Chương 10: Cậu

Xinh Gái Có Gì Sai

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngôn Nhan không mê nổi vẻ đắc ý của Thời Vũ, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy khuôn mặt của Thời Vũ xứng vởi vẻ đắc ý vô cùng bổ sung cho nhau đó, tựa như cô gái làm việc không đáng tin cậy này nên tiếp tục sống vui vẻ như thế, bản thân cô vui vẻ, người bên cạnh nhìn cũng thấy vui vẻ.

Đây thật sự là một kiểu sức hút, Ngôn Nhan đột nhiên nghĩ như thế, có lẽ vì sức hút này khiến cô nàng và Liễu Phi Phi đến bây giờ vẫn chưa thật sự giận Thời Vũ cho dù chỉ một lần.

Bởi vì cho dù Thời Vũ nói chuyện không dễ nghe, nhưng sẽ không có bất cứ bất mãn sau lưng nào với họ, vì con nhỏ này mà có bất mãn thì sẽ thẳng thắn nói thẳng mặt cho bạn biết, nó không đợi được để kể lại sau lưng.

Nghĩ vậy, Ngôn Nhan lại hơi không vui nữa.

“Bà không qua đó đón tiếp à?” Ngôn Nhan khẽ đá Thời Vũ.

“Không.” Thời Vũ bướng bỉnh lắc đầu. “Tôi phải đợi cậu ấy đích thân đi về phía tôi.”

Khoe mẽ quá đi mất, Liễu Phi Phi đỡ trán.

Chỉ một lúc như vậy, Lâm Phong Dự đã đi lên. Dáng người anh thẳng tắp, eo mảnh chân dài, sải bước lớn, mau chóng lên đến tầng ba, còn đi về phía họ.

Hẳn là anh đã để tận mấy bộ quần áo ở trường, có thể tắm một cái rồi thay sang bộ đồ sạch sẽ sau khi chơi bóng. Trong ấn tượng, có vẻ Lâm Phong Dự thực sự bắt đầu chơi bóng từ hồi lớp Mười một, vừa khéo là sau khi nhà trường xây thêm phòng thay đồ, xem ra trước đây không phải anh không chơi bóng, chỉ là chê chơi bóng xong sẽ toát mồ hôi mà thôi.

Lúc này anh mặc chiếc quần bò sạch sẽ, thân trên thì bên trong mặc chiếc may ô màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc sơ mi rất dài, chiếc sơ mi này được chia thành hai nửa, một nửa trắng như tuyết, một nửa kẻ sọc trắng xám, giống như sự kết hợp giữa ánh sáng và chiếc bóng, đuôi áo khẽ cử động theo sải bước của anh.

Cả hành lang gần như đều thẳng tắp, lúc này anh trở thành nhân vật chính một trăm phần trăm.

Lâm Phong Dự đi đến trước mặt Thời Vũ, đưa ô cho cô. “Ô của cậu.”

Ánh nắng vẫn rực rỡ, bầu không khí phả ra hơi nóng và nhiệt độ khiến người ta thấy nóng hầm hập. Nhìn ra bên ngoài, nếu thị lực đủ tốt, thậm chí có thể trông thấy những hạt bụi bay trong không trung. Nhưng lúc này, dường như cô đã ngửi thấy mùi cỏ cây thanh mát, mùi hương này không biết truyền ra từ trên người anh, hay là tỏa ra từ mái tóc anh, chỉ cảm thấy càng thêm nồng đậm.

Nhưng những mùi hương ấy, không bằng mùi mát và sạch kia, như dòng suốt mát chảy qua, như cơn gió nhẹ ghé ngang, vô cớ khiến nơi này được bao trùm trong bóng râm, chỉ cảm thấy cơn nóng nực và sự phiền muộn đều tan biến.

