Chương 37: Thần tượng quốc dân (7)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Anh cứ không chào đón tôi như vậy à?" Cao Tuyết Vân nhìn thiếu niên như tiểu bạch thỏ trước mắt, nhưng tính tình kia của hắn, tuyệt đối không giống tiểu bạch thỏ.

"Dưa hái xanh không ngọt." Thiếu niên nói: "Cao tiểu thư không hiểu đạo lý này sao?"

"Ha ha ha." Cao Tuyết Vân ngược lại rất vui vẻ: "Tôi lại thích dạng người như anh vậy, loại người gọi là đến thì còn gì là lạc thú."

Tô Tửu: "..." Biến thái!

Cao Tuyết Vân nhìn thiếu niên trước mặt, đột nhiên đưa cho hắn một ly rượu: "Thế này đi, bây giờ anh uống hết ly rượu này, chuyện hôm nay coi như xong, anh có thể tùy ý rời khỏi đây."

Tô Tửu nhíu mày.

"Chỉ cần tôi uống xong là có thể rời đi?"

"Tôi luôn giữ lời hứa." Cao Tuyết Vân lại đưa ly rượu tới.

Tô Tửu quét mắt nhìn bốn phía một vòng, nhận lấy chén rượu: "Tôi uống xong cô sẽ để tôi đi?"

Cao Tuyết Vân nhún nhún vai, giống như không thèm để ý.

Tô Tửu mấy ngụm uống cạn ly rượu, uống đến có chút gấp gáp, bị sặc làm cả khuôn mặt hắn ửng đỏ. Cánh môi hắn dính rượu, óng ánh sáng long lanh, càng lộ ra vẻ mê người, làm hô hấp của Cao Tuyết Vân hơi ngưng trệ.

Tô Tửu buông ly rượu xuống, xoay người rời đi.

Cao Tuyết Vân nhếch khóe môi đỏ mỉm cười, nhìn thiếu niên rời đi, mãi đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn, mới lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

"Ra ngoài chặn người lại, đừng để người khác nhìn thấy."

Người bên kia vâng một tiếng.

Cao Tuyết Vân tâm tình rất tốt, đi giao thiệp cùng người khác, nghĩ đến lát nữa có thể tận hưởng một đêm xuân cùng thiếu niên kia, cô ta liền ngăn không được tâm tình rạo rực.

Nhưng mà tâm trạng này cũng không kéo dài được bao lâu.

"Không thấy? Tại sao lại không thấy?"

"Chính mắt tôi nhìn thấy hắn đi ra ngoài, các người lại không nhìn thấy người?"

"Mau tìm đi!"

Cao Tuyết Vân cúp điện thoại, gương mặt trang điểm tinh xảo trở nên xanh xám, con vịt đã đến bên miệng còn có thể bay mất!

"Cao tiểu thư..."

"Cút!"

Cao Tuyết Vân quát lớn, giẫm giày cao gót rời đi.

"Lớn giọng cái gì, nếu không phải người Cao gia, cô là cái thá gì." Người kia chờ Cao Tuyết Vân đi rồi mới chửi nhỏ một tiếng.

...

Tô Tửu đầu óc choáng váng, thân thể khó chịu như bị thiêu đốt, hắn vừa mới đi ra khỏi chỗ tiệc rượu, liền bị một người kéo từ lối đi an toàn xuống.

Sau đó bị nhét vào trong một chiếc xe.

Nhưng rõ ràng lúc này hắn không phải ở trong xe, mà là nằm trên giường...

Ý thức được điểm này, trong lòng Tô Tửu dấy lên cảnh giác, nhưng thân thể rất khó chịu, không ngừng cuốn trôi ý thức của hắn.

"Nóng..."

Tô Tửu kéo cúc áo sơ mi của mình, lộ ra một mảng da thịt lớn.

Sơ Tranh đứng trước giường, suy tư xem bây giờ nên làm gì.

