Đăng vào: 12 tháng trước
Ba nho sinh cãi qua cãi lại, đùn đẩy nhau.
“Huynh đi trước đi!”
“Sao lại bắt tôi đi trước? Ở nhà còn mấy miệng ăn phải dựa vào tôi, tôi chết thì huynh tính sao?”
“Vậy chẳng lẽ để người Lão luận như tôi đi sao? Dù gì huynh cũng là người Thiếu luận mà!”
“Huynh có thấy Kiệt Ngao thân thiện với ai vì người đó là Thiếu luận bao giờ chưa?”
Ba người họ thỉnh thoảng lại lén nhìn Jae Shin. Gã và nhóm Số học đang họp mặt ở gian phòng giữa trong Minh Luận đường, sau khi đã dọn hết số bàn học ở đó vào một góc. Số thành viên nhóm Số học đã tăng lên so với khi mới bắt đầu, ngoài bốn người nhóm Jae Shin còn có thêm năm người nữa. Trong số họ có một người là Lão luận đã liều mạng tham gia. Buổi họp nhóm hôm nay có vẻ như sắp sửa kết thúc.
“Cả ba người chúng ta phải đồng tâm hiệp lực thôi. Phải giữ chặt Kiệt Ngao bằng mọi giá. Một, hai, ba!”
Ba nho sinh cởi giày vứt sang một bên, rồi chạy đến vây lấy Jae Shin. Người giữ chặt tay, kẻ giữ chặt eo để gã không thoát đi đâu được.
“Cái gì vậy hả? Thả ra!”
“Trước khi huynh chịu cho bọn tôi chữ, tuyệt đối không thả huynh ra đâu! Kiệt Ngao! Cho bọn này xin chữ đi!”
“Nếu không muốn chết thì mau thả ra!”
“Dù có chết cũng không buông huynh ra đâu! Bọn này đã viết sẵn di chúc hết rồi.”
“Nhưng mà xin chữ là xin cái gì?”
“Ba đứa bọn tôi được giao làm Văn tập lần này. Nhất định phải có bài viết của huynh trong đó.”
“Chết tiệt! Ta điên hay sao mà đem chữ đi cho các ngươi làm mấy chuyện tào lao ấy chứ?”
“Làm ơn đi, một đoạn thơ ngắn thôi cũng được. Vì ước muốn có được bài viết của huynh nên bọn tôi mới phải làm thế này mà. Huynh phải lấy làm vinh dự đi chứ.”
Ngay lúc đó, có một người giúp việc xuất hiện phía sau Minh Luận đường, đưa mắt ra hiệu gọi Sun Joon. Chàng tranh thủ lúc tình hình đang hỗn loạn, liền bước về phía ấy. Không ai nhìn thấy chàng đi ra, nhưng ánh mắt Yoon Hee thì vẫn bám theo chàng không rời. Cô nhìn thấy Sun Joon nhận lấy bức thư mà người giúp việc đưa cho. Trái tim Yoon Hee đau như bị xé làm đôi. Lá thư ấy rõ ràng là của Phù Dung Hoa.
Không hiểu hai người họ lấy đâu nhiều chuyện để nói đến thế, ngày nào cũng có thư đến thư đi. Hôm qua cũng vậy, Sun Joon đã trả lời thư ngay khi nó vừa đến. Chàng nói không biết viết gì nên chỉ hỏi thăm vài câu ngắn thôi, nhưng dù gì đi nữa, thư vẫn là thư. Sun Joon vừa giở lá thư ra vừa đi chầm chậm về phía sau cánh cửa nơi Yoon Hee không thể nhìn thấy được. Đến khi chàng hoàn toàn biến mất, đôi mắt Yoon Hee mới quay lại với Minh Luận đường đang nhốn nháo ồn ào.
Ba nho sinh khi nãy vẫn còn vật lộn với Jae Shin. Yong Ha cũng góp miệng nói chen vào, mắt sáng rỡ như mới nghĩ ra chuyện gì tinh quái:
“Sao không nhờ tôi đây này? Các huynh cũng phải lấy bài thơ của tôi cho vào Văn tập đấy nhé!”
