Chương 8: Thanh Minh (2)

Xuân Hạ Thu Đông

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Ngại quá."
"Cảm ơn."
Ngay lúc Đường Chu lên xe, cô mở miệng liền nói hai câu, giày của cô rất nặng, còn dính bùn, áo khoác ướt nhèm, tóc phía trước cũng ướt nhẹp. Lúc ngồi vào chỗ ngồi phía sau, cái đệm dưới chân đều thấm nước.
Lúc mở miệng nói chuyện, môi bởi vì lạnh mà run rẩy hai lần. Mặt cũng đông lạnh đến trắng bệch, thấm không ít nước, nốt ruồi lệ ở mắt trái cũng run rẩy, bờ vai đơn bạc gầy gò.
Thi Hải nhìn chằm chằm cô ngồi ở phía sau xe, "Không sao đâu! Mau cởi áo khoác..."
Thi Từ từ kính chiếu hậu nhìn Đường Chu, im lặng không lên tiếng mà mở máy sưởi thêm một nấc, sau đó lấy ra một hộp khăn giấy mềm đưa cho Thi Hải.
Thi Hải cầm đưa cho Đường Chu, "Lau một chút."
Hắn nhìn cô cởi chiếc áo dệt kim hở cổ màu đen ra, vạt áo T-shirt màu trắng bên trong đã ướt một mảng lớn. Thi Hải cúi đầu liếc nhìn bản thân, để bớt rắc rối, hôm nay hắn chỉ mặc một cái áo lông, hiện tại cũng không tiện cởi áo khoác trên người ra.
Bấy giờ chị hắn gõ nhẹ lên đầu gối hắn một cái, cởi tấm khăn choàng khoác vai của nàng xuống đưa cho hắn.
Thi Hải hoàn toàn không ý thức được bản thân giống người ở đại lý chuyển đồ, nhận lấy liền đưa tới trước mặt Đường Chu, "Mau khoác cái khăn ấm này đi!"
Đường Chu giương mắt lên nhìn, là một tấm khăn choàng len cừu rất mềm mại, màu sắc rất nữ tính, màu tím bột đậu.
Nhìn qua có vẻ rất đắt.
Cô có chút do dự.
"Không sao đâu, chị mình cũng biết cậu!" Thi Hải nói.
Đường Chu thông qua gương chiếu hậu nhìn Thi Từ một cái, nàng đang chuyên tâm nhìn đường trong mưa to. Áo lông màu yến mạch, quần dài, tóc dài rẽ sang bên, lộ ra hoa tai mã não màu đỏ đẹp đẽ.
Thật sự là quá đẹp.
Nhưng ăn mặc thế này đi tảo mộ sao?
Đường Chu không nhận tấm khăn choàng này, lắc đầu một cái, "Cảm ơn, không cần."
Thi Hải thấy sắc mặt cô vẫn dính nước, lại là một bộ dạng từ chối người ngàn dặm, chỉ có thể đem khăn choàng thu về.
Thi Từ từ gương chiếu hậu nhìn Đường Chu một cái, hơi nghiêng đầu, ra hiệu với Thi Hải nhìn xuống dưới.
Thi Hải phản ứng lại, lấy một cái cốc giấy, từ bình nước đổ ra một cốc đưa tới, "Vậy uống chút nước ấm đi... Cái này là..."
Thi Hải cũng không biết bên trong là nước gì, ngửi thấy một mùi cay nồng lại ngọt ngào, thẳng nam như hắn không hiểu rõ, "Trà nóng phải không?"
"Nước đường đỏ." Thi Từ mở miệng nói.
Đường Chu nhận lấy, cúi đầu uống một ngụm, bỏng, ngọt, cay, rất ấm áp, đầu ngón tay lạnh lẽo nhất thời có nhiệt độ.
Cô nâng cốc giấy, yên lặng cảm thụ chút ấm áp này.
Thi Hải thấy cô uống, thập phần vui vẻ, liền hướng nước trong bình nhìn một chút, cũng đảo cốc hớp một ngụm, suýt chút nữa nôn ra, "Má ơi! Ngọt như vậy?! Này là thứ gì? Táo đỏ, cẩu kỷ... Oa! Chị, chị đột nhiên muốn dưỡng sinh hả? Thừa nhận bản thân lớn tuổi đi chứ? Ha ha ha ha!"
Hắn căn bản không biết con gái mỗi tháng vào thời kỳ đặc biệt luôn cần uống chút nước đường đỏ này.
Có lẽ đối với sinh lý không có tác dụng lớn là bao, nhưng đối với tâm lý lại có chút an ủi.
