Chương 5: Em đừng hòng chạy thoát

Vướng Mắc Ngọt Ngào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Tư Phiên

Phó Chước vừa mới dứt lời, Dư Tiểu Phong phía sau liền chạy tới.

Cậu ta nhận ra Chu Giai Đình, lúc này thấy Phó Chước cùng Chu Giai Đình đang nói chuyện thì tò mò vô cùng.

Thật đúng là hiếm lạ, hôm nay hai lần nhìn thấy Phó gia chủ động mở miệng với tận hai cô gái? Có phải là Phó Chước không gần nữ sắc như trước đây không đó?

"Phó gia, các người đang nói chuyện gì thế?"

Chu Giai Đình nhìn thấy Dư Tiểu Phong thì lập tức nở nụ cười, nói: "Tiểu Phong học trưởng, anh hôm nay tốt nha."

Tên ngốc Dư Tiểu Phong cười hề hề: " Tốt tốt tốt, tôi khoẻ, cô khoẻ, mọi người đều khoẻ."

Phó Chước nghe vậy, vẻ mặt như nhìn đứa không có não, nói: "Cậu biết cô ta?"

"Biết nha, là đàn em khoa vũ đạo của chúng ta đó nga." Dư Tiểu Phong vui tươi hớn hở nói.

Chu Giai Đình lập tức cất tiếng ngọt ngào, hướng về phía Phó Chước cười quyến rũ: "Học trưởng, anh khoẻ."

Vừa nói vừa duỗi tay đẩy vai Trương Kỳ, ra hiệu cho cô ta đi trước.

Trương Kỳ mở mắt to hết mức nhìn dò xét hai người trước mặt, lúc lướt qua Phó Chước thì thấy đôi mắt âm lãnh của anh, sâu không thấy đáy. Cô ta nhanh chóng kẹp đuôi bỏ chạy ngay tức khắc.

Phó Chước biểu tình không mặn cũng không nhạt.

Dư Tiểu Phong xem như đã nhìn ra, vị tổ tông này không cao hứng được đâu nha.

"Như vậy đây là?"Dư Tiểu Phong cười gượng gạo, biết ở lại đây cũng không hỏi Phó Chước được cái gì, thầm nháy mắt ra hiệu cho Chu Giai Đình.

Chu Giai Đình vẻ mặt vô tội, một bộ dáng ngơ ngác, đáng thương vô cùng.

Ai ngờ, Phó Chước lúc này mở miệng nhìn Dư Tiểu Phong nói: "Giúp tôi mang câu nói cho vị đàn em này của cậu, lên núi nhiều rồi có ngày sẽ gặp hổ."

Anh trước nay không phải thích xen vào việc người khác, huống hồ cũng không quen biết vị đàn em này. Tục ngữ có câu quá tam ba bận. Chỉ là vừa vặn cô ta bị mình bắt gặp tận ba lần. Một lần hai lần nói là trùng hợp, nhưng trùng hợp nhiều quá thì lại trở nên không ổn lắm rồi.

Phó Chước trong lòng tự nhiên có chút bực bội.

Dư Tiểu Phong chưa hiểu được anh đang nói cái gì, thì Phó Chước đã quay lưng hướng về phía cổng: " Tôi đi đây! "

"Sao không chơi thêm một lát a? Khó khăn lắm cậu mới về trường được một chuyến. Này, nàyy!" Dư Tiểu Phong muốn lưu cũng lưu không được.

Phó Chước trong đám người này không những gia cảnh tốt, thành tích tốt mà ánh hào quang xung quanh cũng sáng chói mắt. Tuy rằng bây giờ anh phải thực tập, hiếm khi xuất hiện nhưng uy danh vẫn còn đó. Mấy năm Phó Chước còn ở trường thì chẳng ai có thể giành được " ánh đèn sân khấu " của anh.

Có thể là do vẻ ngoài quá cuốn hút, cộng với cứ cách hai ba ngày anh lại đổi mấy chiếc xe một lần. Toàn những chiếc có thể chọc mù mắt người ta.

Nhưng Dư Tiểu Phong thực sự nguyện ý kêu Phó Chước một tiếng gia lại không phải bởi vì gia đình anh có điều kiện.

Hai năm trước, ban mĩ thuật bị cười nhạo đã nhiều năm không kiếm ra một nhân tài nào, một người có thể vẽ tay phát thảo cũng không có. Nhóm người Dư Tiểu Phong thuộc ban này, bị người ngoài nói như vậy trong lòng tự nhiên là không thấy thoải mái.

Đúng lúc này, Phó Chước bất thình lình liền lấy ra một bộ tranh thuỷ mặc tên là 《 Năm Tháng 》, một lần là giành luôn cả giải nhất trên cả nước. Kể từ đó lập tức trở thành nhân vật tiêu điểm trong trường.

Phó Chước là người nói xấu không xấu, nhưng nói tốt thì chắc chắn là tốt. Anh không giống như đám người Dư Tiểu Phong cả ngày trà trộn khắp nơi đủ loại thanh sắc. Chính là cứ có cuộc thi đấu trọng đại nào, Phó Chước đều có thể đoạt được giải nhất. Hiện giờ Phó Chước lại mở cái phòng làm việc bắt đầu ở lĩnh vực 3D Anime, khiến người ta không thể nào không kêu một tiếng gia.

Khi anh đi rồi, Dư Tiểu Phong cười hỏi Chu Giai Đình: "Tiểu học muội, tại sao lại chọc tới Phó gia nha?"

Chu Giai Đình chớp chớp đôi mắt to, biểu tình đáng thương nói: "Đại khái là em chặn đường anh ấy đi."