Một trong số ba người đó vừa la vừa phản đối:
“Không được! Thứ Nữ Lâm huynh viết không phải thơ mà toàn là chuyện nhăng cuội thôi. Nếu huynh muốn thì tự cho thơ mình vào trong mấy quyển sách bậy bạ mà huynh hay viết ấy.”
Giữa đám lộn xộn ấy Yoon Hee chỉ biết ngồi tròn xoe mắt. Cô rất tò mò muốn biết rốt cuộc tài văn chương của Jae Shin lợi hại đến mức nào mà họ phải cố sống cố chết xin cho bằng được bài viết của gã, và tại sao Yong Ha lại bị từ chối một cách thẳng thừng như vậy. Còn nữa, cái gì mà sách bậy bạ? Trong Sung Kyun Kwan, ngôi trường chỉ học chữ thánh hiền này, sách bậy bạ là ý gì?
Yong Ha lờ đi lời từ chối khi nãy, hắn mở quạt ra rồi đứng lên chuẩn bị tư thế ngâm thơ.
“Phải nghe thử thơ của tôi đã rồi hãy nói chứ. Tựa đề rất hấp dẫn. Khi Nữ Lâm gặp Đại Vật.”
Yoon Hee tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng ngoài cô ra chẳng ai thèm nghe Yong Ha nói cả. Một mình Yong Ha đắm mình trong cảm xúc rồi bắt đầu ngâm với cử chỉ và chất giọng cực kỳ cường điệu:
“Nữ Lâm cô đơn thường lẻ loi, vui mừng xiết bao gặp Đại Vật. Đêm đêm nơi hang sâu khu rừng bí ẩn, hai người cùng chui ra chui vào... Ui da!”
Đúng lúc mặt Yoon Hee bắt đầu đỏ ửng lên, Yong Ha nhận ngay một cú đá của Jae Shin, phải ngậm miệng lại. Nhưng những người khác vẫn không hề đếm xỉa gì đến hắn.
“Kiệt Ngao! Năn nỉ huynh đó!”
Yoon Hee nhìn Jae Shin với ánh mắt long lanh, nói:
“Tôi rất tò mò muốn biết tài văn của Kiệt Ngao huynh...”
“Vậy à? Vậy để ta viết cho họ nhé?”
Một phút im lặng. Không ai tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Jae Shin muốn vùng ra nhưng họ hề nới lỏng tay chút nào.
“Đã nói là sẽ viết thơ cho các ngươi mà, sao còn chưa chịu thả ra?”
“Liệu... liệu có tin được huynh không đây?”
Họ muốn có một lời bảo đảm trước khi thả gã ra.
“Khi nào huynh viết?”
“Bây giờ.”
“Thật sao?”
“Chỉ là một bài thơ cỏn con, việc gì phải kéo dài ra mấy ngày để bị các ngươi lẽo đẽo bám theo chứ? Giải quyết dứt điểm ngay tại đây cho rồi. Nếu không tin, thì chỉ cần thả tay phải của ta ra thôi cũng được.”
Sau khi lưỡng lự một lát, mấy nho sinh thả tay phải gã ra. Ngay lập tức Jae Shin viết lên tờ giấy có sẵn trên bàn vài câu gì đó không chút suy nghĩ, rồi đưa cho bọn họ như thể vứt đi. Họ vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần đeo bám đến chết, nhưng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc đơn giản như vậy. Cả ba người đều thấy nghi ngờ, bắt đầu đọc. Mắt họ dần dần lộ rõ vẻ vui mừng. Yoon Hee và những nho sinh khác cũng vội vàng vây lại quanh tờ giấy.
“Quả đúng là Kiệt Ngao!”
Trong khi ai cũng gật gù, chỉ có Yoon Hee là thực sự bất ngờ. Cô cứ tưởng văn chương của Jae Shin sẽ rất thô ráp và ngang ngược. Nhưng bài thơ này của gã còn mềm mại nữ tính hơn cả thơ của cô nữa.
“Được rồi! A ha ha ha, Văn tập lần này chỉ cần có bài viết của Kiệt Ngao thôi cũng là đại thành công rồi! Vạn tuế! Thêm bài của Giai Lang nữa thì... Mà ủa?”
Ba người bọn họ quay tới quay lui như đang tìm ai đó:
“Đúng ra Giai Lang phải ở đây chứ, chuồn đi đâu mất rồi?”
