Chương 66: Thế giới tiên hiệp 17

Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Xanh

Beta: TH

Ôn Thanh Từ thản nhiên: “Cẩn Hồng chớ giãy giụa, linh thừng không nhân từ đâu, càng giãy càng chặt.”

Tô Cẩn Hồng không tin, biến lại về hình thú, có ý muốn thoát khỏi trói buộc. Ai ngờ linh thừng lại co duỗi theo sự thay đổi của anh mà trói chặt anh.

Ôn Thanh Từ lắc đầu: “Đệ làm vậy cũng vô dụng.”

Tô Cẩn Hồng không nghe lời cô, tiếp tục tìm cách. Đầu tiên là thử biến lớn, ban đầu chỉ đến đầu gối của Ôn Thanh Từ, rồi đến hông cô, sau đó lớn bằng cô, vậy mà vẫn còn lớn nữa, định lớn đến mức đứt dây thừng.

Linh thừng siết chặt vào da Tô cẩn Hồng, càng siết càng chặt. Anh có thể cảm nhận được tiếng xương mình kêu răng rắc. Tô Cẩn Hồng thở ra một hơi, sau đó thì không chống đỡ được.

“Bụp.”

Con linh hồ vừa rồi có thể coi là loại lớn trong nháy mắt chỉ còn lại một xíu

Trêи mặt đất chỉ còn một con hồ ly nhỏ trắng muốt, đáng thương, bị dây thừng trói chặt, tựa như dây thừng trùm lên cả cơ thể.

Tô cẩn hồng: “…”

Anh từ bỏ, không còn gì luyến tiếc mà nhắm mắt lại nằm trêи mặt cỏ, Ôn sư tỷ có quá nhiều chiêu trò, anh muốn về trái đất.

Ôn Thanh Từ nhặt Tô Cẩn Hồng lên, ôm vào trong lòng, mùi hương nồng đậm hơn trước xông thẳng vào mũi cô.

Cô nhướn mày, cô đã quên mất mùi hương phát ra khi anh động ɖu͙ƈ. Sau đó lấy ra một viên thanh thần đa để giải độc từ trong túi trữ vật cho vào miệng, đại não hơi hôn mê tỉnh táo trong nháy mắt.

Ôn Thanh Từ dẫm lên linh kiếm, ôm hồ ly nhỏ mềm mại trong ngực, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này quen quen.

Mười năm trước, cũng chính là năm Tô Cẩn Hồng nhập môn, cô cũng từng bắt được một con hồ ly nhỏ trắng muốt ở cách tông môn không xa, chỉ tiếc lúc mang về lại không thấy tăm hơi. Sau đó không lâu, Tô Cẩn Hồng nhập môn.

Giờ đây Ôn Thanh Từ cực kỳ chắc chắn mà hỏi: “Nên con hồ ly mà mười năm trước tỷ gặp là đệ?”

Tô cẩn hồng: “…”

Ngã ngựa nhanh như một cơn gió.

Tô Cẩn Hồng ủ ê, cằm tinh xảo đặt trêи cánh tay Ôn Thanh Từ, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực Ôn Thanh Từ không nhúc nhích, không biết là xin được khoan hồng hay dựa vào chỗ hiểm để chống lại.

Mặc dù Ôn Thanh Từ không nỡ tố giác thân phận của Tô Cẩn Hồng với tông môn nhưng vẫn cảnh giác phần nào.

Từ thời thượng cổ, một số linh thú có tâm tư đã có khả năng gia nhập tông môn loài người, học trộm pháp thuật tu luyện tối cao của tông môn, hơn nữa còn nằm vùng ở tông môn, liên hợp với các ma tu phá hoại khắp nơi, làm cho sau này tông môn phòng bị với những thú nhỏ có phẩm chất cao.