Vừa rồi cô nên đưa hắn đến bệnh viện.

Bây giờ mà đi ra lại... Thật là phiền phức.

Đem hắn ngâm nước một chút đi.

Sơ Tranh mặt mày nghiêm túc, tay phải nắm lại, tay trái gõ lên lòng bàn tay một cái, ừ, cứ quyết định như vậy đi.

Sơ Tranh vào phòng tắm mở nước lạnh.

Nhưng mà đợi đến lúc cô đi ra, nhìn thấy lại là trên ga giường trắng như tuyết một mảng lớn màu đỏ.

Thiếu niên dùng vật nhọn đâm rách cánh tay, đau đớn làm hắn giữ vững thanh tỉnh, cũng thấy rõ người tới là ai.

"Là... Cô..."

Hắn còn tưởng là Cao Tuyết Vân kia, lại không nghĩ rằng, chính là nữ sinh hắn gặp qua hai lần.

Sơ Tranh mặt lạnh lùng, sáng mai khách sạn có thể báo cảnh sát nói cô giết người giấu xác không?

Cô chỉ đi mở nước thôi mà, sao lại biến thành hiện trường giết người rồi?

Phiền.

Xử lý là được rồi.

【 Tiểu tỷ tỷ, nếu còn không cầm máu cho hắn, cô sẽ thật sự phải vào cục cảnh sát đó! Không chỉ có thế, nhiệm vụ của cô còn phải kéo ngược lại a ~~ 】 Vương Giả vui sướng nhắc nhở cô.

Làm rơi thì nhiệm vụ sẽ thất bại!

Không thể làm rơi...

Sắc mặt hiếu niên đỏ bừng, hắn cắn cánh môi, đem thân thể cuộn lại, vết thương không ngừng chảy máu, cùng với thuốc trong cơ thể dày vò, làm hắn càng khó chịu hơn.

Sơ Tranh tiến lên hai bước.

Thiếu niên bỗng lùi về sau, cảnh giác nhìn chằm chằm cô.

Sơ Tranh cũng không quan tâm đến ánh mắt hắn, vươn tay kéo người xuống, nửa kéo nửa túm đưa hắn vào phòng tắm, trực tiếp ném vào trong nước.

Máu nhỏ giọt trong nước, chớp mắt liền nhuộm đỏ một mảng

【... 】 Thẻ người tốt thật khó tìm a, quá hung tàn, không thể nhìn tiếp được.

Sơ Tranh lúc này mới cầm cổ tay hắn, suy nghĩ một chút, kéo cánh tay kia của hắn, để hắn tự ấn lấy vết thương.

Tô Tửu bị hành hạ như thế, đã không còn chút sức lực nào, cả người đều mềm nhũn trong bồn tắm, nước trong bồn tắm bị máu nhuộm càng ngày càng đỏ.

Ánh mắt vô thần của hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà, phải chết sao?

"Không chết được, cậu không đâm vào chỗ nguy hiểm."

Thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên, ánh mắt mơ hồ của Tô Tửu, nhìn thấy người kia rời khỏi phòng tắm.

Thanh âm của cô từ bên ngoài vang lên, mơ mơ hồ hồ, Tô Tửu cũng không biết cô đang nói cái gì.

Một lúc lâu sau, hắn nghe thấy tiếng bước chân, ngón tay có chút lạnh đẩy tay hắn ra, kéo cánh tay bị thương của hắn ra ngoài bồn tắm.

Cơ thể Tô Tửu vừa có chút tốt lên, lúc này lại bắt đầu nóng.

Hắn vô thức phát ra một thanh âm rất nhỏ.

Thiếu niên mềm nhũn trong làn nước nhiễm máu màu đỏ, đôi mắt khép hờ, hắn cắn chặt môi, không để mình phát ra âm thanh xấu hổ kia.