Yoon Hee giật mình, cô chỉ ngồi lặng quan sát họ.
“Lớn chuyện rồi. Phải xin chữ của Giai Lang nữa, không phải cậu ta không muốn viết cho nên chạy trốn đấy chứ?”
“y da! Xin chữ Giai Lang xem ra cũng không đơn giản rồi! Có thơ rồi, giờ cần một bài tản văn. Làm sao đây?”
Yong Ha lại tiếp tục phe phẩy cây quạt, làm ra vẻ nhà thơ nói:
“Chuyện đã đến nước này, thôi thì lấy tạm bài viết của tôi cũng...”
Bọn họ vẫn cương quyết làm ngơ Yong Ha, quay sang vây lấy Yoon Hee. Nhưng thái độ lần này khác hẳn vẻ khúm núm quỵ luỵ với Jae Shin khi nãy.
“Này, Đại Vật. Để tôi nói cho cậu biết. Giờ thơ hay văn gì cũng được, cậu phải viết một bài. Bọn tôi sẽ cho cậu chút thời gian. Đến chiều mai chắc là đủ rồi chứ gì? Thế nào?”
Cách xin chữ thay đổi theo từng đối tượng đây. Yoon Hee vừa xem xét mặt họ vừa lí nhí trả lời:
“Tôi... tôi không đủ khả năng đâu...”
“Hầy, năng lực quan trọng gì? Văn tập mỗi năm chỉ có một số. Chỉ cần cho người đọc được thấy được sự chân thành của cậu là đủ rồi, sự chân thành! Trước khi bọn tôi phải nói lời đe doạ, mau gật đầu đi. Hiểu rồi chứ, Đại Vật? Bọn tôi kỳ vọng vào cậu nhiều lắm đấy!”
Vẻ mặt và giọng nói của họ rất vui vẻ, nhưng rõ ràng là đang khủng bố Yoon Hee. Yong Ha đứng bên cạnh vẫn chưa chịu bỏ cuộc mà tiếp tục lè nhè:
“Từ chối cho bài của tôi vào, vậy xem như chất lượng cuốn Văn tập của các huynh cũng chẳng ra gì rồi. Các huynh không muốn biết sau khi Đại Vật vào hang thì chuyện gì xảy ra à? Không tò mò về tiếng rên của Nữ Lâm mỗi khi Đại Vật tiến vào sao?”
Bọn họ vẫn làm lơ Yong Ha đến phút cuối cùng, gằn giọng gới Yoon Hee:
“Bọn tôi sẽ tìm cậu mỗi ngày một lần, cho đến khi nào cậu chịu cho chữ mới thôi.”
Ba nho sinh ấy để lại cho cô lời hăm doạ rồi đi mất. Mấy lời “cho đến khi nào chịu cho chữ mới thôi” cứ vang mãi trong đầu Yoon Hee.
“A... phải làm sao đây?”
Thấy Yoon Hee cúi đầu uể oải, Yong Ha liền ngồi xuống bên cạnh cô, nói:
“Lần này bài ai mà không hay thì xem ra khó lọt vào Văn tập được.”
“Tại sao vậy?”
“Lần này có bài của Kiệt Ngao, hơn nữa chắc chắn đám bọn họ sẽ xin cả bài của Giai Lang. Những nho sinh tự mang bài của mình đến sẽ bị xét kỹ, và dĩ nhiên sẽ bị loại dần ra. Tự dưng ta thấy hối hận vì mình không có tài văn chương quá. Văn tập lần này có khi còn được trông đợi hơn cả mấy cuốn sách bậy bạ rồi...”
Nho sinh ngồi cạnh hắn cũng hăng hái đồng tình.
“Giờ không phải lúc ngồi tán gẫu nữa, tôi cũng phải đi chuẩn bị thôi. Cơ hội được góp bài chung với Kiệt Ngao và Giai Lang trong cùng một Văn tập, cả đời này biết khi nào mới có lần nữa chứ?”
“Mà Kiệt Ngao sư huynh này, tôi phải đánh giá huynh lại lần nữa thôi. Sao văn chương và con người huynh có thể khác nhau... A! Ý tôi không phải thế!”
Yoon Hee hỏi vì cô rất bất ngờ. Jae Shin chỉ trả lời cụt ngủn:
“Thứ đó là giả.”