Thi Từ quay đầu liếc hắn một cái.
Đường Chu ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Thi Hải: "????"
Thi Hải: "A? Làm sao vậy?"
Thi Từ: "Vì cậu là cẩu độc thân nên chị tha thứ cho cậu!"
Thi Hải rào một tiếng, "Sao lại công kích người ta a! Em còn không phải, còn không phải là bởi vì..." Hắn dùng đuôi mắt ngắm trộm Đường Chu, Đường Chu đã sớm đem mặt dời sang chỗ khác.
Cô ngồi nghiêm túc, đem áo len ướt không cổ không khuy đặt lên ba lô trên vai mình, khép hai chân lại, giày cũng chập vào một chỗ, toàn lực không mở rộng phạm vi làm bẩn cái đệm dưới chân mình.
So với thời điểm vừa lên xe đã tốt lắm rồi, chí ít nửa người đã thả lỏng một chút, vì uống chút đường đỏ, cái miệng nhỏ của cô lúc uống nước, toát ra một loại ngây thơ không đề phòng người khác.
Vào lúc này đúng là rất ngoan.
Con ngươi Thi Từ không giấu được cong cong.
Đường Chu ngồi ở phía sau tựa như có cảm giác ngẩng đầu lên, thế là tầm mắt các nàng gặp nhau thông qua khối kính chiếc hậu nho nhỏ.
Lông mi Thi Từ nháy một cái, ý cười xông tới.
Ánh mắt Đường Chu giật lên, dời đi chỗ khác.
Thi Hải đang tìm đề tài trò chuyện, "Ba ngày nghỉ Thanh Minh này cậu về nhà sao? Nhà cậu ở chỗ nào?"
"Một thôn ở dưới huyện XX, rất vắng vẻ. Cậu khả năng chưa từng nghe tới."
"Rất xa sao?"
"Ngồi xe buýt ba tiếng rưỡi."
"A, đúng rồi, mình nghe nói hiện tại có địa phương còn có thể thổ tang, bên chỗ các cậu cũng vậy sao?" Thi Hải cảm thấy cái đề tài này có thể tiếp tục nói, tràn đầy phấn khởi hỏi.
Đường Chu nhìn chằm chằm màu sắc của chất lỏng bên trong cốc giấy, còn dư lại cũng không nhiều, cũng không còn nhiệt độ như trước. Cô chậm rãi uống, rồi nói: "Không... Đều là hỏa tang."
"Sau đó đưa vào trong nghĩa trang?"
"Không phải..." Con ngươi màu đen của Đường Chu hình như có hơi nước, "Đầu tiên là hỏa táng, sau đó thổ táng, chôn bên trong ngọn núi của thôn."
Ba cô là cô nhi, mẹ là con gái đã gả ra ngoài, năm đó tro cốt của bọn họ suýt chút nữa không có chỗ chôn, người trong gia tộc đều từ chối, còn có mấy ông lão vừa bắt đầu liền nói gì cũng không đồng ý, là cậu đưa cô đi cầu bọn họ, một lần lại một lần, chân suýt chút nữa gãy, cơm cũng không có ăn, nhìn hết sắc mặt từng người. Cuối cùng mới có thể đem tang sự dựa theo phong tục của người trong thôn hoàn thành.
Nếu như có thể, cô nghĩ đem bọn họ mang theo bên người, thật giống như cha mẹ luôn ở bên người, chưa bao giờ cách cô mà đi.
"À." Thi Hải bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề khác, "Ơ, mình nhớ hình như cậu là Nhất Trung XX, nhà cậu không phải sống trong thị trấn sao?"
Nghe được mấy chữ Nhất Trung XX này, ánh mắt Thi Từ lái xe đằng trước thoáng lóe lên.
Đường Chu ngước mắt trừng hắn một cái.
Thi Hải gãi gãi đầu, ngượng ngùng.
Trong lúc vô tình lại bại lộ chuyện hắn đi nghe ngóng nhiều tin tức về cô, nhưng là cũng chỉ có một chút như vậy, cái khác hắn thật sự không biết.
Trong buồng xe yên tĩnh trở lại.
Thi Từ không để cho không khí trầm mặc này lan ra, mở miệng nói: "Trong bình còn nước không."
Thi Hải vẫn tính là phản ứng nhanh, không hề tiếp tục đề tài này không buông, "Mình lại chế cho cậu thêm một cốc."
Lông mi Đường Chu vung lên, yên lặng liếc mắt nhìn Thi Từ bên trong gương chiếu hậu một cái.
