Chương 2: Yêu là xiềng xích

Xuân Ấm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Cho tôi một phần bò nướng giòn. Nguyễn Nguyễn, cậu vẫn một phần bít tết kiểu tây nhé?” Đào Tinh Tinh thuần thục gọi món, cô ấy khép thực đơn lại rồi đưa cho người phục vụ đang đứng đợi ở bên cạnh.

“Được.” Lý Nguyễn ngẩng đầu, mấy sợi tóc đen nhánh tán loạn ở hai bên má, khóe miệng nhếch lên mang theo sự vui vẻ rõ ràng.

Đây là khoảng thời gian tốt đẹp nhất từ sau khi cô tỉnh lại. Cũng có thể nói đây là quãng thời gian thoải mái nhất trong nhiều năm qua của cô, giống như vứt được gánh nặng dai dẳng trên lưng mà mãi không tài nào tránh thoát.

“Sao lại vui vẻ như vậy? Học trưởng Đỗ sắp về rồi?” Đào Tinh Tinh nhấp một ngụm nước, cười hì hì nói.

Lý Nguyễn ngẩn người, khóe môi cong cong, ý cười trong mắt lại rút đi không còn một mảnh, “Không rõ, chắc còn phải ở thành phố G vài ngày.”

Kiếp trước, có lẽ mỗi ngày cô đều tính toán xem khi nào Đỗ Dịch Trạch có khả năng trở về. Nhưng sau khi sống lại, mấy ngày nay, cô căn bản không chờ đợi Đỗ Dịch Trạch trở về, ngược lại cảm thấy may mắn khi anh ta không ở đây, cô có thể làm rõ mọi chuyện.

Quả nhiên, tình cảm dù đậm sâu đến đâu đều có thể bị thời gian làm hao mòn…

Đào Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn Lý Nguyễn, trong lòng luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Lý Nguyễn trước mắt rất quen thuộc, nhưng không hiểu sao mỗi khi cô ấy nhắc đến Đỗ Dịch Trạch là biểu cảm của cô lại không giống trước đây, ánh mắt ấy bình tĩnh không gợn sóng, giống như đang nói đến một người không quan trọng.

Thật sự quá kỳ quái!

“Nguyễn Nguyễn, cậu cãi nhau với học trưởng Đỗ à?” Đào Tinh Tinh lo lắng hỏi. Nguyễn Nguyễn chắc chắn không tự dưng làm học trưởng Đỗ tức giận, chẳng lẽ lại vì Mạnh Tử Dịch?

Lý Nguyễn nhìn khuôn mặt lộ vẻ lo lắng của Đào Tinh Tinh, cô chậm chạp mà nghiêm túc lắc đầu, “Không phải cãi nhau… Tớ định chia tay anh ta…”

Đào Tinh Tinh kinh ngạc nhìn về phía Lý Nguyễn, vẻ lo lắng trên mặt càng đậm, “Nguyễn Nguyễn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại muốn chia tay học trưởng Đỗ? Có phải anh ta lại ức hiếp cậu?”

Trong lòng Lý Nguyễn vừa ấm áp vừa chua chát. Chia tay Đỗ Dịch Trạch, mặc dù đã có dự định này ngay từ ban đầu nhưng cô chưa nói với bất cứ ai. Nhìn thấy phản ứng của Đào Tinh Tinh, chỗ trống trong lòng Lý Nguyễn dường như đang dần lấp đầy. Chuyện này cũng chỉ là sớm hay muộn, chờ đến khi Đỗ Dịch Trạch trở lại, cô sẽ nói rõ ràng với anh ta. Nhưng nhìn biểu cảm của Đào Tinh Tinh có vẻ như không tin lời cô nói.

Cũng đúng, nếu là cô của năm đó, sợ rằng sẽ không bao giờ nói lời chia tay như này, vừa mới thấy ánh ban mai, làm sao có thể không thử đã từ bỏ?

Bây giờ, cô muốn bắt đầu từ Đào Tinh Tinh, cô muốn người thân và bạn bè chậm rãi tin tưởng cô thật sự từ bỏ Đỗ Dịch Trạch chứ không phải ngẫu hứng nhất thời.