“Hả? Huynh nói vậy là sao...”
“Dùng chữ viết của một nước khác để tạo nên thứ từ ngữ giống của nước đó, thơ cái nỗi gì? Thơ là chiếc bát chứa đựng tình cảm, nếu dùng chữ viết của người khác thì thứ tình cảm trong đó là loại tình cảm gì, liệu có được bao nhiêu chân thành trong đó? Đó không phải là tình cảm thật của ta.”
“Nhưng bài thơ vừa nãy của Kiệt Ngao sư huynh rất hay mà.”
Jae Shin vừa cười vừa viết lên một tờ giấy khác, lần này là bằng Hàn tự. Sau đó gã đưa tờ giấy cho Yoon Hee.
“Đây mới là văn chương thật của ta. Nếu thích thì cứ giữ lấy.”
Yoon Hee đọc bài thơ được viết trên tờ giấy, bài thơ viết bằng chữ quốc ngữ chứ không phải bất kỳ một ngôn ngữ nào khác.
Gửi chim ác là (phỏng thơ Lăng Vân[1])
Nếu Người ra đi sau lời hẹn ước khi nào trăng mọc Người sẽ trở về
Thì tôi đã có thể tự an ủi rằng
Nơi Người đang sống núi cao vời vợi trăng lên muộn
Nếu Người ra đi sau lời hẹn ước khi nào hoa nở Người sẽ trở về
Thì tôi đã có thể tự an ủi rằng
Nơi Người đang sống mùa xuân đến muộn hoa cũng nở sau
Ác là à! Ta lấy tiếng hót của người làm niềm an ủi
Vì ta không thể hận Người đã ra đi chẳng để lại lời hẹn ước...
[1] Lăng Vân: kỹ nữ cuối thời Jo Seon
“À, tôi hiểu ý của Kiệt Ngao sư huynh rồi. Cùng một nội dung, nhưng bài thơ này tình cảm hơn bài thơ chữ Hán khi nãy nhiều. Nhân vật trong thơ có vẻ rất hiền và mang nhiều sầu muộn, người viết nên bài thơ này...”
Không rõ vì bài thơ buồn, hay là vì thư Sun Joon đã nhận khiến cô buồn mà Yoon Hee thấy sống mũi mình cay cay. Yong Ha bỗng dưng lên tiếng:
“Rõ ràng là lừa đảo. Người ta thường nói, con người thật của tác giả sẽ được bộc lộ trong thơ... Đúng là nói bậy mà.”
“Muốn kiếm chuyện thì trả đây!”
“Không được! Giờ bài thơ này là của tôi!”
Yoon Hee giấu ngay bài thơ vào trong tay áo trước khi bị Jae Shin giành lấy. Yong Ha nói với giọng khiến người khác khó chịu còn hơn cả thường ngày:
“Kiệt Ngao! Sao huynh không cho tôi? Huynh biết tôi muốn có chữ của huynh đến mức nào mà, sao không cho tôi mà chỉ cho Đại Vật? Viết thơ tình cho tôi đi! Viết đi mà!”
“Lại lải nhải lảm nhảm rồi!”
“Không thì viết cho tôi vài câu chuyện bậy bạ cũng được.”
“Đồ điên! Huynh nghĩ tôi sẽ chịu viết mấy thứ đó sao?”
“Huynh xem thường những thứ ấy sao? Thành thật mà nói, mấy quyển sách ấy còn hay hơn, được chào đón hơn cả Văn tập của đám nho sinh chúng ta nữa kìa. Còn có cả tin đồn hoàng thượng cũng lén đọc chúng mà. Sao? Huynh viết vài bài về mảng này cho tôi đi!”
“Chịu nói chuyện với huynh thế này, chắc tôi điên rồi!”
“Huynh cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ tuyệt giao với huynh ba ngày!”
“Vậy thì biết ơn huynh quá. Nếu tiện thì tăng thành ba năm luôn đi. Ba mươi năm càng tốt!”
Lúc này, Sun Joon bước vào từ phía sau Minh Luận đường. Yoon Hee chăm chú quan sát vẻ mặt chàng. Cô sợ trên mặt chàng sẽ hiện lên màu hạnh phúc. Nhưng Sun Joon không hề tỏ ra chút biểu cảm nào. Yong Ha nức nở quay sang kể với chàng:
“Giai Lang, cậu xem kìa! Cái tên Kiệt Ngao này phản bội ta, đem chữ của mình cho Đông trai kìa!”