Mưa rơi nhỏ hơn một chút.
Đường Chu mở miệng nói: "Thi lão sư, cô đưa em đến gần trạm xe buýt hoặc tàu điện ngầm là được."
Thi Hải nói: "Hiện tại mưa lớn như vậy, đừng khách sáo, chị em mình cũng trở về trường, tiện đường mà."
Hắn chuyển hướng sang Thi Từ, "Chị, đúng không?"
Thi Từ cười cười, "Đúng, tiện đường."
"Yên tâm đi, kỹ thuật lái xe của chị rất tốt." Khóe môi Thi Từ hơi cong, con mắt nhìn ra phía sau.
Đường Chu im lặng, không nghĩ ra lý do cự tuyệt, chỉ có thể lần nữa nói cảm ơn.
Thi Hải rất cao hứng, hắn lần thứ hai tìm rất nhiều đề tài trò chuyện với Đường Chu, Đường Chu trả lời nếu không ngắn gọn trong một hai chữ, nếu không liền không đáp lại, lắc đầu một cái.
Thi Hải cũng không lưu ý, còn kém không đung đưa cái đuôi.
Thực sự là hiện trường trò chuyện rất ngượng ngùng.
Thi Từ âm thầm thở dài.
Thi Hải đem những chuyện có thể nói đều dạo qua một lần, rốt cuộc liền nghèo đề tài, liền mở chút nhạc.
Một giây sau, thanh âm mà toàn bộ nhân dân Trung Quốc quen thuộc nhất trước sau vang lên, "Làm người khó, làm phụ nữ khó, làm người phụ nữ lưu danh càng khó..."
"Làm vợ người càng là khó thêm khó..."
Cái trán Thi Hải đầy hắc tuyến, "Chị, chị thưởng thức cái nhạc gì a, trong xe nghe cái này sao?"
Thi Từ cũng có chút đau rang, "Cái này chị không hay nghe, đều là Đinh nữ sĩ mở đó."
"Tiểu phẩm này em đều thuộc lòng! Bà ấy hay nghe lúc nấu ăn, trong xe cũng nghe nữa sao? Làm sao không nghe đến phát ngấy a!"
"Vợ chồng lão nhân gia thích, cậu làm gì được à?"
"Thật phục bọn họ! Đổi bài đi!" Thi Hải vừa điều khiển vừa quay đầu nói với Đường Chu, "Ba mẹ mình thích xem tiểu phẩm hài kịch, không, chủ yếu là mẹ mình, cha mình thuần túy là phối hợp mẹ mình."
Thi Hải chuyển sang một bài hát tiếng Anh vui vẻ.
Đường Chu nhìn bên ngoài cửa sổ, cô căn bản không nghe nhạc, trên thực tế, cha cô cũng rất thích nghe hài kịch.
Lúc nhỏ ông bị bọn buôn người bắt cóc, bán đến một gia đình ở phương Nam, sau đó người nhà này lại không cần ông nữa, ông trưởng thành ở viện mồ côi. May mắn là có người hảo tâm giúp đỡ, thành tích của ông lại tốt, tiến vào trường đại học sư phạm, phân đến trường của mẹ dạy học, cùng bà trở thành đồng nghiệp, hai người yêu đương rồi kết hôn, ân ái đến mấy năm mới có cô.
Tuổi thơ của cha nhấp nhô, tính cách lại lạc quan rộng rãi, đại khái vì đã trải qua nhiều chuyện không hay, ông thường thích đem lại niềm vui cho người khác. Ông đối với ngôn ngữ cũng cảm thấy rất hứng thú, không chỉ giỏi tiếng Anh, làm giáo viên, còn tự học vài tiếng địa phương nam bắc.
Ông cười nói với Đường Chu: "Nói không chừng có một tiếng nơi là quê hương của ba."
Cho nên ông thích xem tiểu phẩm hài kịch, mẹ cũng liền thích theo.
Bọn họ đặc biệt thích mấy tác phẩm của Tống Đan Đan và Triệu Bản Sơn.
Còn thích biểu diễn trước mặt cô.
"Ta là Bạch Vân."
"Ta là Hắc Thổ."
"Ta 73."
"Ta 75."
"Đây là chồng ta."
"Đây là mẹ già của ta..."
Còn dụ dỗ cô cùng gia nhập,
"Thu Thu ngớ ra làm gì a, mau tới diễn Tiểu Thôi đi!"
"Thu Thư tới đây, đừng thẹn thùng, mau tới đọc thoại của hắn đi."
