Chương 48: Trước Hôm Đại Chiến

Vương Phi Ngâm Tuyết

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Bốn ngày sau, đại quân Tống Vũ Huyền, Tống Ngâm Tuyết một đường đi tới, vây hãm bốn mặt, đóng quân bên ngoài kinh thành, tình thế nguy cấp, toàn quân đối chiến, nhìn nhau trừng trừng.

Từ sáng sớm Dạ Thần Thiên đã hạ lệnh phong thành, cho nên giờ phút này cửa thành đóng chặt, bọn Tống Ngâm Tuyết cũng không nóng lòng công thành, mà chỉ đóng quân vây quanh, chờ đợi ứng chiến.

Một ngày sau, nửa số đại quân của Tam hoàng tử Tống Vũ Kiệt tới, hội hợp với đại quân của Tống Ngâm Tuyết, đến lúc này, chỉ cách kinh thành Bắc Thần một bức tường, năm phần binh lực đối chiến với hai phần binh lực, chỉ cần so sánh về nhân số, thắng lợi đã nghiêng về một bên.

Lại qua một ngày, Tinh Sát của Lâm Phong cũng tụ hợp đông đủ, lúc này, Tống Ngâm Tuyết nhìn về đầu tường phía xa, một cây cung giương lên, chỉ nghe “Vút” một tiếng, mũi tên bay ra, thẳng tắp bắn về phía cột cờ đầu tường!
"Cấp báo...."
Trong hoàng cung Bắc Thần, một thị vệ tay cầm tên nhanh chóng tiến lên, thần sắc khẩn trương, sắc mặt ngưng trọng
"Khởi bẩm Thánh Thượng, Lý tướng quân cầu kiến ngoài điện!"
"Tuyên."
Nghe vậy, minh hoàng Dạ Thần Thiên âm trầm mà nói, lúc này, thị vệ tay nâng tên lập tức tiến vào điện, trình vật đó lên.

"Thánh Thượng, loạn thần Dạ Ngọc Minh phóng chiến thiếp tới!
"Đọc!"
"Ba ngày sau, phát binh dưới thành!"
Vâng theo mệnh lệnh của Tống Vũ Thiên, thị vệ mở miệng đọc, không biết vì cái gì, trong lòng đột nhiên cảm thấy có cái gì đó đè nén, không dám thở mạnh.

"Ba ngày sau, phát binh dưới thành? A......" Dạ Thần Thiên nghiền ngẫm lên tiếng, thần sắc châm chọc, chỉ thấy hắn vung tay lên, ra hiệu cho thị vệ lui ra, rồi sau đó cầm lấy tờ giấy buộc sau mũi tên mà thị vệ trình lên kia, tràn đầy khinh thường.

"Hừ, nhanh như vậy đã muốn tới chịu chết rồi à? Trẫm sẽ thanh toàn các ngươi, nể mặt tình cảm nhiều năm của chúng ta, ha ha......"
Lời nói âm tàn và ác độc của Dạ Thần Thiên, lạnh lùng vang lên trong thư phòng trống trải, gương mặt hắn dữ tợn mà vặn vẹo, lộ ra nụ cười tàn khốc, không có chút độ ấm nào.


Mở tờ giấy ra, hết sức gắt gao, Dạ Thần Thiên tựa hồ đang suy tư cái gì, xem bộ dạng của hắn, hẳn là đang bố trí chiến lược ba ngày sau!
Hai bên đều tự chuẩn bị, đảo mắt ba ngày ước hẹn đã qua hai ngày, vào buổi tối ngày cuối cùng, lúc này trong quân doanh ngoài thành, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt suy ngẫm, thần tình lạnh nhạt.

"Nhị Tẩu."
Ngoài trướng, giọng nói của Dạ Ngọc Minh vang lên, lập tức hắn nhấc màn lên tiến vào, sắc mặt bình tĩnh.

" Nhị tẩu, tẩu đang suy nghĩ gì vậy?"
"Không có gì, chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần."
Đứng lên, cười nhàn nhạt, Tống Ngâm Tuyết trả lời, ngôn ngữ tùy ý, hoàn toàn không giống người ngày mai phải đại chiến.

" Nhị tẩu lại có vẻ rất nhẹ nhàng."
Dạ Ngọc Minh giương môi mỉm cười, đối với cô muội muội này của mình, đáy lòng hắn tràn ngập yêu thương.

"Không, tẩu rất kích động! Đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ đến ngày này."
Dạ Ngọc Minh vừa nói xong, Tống Ngâm Tuyết liền tiến lên, đối mặt mà nói.

"Đúng vậy a, ta cũng rất kích động, thậm chí kích động đến ngủ không được.

Chúng ta chờ ngày này bao lâu rồi, rốt cuộc cũng đến ngày mai, có thể báo thù cho phụ hoàng, cũng đã đến lúc chấm dứt."
"Kỳ thật cũng không phải rất lo lắng, chỉ có điều, hôm nay Dạ Thần Thiên phong kín cửa thành, nếu muốn công thành, ngày mai tất phải có một hồi kịch chiến."
"Kịch chiến đã khó thoát, việc chúng ta có thể làm, cũng chỉ là giảm thương vong xuống mức thấp nhất."
"Ừ."
"Yên tâm đi, bất luận như thế nào, ta và nhị ca của đệ đều đứng ở bên cạnh đệ, chúng ta đồng tâm hiệp lực, đồng hội đồng thuyền."
Tay chậm rãi nắm chặt, trên mặt ẩn chứa nụ cười vui vẻ, thấy vậy, Dạ Ngọc Minh cũng cười, khóe mắt không khỏi nghiêng qua, ra hiệu về phía ngoài trướng
" Nhị tẩu, hình như giữa chúng ta, còn phải tính thêm người này a? Bằng không có người bất mãn, kết quả sẽ rất là phiền toái nha."
Trêu ghẹo nói, hai mắt nhìn về phía ngoài trướng, lúc này Tống Ngâm Tuyết biết Dạ Ngọc Minh muốn ám chỉ cái gì, vì vậy không nói gì cũng không hề phản ứng, mà chỉ ngồi nhắm mắt dưỡng thần, khiến Lâm Phong đứng ở ngoài trướng, muốn nghe chút lời dỗ ngon dỗ ngọt vô cùng thất vọng, buồn bã nhìn nhau......!