“Tinh Tinh, tớ đã nghĩ thông suốt. Thật sự tớ và Đỗ Dịch Trạch không hợp.” Lý Nguyễn nghĩ có lẽ cái gì cũng không còn quan trọng nữa, cho nên cô mới có thể bình tĩnh nói lời chia tay.

“Nguyễn Nguyễn, cậu đừng có nói nhảm… Cậu với học trưởng Đỗ vất vả lắm mới đến với nhau, chẳng may anh ta coi mấy lời của cậu là thật thì phiền toái đó.” Đào Tinh Tinh lo lắng nhìn Lý Nguyễn, “Nếu như cậu muốn chọc giận anh ta thì có thể dùng cách khác nha. Ví dụ như… cả ngày không gọi điện thoại, không nhắn tin nè.”

Lý Nguyễn nhìn vẻ mặt lo lắng của bạn thân, cô ngược lại nở nụ cười, “Tinh Tinh, tớ đang rất nghiêm túc, rất chân thành.”

“Rồi rồi rồi, tớ biết cậu nghiêm túc. Được rồi, cậu đừng nóng giận, học trưởng Đỗ đáng ghét như vậy, cậu mặc kệ anh ta đi. Anh ta chưa xin lỗi, cậu cũng không cần để ý tới anh ta.” Giọng Đào Tinh Tinh dịu lại, cẩn thận khuyên.

Lý Nguyễn bất đắc dĩ cười cười, còn trong lòng chỉ có thể thở dài.

Xem ra, tình cảm cố chấp của cô đối với Đỗ Dịch Trạch đã ăn sâu bén rễ trong lòng bạn bè. Muốn thay đổi, chỉ có thể từ từ.

Ăn được một lúc, Đào Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn Lý Nguyễn đang chăm chú ăn, lông mày cô ấy nhíu lại thật chặt, trong lòng lại tính toán nên làm gì để giúp cô bạn của mình giải sầu.

Lần này, học trưởng Đỗ chắc chắn đã làm chuyện gì quá đáng mới khiến Nguyễn Nguyễn tức giận đến mức phải nói lời chia tay! Nguyễn Nguyễn vì anh ta mà chảy bao nhiêu nước mắt! Thật sự là quá đáng!

Cơm nước xong xuôi, Lý Nguyễn cùng Đào Tinh Tinh dắt tay nhau đi dạo đến trạm xe buýt.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mùa hè yên tĩnh, Lý Nguyễn mím môi, chậm rãi mà ung dung nói, “Tinh Tinh, khu vực gần nhà cậu có phòng cho thuê không?”

Đào Tinh Tinh ngẩn người, không kịp phản ứng, “À, tớ không biết, không để ý lắm. Sao vậy, cậu có người quen muốn thuê phòng sao?”

“Là chính tớ muốn thuê.”

Sau khi tỉnh lại, Lý Nguyễn không chỉ một lần cảm thấy may mắn, hiện tại thay đổi vẫn còn kịp. Cô tự biến tình yêu thành gông xiềng, giam cầm bản thân mình rất nhiều năm, cuối cùng ngột ngạt đến nỗi tưởng chừng không thở nổi.

Một năm sau, công ty Đỗ Dịch Trạch sẽ hưng thịnh rõ rệt, sau đó anh ta sẽ lần lượt mua nhà, mua xe, còn cô trong lúc đợi sửa phòng đã chuyển đến ở cùng Đỗ Dịch Trạch. Bây giờ thì cả cô lẫn Đỗ Dịch Trạch đều đang thuê phòng gần công ty.

“Không phải đến cuối năm cậu mới hết hợp đồng thuê nhà sao? Chẳng lẽ chủ nhà không cho cậu thuê nữa?” Đào Tinh Tinh thắc mắc nhìn Lý Nguyễn, “Nhưng tớ ở Thành Tây, đường đến công ty cậu rất xa, cho dù có xe thì lúc đi làm cũng phải mất gần hai giờ đồng hồ.”

Lý Nguyễn chuyển tầm mắt từ bầu trời đầy sao như môt dải lụa màu xanh sẫm sang phía Đào Tinh Tinh, cô nghiêm túc nói: “Tinh Tinh, hôm nay tớ đã nộp đơn xin từ chức. Tớ muốn tìm công việc tại Thành Tây.”

