Chương 85: - Gặp mặt

Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đang ăn bánh quẩy, Phong Uyển Tư vừa nghe này thanh âm quen thuộc này liền sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu cũng biến sắc, nhanh chóng xoay người ra bên ngoài. Tiêu Mạc Ngôn vẻ mặt toàn dấu chấm hỏi nhìn Phong Uyển Tư cùng Phong Uyển Nhu, trong lòng rất là kinh ngạc. Ai a, như thế nào làm cho hai chị em nhà này biến hóa lớn như vậy? Nghe cách xưng hô hẳn là không thân mật, nhưng trọng điểm là nàng ta là nữ nhân.

"Phong tổng, Phong tổng !"

Giọng nói quen thuộc dần dần tới gần, thỉnh thoảng còn có tiếng hỗn loạn cãi nhau cùng người hầu, nghe rõ là thanh âm của người nọ. Phong Uyển Nhu nhịn không được , đẩy ghế dựa ra, đứng dậy đi ra ngoài.

"Tỷ."

Nhanh chóng nuốt xuống cái bánh quẩy trong miệng, Phong Uyển Tư đứng dậy cùng đi ra ngoài. Nhưng vừa đứng lên nàng liền dừng lại, nhớ tới lần trước tỷ tỷ cùng Tiểu Thảo thân thiết bị mình một cước đá đi xuống ghế sô pha, Tiểu Thảo sau đó lại nói thiếu chút nữa mình làm nàng ta bán thân bất toại. Rối rắm một hồi, Phong Uyển Tư lại đặt mông ngồi xuống.

"Ai vậy?"

Tiêu tổng cũng không phải đèn cạn dầu. Bên này Phong Uyển Tư vừa yên tĩnh ngồi xuống, bên kia nàng liền mở to mắt ra bên ngoài xem, vươn cổ lên cao, một chút cũng không che dấu lòng hiếu kỳ. Phong Uyển Tư không nói chuyện, bĩu môi, trong lòng có chút chua. Nàng cảm thấy mình thực mâu thuẫn, hy vọng tỷ tỷ hạnh phúc, lại không hy vọng nàng quá yêu Tiểu Thảo mà xem nhẹ mình. Ngẫm lại, ngày đó cũng chính nhờ Tiểu Thảo có thể chịu được mình, này nếu đổi là người khác, cùng người yêu đang thân mật, bị một cước đạp một cước rớt xuống đất chắc chắn sẽ nổi bão, ai da...

Cước bộ càng lúc càng nhanh, thanh âm tranh cãi cũng càng lúc càng lớn. Phong Uyển Nhu sốt ruột, càng lúc tiếng cãi nhau càng lớn thúc đẩy nàng đi nhanh hơn. Lúc tới cửa, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, Phong Uyển Nhu thở phào một hơi, đôi mắt tràn ngập ôn nhu.

"Phong tổng. Nàng kìa, tôi tìm nàng."

Đứng ở cửa bị người hầu chặn lại chết sống không cho vào nhà, Tiểu Thảo thực ủy khuất nhìn Phong Uyển Nhu. Tay vươn ra với không tới Phong Uyển Nhu, tư tưởng của nàng chỉ có một, chuyến đi này thực ủy khuất, hoàn toàn đã quên mất vì sao mình đến. Nhìn Phong Uyển Nhu đứng ở trước mặt mình cũng không nhớ tới rốt cục là ai gửi cho nàng tin nhắn nói không sống nổi. Lúc này nàng chỉ muốn tố cáo mấy người đang chặn đường nàng, cực kỳ giống hài tử tìm người lớn ra giúp.

Đây là chỗ nào a, nàng tìm Phong tổng cũng không dễ dàng gì. Ở ngoài cửa có mấy anh vệ sĩ đẹp trai mang kiếng đen đều cho nàng vào, kết quả vào đây lại bị người hầu ngăn cản, thực khiến Tiểu Thảo thương tâm. Nàng vẫn cảm thấy bộ dạng mình thiệt hiền lương thục đức, như thế nào đến nơi này lại bị nghi ngờ này nọ?

