Đăng vào: 12 tháng trước
Đôi khi Thẩm Trì Hy thật sự không chịu nổi người đàn ông nhà mình.
Nói thể nào nhỉ!
Người đàn ông tên Đồng Ngự này… thật sự có vấn đề.
Vấn đề nằm ở đâu?
Cô nghĩ người đàn ông này hơi gợi cảm quá mức.
…Cô không cần phải thường xuyên hâm nóng tình cảm, bởi hai người đã kết hôn với nhau ba năm, có con gái Tiểu Mễ, song nhiều khi cô vẫn không chịu nổi liều thuốc kích thích được cất ở trong nhà này. Nếu không phải tận mắt chứng kiến anh làm việc ở công ty, cô sẽ chẳng nghi ngờ mà cho rằng nghề nghiệp của chồng mình là trai bao.
#Khung cảnh 1#
Một ngày nọ, cô ngồi trên sô-pha trong phòng khách ăn sữa chua.
Đang ăn thì anh ngồi xuống bên cạnh, khẽ khàng nói vào tai cô: “Vợ ơi, xúc cho anh một miếng.”
Ánh mắt cô vẫn chăm chú trên màn hình ti-vi, chỉ ậm ừ một tiếng rồi múc một thìa cho anh trong khi mặt chẳng thèm ngoảnh sang.
“Vợ!” Nào biết, tên này ăn sữa chua xong lại vươn lưỡi liếm ngón tay một lúc làm cô sợ hết hồn. Thẩm Trì Hy vô thức rụt tay lại, dĩ nhiên sữa chua theo đó cũng đổ ngược xuống.
“Đồng Ngự!” Mặt cô đỏ gay, nhìn cái váy của mình bị bẩn mà nổi cơn tam bành: “Ăn thì ăn cho đàng hoàng, anh đang làm gì đó hả?”
Anh cười tươi rói, nhìn xuống sữa chua trên đùi và váy ngủ của vợ, con ngươi dần dần tối đi.
Chưa kịp làm gì, chân cô đã bị anh nâng lên, sau đó cô thấy anh cúi đầu liếm chân mình.
“…Anh…” Thẩm Trì Hy xấu hổ đến giọng nói cũng thay đổi.
“Hử?” Anh gật đầu hài lòng, thì thầm gợi cảm: “Ngon lắm!”
…
#Khung cảnh 2#
Một lần khác, Đồng Ngự chơi đồ hàng cùng Tiểu Mễ.
Cô ngồi bên cạnh đọc sách và trong lúc vô tình ngước lên đã trông thấy cảnh tương tác của hai bố con.
“Bố ơi.” Tiểu Mễ lắc lắc búp bê trên tay, đôi mắt tròn xoe nhìn bố.
“Cục cưng.” Anh chống tay nhìn con gái cười khúc khích.
“Bố ơi!” Tiểu Mễ chớp mắt, ném món đồ chơi đi rồi chạy nhanh đến ôm chân bố.
“Cục cưng!” Anh vẫn mỉm cười, đưa tay vuốt tóc con gái.
“Bố ơi!” Tiểu Mễ từ từ trèo lên chân anh.
Anh bế búp bê xinh xắn nhà mình lên đùi, hôn má và khẽ gọi: “Cục cưng.”
“Bố ơi!” Tiểu Mễ học theo hôn chụt lên má anh rồi hôn cả lên môi.
Nước bọt của con gái yêu dính dầy trên môi nhưng anh vẫn cười rất tươi, lại hôn nhẹ lên má con gái: “Cục cưng của bố đáng yêu quá!”
“Vợ ơi, sao thế em?” Dường như mãi mới để ý đến cái nhìn của vợ, anh ngước lên nhìn vợ bằng ánh mắt dịu dàng.
Thẩm Trì Hy sờ mũi, cố ý nói một cách lạnh lùng: “Anh đúng là nghiện con gái đến điên rồi!”