Còn người anh dường như phủ một lớp hơi nước, cho dù dưới ánh mặt trời cũng chưa bốc hơi nhanh chóng, mà tiếp tục nán lại, khiến khuôn mặt anh tuấn càng đậm thêm sức hút vô hình.

Thời Vũ bất giác liếm môi, cảm thấy người này thật trái quy tắc, học giỏi thì thôi, dựa vào đâu mà trông còn đẹp trai như thế chứ.

Kiểu xinh đẹp giống như cô nhưng thành tích chẳng ra sao, điều kiện gia đình cũng không ra hồn, thế mới công bằng, không đến nỗi khiến người khác tuyệt vọng. Còn anh xuất hiện như thế, không phải là khiến người ta đầy ác ý và khó chịu với thế giới tuyệt vời này hay sao?

Dẫu sao cô cũng chẳng sảng khoái một tẹo nào.

Thời Vũ chậm chạp nhận lấy ô, nở một nụ cười tươi rói với anh. “Cảm ơn cậu.”

Lâm Phong Dự không trả lời, mà nhìn cô rồi nói: “Nếu cậu đã có thể tìm người canh chừng ô cho cậu, tại sao không bảo người ta mang lên cho cậu?”

Anh không nói sao cô không tự xuống nhặt ô, vẫn chừa lại mặt mũi cho cô.

Thời Vũ chớp chớp mắt, ngờ vực hai giây. “Úi… Sao tôi không nghĩ đến nhỉ.”

Cái điệu bộ “ngốc bạch ngọt” này giả vờ thật là…

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi bức mình không trợn mắt, không nôn ọe, không phá bĩnh Thời Vũ lúc này.

Lâm Phong Dự nhếch khóe miệng, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc của anh, càng không nhìn ra anh có chấp nhận câu trả lời của Thời Vũ hay không, chỉ là đôi mắt đó hơi lành lạnh.

Thấy Lâm Phong Dự xoay người muốn rời đi, Thời Vũ cảm thấy mình nên nói gì đó. Mời người ta ăn cơm khá hay, chỉ là nhặt có cái ô đã mời người ta ăn cơm thì không hời cho lắm. Chủ yếu là với Thời Vũ, cần tốn tiền thì đều không hời, ai bảo cô nghèo chứ!

“Lâm Phong Dự…”

“Ơi?”

Tiếng này rất nhẹ rất khẽ, song Thời Vũ lại cảm thấy mình đã bị khêu chọc, điều này khiến cô chắc mẩm rằng nhiều người thích anh như thế, tuyệt đối không phải là lỗi của người ta, ai bảo anh đi trêu chọc người ta chứ.

“Lâm Phong Dự, tên của cậu do ai đặt cho cậu thế?”

Lâm Phong Dự nhìn cô hồi lâu, rất lấy làm khó hiểu, trong đôi mắt có vẻ thắc mắc.

Thời Vũ khẽ ho một tiếng. “Phong Dự, niêm phong ham muốn(*), khóa dục vọng của mình lại, người đặt tên cho cậu thật sự… thiếu tao nhã quá rồi. Con người sống trên thế giới này ngắn cũng mấy chục năm, ai may mắn thì đến trăm tuổi, có chút ham muốn là bình thường, nó chỉ dẫn chúng ta làm chuyện khiến mình vui vẻ, nhưng người đặt tên cho cậu lại bắt cậu giam cầm chính mình, thế không tốt, thật sự không tốt đâu.”

(*) Gốc là 封欲, đồng âm với Phong Dự (风誉), đều đọc là fēng yù.

Lúc này Ngôn Nhan thở phào một hơi, bởi vì cô nàng thật sự sợ Thời Vũ sẽ nói ra lời kiểu “người đặt tên cho cậu đúng là tâm địa ác độc”, tin cô nàng đi, Thời Vũ thật sự làm được.

Đương nhiên, chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều cảm thấy Thời Vũ thộn, có ai thích người khác nhận xét về tên của mình như vậy chứ!