“Chỉ trong một thời gian ngắn mà huynh đã viết xong bài rồi sao? Tôi cũng muốn đọc thử.”
Yoon Hee rút tờ giấy từ trong tay áo ra đưa cho Sun Joon, nói:
“Bản tiếng Hán mấy vị soạn Văn tập mang đi rồi, tôi chỉ giữ bản này thôi...”
“Không cần phải xem bản đó cũng được. Vì đây mới đúng là chữ của Kiệt Ngao sư huynh.”
Từ nãy đến giờ Jae Shin vẫn rất bình tĩnh, nhưng khi Sun Joon bắt đầu đọc thơ của mình, gã bỗng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Gã lên tiếng, cố để mọi người chú ý sang chuyện khác:
“Mà ngươi biến đi đâu giờ mới xuất hiện thế? Không muốn cho chữ nên chạy trốn à?”
Nhưng Sun Joon không hề biết Jae Shin đang hỏi mình, chàng như bị hút vào bài thơ của Jae Shin, vừa ngạc nhiên vừa thán phục. Trong khi đó, Yoon Hee có thể cảm nhận được sự tồn tại của bức thư từ Phù Dung Hoa mà Sun Joon đang giấu trong tay áo.
Bỗng đám tiểu đồng từ đâu nắm tay nhau chạy đến. Rồi chúng dừng lại trước Minh Luận đường nhìn Yoon Hee. Yoon Hee đứng dậy, đi về phía chúng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đây ạ...”
Yoon Hee đọc lá thư của một tiểu đồng đưa cho rồi quay về dọn dẹp đồ của mình, cô cũng lấy lại bài thơ Sun Joon đang cầm rồi nói:
“Tôi xin phép đi trước.”
“Thư gì vậy?”
“Không có gì đâu. Tôi ra ngoài một lát rồi về ngay.”
Yoon Hee vừa liên tục nói không có chuyện gì vừa vội vàng chạy về Đông trai. Sun Joon lo lắng nhìn theo cô rồi im lặng đứng lên. Yong Ha cũng nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Sun Joon quay sang nhìn sang Yong Ha với ánh mắt lo lắng. Jae Shin cũng bắt đầu thấy lo. Yong Ha buông một câu, không rõ là muốn làm họ yên tâm hay thêm nóng ruột nữa:
“Chắc là đi gieo hạt trong Phán thôn chứ gì. Cậu ta là Đại Vật mà.”
“Nói vậy mà nghe được à?”
“Có gì mà không được? Chắc huynh không biết tên nhóc đó nổi tiếng với đám con gái trong Phán thôn như thế nào đâu nhỉ? Dĩ nhiên Giai Lang vẫn là nhất, nhưng lại quá khó tiếp cận nên họ bỏ cuộc cả rồi. Đại Vật thì khác. Cậu ta được cho là người có dương vật đệ nhất thiên hạ mà. Nếu không dùng chung phòng với hai người thì có khi một đêm cậu ta phải chiến mấy trận ấy chứ.”
Sun Joon biết là Yong Ha nói đùa, nhưng chàng không thể bận tâm nên quyết định bám theo Yoon Hee. Ngoài sự bất an, Sun Joon còn cảm thấy cơn ghen đang trỗi dậy. Chàng không muốn bất cứ ai đến gần Kim Yoon Sik. Bất kể đàn ông hay đàn bà.
Jae Shin đứng bật dậy. Vừa thấy thế, Yong Ha liền vỗ tay đánh chát một cái rồi đứng lên nói:
“Bám đuôi nhé?”
Sun Joon và Jae Shin vốn định bám theo Yoon Hee một mình, không ngờ Yong Ha đoán đúng ý họ, vậy là cả ba quyết định đi cùng với nhau.
Ba người vứt bừa sách vở ở Đông trai rồi lén lút đuổi theo Yoon Hee. Cô xách theo một chiếc giỏ nhỏ, vội vàng bước như vừa đi vừa chạy về phía Phán thôn. Ba người đàn ông chỉ cần sải bước thôi cũng đủ để không bị mất dấu cô. Yong Ha vừa bám đuôi vừa luôn miệng lẩm bẩm:
“Lén lút theo dõi bạn mình, đạo lý quân tử gì đây không biết.”