Trên thực tế, suy nghĩ trong thâm tâm cô là cảnh tương tác giữa hai bố con vô cùng đẹp… mặt mày rạng ngời, vẻ mặt yêu chiều ấy… khiến cô hơi ghen tị…
Anh bế con gái, vẻ mặt thoáng trầm tư: “Có phải em ghen không?”
“Còn lâu!” Cô bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, đứng phắt dậy: “Ai thèm ghen với con gái của mình!”
Đồng Ngự cố nén cười, thả con gái xuống đất rồi tiến đến kéo vợ vào trong lòng.
“Tiểu Mễ là cục cưng của anh, còn vợ yêu của anh xưa nay chỉ có một thôi.” Anh cúi đầu má kề má, mũi kề mũi với cô, khẽ thì thầm: “Hử, em yêu?”
Thẩm Trì Hy cảm giác cả người mình mềm oặt.
#Khung cảnh 3#
Một tối nọ, cô nằm trên giường vừa đắp mặt nạ vừa đọc sách, còn anh đang gọi điện thoại quốc tế đường dài sang Mỹ đàm phán việc kinh doanh.
“OK, chương trình phát triển tài năng triển khai rồi, các đối tác kinh doanh cũng đang theo dõi từng bộ phận, dự kiến cơ sở dữ liệu tài năng sẽ được thu hết vào tháng Tám tới.”
Anh vừa tắm xong nên không mặc quần áo, tóc ướt, cởi trần, chỉ dùng khăn tắm quấn quanh nửa thân dưới, bờ lưng rắn rỏi, dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo càng hấp dẫn lòng người.
Cô nuốt nước bọt, ánh mắt dần dần chuyển từ sách sang cơ thể anh, tâm tư thoáng thay đổi.
Xấu hổ quá… Dù đã là vợ chồng bao năm, vậy mà mình còn háo sắc thế này…
Đồng Ngự nói chuyện một lúc, sau đó mới cười nói vào di động: “Thế nhé, sắp đến giờ nghỉ ngơi rồi, vợ tôi còn đang chờ.”
Cô giật mình, định ngoảnh đi giả vờ như không nhìn anh thì đã bị ánh mắt của anh khóa chặt, anh nheo mắt, cầm điện thoại đi đến bên giường.
“Vợ tôi rất khỏe!” Anh vừa nói chuyện điện thoại vừa nhẹ nhàng cởi khăn tắm quấn trên người ra: “Con gái tôi cũng rất ngoan, cảm ơn đã quan tâm.”
Thẩm Trì Hy không thể chịu nổi cảnh này, mặt nạ trên mặt cô rơi xuống. Vào giây tiếp theo, cái bóng từ từ bao phủ cơ thể cô.
Anh nhìn cô, giọt nước trên tóc nhỏ xuống má.
Hơi thở của cô ngày càng gấp.
“Ừ, có cơ hội tôi sẽ đưa vợ con sang Mỹ gặp mọi người.” Anh cúi xuống hôn môi vợ.
“Tạm biệt!” Anh rời khỏi môi cô, ngoảnh sang tiếp tục trò chuyện điện thoại rồi cúp máy, sau đó đè cả người lên người vợ.
“Anh làm gì thế…” Cô bị anh ôm lấy, cả người bắt đầu căng thẳng.
“Lúc anh gọi điện em vẫn ngắm anh phải không?” Anh vừa hôn xương quai xanh của cô vừa hỏi.
“…” Cô không đáp.
“Có phải thấy anh đẹp trai lắm không?”
“…” Cô vẫn im lặng.
“Không trả lời à?” Anh nhẹ nhàng luồn tay vào trong áo cô, vừa dịu dàng vừa ám muội: “Hửm?”
“…Á, anh đừng sờ linh tinh…” Giọng cô ngày càng trầm.
“Từng giây từng phút em nhìn anh, anh không tài nghiêm túc dù chỉ một phút…” Anh nói: “Em phải chịu trách nhiệm…”