Phong Uyển Nhu nhìn sự ủy khuất của Tiểu Thảo, muốn cười, nhưng là nhìn thấy nàng kéo hành lý thì ngực lại là căng thẳng. Nàng chạy lên, kéo tay Tiểu Thảo.

"Sao em lại tới đây?"

Người hầu thấy Phong Uyển Nhu như vậy mới tránh ra. Tiểu Thảo trừng mắt nhìn mấy người hầu, cầm tay Phong Uyển Nhu, hừ hừ.

"Tôi đã nói tôi quen nàng, mấy người còn không tin."

"... Được rồi."

Phong Uyển Nhu bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thảo, rồi giả bộ nhìn người hầu bằng ánh mắt bất mãn. Điều này khiến Tiểu Thảo thật vui vẻ, phục hồi tinh thần lại.

"Phong tổng, Phong tổng, rất nhớ chị."

"Tôi hỏi em vì cái gì đến Bắc Kinh."

Phong Uyển Nhu đau đầu lặp lại, cũng không biết này cái tật hấp tấp của Tiểu Thảo khi nào thì có thể bỏ.

"Em vì cái gì đến?"

Tiểu Thảo theo bản năng lặp lại. Lập tức nhớ tới cái gì đó, dùng sức nắm chặt tay Phong Uyển Nhu, ánh mắt trừng lớn, từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm thân thể Phong Uyển Nhu.

"Chị không có việc gì sao?"

Phong Uyển Nhu trừng mắt nhìn nàng tức giận hỏi.

"Tôi hẳn phải có chuyện?"

Đã biết sẽ như vậy, cái gì ăn ý hay không ăn ý. Tiểu Thảo vẫn là Tiểu Thảo ngày xưa, ngơ ngác ngây ngốc, lừa một cái liền mắc câu.

Tiểu Thảo cũng mặc kệ. Kỳ thật nàng sớm đã muốn đến Bắc Kinh cùng Phong Uyển Nhu, rất muốn bay đến gặp nàng. Đi Phong Đằng làm việc, Tiểu Thảo trong đầu ngoài Phong Uyển Nhu thì không nghĩ được cái gì khác. Xem văn kiện cũng nhớ đến lúc Phong Uyển Nhu cầm bút kí tên thật đẹp, lúc nghỉ ngơi lại tự giác đi pha cà phê, nhưng cũng không uống, để lại phòng trà, lúc ăn cơm cũng thất thần. Dạ Ngưng nói cái gì cũng đều không nghe thấy, tóm lại sinh hoạt rối tinh rối mù.

Buổi sáng nhìn tin nhắn của Phong Uyển Nhu, nàng sốt ruột đồng thời cảm giác có thể quang minh chính đại đi tìm Phong Uyển Nhu. Đặt vé máy bay xong thật hưng phấn bay đến Bắc Kinh, gọi điện thoại cho Vương Oánh Oánh hỏi Phong Uyển Nhu ở đâu, rồi chạy tới đây.

Tiểu Thảo ngây ngô cười nhìn Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu một thân tây trang, tóc dài cột lên, trang điểm nhẹ, nghiêm túc mà không mất đi nữ tính, cũng tỏa ra nét phong tình, làm cho Tiểu Thảo nhìn si mê. Thật tốt, Phong tổng của nàng bình yên vô sự, hơn nữa lại đẹp hơn.

"Nhớ chị, nghĩ đến chị sinh bệnh, liền tới đây ."

Tiểu Thảo vẫn đặt mắt mình lên người Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng tái nhợt cùng mái tóc dài hỗn độn, trong lòng có chút đau, ôn nhu chỉnh lại tóc của nàng hỏi.

"Có mệt hay không?"

Tiểu Thảo dùng sức lắc đầu.

"Không mệt, nhìn thấy chị sẽ không mệt mỏi."

Mặt hơi hơi nóng lên, Phong Uyển Nhu che dấu sự xấu hổ nên nghiêng đầu tránh ánh mắt của Tiểu Thảo.

"Ăn gì chưa?"

"Chưa ăn."

Nhắc tới ăn uống, Tiểu Thảo cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, nghển cổ dùng sức hướng vào trong nhà, đây là mùi gì a, thơm quá. Phong Uyển Nhu thấy Tiểu Thảo như vậy cũng biết nàng ta đã đói bụng, tim bỗng nhói đau, nắm tay nàng đi ra ngoài.

