Xuyên Không Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta!
Đăng vào: 12 tháng trước
"Ngươi giả trang nữ nhân lâu quá nên đầu óc cũng trở nên ngu ngốc rồi hả?" Cố Minh Lập nhíu mày nhìn y, châm chọc nói: "Lúc trước ngươi thông minh như vậy, bây giờ xem ra một tên ngốc cũng muốn thông minh hơn ngươi rồi, Quân Tự Phong!"
Quân Tự Phong giận đến mức không nói nên lời, tay cầm kiếm chỉ thẳng vào Cố Minh Lập, "Hôm nay lão tử cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp, nếu ngươi thắng, ta sẽ giao tư liệu cho ngươi...!còn nếu như ngươi thua..."
Cố Minh Lập vẫn không đáp.
"Ngươi phải thay thế vào vị trí của ta!"
"Nếu ngươi thua thì sao?" Cố Minh Lập hơi nhướng mày nhìn y, "Cũng phải đưa ra một điều kiện thỏa đáng chứ?"
"Nếu ta thua..." Quân Tự Phong suy nghĩ suy nghĩ a, tay lại vươn lên gãi gãi vành tai một lát, "Ta sẽ...!mặc y phục vũ nữ, múa một khúc Lạc Thần cho toàn bộ người dân trong thành xem."
Quân Tự Phong kì này cá cược thật lớn...!
Cố Minh Lập nghe thế cũng không có phản ứng, thân thủ thật nhanh lướt qua khỏi người Quân Tự Phong, tựa như một cái bóng đen, thuộc về bóng đêm và chỉ có bóng đêm là bằng hữu thâm giao của hắn.
Trước khi đi qua khỏi người y còn không quên nói, "Ngươi mặc y phục kia ắt hẳn rất đẹp, chỉ cần múa cho một mình ta xem là được rồi."1
"Ngươi..." Hai tai y bỗng đỏ lựng lên tựa như được phủ bởi một áng mây hồng, khi xoay người lại thì đã thấy Cố Minh Lập đứng đó cười nhạo mình rồi.
"Nếu ngươi đuổi kịp ta, chúng ta sẽ giao đấu, còn nếu không, ngươi chẳng khác nào một con rùa đen rụt đầu đâu!" Nói xong, hắn vận dụng nội công, thoắt cái đã biến mất.
Quân Tự Phong nhếch môi cười, "Ngươi nghĩ có thể chạy khỏi ta? Mơ tưởng!"
Vừa dứt lời, y cũng nhanh nhẹn đuổi theo.
Đến một vùng đất trống cách xa Bình An Thành về phía Tây năm dặm, Cố Minh Lập mới dừng lại.
Theo sau hắn, Quân Tự Phong cũng đã đứng đó rồi.
"Xem ra thân thủ của ngươi đã tiến bộ không ít." Cố Minh Lập cầm kiếm, cười nhìn y, "Nhưng vẫn chậm hơn ta mười bước chân."
"Đừng nhiều lời, bắt đầu đi." Quân Tự Phong cũng cầm kiếm lên, ánh mắt lộ ra kim quang sáng loáng đầy thú vị.
"Được."
Tuy nói là giao đấu nhưng Quân Tự Phong cùng Cố Minh Lập đều không ra chiêu, chỉ là ánh mắt cả hai đồng thời đều rung lên...!
Không biết có phải đêm nay trăng đặc biệt sáng hay không, chỉ cảm thấy được bốn phía nội lực giao lưu, trên mặt đất bằng phẳng lúc này có một luồng tà phong nhè nhẹ, thổi bay những cánh hoa anh đào vừa mới rơi xuống.
Sau một khoảng thời gian quan sát, hai người hầu như cùng một lúc, hơi hướng về một phía mà động một cái.