Hắn lại không biết, bộ dạng của mình như vậy mới thật sự dụ hoặc người khác.

Nhưng Sơ Tranh cũng chỉ lãnh đạm liếc hắn một cái, không chút lưu tình đem rượu đổ vào trên vết thương của hắn.

Cồn đổ vào làm cảm giác đau nhói lan tràn, thiếu niên lập tức thanh tỉnh không ít, hắn thở một hơi, nhìn về phía nữ sinh bên ngoài bồn tắm lớn.

Nữ sinh động tác thuần thục rửa sạch vết thương cho hắn, bôi thuốc, rồi băng bó lại, từ đầu đến cuối ánh mắt cô đều thanh đạm lạnh lùng, không mảy may có chút dục niệm.

Hắn thường thấy ánh mắt của những người kia nhìn mình.

Bây giờ đột nhiên lại trông thấy một ánh mắt không giống vậy, thiếu niên hơi xuất thần.

Sơ Tranh đặt tay hắn lên bồn tắm, đột nhiên đứng dậy, bóng cô bao phủ xuống, thiếu niên hoàn hồn, bất ngờ đối diện với một đôi mắt thanh lãnh tịch mịch.

Thiếu niên trố mắt nhìn cô, vẫn là... đồng dạng sao?

Hắn thấy nữ sinh đưa tay ra, hơi nhận mệnh nhắm mắt lại.

Như có tiếng gió rất nhỏ xẹt qua bên tai hắn, nhưng cũng không đụng phải hắn.

Thiếu niên hơi mở mắt ra, cánh tay kia vượt qua đầu hắn, ở phía sau ấn xuống một cái, nước trong bồn tắm bắt đầu rút đi.

Ánh mắt Sơ Tranh buông xuống, vừa vặn chạm vào ánh mắt thiếu niên.

Sơ Tranh đột nhiên giơ tay đè chặt đầu hắn, nhẹ nhàng xoa hai cái.

Ừ... Cái này rất mềm nha...

Dễ chịu!

Sờ thêm hai cái nữa!

Sơ Tranh mặt mũi nghiêm mặt, trong biểu tình trố mắt của Tô Tửu, sờ soạng một hồi lâu.

"Cô..."

Sơ Tranh bình tĩnh thu tay lại, đứng thẳng người, thản nhiên như không có việc gì xảy ra, đem đồ vật vừa rồi sử dụng lưu loát ném vào hòm thuốc chữa bệnh.

Tô Tửu: "..."

Chờ khi nước trong bồn tắm rút hết, cơ thể thiếu niên bại lộ trong không khí, mơ hồ có thể thấy được phong cảnh ẩn hiện trong lớp quần áo đơn bạc.

Tô Tửu khó xử nghiêng người, ngăn trở tầm mắt của Sơ Tranh.

"A..."

Tô Tửu hô nhỏ một tiếng, bị nước phun đầy mặt, cơ thể hắn lúc này vốn rất mẫn cảm, đột nhiên bị nước lạnh như vậy hất vào, thân thể càng phản ứng lớn hơn.

Sơ Tranh cầm vòi sen phun, đem hắn từ trên xuống dưới phun một lần, sau đó tiếp tục mở nước lạnh.

Tô Tửu: "..."

Nước đã mở đầy, Sơ Tranh thấy bên cạnh có một giỏ cánh hoa, cô suy nghĩ một chút rồi đem cánh hoa rải xuống, cánh hoa phiêu dật trên mặt nước, che chắn thân thể như ẩn như hiện của thiểu niên.

Dáng vẻ này, hình như hơi giống...

Tô Tửu nhịn xuống cảm giác lạnh lẽo, cô đến cùng là muốn làm gì?

Nhưng Tô Tửu cũng không có thời gian đi suy nghĩ vấn đề này, công hiệu của thuốc lại phát tác lần nữa, hắn không dám lên tiếng, sợ kích thích đến cái người không thể hiểu thấu này.