"Đi, tôi mang em đi ăn cơm."

"Không ở trong này ăn sao?"

Tiểu Thảo một bên theo Phong Uyển Nhu ra ngoài một bên lưu luyến hướng vào bên trong ngửi ngửi, đặc biệt muốn biết món phát ra mùi thơm như vậy là món gì, cắn một miếng có thể sung sướng ra sao.

Phong Uyển Nhu liếc nàng một cái, Tiểu Thảo lập tức câm miệng. Tại đây ăn sao? Phong Uyển Nhu âm thầm lắc đầu, lấy tính cách của Tiêu tổng, Tiểu Thảo vào đó sợ là không chỉ ăn cơm không yên, vài ngày sau sợ là cũng không yên tĩnh nổi với cái miệng của Tiêu tổng. Bị khi dễ là việc nhỏ, bị nắm điểm yếu mới là chuyện lớn.

"Được rồi."

Tiểu Thảo cố gắng kiềm chế, bị Phong Uyển Nhu nắm tay đi ra ngoài, vẫn nhìn vào trong nhà, miệng còn cằn nhằn không ngừng.

"Lại là Viên thuốc gạt em a, nàng như thế nào lại khi dễ em như vậy, theo lý mà nói nàng cũng là em vợ của em a, như thế nào lại chơi trò này nha."

Phong Uyển Nhu không để ý tới sự ầm ĩ của Tiểu Thảo, dắt tay nàng một đường đi ra cửa. Đến ngoài cửa, phất tay gọi xe, trực tiếp nhét Tiểu Thảo vào trong xe. Từ đầu đến cuối, hai người đều không buông tay nhau ra.

Tiểu Thảo là theo bản năng nắm tay Phong Uyển Nhu còn Phong Uyển Nhu lại không muốn buông ra.

Ngày hôm qua còn không ngừng nhớ người này, hôm nay liền xuất hiện trước mặt mình. Tuy nói lý do gặp mặt có chút hoang đường, đáng cười, nhưng Phong Uyển Nhu vẫn thực vui vẻ, hơn nữa lần đầu tiên trong đời cảm giác được một chút lãng mạn.

Vào xe taxi, Tiểu Thảo cười hì hì nhìn Phong Uyển Nhu. Cũng không quản lái xe còn ở đây, cả người chui vào trong lòng Phong Uyển Nhu, dùng sức cúi đầu cọ vào cằm Phong Uyển Nhu.

"Rốt cục đã nhìn thấy chị."

"Ngốc nghếch."

Phong Uyển Nhu xoa tóc Tiểu Thảo, trong mắt nàng đều là ôn nhu cùng vui sướng. Nhưng nàng không biểu đạt ra ngoài, cũng chỉ sử dụng ngôn ngữ cơ thể ôm chặt lấy người đối diện để biểu đạt nàng đang rất hạnh phúc. Tiểu Thảo được ôm cũng thực thoải mái, ánh mắt cười híp lại thành một đường chỉ dài. Tay cũng ôm lấy eo Phong Uyển Nhu, mặt dán vào cổ của nàng, dùng sức ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người nàng.

"Tin nhắn kia làm em sợ muốn chết, nghĩ rằng chị phát sốt ."

"Ngốc nghếch."

Phong Uyển Nhu lấy tay xoa xoa sau gáy Tiểu Thảo làm cho nàng có chút cảm giác nhột, ngây ngô cười không ngừng.

"Ngốc thì sao, dù sao cũng ngốc thành thói quen rồi. Xuống máy bay, nghĩ đến có thể nhìn thấy chị, em hận không thể mọc thêm hai cánh bay đến bên chị."

"Miệng lưỡi trơn tru."

Phong Uyển Nhu lại nhéo nhéo miệng nhỏ của nàng. Nụ cười trên mặt Tiểu Thảo cũng không giảm, bắt đầu làm nũng.

"Mới không có, em nói đều là lời thật lòng. Ngưng Ngưng nói, với chỉ số thông minh của em thì không thể nói dối, phải nói lời thực lòng mới có thể làm chị cảm động."