“Cụ tôi đặt, nhưng cụ đặt tên xong không bao lâu thì qua đời.” Lâm Phong Dự tốt bụng trả lời.

Thời Vũ trợn mắt. “Tên của tôi do ông nội tôi đặt, cũng đặt tên cho tôi không bao lâu thì qua đời.”

Lâm Phong Dự nhìn ra được tinh thần vui vẻ vì sự “trùng hợp ghê” từ trong mắt cô, bỗng chốc hơi muốn cười.

Thời Vũ càu nhàu. “Tên cậu tuy chẳng ra sao, nhưng hẳn vẫn tốt hơn, chứ tên tôi thì quá thê thảm. Thời Vũ, mười lăm(**), hồi tiểu học lúc học bảng cửu chương, mỗi lần đến ba nhân năm mười lăm, tất cả các bạn đều đồng loạt nhìn sang tôi, khiến tôi có bóng ma với bảng cửu chương. Tôi sống chết không chịu đọc, bạn tổ trưởng còn đi mách cô giáo, nói tôi không biết đọc, hại tôi bị giữ lại… Hừ, nếu để tôi gặp lại bạn tổ trưởng đó, tôi nhất định sẽ nói cho cậu ta một trận, sao có thể xấu xa thế chứ.”

(**) Thời Vũ (时舞) và mười lăm (十五) đồng âm, đều đọc là shíwǔ.

Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ. “Cậu đang an ủi tôi à?”

“Đúng đó, để cậu biết, tuy tên cậu không hay, nhưng dù sao cũng có người còn thê thảm hơn cậu, chẳng hạn như tôi.”

Lâm Phong Dự không có ý muốn cảm ơn cô. “Tôi vẫn ổn, từ nhỏ đến lớn chỉ có một người phê bình tên của tôi, có vẻ cũng chẳng có ý nghĩa gì quá lớn.”

“Ai hả, người đó tệ thế.” Thời Vũ đòi công bằng cho anh. “Tôi ghét nhất là người lấy tên người khác ra bàn tán, ghét thật sự ấy.”

Lâm Phong Dự nhếch khóe miệng, đôi mắt cũng thấp thoáng ý cười, trong veo động lòng người.

Thời Vũ nghi ngờ mình đã sắp bị anh mê hoặc, sau đó anh nói ra một chữ khiến cô lập tức tỉnh táo.

Thật sự chỉ có một chữ.

Chỉ thấy Lâm Phong Dự khẽ giơ tay lên, đôi tay gân khớp rõ ràng, gầy guộc nhưng mạnh mẽ lạ thường. Anh vươn một ngón tay ra, chỉ về phía cô. “Cậu.”

Từ nhỏ đến lớn chỉ có một người lôi tên anh ra phê bình – Cậu.

Người đó quá tệ, quá đáng ghét…

Quá mất mặt.

Thời Vũ bưng mặt mình, không có mặt mũi gặp ai nữa rồi!

Lâm Phong Dự xoay người, vẫn sải bước rời đi, chỉ một lát, bóng dáng anh đã biến mất nơi cầu thang.

Ngôn Nhan chớp mắt với Liễu Phi Phi, tình huống này biến hóa nhanh quá đi.

Động tác vừa nãy của Lâm Phong Dự, khiến họ tiến vào truyện tranh thiếu nữ trong một giây, nam chính chỉ vào nữ chính, sau đó ngang ngược nói – Em là người của tôi.

Nhưng nội dung hiện thực lại trái ngược hoàn toàn.

Ngôn Nhan kéo Thời Vũ. “Này… bà nén bi thương nhé!”

“Hu hu hu, quá đáng quá thể rồi, sao có thể nói tôi như thế chứ?” Thời Vũ ấm ức nhìn Ngôn Nhan.

Liễu Phi Phi trợn mắt, trách ai hả, là tự bà cứ đòi đưa đầu cho người ta chặt đấy chứ.