Khi đó Đường Chu mới không muốn phối hợp làm trò với bọn họ, cảm thấy quả thực ngốc nghếch. Bọn họ cũng không them để ý, vui cười hớn hở, một người phê sửa bài, một người làm việc nhà, miệng cũng không nhàn rỗi, tùy tiện nghĩ đến đoạn nào liền nói đoạn đó, trong phòng tiếng cười không ngừng, đối diện ánh mắt cha mẹ tràn đầy sự yêu thương sáng sủa của tuổi trẻ.
Hiện tại nhớ đến lại như giấc mộng xa xôi.
Mà cô lúc đó cũng không biết mình hạnh phúc biết bao nhiêu.
Thi Hải vốn còn muốn nói chuyện với cô, muốn hỏi cô có thích bài hát tiếng Anh nào hay không, thích dạng bài hát tinegs Anh gì, thích vị ca sĩ nào, thích ca khúc nào.
Đây là một đề tài hay.
Chỉ cần mở miệng, sẽ có vô số câu nói có thể tiếp tục chủ đề.
Nhưng hắn quay đầu lại, nhìn thấy Đường Chu lẳng lặng nhìn ngoài cửa xe, hắn đột nhiên không nói được bất kỳ lời nào.
Góc nghiêng thật đẹp mắt.
Mũi thanh tú, rất cao, xinh xắn, giống như tinh phẩm được điêu khắc ra.
Môi hơi đô lên, có chút ngây thơ tự nhiên. Cho nên dù cô không cười, nói chuyện cũng không thân thiện, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Cô lúc này, lông mi không chớp nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, xuất thần, đờ người ra.
Mặt mày nhẹ khóa, tựa hồ vùi lấp trong một loại bi thương không thể tự kiềm chế.
Bi thương?
Đúng, là cái cảm giác này.
Thi Hải lấy ra tinh thần sáng tác văn chương phân tích người thiếu nữ trước mắt.
Nhưng là... Tại sao vậy chứ?
"Ai..." Hắn có chút không chịu được bầu không khí như thế này, mới vừa muốn mở miệng, ngón tay dài của Thi Từ vươn qua gõ xuống đầu gối của hắn.
Thi Hải hiểu ý, không nói nữa.
Trong buồng xe chỉ có tiếng nhạc mềm nhẹ, một đường trong mưa, rất nhanh đã đến Nam đại.
"Chị, cổng bên kia mở." Thi Hải quen cửa quen nẻo chỉ đường.
Trước khu ký túc xá dừng lại, thời điểm Đường Chu mang ba lô lên vai, Thi Hải đã bước xuống trước mở cửa xe cho cô.
Lúc Đường Chu đi ra, nói với Thi Hải: "Cảm ơn cậu."
"Không có gì, đừng khách sáo, cậu mau trở về phòng tắm nước nóng, đừng để cảm lạnh." Nụ cười của Thi Hải xán lạn.
Biểu hiện như vậy còn có chút ra dáng.
Thi Từ đặt ngón tay ở vô lăng gõ gõ, ngược lại cũng không đi thúc giục Thi Hải. Tiểu cô nương kia vừa vặn thấp hơn Thi Hải một cái đầu, vừa đến bả vai hắn, hai người đứng chung một chỗ quả thật có cảm giác Kim Đồng Ngọc Nữ.
Đang nghĩ ngợi, tiểu cô nương kia đột nhiên liếc mắt nhìn về hướng này.
Sau đó ánh mắt nhắm ngay mặt nàng, lông mi giật giật, bờ môi nho nhỏ tựa hồ cũng giật giật.
Là muốn nói cảm ơn với nàng sao?
Thi Từ rất nhanh liền hiểu, nàng cong cong con ngươi, phất phất tay với cô.
"Hôm nay thực sự là thu hoạch ngoài ý muốn!" Thi Hải ngồi trở lại trong xe, cười hì hì nói, "Chị, chị nói có phải là em đã quét một làn sóng hảo cảm trong lòng cô ấy rồi không?"
Thi Từ khởi động xe, hỏi ngược lại: "Cậu nói xem?"
"Em cảm thấy là có! Đáng tiếc không thấy cô ấy đỏ mặt với em." Thi Hải cáo chê nho xanh nói, "Lão Xá tiên sinh đã từng nói, khiến một cô gái đỏ mặt tức là đã vượt qua được rào cản trong lòng rồi."
Sao lại là Kim Đồng rồi?
"May mà dung mạo cậu không khó xem." Thi Từ đáp.
Quá ngu ngốc.
So với cái con ngốc Husky Pudding trong nhà kia còn ngu hơn.