Dư Tiểu Phong hiểu rõ gật gật đầu, "Cậu ta là một người như vậy, đừng để ý đến cậu ấy. Tôi thấy bên kia có rất nhiều tiểu sư muội, có muốn cùng đi với tôi không?"

"...... Vâng, em đi hỏi các cô ấy một chút."

Dư Tiểu Phong đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, trong lòng thầm nghĩ Chu Giai Đình thật đáng yêu.

= = =

Phó Chước mới từ phòng bida ngầm đi lên, toàn thân đầy sát khí. Anh mặc cái áo khoác đen có mũ trùm đầu, dứt khoát vén tay áo lên. Vì thế không che khuất được vài hình xăm lộ ra bên ngoài.

Xe mới vừa chạy tới gần khu giao thông công cộng, Phó Chước liền thấy được một bóng hình nho nhỏ chỗ trạm xe buýt.

Cô gái không tính là lùn, cao khoảng một mét sáu lăm. Đôi chân thon dài trắng trẻo lúc nãy đã bị đôi giày kín mít che đi, hai chân vừa thẳng vừa sáng bóng. Phía trên vẫn là bộ đồ nhung màu đen tuyền. Tóc dài của cô xõa trên vai, đeo khẩu trang, một đôi mắt to xinh đẹp vô thần nhìn chăm chú vào phía trước.

Phó Chước không hiểu sao ma xui quỷ khiến dừng lại trước mặt cô gái nhỏ này.

Ước chừng ngừng một phút đồng hồ, anh nhịn không được nhấn còi xe.

Thẩm Thư Dư tâm hồn đang treo ngược cành cây, bị tiếng kèn này doạ tới mức giật mình, theo bản năng lui về phía sau một bước. Rõ ràng quy quy củ củ đứng ở trạm xe buýt, mà cô gái nhỏ này lại nghĩ mình chặn đường người khác.

Phó Chước buồn cười nhìn phản ứng của cô, tiện đà đẩy cửa xuống xe.

Thẩm Thư Dư cơ hồ liếc mắt một cái liền nhận ra người trước mặt.

Người đàn ông này lớn lên có sức công kích quá mạnh mẽ, một giờ trước cô mới vừa bị anh lái xe tạt nước trúng, tất nhiên là không thể quên được. Chỉ là không nghĩ tới anh vẫn còn ở chỗ này.

Thẩm Thư Dư trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt. Cô theo bản năng cúi đầu cầu nguyện người này không phải tới tìm mình. Nhưng anh cứ như vậy oanh liệt mà đi tới trước mặt cô, đứng lại, Thẩm Thư Dư trơ mắt nhìn anh càng ngày càng đến gần.

Phó Chước hơi hơi cúi đầu nhìn, tức giận chính là chỉ có thể nhìn thấy cái đỉnh đầu nhỏ xíu đáng yêu.

Một người không mở miệng, một người khác cũng coi như không thấy gì.

Vì thế một phút đồng hồ lại như vậy yên lặng qua đi, hai người mặt đối mặt không nói với nhau câu nào.

Cuối cùng Phó Chước cúi đầu trước, anh nặng nề mở miệng hô một tiếng: "Này, em không nhìn thấy tôi sao?"

Trước nay Phó Chước luôn là tâm điểm, đây là lần đầu tiên bị người ta ngó lơ đấy.

Thẩm Thư Dư còn chưa ngẩng đầu, liền thấy được hình xăm trên cánh tay anh.

Từ nhỏ đến lớn, hình xăm mang đến cho cô cảm giác không thế nào tốt đẹp, đặc biệt là trên người loại nam sinh này, một bộ dáng xã hội rất hỗn tạp, không học vấn không nghề nghiệp. Nghĩ đến vừa rồi Dư Tiểu Phong kia giúp Phó Chước(*), Thẩm Thư Dư càng cảm thấy nam sinh trước mặt này không thể nào là người tốt.

(*) Dư Tiểu Phong nổi tiếng ăn chơi, nên Thư Dư nghĩ Phó Chước là "đồng bọn" của DTP.:))

Trên thực tế, cô thật sự không nghĩ sẽ gặp lại anh lần nữa.

Nhưng trước mắt tình huống này cũng khá khó xử, nếu cô không mở miệng nói chỉ sợ anh muốn dây dưa không thôi. Mấy năm nay bởi vì gương mặt này, cô thật đúng là không ít lần bị người ta quấy rầy nha.

Thẩm Thư Dư đơn giản ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Xin hỏi, anh có chuyện gì sao?"

Ngữ khí còn có vẻ không tốt.

Phó Chước ngẩn ra, đối phương rõ ràng là biểu hiện bài xích cùng chán ghét, mặc dù là cách khẩu trang nhưng cũng có thể nghe được rõ ràng.

Tuy biết là vậy, nhưng âm thanh này vẫn làm cả người anh tê rần, vì thế Phó Chước tiếp tục mở miệng: "Định đi chỗ nào? Để tôi đưa em đi nhé."

Thẩm Thư Dư cảnh giác liếc hắn một cái, lắc đầu, "Không cần đâu, cảm ơn, tôi đang đợi xe buýt, rất nhanh liền tới rồi."

Phó Chước vừa bực mình vừa buồn cười.

Mẹ nó, bị trở thành tên biến thái từ lúc nào vậy.

Đang nói thì xe buýt đã xuất hiện đầu đường.

Thẩm Thư Dư đang định lướt qua Phó Chước đi lên xe, không nghĩ mình bị anh một phen nắm tay kéo lại. Thẩm Thư Dư theo bản năng giãy giụa, cô một bên đánh lên tay anh một bên kêu: "Anh buông tôi ra nha. Anh tính làm gì hả?"

Phó Chước tự coi mình là người biến thái, "Tôi không bỏ em ra đâu. Em đừng hòng chạy thoát."

====

Tu bi không tình yêu.:))