Chỉ là từ thời trung cổ về sau, tộc thú đẳng cấp cao càng ngày càng ít, con cái ít, khó sinh sản, chứ đừng nói đến thú con có tư chất tuyệt vời, mấy chục năm còn khó gặp, sao lại chịu để chúng nó lưu lạc bên ngoài chứ?

Bởi vậy, thú con có tư chất tuyệt phẩm ở chỗ người tu luyện dần dần biến mất, tông môn loài người cũng không cảnh giác như trước nữa, bỏ qua việc lúc nhập môn phải dùng pháp khí đo huyết mạch, tạo cơ hội cho Tô Cẩn Hồng.

Tô Cẩn Hồng yên lặng ghé vào trong lòng Ôn Thanh Từ, nhưng mà cô không nhìn thấy được đôi mắt anh dần dần phủ đầy một lớp sương đỏ.

Đầu óc Tô Cẩn Hồng mê man, thần chí không rõ, người nóng lên. Thế mà Ôn Thanh Từ lại không phát hiện. Thần thức của cô phát hiện ra ở cách đấy trăm mét có không ít người đang đánh nhau.

Pháp thuật công kϊƈɦ đủ màu, còn có linh thú hung ác, cùng với tiếng kêu thảm thiết của tu sĩ, lúc này, những người đang đánh nhau không phát hiện ra có một luồng thần thức đang đảo qua họ.

Ôn Thanh Từ nghiêm túc lại cẩn thận phân biệt những tu sĩ kia.

Người đầu tiên lọt vào mắt cô là tu sĩ Ngự Thú Tông, sau đó là quần áo màu lam cùng khăn che mặt màu trắng của nữ tu Phiêu Miểu Tông, cùng với nam tu Hợp Hoan Tông mặc đồ đen, còn có đồng môn, hình như là đệ tử Chiến Phong.

Ôn Thanh Từ không nhịn được nhíu mày, các tu sĩ của các tông môn ở hết trong đó sao? Chuyện này hơi phức tạp rồi đấy.

Ngay khi cô định đi vòng qua bọn họ, đệ tử Chiến Phong của Huyền Linh Tông kia bị linh thú mà tu sĩ Ngự Thú Tông nuôi cắn cụt tay, chỉ một chốc mà máu me tứ tung, đệ tử Chiến Phong xoay người, chưa kịp chạy đã bị linh thú phía sau nuốt vào bụng. Gương mặt hoảng sợ của hắn cứng lại, biến mất trong miệng lnh thú.

Nữ tu Phiêu Miểu Tông thấy thế, từ bỏ đánh nhau, xoay người bỏ chạy. Nhưng mà cô lại chạy về phía Ôn Thanh Từ và Tô Cẩn Hồng.

Ôn Thanh Từ quyết định nhanh chóng, ôm Tô Cẩn Hồng chui vào một hang động nhỏ hẹp. Cô vung tay lên, một tảng đá lấp kín cửa động, lại sử dụng thêm một thủ thuật cấp cao che đi linh khí dao động. Chỉ cần linh khí dao động không lớn, Ôn Thanh Từ tin chắc cô sẽ không bị phát hiện.

Kể cả có phải đánh nhau, Ôn Thanh Từ cũng tin mình sẽ không thua, nhưng mà trạng thái hiện tại của Tô Cẩn Hồng rất tệ, cô không yên tâm thả anh vào chỗ hỗn loạn như vậy.

Cô thở bình thường, linh khí trong cơ thể di chuyển từ từ, không phát ra một chút nào.

Ngoài hang động, nữ tu Phiêu Miểu Tông vừa chạy đến đây thì bị đuổi kịp, mấy người lại lao vào đập nhau.

Ôn Thanh Từ chăm chú nhìn tình hình bên ngoài, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

Nhưng mà Tô Cẩn Hồng đã hôn mê, mỗi lần thở ra đều là khí nóng, máu trong thân thể chảy nhanh.

Trong lúc mê mang, Tô Cẩn Hồng chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, không thoải mái. Anh muốn chạm đến bất cứ thứ gì có thể giúp anh thấy mát.