Nhưng Liễu Phi Phi vẫn tốt bụng nói: “Sao tôi biết được hồi nhỏ bà lại thê thảm như thế chứ, đọc bảng cửu chương mà đồng loạt nhìn bà, chắc chắn không có ý tốt rồi. Còn cả tên tổ trưởng kia, chắc chắn là vì bà không muốn đọc chứ sao có thể là không đọc được chứ, lại còn đi mách lẻo, quá sức tệ… Bây giờ người ở đâu, tụi mình đi tìm cậu ta, dạy dỗ cho một bài.”

Mắt Thời Vũ sáng lên, rồi cô lại lập tức lắc đầu. “Thôi vậy, người ta đã quên chuyện đó rồi, tôi còn đi nhắc nhở, thế thì chẳng phải cậu ta lại nhớ lại chuyện hồi nhỏ của tôi sau đó lại cười tôi một lần nữa hay sao.”

“Không đến mức cười bà chứ?” Liễu Phi Phi cảm thấy không nghiêm trọng đến mức ấy.

“Sao mà không đến mức. Lúc mẹ tôi đi họp phụ huynh, tôi đề nghị với thầy giáo, bảo thầy bảo mẹ tôi đổi tên cho tôi, phụ huynh của cả lớp đều có mặt, đều ở đó cười tôi. Quá đáng quá thể rồi.”

Ngôn Nhan: “Quá đáng quá.”

Liễu Phi Phi: “Chuẩn luôn.”

Nhưng ánh mắt Ngôn Nhan nhìn Thời Vũ hoàn toàn là – Bà có ngốc không, muốn đổi tên mà không biết đường đổi sang chỗ khác để nói à?

Nhưng Ngôn Nhan vô cùng tò mò. “Bà không tìm bố mẹ bà làm ầm lên đòi đổi tên à?”

Thời Vũ tặng hai cô bạn thân một ánh mắt “sao có thể”. “Có chứ, tôi làm ầm lên ấy chứ. Nhưng bà nội tôi không chịu cho tôi đổi, bố tôi hiếu thảo, không chịu làm trái ý bà tôi. Hừ, bố tôi chẳng yêu thương tôi một tẹo nào, giữa tôi và mẹ ông ấy, ông ấy đã chọn mẹ ông ấy.”

Ngôn Nhan cực kì hóng hớt. “Tại sao bà nội bà không cho bà đổi tên?”

“Bà nói đó là di sản duy nhất chồng bà ấy để lại cho tôi, bảo tôi phải trân trọng. Bà đã từng thấy di sản nào như thế chưa? Hầy, tức chết tôi mất, thật sự tức chết mết.” Thời Vũ giậm chân. “Bà nói xem sao bà nội tôi lại qua đời sớm thế chứ, năm ngoái bà mất rồi, nếu không cuối tuần này tôi sẽ đi tìm bà nói lý lẽ, dựa vào đâu mà không cho tôi đổi tên.”

Ngôn Nhan cảm thấy bà nội Thời Vũ hơi đáng thương, hồi còn sống chắc chắn không ít lần bị Thời Vũ tàn phá.

“Bà nội bà sợ bà lắm đúng không?”

“Đúng, bởi vì tôi đã phá hỏng bản chất trọng nam khinh nữ của bà ấy, tôi là đại anh hùng của nhà tôi.” Thời Vũ lập tức quên mất sự khó chịu vừa rồi, trở nên tự tin và kiêu ngạo. “Còn nhớ truyện ‘Bộ quần áo mới của hoàng đế’ không, tất cả mọi người đều không dám phá hỏng sự thực, được ngày nào hay ngày ấy, cuối cùng chỉ có một đứa đứa bé nói ra sự thực. Còn tôi cũng vĩ đại giống như đứa bé phá vỡ sự thực đó.”

Ngôn Nhan gật đầu, được rồi, bà vĩ đại, bà vĩ đại nhất.