Thường ngày Yong Ha là người xa vời mấy chuyện quân tử nhất, nhưng vẫn nói vậy để đánh vào lương tâm của Sun Joon.
“Đại Vật có qua lại với một hay mười cô gái thì cũng là chuyện riêng của cậu ấy, sao chúng ta lại thế này nhỉ?”
Không những thế Yong Ha còn cố tình trêu chọc Jae Shin. Nhưng thật ra, người hào hứng với trò bám đuôi nhất chính là hắn, Gu Yong Ha.
Sau khi nhìn trước nhìn sau vài lần, Yoon Hee bước vào một quán rượu. Nhóm Yong Ha liền cúi người rón rén tiếp cận quán rượu. Ba người trốn sau bức rào đan bằng cây khô, bắt đầu quan sát bên trong.
Trong quán rượu, thứ duy nhất có vẻ giống phụ nữ chính là cậu nhóc họ Kim, ngoài ra chỉ có một người trông có vẻ là quản gia của một gia đình quý tộc và một người trông giống thương gia.
Yoon Hee cúi chào hai người đó xong thì ngồi lên phản, lấy bút nghiên từ trong chiếc giỏ ra, bắt đầu mài mực. Người quản gia lấy từ trong tráp ra một tờ giấy đắt tiền trải trước mặt cô.
Jae Shin và Sun Joon cùng lúc quay sang nhìn Yong Ha chằm chằm.
“Hơ? Mấy cô gái đi đâu hết rồi, chỉ sao chỉ có mấy ông lão thế này?”
Yong Ha giả vờ vô tội, mân mê chiếc quạt tránh ánh mắt của hai người. Nếu không phải cả ba đang ẩn nấp, chắc chắn hắn đã bị Jae Shin ột trận rồi.
“Về đây.”
Jae Shin định quay lưng bỏ đi thì Yong Ha nói:
“Tên nhóc Đại Vật làm gì thế? Mấy người kia nữa?”
Ngay lập tức Jae Shin liền quay về vị trí cũ. Rõ ràng có chuyện gì đó rất đáng ngờ. Yoon Hee đang cặm cụi viết gì đó lên tờ giấy. Yong Ha lại tiếp tục nói những điều kỳ lạ:
“Tên nhóc này, hay là đang viết mấy thứ văn tự quốc cấm?”
Jae Shin không thể chịu được nữa, đứng bật dậy. Gã tiến đến chỗ Yoon Hee, giằng lấy cánh tay đang cầm bút của cô.
“Kiệt... Kiệt Ngao sư huynh! Sao huynh lại ở đây...?”
“Chuyện đó nói sau, đứng lên đi!”
“Khoan đã! Cái này...”
Rồi Yoon Hee nhìn thấy Sun Joon và Yong Ha cũng đang bước về phía mình. Mắt cô lại càng mở to hơn.
“Có chuyện gì vậy?”
“Câu đó để bọn ta hỏi mới đúng.”
Nghe Yong Ha nói xong, Yong Ha lại càng thấy khó hiểu hơn, cô trả lời:
“Tôi đang viết mấy văn thư để coi Sinh thần bát tự...”
Jae Shin nhìn xuống tờ giấy Yoon Hee đang viết dở. Những gì cô nói là thật. Mặt Jae Shin đỏ bừng lên, gã buông tay Yoon Hee ra, chuyển sang tóm cổ Yong Ha.
“Cái tên điên này! Vậy mà nói là đi gặp đàn bà, rồi làm chuyện phi pháp, toàn là nói nhảm!”
Yong Ha cười khì khì nói:
“Tôi nói vậy lúc nào? Chỉ hỏi ‘Có khi nào là thế không?’ thôi mà. Người làm lớn chuyện chính là huynh đó.”
Yoon Hee cau mày nhìn ba người.
“Tôi, đi gặp đàn bà? Nữ Lâm sư huynh thì không nói làm gì, nhưng thật không ngờ cả Giai Lang huynh cũng vậy.”
“À, không, tôi... chỉ là...”