“Cái gì? Cậu từ chức? Từ chức khỏi công ty của học trưởng Đỗ?” Đào Tinh Tinh không dám tin trừng mắt nhìn Lý Nguyễn, trong lòng càng thêm khẳng định sự việc lần này nhất định rất nghiêm trọng! Dù thế nào đi nữa, Lý Nguyễn cũng không có khả năng bỏ mặc công ty của học trưởng Đỗ!

“Nguyễn Nguyễn, cậu đừng hành động theo cảm tính. Cậu nhất thời xúc động xin từ chức như thế, không phải sẽ tạo điều kiện cho cô ta ở chung một chỗ với học trưởng Đỗ sao?” Đào Tinh Tinh cẩn thận từng li từng tí khuyên nhủ, thực ra trong lòng cực kỳ gấp gáp. Lý Nguyễn luôn luôn cố chấp với Đỗ Dịch Trạch, về cơ bản không chịu nghe khuyên can, nếu không cũng sẽ không ngốc nghếch đâm đầu vào nhiều năm như vậy.

Lý Nguyễn cười cười, cô cũng không phản bác lại. Cho dù cô từ chức, trong công ty cũng có rất nhiều nhân viên, không có chuyện lúc nào Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch cũng dính vào một chỗ.

Nhưng nếu là cô khi còn trẻ tuổi và bồng bột, tuyệt đối sẽ không làm được chuyện như vậy. Năm ấy, chỉ cần vừa nghĩ tới Đỗ Dịch Trạch có lẽ đang cười nói với Mạnh Tử Dịch ở một nơi mà cô không nhìn thấy, nhất định cô sẽ cảm thấy ghen ghét đố kỵ đến phát rồ.

Về sau, bọn cô cũng từng vì chuyện này mà tranh cãi mấy lần. Đỗ Dịch Trạch cảm thấy cô quá mẫn cảm, cô cho rằng Đỗ Dịch Trạch không đủ quan tâm.

Bây giờ nghĩ đến, cô cảm thấy thật chua xót.

Theo đuổi lâu như vậy, một lòng một dạ chờ đợi nhưng tình yêu không đơn giản là chuyện của hai người. Vậy nên từ khi mới bắt đầu, đoạn tình cảm này đã được định trước là một trận chiến tốn kém, không chỉ tiêu tốn thời gian mà còn hao mòn tình cảm, chờ đến ngày sức cùng lực kiệt, hoặc bỏ mình hoặc chết tâm thì trận chiến này mới kết thúc.

Thực ra Lý Nguyễn hiểu rõ, việc cô cố chấp theo đuổi Đỗ Dịch Trạch trong quá khứ đã khắc sâu đến mức ngay cả cha mẹ hay bạn bè đều không tin cô có thể hoàn toàn cắt đứt với Đỗ Dịch Trạch, cho nên cô cũng biết chưa thể thuyết phục được mọi người trong khoảng thời gian ngắn.

Hiện tại cô đang dần bàn giao công việc của mình sang cho phụ tá kiêm học muội, người mới được cất nhắc lên Phó Trưởng phòng Tài vụ. Giờ đây cô không cần tăng ca mỗi ngày, không cần đi sớm về khuya, ngay cả lúc họp cũng không cần bận tâm.

Cô có thể nhìn thấy sự thắc mắc trong mắt Mạnh Tử Dịch lẫn những nhân viên khác trong công ty, nhưng cô không có ý định giải thích.

Đỗ Dịch Trạch không ở đây, mà biểu hiện của cô lại thực bình tĩnh. Vì thế trong công ty đã nhanh chóng truyền đi tin tức cô chuẩn bị đợi gả, cho nên mới không chuyên tâm vào công việc.

Lúc nghe được lời đồn không có căn cứ này, Lý Nguyễn kinh ngạc nở nụ cười, trong lòng lại dâng lên một trận bi thương nhàn nhạt không thể bỏ qua.

Mặc dù đã qua mười năm, nhưng cô còn nhớ rõ mình đã gả cho Đỗ Dịch Trạch như thế nào.

Buổi chiều, lúc nhận được điện thoại của Đỗ Dịch Trạch, Lý Nguyễn cũng không mấy ngạc nhiên.