Lúc này chuông vào tiết vang lên, ba người cùng vào phòng học.

Sau khi cảm nhận được nhiệt độ điều hòa, Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều hơi điên cuồng, tại sao họ phải chịu đày đọa cùng Thời Vũ dưới nhiệt độ cao như thế chứ.

Thời Vũ ngồi vào chỗ của mình, cô vào học hay tan học đều không có gì khác biệt, đều là thời gian chơi điện thoại. Họ cũng không sợ thi cử, bởi vì chỉ làm phần trắc nghiệm, nếu tâm trạng tốt thì sẽ làm bài văn, tâm trạng không tốt thì chỉ làm trắc nghiệm.

Thời Vũ chơi di động một lúc, nghĩ mình có nên đổi di động hay không. Ừm, đổi di động, di động mới mình dùng, còn chiếc này thì cho thằng nhóc Thời Vũ(***) dùng.

(***) Thời Vũ (时宇 – shí yǔ) này là em trai của nữ chính Thời Vũ (时舞 – shí wǔ). Tên của hai chị em phát âm khác nhau, mặt chữ cũng khác nhau nhưng có chung phiên âm Hán Việt là Thời Vũ. Vũ trong tên nữ chính nghĩa là múa, là “vũ” trong “vũ đạo”. Còn Vũ trong tên của cậu em trai nghĩa là mái hiên, tòa nhà, không gian, là “vũ” trong “vũ trụ”.

Trong thoáng chốc, cô đã bị chính mình làm cho cảm động. Chiếc di động này mới dùng hai tháng, không rơi, không hỏng, càng không sim. Chính vì để thằng nhóc Thời Vũ dùng chiếc di động mới một chút mà cô từ bỏ chiếc di động này để đổi sang dùng một chiếc mới, cũng không biết thằng ranh Thời Vũ kia liệu có cảm động vì điều đó hay không.

Ừm, Thời Vũ là em trai cô, em trai ruột.

Để không khiến thằng nhóc Thời Vũ kia nhiễm thói xấu thích an nhàn hưởng thụ rồi sau này cứ bám vào chị gái, Thời Vũ kiên định bắt thằng nhóc đó có thể dùng đồ cũ thì phải dùng đồ cũ.

Cô lại một lần nữa bị mình làm cho cảm động, người chị này, có trách nhiệm vãi nồi.

Nhưng cô cũng chỉ chơi di động một lúc rồi liền bò ra bàn ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Ban ngày – hoàng hôn – đêm tối, thời gian ban ngày quá độ đến đêm tối, cô luôn cảm thấy vô cùng thần kỳ, ánh sáng dần trở nên yếu đi, bầu trời dần trở nên lờ mờ, sau đó vào một khoảnh khắc bất chợt, hoàn toàn biến thành đen trắng thay thế cho nhau, từ ban ngày đã đạt đến đêm tối.

Cô không khỏi nhớ tới Lâm Phong Dự.

Chiếc sơ mi đó của anh, trắng thì trắng thật, đường kẻ sọc ở nửa còn lại cũng vô cùng thu hút, hai nửa sạch sẽ gọn gàng, tại sao cô lại cảm thấy vô cùng hài hòa chứ?

Rõ ràng nên cảm thấy vô cùng đột ngột mới đúng.

Có lẽ thứ hài hòa chỉ là người mặc chiếc áo đó chăng?

“Cậu.” Nhớ tới giọng nói và ánh mắt của anh, Thời Vũ hơi đỏ mặt.

Hu hu hu, cậu…

Từ nhỏ đến lớn người duy nhất…

Ôi, như đang nói cô là người duy nhất, là sự tồn tại độc nhất vô nhị, rất rất đặc biệt vậy.

Thời Vũ bỗng dưng hơi vui vẻ.

.........................

Tác giả có lời muốn nói:

Tại sao lại cảm thấy làm em con nhỏ này hơi đáng thương…