Ôn Thanh Từ tỉnh lại thì phát hiện ra Tô Cẩn Hồng đã thoát khỏi linh thừng từ bao giờ, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô.

Cô cả kinh, chưa kịp làm gì đã bị Tô Cẩn Hồng giam trong lồng ngực, đối mặt nhau, khoảng cách giữa hai người gần như bằng không.

Ôn Thanh Từ đẩy anh ra theo bản năng. Tiếc thay hang động này nhỏ quá, Tô Cẩn Hồng bị cô đẩy đến bức tường đôi diện cũng chỉ cách ra được khoảng một thước.

Nhưng mà giây tiếp theo anh đã sáp lại, miệng còn lẩm bẩm: “Ôn sư tỷ…Sư tỷ…”

Nhiệt độ cơ thể của Ôn Thanh Từ rất thấp, ở trong hang động nhỏ hẹp này, không hề nghi ngờ, chính là hấp dẫn trí mạng với Tô Cẩn Hồng.

Mắt Tô Cẩn Hồng đầy sương mù, cơ thể nam tính dán lên người Ôn Thanh Từ, khiến cô đờ đẫn.

Mặc dù Ôn Thanh Từ được rất nhiều thanh niên đẹp trai tài giỏi theo đuổi, nhưng từ trước đến nay ai cũng bị cô từ chối thẳng thừng, chưa từng thân mật như này với phái khác bao giờ. Bởi vậy phải sau vài giây cô mới nhớ tới việc phải đẩy Tô Cẩn Hồng ra. Nhưng mà lại phát hiện ra hai tay mình bị một bàn tay anh ấn ở trêи tường không động đậy được.

Ôn Thanh Từ nhìn ra ngoài hang động, nhưng tu sĩ đó vẫn đang đánh nhau, chỉ là trêи người nữ tu Phiêu Miểu Tông có vết máu loang lổ, có vẻ đang ở thế hạ phong. Mà mấy tu sĩ Ngự Thú Tông kia vẫn dồi dào sức lực, thậm chí cố ý kéo dài thời gian, nghiền ngẫm nhìn các cô giãy giụa vô ích, ánh mắt nhìn người các cô càng đáng khinh hơn nữa.

Ôn Thanh Từ thở dài, hạ tâm, giờ chưa thể sử dụng linh khí.

Nhưng mà nháy mắt, Ôn Thanh Từ cảm giác được cổ áo hơi trượt xuống, Tô Cần Hồng đang ɭϊếʍ lên cần cổ mịn màng của cô. Vải không được dày lắm trước người truyền đến nhiệt độ cơ thể cao quá mức, tay phải anh đặt ở hông cô.

Lúc này Ôn Thanh Từ tiến thoái lưỡng nan, thoát khỏi Tô Cẩn Hồng không khó, nhưng mà không dùng linh khí thoát khỏi Tô Cẩn Hồng lại không dễ.

Sức lực của cô tập trung ở trêи tay, cố gắng tránh thoát, đồng thời giơ chân phải đá vào bụng Tô Cẩn Hồng.

Tô Cẩn Hồng da dày thịt béo, bị đá một cước cũng không cảm thấy gì. Có điều rời xa cảm giác mát mẻ làm anh vô thức nhăn chặt mày, cảm thấy hơi bất mãn

Ôn Thanh Từ quyết tâm, tát anh một phát thật mạnh, gằn từng tiếng: “Tô, Cẩn, Hồng, đệ tỉnh lại đi.”

Lúc này bộ não đã chết máy của Tô Cẩn Hồng đã ngừng nhảy số từ lâu, anh ngơ ngác nhìn Ôn Thanh Từ, không rõ tình huống hiện tại ra sao.

Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Thanh Từ nhìn gương mặt trắng nõn của thiếu niên nhanh chóng hiện lên màu đỏ, một dấu tay rõ ràng ở trêи gương mặt hoàn mỹ, không khỏi suy nghĩ: Có phải nãy cô nặng tay quá không?