Đỗ Dịch Trạch đi thành phố G công tác đã hơn một tuần lễ, trong thời gian đó có gửi tin nhắn cho cô một lần, có lẽ bởi vì bận bịu nên cô trả lời tin nhắn nhưng không nhận được hồi âm. Cho nên, lúc điện thoại thông, nghe thấy đầu dây bên kia an tĩnh, cô biết Đỗ Dịch Trạch đã có thời gian nói chuyện với cô, nhưng bây giờ cô không có lời gì để nói.

“Nguyễn Nguyễn…”

Nghe giọng nói chần chờ của Đỗ Dịch Trạch, Lý Nguyễn không nhịn được mà nắm chặt điện thoại, giọng nói ở đầu bên kia rất quen thuộc nhưng cũng rất lạ lẫm. Khoảng cách mười năm không gian và thời gian, hai người vẫn còn trẻ.

“Anh thế nào rồi?” Giọng của cô khô khốc như tâm trạng của cô vào thời khắc này. Không nhìn thấy mặt, không nghe được giọng, cô có thể bình tĩnh chặt đứt quan hệ của hai người. Nhưng giờ phút này, đáy lòng cô vẫn không thể tránh khỏi buồn bã.

Trong đó, có lẽ một phần là oán hận…

Mở mắt ra một lần nữa, cô đã bối rối rất lâu.

Rốt cuộc ông trời cho cô sống lại để làm gì? Để lợi dụng ưu thế trùng sinh, đuổi Mạnh Tử Dịch? Thậm chí là hủy hoại cô ta? Sau đó khiến cho Đỗ Dịch Trạch một lòng một dạ với cô, tình yêu của họ, hôn nhân của họ sẽ không còn người thứ ba?

Nhưng hiện tại, đáy lòng cô lại có âm thanh đang nói: Không!

Nếu như cô trở về lúc ba mươi mấy tuổi, có lẽ cô sẽ làm như vậy. Đáng tiếc, thời điểm cô trở về đã bị hiện thực làm hao mòn tất cả những tình cảm mãnh liệt, cô đã không còn để Đỗ Dịch Trạch vào mắt, đã không còn hy vọng vào tình yêu của chính mình. Trước khi chết, cô nhớ rõ mình đã liên hệ với luật sư, chuẩn bị đưa đơn ly hôn lên tòa.

Sở dĩ không muốn đàm phán ly hôn, là bởi cô biết Đỗ Dịch Trạch sẽ không đồng ý, mà cô cũng không muốn để lại công ty cùng tất cả tâm huyết của mình cho Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch.

Âm thanh đầu bên kia điện thoại kéo tinh thần Lý Nguyễn quay lại, nghe giọng nói của Đỗ Dịch Trạch, đáy lòng cô đã không còn rung động như lúc trước.

Tình yêu dù tốt đẹp đến đâu cũng không chịu nổi tổn thương hết lần này đến lần khác, rồi sự ngờ vực, mâu thuẫn, cãi cọ cứ thế ăn mòn tình yêu của bọn họ. Cô nhớ rõ mình đã làm mọi chuyện vì Đỗ Dịch Trạch như thế nào, nhưng cô lại quên mất mình nên yêu hắn ra sao.

“Cũng không tệ lắm… Vậy còn em?”

“Ừm, rất tốt, công ty cũng rất tốt.”

“Ừm…”

Trong điện thoại lại trở về yên lặng. Lý Nguyễn nghĩ có lẽ Đỗ Dịch Trạch muốn hỏi về mấy lời đồn trong công ty, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Mạnh Tử Dịch còn chưa kết hôn, Đỗ Dịch Trạch làm sao có thể bằng lòng cưới cô? Chắc hẳn hiện tại anh ta đang cảm thấy bối rối. Lý Nguyễn cong cong khóe môi, lộ ra nụ cười yếu ớt xen lẫn chua chát, “Chờ anh về rồi chúng ta nói chuyện. Hiện tại tôi đang bận, vậy nha.”

Nói xong, không đợi Đỗ Dịch Trạch trả lời, Lý Nguyễn đã cúp điện thoại. Cô ngồi trên ghế làm việc, quay đầu, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mà Đỗ Dịch Trạch nghe được tiếng “tút tút” trong điện thoại thì rất kinh ngạc, đáy lòng dâng lên cảm giác quái dị.

Tại sao lại cúp máy dứt khoát như vậy?

~ Hết chương 2 ~