"Ngưng Ngưng? Chỉ số thông minh? Lại nói tào lao gì nữa đây?"

Phong Uyển Nhu vừa tức giận vừa buồn cười. Tiểu Thảo ôm Phong Uyển Nhu không muốn buông tay, Phong Uyển Nhu thật thơm thật mềm. Bình thường nàng luôn làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng cao ngạo nhưng lúc này lại vô cùng ôn nhu và thân mật với Tiểu Thảo, khiến Tiểu Thảo hận không thể đem Phong tổng cột vào bên người. Không biết như thế nào biểu đạt tâm tình trong lòng, Tiểu Thảo trực tiếp làm theo bản năng, nhẹ nhàng le lưỡi liếm liếm cổ Phong Uyển Nhu vài cái.

"Em làm gì vậy?"

Phong Uyển Nhu trở mình, thanh âm cũng có chút phát run, giống như bị điện giật lập tức đem Tiểu Thảo từ trong lòng mình kéo ra ngoài, mặt đỏ lên. Tiểu Thảo như từ giấc mộng tỉnh lại rồi bị đẩy ra, nháy mắt không bằng lòng , bĩu môi.

"Có làm gì sao?"

"Tôi hỏi em đang làm gì?"

Phong Uyển Nhu thập phần hoài nghi Uyển Tư có phải hay không lại cùng Tiểu Thảo nói gì đó hoặc là Dạ sắc lang đã giáo huấn nàng ta trò mới.

Động tác vừa rồi của Tiểu Thảo xuất phát từ bản năng, nàng vốn không cảm thấy có cái gì dị thường. Nhưng thấy Phong tổng mặt đỏ hồng, trong mắt là xấu hổ cùng thẹn thùng thì nàng cắn môi, ngượng ngùng cúi đầu.

Một đường đi cũng không nói gì, vốn rất là nhớ nhau nhưng hai người lại bị bầu không khí kỳ quái quấy nhiễu, nói cái gì cũng chưa nói. Ngẫu nhiên có vài lần dùng ánh mắt trao đổi nhưng lại nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác. Phong Uyển Nhu biết rõ ràng đây là vì cái gì, ngược lại Tiểu Thảo có chút nghi hoặc, như thế nào cũng nghĩ không thông. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng yêu ai. Nếu nói thực sự để ý và quan tâm cũng chỉ có Cỏ mẹ, muốn làm gì thì làm, vô cùng tự nhiên. Nhưng mà nay đối với Phong Uyển Nhu như thế nào lại thành như vậy ? Thật không được tự nhiên !

Xuống xe, Phong Uyển Nhu đi tuốt đằng trước, chỉ chỉ một loạt khách sạn trước mắt.

"Em muốn ăn gì?"

"Tùy tiện đi."

Tiểu Thảo gục đầu, bất mãn nói, thực không vui. Phong Uyển Nhu không nghe hai chữ "Khoai tây" như tưởng tượng của mình, quay đầu nhìn Tiểu Thảo.

"Em làm sao vậy?"

Tiểu Thảo bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu.

"Phong tổng, em cảm thấy chị đã thay đổi."

"Tôi thay đổi?"

Phong Uyển Nhu hỏi lại, trong mắt mang theo một tia giảo hoạt. Chuyện lạ nha, tiểu gia hỏa cư nhiên có tinh thần phản kháng.

Tiểu Thảo nhìn ra ý cười trong mắt Phong Uyển Nhu, thật buồn bực.

"Phong tổng, chị không phải đã nói, hai chúng ta không thể lừa gạt đối phương sao?"

"Đúng vậy."

Phong Uyển Nhu gật đầu, nhìn Tiểu Thảo. Tiểu Thảo dừng một chút, nhìn Phong Uyển Nhu.

"Em lại cảm thấy chị đã thay đổi, cũng nói không ra là thay đổi chỗ nào, chỉ là cảm giác không giống với hồi trước. Ngay cả ánh mắt chị nhìn em cũng không ôn nhu nữa, hơn nữa giống như sợ em lại gần chị. Phong tổng, vài ngày không gặp, chị không thích em nữa sao?"