Sun Joon lúng ta lúng túng không biết phải nói gì. Yong Ha vẫn đang bị Jae Shin túm cổ, lên tiếng:
“Hơ, cái gì mà ta thì không nói làm gì? Phân biệt đối xử! Lần này Giai Lang là người nóng nhất mà. Ta chỉ đi theo thôi.”
Bị Yoon Hee trừng mắt, Sun Joon lại càng bối rối hơn.
“Tôi vốn không định làm thế này... Tôi thấy cậu cứ giấu giếm gì đó, nên thấy lo thôi.”
“Giai Lang huynh cũng giấu tôi nhiều chuyện, còn nói dối nữa mà. Sao tôi phải kể hết với huynh chứ?”
Sun Joon xấu hổ đành phải quay đi chỗ khác, Yong Ha chỉ tròn mắt hỏi Yoon Hee:
“Hả? Vậy là sao?”
Nhưng Yoon Hee không trả lời, cô ngồi xuống, tiếp tục công việc còn đang dang dở của mình. Ba người kia như kẻ có tội, chỉ dám đứng từ xa liếc nhìn Yoon Hee. Trong khi đó, nắm đấm của Jae Shin lúc nào cũng kề sát mạn sườn Yong Ha đầy đe doạ. Hoàn cảnh lúc này khiến người quản gia đang chờ nhận chữ và ông chủ hiệu sách cũng thấy khó xử, không biết phải làm gì.
Yoon Hee hoàn thành văn tự mà khách hàng đã đặt rồi cẩn thận kiểm tra thêm vài lần nữa. Sau khi chắc chắn rằng văn tự đã hoàn hảo, cô mới giao nó cho người quản gia. Người quản gia nhận lấy văn tự với vẻ mặt hài lòng, giao cho ông chủ hiệu sách một túi tiền rồi đứng dậy. Sau đó ông ta liếc nhìn ba người nhóm Yong Ha đang đứng ở một góc, cúi chào họ và ra về.
Ông chủ hiệu sách mở túi tiền ra, lấy phần của mình rồi chuyển nó cho Yoon Hee. Ông vui vẻ nói với cô:
“Công tử, vị khách lần trước rất hài lòng về khả năng của công tử. Tôi mới được giới thiệu thêm một mối nữa đấy. Nhờ cậu nhé!”
Trong khi ông chủ hiệu sách nói chuyện với Yoon Hee, ba người còn lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, rón rén đi về phía cô. Nhưng cô lờ họ đi, cố tình ngồi xoay lưng lại với họ nói chuyện với ông chủ hiệu sách.
“Tôi mới là người phải nhờ ông chủ. Phải lặn lội đến tận đây, vất vả cho ông rồi.”
“Hầy, có gì đâu!”
Hai cánh tay Yong Ha khoác tay Sun Joon và Jae Shin mỗi người một bên, rồi lôi hai người ngồi xuống tấm phản mà Yoon Hee đang ngồi. Sun Joon và Jae Shin cũng giả vờ như không thắng được Yong Ha, xoay lưng ra ngoài, ngồi xuống phản với bộ mặt vô tội.
“Tôi chưa hề đồng ý cho các huynh ngồi đây.”
“Bọn ta đến đây uống rượu mà. Này, dọn ột bàn rượu đi.”
“Vậy phiền các huynh ngồi chỗ khác đi.”
“Những nơi như thế này phải trả phí chỗ ngồi đấy. Gọi rượu rồi bọn ta trả, cậu bất mãn cái gì?”
Những lời Yong Ha vừa nói làm Yoon Hee không thể cãi lại được. Cô cũng đang cảm thấy có lỗi khi cứ đến đây mà không phải mất đồng nào. Ông chủ hiệu sách vừa chào Yoon Hee xong định ra về thì đột nhiên bị Yong Ha gọi giật lại:
“Khoan đã! Hình như ông là người môi giới...”
Ông chủ hiệu dừng bước, quay lại đứng sau lưng Yong Ha cúi chào.
“Vâng, đúng vậy. Công tử có chuyện gì muốn hỏi...”
Yong Ha vẫn không quay lại nhìn ông, vẫn tiếp tục hỏi:
“Nhiều nho sinh ở quanh đây cũng hay làm mấy việc lặt vặt như thế này. Chỉ cần hỏi qua thôi là ta có thể biết những việc kiểu này nhận được chính xác bao nhiêu tiền đấy.”