Cao thủ so chiêu, bình thường đều là quan sát nhau một hồi, cái hình thức cứ thế mà nhìn thẳng vào mắt nhau này, xem qua thì giống như đang ngẩn người, thật ra thì đó chẳng phải hai bên đang ngắm kỹ tướng mạo đối phương cái gì, càng không phải là ngắm nhau xem ai tuấn mỹ dễ nhìn hơn, mà là đang quan sát đối phương, đồng thời chuẩn bị chiến thuật thật tốt.
Cao thủ luận võ cũng không thể nói như lưu manh đánh lộn, mà là giống như chơi cờ vậy, đặc biệt khi hai bên đã từng giao thủ qua, ít nhiều đã hiểu được phần nào năng lực của đối phương, lúc này chiến thuật chính là yếu tố mấu chốt nhất quyết định thắng thua.
...!
Lúc này chỉ thấy một con gió chợt thổi qua, Cố Minh Lập cùng Quân Tự Phong đột nhiên chợt lóe...!vô ảnh vô tung.
Sau tầm khoảng thời gian uống cạn một chung trà nhỏ, Quân Tự Phong cùng Cố Minh Lập đã song song rơi xuống mặt đất, chỉ điểm một cái, song phương mặt đối mặt chớp mắt đã giao đấu...!tốc độ cực kì nhanh.
Cả hai người ban đầu đều không có sử dụng binh khí, của Cố Minh Lập là thanh kiếm Muramasa, hay thường được biết đến với tên gọi Yêu Kiếm Muramasa, còn của Quân Tự Phong chính là bảo kiếm quý giá, được người đời xưng tụng là Thánh Kiếm Masamune.
Tuy vậy, hai người vẫn cầm trong tay, đều chỉ dùng một tay mà giao thủ.1
Động tác của hai người cực nhanh, chớp mắt đã qua hai mươi chiêu, tựa hồ vẫn chỉ là dùng uy chiêu để thăm dò nhau, chẳng đau chẳng ngứa chút nào.
Chỉ thấy dưới ánh trăng mờ ảo, trong khung cảnh hoa anh đào rơi đầy lãng mạn kia, có một hắc ảnh và một lam ảnh đang bay tới bay lui.
...!
Quân Tự Phong vốn cho là Cố Minh Lập sẽ đột ngột tập kích, lại qua mấy chiêu cũng không thấy hắn phản kháng, liền cảm thấy hắn có âm mưu gì, cũng không có nghĩ đến hắn đánh đến tận lúc này vẫn là hư chiêu, cũng không hiểu được mục đích của hắn là gì.
"Này, Cố Minh Lập!" Quân Tự Phong cau mày, "Ngươi có quỷ chủ ý gì vậy?"
Cố Minh Lập không thèm để ý đến y, vẫn cứ âm trầm như cũ, bất quá khi nhãn thần hai người giao lưu, Quân Tự Phong liền cau mày – Thời gian bọn họ quen biết nhau không phải ngắn, y cũng không biết hắn còn có cái dáng vẻ như vậy, một đôi mắt này, đen nhánh như mực, lại mang theo một chút hàn quang, giống như loài chim ưng, âm lãnh mà ngoan lệ...!
Hắn không muốn tốc chiến tốc thắng!
Trong lòng Quân Tự Phong xẹt qua một ý niệm như vậy, sau đó liền nghĩ đến ngày tình huống giao thủ ngày trước...!
"Cố Minh Lập!" Quân Tự Phong khẽ mỉm cười, "Cho dù ngươi có dùng cái mưu kế gì, ngươi cũng không thể thay đổi được một sự thật!"
Đang lúc nói chuyện, chỉ thấy Cố Minh Lập đột nhiên ngẩng đầu nhìn y một cái, đôi mắt kia, sâu không thấy đáy.
"Chính là thực lực quá khác biệt a, ngươi cũng không biết được, trong vòng ba năm nay, nội lực của ta đã gia tăng không ít." Quân Tự Phong nói xong liền đột nhiên biến chiêu, "Bây giờ nội lực của ngươi đang ở dưới ta, để ta xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu!" Nói xong, chưởng phong loạn quét, quét đến đâu đều mang theo nội kình đến đó, trong nhất thời...!toàn bộ không khí cũng thay đổi.
"Chín thành nội lực......" Cố Minh Lập thầm cười nhẹ, nói Quân Tự Phong là yên ngốc thật có chút không đúng, phải nói rằng y quá thiếu kiên nhẫn, không biết với cái tính cách này của y, sao có thể leo lên nổi vị trí kia?
Tuy biết đối phương bây giờ nội lực đã cao hơn mình một bậc nhưng hắn vẫn không loạn, vươn tay đỡ đòn.
Lúc này, đột nhiên trên trời lại truyền đến một tiếng bành, tựa như sấm chớp vang dội...!hiển nhiên là do nội lực chạm nhau mà tạo thành.
Chỉ thấy Quân Tự Phong cùng Cố Minh Lập đều nhanh chóng thối lui về phía sau mấy bước, lại tiếp tục đứng cách nhau mười mấy bước mà giằng co.
Nhìn lại Quân Tự Phong, mặc dù chiếm thế thượng phong, nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi, cau mày nhìn Cố Minh Lập.
Hắn vung tay...!Trên mặt đất liền xuất hiện vài giọt máu đỏ.
Là máu chảy nơi khóe môi.
Hiển nhiên đã bị nội thương.
"Quân Tự Phong, ta đã cho ngươi đánh đã tay hơn bốn mươi chiêu rồi." Cố Minh Lập dùng kiếm chống đỡ nâng bản thân dậy, "Ta một chiêu cũng không có đánh lại, hoàn toàn là phòng thủ."
"Cho nên, ngươi chính là gài ta vào bẫy sao?" Quân Tự Phong chẳng lấy làm vui vẻ gì, ngược lại còn có chút lo lắng, tuy nói rằng là giao đấu, nhưng bọn họ lại chính là bằng hữu thân thiết, làm sao có thể tàn sát lẫn nhau được?
Sau khi đã đứng vững, Cố Minh Lập đột nhiên nhảy một cái lên không, lao thẳng tới trước mặt y.
Quân Tự Phong hơi thối lui một chút, tựa hồ có chút do dự có nên hoàn thủ hay không.
Chỉ thấy khi chưởng phong của Cố Minh Lập gần chạm đến y, hắn đã nhếch môi nói: "Đến lượt ngươi."
Bản thân Quân Tự Phong biết mình là bị tính kế, vô luận là như thế nào, y cho dù là chỉ cần dùng mười chiêu là có thể đánh chết Cố Minh Lập, cũng phải sau khi chịu đủ bốn mươi chiêu mới có thể đánh chết hắn, nếu không, lỡ như bị truyền ra ngoài...!sẽ có người cười y không có nghĩa khí, cả đời y đều bị người ta chê cười.
Cố Minh Lập sau khi chịu bốn mươi chiêu lại có thể đổi lại bốn mươi chiêu cơ hội, có thể nghĩ cách trong vòng bốn mươi chiêu hắn không hoàn thủ mà thắng y, mà Quân Tự Phong lúc bắt đầu đánh, lại hoàn toàn không nghĩ đến Cố Minh Lập sẽ không hoàn thủ, nói cách khác — Cố Minh Lập chính là lợi dụng cái tính cách đơn thuần cùng hiếu chiến của Quân Tự Phong mà thành công đưa y rơi vào mưu kế đã được sắp đặt sẵn!
Nhìn lại Quân Tự Phong, chỉ thấy y cười lạnh một tiếng, đem Thánh Kiếm cầm trên tay cắm xuống đất, thu chiêu đứng lại, nói với Cố Minh Lập đã đến gần trước mặt mình rồi lại biến mất, "Cho ngươi năm mươi chiêu, nhớ nắm chắc cơ hội!"
Hết chương 13..