Nhưng mà cô không ngờ được trong mắt Tô Cẩn Hồng tràn đầy sự tủi thân, tràn ngập hơi nước, chả mấy chốc khóc thút thít.

Tay phải Tô Cẩn Hồng bụm mặt, mặt mũi mờ mịt, chỉ biết sư tỷ thân thiết nhất hung dữ tát anh một cái.

Anh tủi than: “Ôn sư tỷ, sao tỷ đánh đệ?”

Ôn Thanh Từ: “…”

Thiếu niên trước mặt quần áo lộn xộn, cổ áo lệch sang một bên, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Mồ hôi chảy dọc theo trán Tô Cẩn Hồng xuống cằm, đi vào cổ áo. Quần áo to rộng ban đầu giờ dán lên người anh, lộ ra hình thể trai tráng. Càng lớn, mũi cao thẳng càng thêm góc cạnh, càng lộ ra dáng vẻ của một người đàn ông.

Ôn Thanh Từ thất thần, bất giác, anh đã từ một thằng nhóc dần dần biến thành đàn ông, cảm thấy anh hơi xa lạ.

Nhưng khi anh nhìn cô vẫn là ánh mắt dịu dàng, còn cho cô thấy đây vẫn là đứa bé được cô cầm tay dạy dỗ.

Lòng Ôn Thanh Từ mềm xuống, không khỏi hối hận vừa rồi tát anh quá mạnh.

Thấy Ôn Thanh Từ không phản ứng, Tô Cẩn Hồng lại thử tới gần cô theo bản năng, tiềm thức rất nghe lời, không trực tiếp bắt lấy Ôn Thanh Từ như trước, chỉ càng ngày càng gần cô, lúc sắp dán mặt vào nhau thì dừng lại, duy trì khoảng cách.

Ôn Thanh Từ hơi do dự, chủ động đến gần Tô Cẩn Hồng, ôm lấy anh.

Làn da nóng bỏng của Tô Cẩn Hồng tiếp xúc với làn da mát lạnh, xao động trong long anh phẳng lặng, nhưng rất mau đã lại rục rịch, anh không tự chủ được mà cúi xuống cọ xát cổ Ôn Thanh Từ.

Cảm giác lạnh làm Tô Cẩn Hồng thoải mái, muốn được gần gũi cô nhiều hơn nữa, chạm vào cô, chiếm lấy cô. Chỉ là tiềm thức không cho anh làm vậy. Tô Cẩn Hồng hơi dán sát vào phần da Ôn Thanh Từ lộ ra ngoài, muốn nhiều hơn nhưng lại khắc chế ɖu͙ƈ vọng này.

Sự lý trí cuối cùng trong óc giằng co với khát vọng, tự chủ phải chịu khiêu khích lớn.

Ôn Thanh Từ phát hiện vài tu sĩ Phiêu Miểu Tông bên ngoài đã bị sát hại, tu sĩ Ngự Thú Tông đang kiểm kê chiến lợi phẩm của họ, túi trữ vật của tu sĩ đã chết. Tay phải cô vỗ lưng Tô Cẩn Hồng, trấn an cảm xúc anh, yên lặng đợi họ rời đi.

Linh khí trong cơ thể Tô Cẩn Hồng kϊƈɦ động, máu như đóng băng, tựa như mất đi khống chế.

Anh cảm thấy mình sắp nổ tung.

Xả ra! Anh muốn xả chúng ra!

Sau một tiếng vang lớn, Tô Cẩn Hồng ôm lấy Ôn Thanh Từ xuyên qua từ sau vách núi.

Tiếng vang lớn cùng sự dao động của linh khí hấp dẫn sự chú ý của tu sĩ ngự thú tông: “Ai ở đó?!”



Lời các giả: Có thể quý dị không tin, mị nghe Uy phong đường đường lúc viết chương này đó.