Yoon Hee lúng túng, vừa nhìn hai người vừa nói:
“Nữ Lâm sư huynh, huynh nói gì vậy? Ông chủ, ông đừng để ý làm gì, ông cứ về trước đi.”
Nhưng có vẻ câu nói của Yong Ha làm ông chủ hiệu sách tổn thương hơn Yoon Hee nghĩ nhiều. Vốn thường ngày đã là người nhiều lời, lần này ông liền nói hết những điều trong lòng mình ra:
“Ý công tử là tôi đang lừa Kim công tử sao? Tôi quen Kim công tử từ rất lâu rồi, lâu hơn bất kỳ vị nho sinh nào ở đây. Từ cách đây nhiều năm, từ khi cậu ấy còn rất bé, cho đến tận bây giờ! Hình ảnh cậu bé họ Kim mang sách chép đến nhận tiền với đôi mắt đỏ hoe vì phải thức trắng mấy đêm liền, hẳn các vị chưa từng nhìn thấy. Nhưng tôi thì rồi. Đôi bàn tay nhỏ bé ấy đến nài nỉ tôi cho việc, hết lần này đến lần khác, làm nhiều đến nỗi chúng phồng rộp cả lên... Hoàn cảnh cậu ấy quá đáng thương nên tôi từng giao cả những việc không hề có thật. Cũng có khi mấy ngày liền tôi không giao gì cho cậu ấy. Tôi sợ cậu ấy sẽ đổ gục vì làm việc quá sức. Giả như tôi có ăn chặn tiền của người khác đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ làm thế với Kim công tử. Nếu làm vậy thì tôi không còn là người nữa rồi. Nhìn thấy cậu ấy thành công, tôi vui mừng như chuyện của chính mình hơn nữa...”
“Ông chủ... ông đừng nói nữa. Lòng tốt của ông chủ, tôi biết rõ hơn ai hết.”
“Lần trước không chịu giao việc mà bảo cậu về đi, tôi đau lòng muốn phát điên, còn bị bà nhà chì chiết suốt mấy ngày liền nữa. Lần đó tôi thật sự đã có lỗi với công tử rất nhiều.”
“Lỗi gì chứ? Không phải vậy đâu. Hoàn cảnh của ông chủ lúc đó đâu thể làm gì khác được, tôi hiểu mà.”
“Tôi biết chính miệng mình nói những lời này hơi có phần không phải, nhưng mấy nho sinh đây có tưởng tượng cũng không thể nào hình dung ra được Kim công tử đã vất vả đến mức nào đâu. Tôi thì hiểu rất rõ, làm sao tôi có thể...”
Yoon Hee không ngăn được ông tiếp tục nói, liền quay sang lớn tiếng với Yong Ha:
“Nữ Lâm sư huynh, từ lâu tôi đã tin tưởng ông chủ đây mà làm việc đến cho tận bây giờ. Những lời huynh vừa nói làm tôi cảm thấy rất buồn!”
“Xin lỗi ông chủ. Vì ta lo cho Kim công tử nên mới hành xử như vậy. Ta không ngờ hai người là chỗ quen biết lâu năm...”
Yong Ha đã thành thật xin lỗi, ông chủ hiệu cũng dịu đi ngay.
“Không có gì đâu, một phần cũng tại tôi nóng nảy quá. Nhìn thấy Kim công tử có những người bạn tốt như thế này bên cạnh, tôi cũng yên tâm rồi. Người ta nói Sung Kyun Kwan vốn chỉ có các công tử thiếu gia con nhà gia thế, tôi cứ lo Kim công tử sẽ bị cô lập. Vậy tôi xin phép đi trước, chào các vị.”
Ông chủ hiệu sách cúi người chào thấp đến nỗi tưởng như người ông gãy làm đôi rồi ra về. Yong Ha gượng cười nói:
“Ông ta đúng là người tốt.”
“Dĩ nhiên rồi! Tôi cũng có mắt nhìn người mà. Tôi không ngu ngốc đến nỗi bị lừa mà vẫn làm việc chung với ông ấy đến tận bây giờ đâu.”
“Chậc chậc, khả năng làm khách hàng tin tưởng mình tuyệt đối là biệt tài của mấy người làm ăn mà. