồi, nàng tiết lộ nơi của chủ nhân cho hắn rồi, sốt ruột ngẩng đầu lên, chỉ lấy lóe một góc áo bào.
Bạch Kỳ đứng trước cánh cửa, tay chạm cánh cửa, hắn vẫn đứng đó, chưa mở cửa ra, hắn đây là đang không biết dùng khuôn mặt gì đối diện với Hồ ly nhỏ, là tức giận, phẫn nộ đem nàng cấp mang về, hay là hạ nước, vẫn là theo nàng.
Suy nghĩ rối rắm, đôi mắt hắn ngày một tối, hắn theo nàng ư, để nàng lại có thể chạy mất, chẳng phải sủng vật của hắn phải luôn bên cạnh hắn sao, hắn trước nay chưa từng nuôi sủng vật nhưng cũng hiểu đạo lý, vật bất ly thân, đúng vậy nàng là vật bất ly thân của hắn, hạ mạnh quyết tâm, đẩy cửa bước vào.
Đôi mắt ngày một đen, lửa giận sắp trào ra khỏi đáy mắt, mày kiếm nhíu lại thật chặt, nhìn quanh căn phòng, nào có người nào, đến một con bọ cũng không có, nhắm đôi mắt, rõ ràng có khí tức của Tiểu hồ ly, vì sao người lại không thấy.
Bạch Kỳ bước ra khỏi căn phòng, quan sát thật kĩ cấu trúc của nó, nhìn xuống dưới chân, một màu đỏ, giống như là máu, vận chuyển linh lực, dùng băng tuyết cùng linh lực đông kín các vệt đỏ xung quanh căn phòng, một lần nữa mở cửa.
Mùi hoa đào? mở mắt, hắn thấy một rừng đào vạn dặm, cánh hoa đào bay ngợp đầy trời giống như làn sương mù che khuất lối đi, lần theo khí tức của nàng, tại bàn trà dưới cây đào, hắn nhìn thấy một nữ nhân, y phục đỏ rực như lửa, phục trang lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh gợi cảm và bờ vai trần trắng như tuyết, nàng nhìn hắn, đôi mắt câu mị hồn, sâu thẳm lại trong suốt đến lạnh giá, môi đỏ khẽ hướng hắn cười, giọng nói ngọt ngào chọc đến trái tim ngứa ngáy.
"Thế nào? Chơi có vui không?"
Hoa Y nhìn hắn từ xa, hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích, cô suy nghĩ này là sang chấn tâm lý hả, cô cũng đâu có đùa dai đến mức đó đâu, thẳm sâu lại suy nghĩ, này chơi hỏng cái phó bản phụ tuyến không biết 6996 có làm nhảm gì không nữa, mệt bị càm ràm chết được.
Bạch Kỳ lạnh lùng bước đến, ngồi xuống đối diện, từ lúc bước vào hắn chưa từng rời khỏi khuôn mặt nàng, như muốn lăng thây vạn đoạn nàng vậy.
Hoa Y khẽ ho, nhìn hắn mở lời:" Này, lần đầu nhận thức ta tên Hoa Y ngươi đừng có gọi ta Tiểu Ly này Tiểu Ly nọ nữa, không ai nói với ngươi là không nên tự tiện đặt tên cho người khác hả, hơn nữa ta đã cảnh báo ngươi rồi, đã bảo là ta không thích bị nhốt, ta còn rất nhiều rất nhiều chuyện phải làm, hôm nay lộ mặt ra với ngươi cũng chỉ muốn chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện, đừng hòng khiến ta ngất đi nữa, ta nói cho ngươi biết ra khỏi kết giới rồi ngươi liền không phải đối thủ của ta đâu "
Một lèo nói hết ra, nàng khát khô cả cổ liền nhấp ngay một ngụm trà, lại nhìn hắn nói tiếp:" Ta bảo này, ta thích ở bên ngươi, nhưng với thân phận là người, ta không phải sủng vật của ngươi, ta cũng không thích bị nhốt, ta sẽ ở bên ngươi với điều kiện ngươi không được hạn chế tự do của ta, nếu ngươi không đồng ý với những điều ta nói, vậy thì lần sau sẽ không dễ tìm như vậy nữa đâu, ta mà thật sự trốn, đến ngươi là thần quân cũng không thể tìm ra ta đâu " thấy hắn không đáp lại, nàng liền tiếp tục miên man về 1000 quy tắc khi sống chung.
Bạch Kỳ nghe nàng nói, thái dương giật giật, rất khoát, nắm lấy cằm nàng, chặn lại hết những lời lảm nhảm khiến hắn không muốn nghe.
Hoa Y mắt trợn trừng, thằng cha này....dám hôn cô, không phải bảo coi cô như thú cưng sao, có chủ nhân nào hôn thú cưng của mình đắm đuối chưa? Đụ má, đúng là lũ đàn ông miệng nói một đằng tay chân lại một nẻo!
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch kỳ chỉ đơn giản là chặn miệng nàng, mắt cũng chưa hề rời khỏi đôi mắt nàng...
Giữ tư thế vươn người một lúc lâu, Hoa Y liền mất kiên nhẫn, hắn đây là định chơi trò gì đây, nãy giờ cô mỏi lắm luôn rồi, nghĩ đến việc hắn là đối tượng phó bản cô liền nhịn lại sức mạnh hồng hoang trong cơ thể, nhưng nếu hắn còn tiếp tục nữa, thì cô không chắc đâu.
Cũng may như hiểu được suy nghĩ bạo phát của nàng, Bạch Kỳ buông ra môi nàng, khuôn mặt vẫn lạnh tanh, nhẹ thả ra năm chữ:" Được, về Du Thần cung "
Nếu không phải khuôn mặt hắn lạnh như hàn băng, thì cô cũng đã suy nghĩ sâu xa về 5 chữ ấy, liệu hắn mang cô về làm một số thứ khó thể miêu tả rồi, ây dà đừng trách cô đen tối, ai bảo hắn nói chuyện dễ gây hiểu lầm, mà chờ đã Hoa Y lén lút nhìn Bạch Kỳ, này sao hôm nay hắn dễ nói chuyện vậy nhỉ, cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Nhìn thấy ánh mắt mất bình tĩnh của người trước mặt, Hoa Y cũng nhanh chóng xách làn váy, nghênh ngang lên thiên đình.
Bạch Kỳ nhìn thân ảnh đỏ rực biến mất trước mặt, đôi mắt thẫm lại, hắn đưa tay, sờ lên ngực trái, cảm thấy nơi đó nhiệt độ nóng hơn bình thường, lại từng nhịp vang lên có chút nhanh lại có chút không giống hắn, vì sao? Vì sao hắn lại thỏa hiệp với nàng? Dường như hôm nay có rất chuyện, khiến hắn hành xử, vốn không giống hắn thường ngày.
Đưa tay nhẹ chạm vào môi, xúc cảm thật tốt, hắn không ghét việc hôn nàng, còn có chút thích, đó cũng là lý do, hắn đồng ý cho tất cả các điều kiện của nàng, hắn đây là thích nàng sao? Là cái nhân gian gọi là...yêu?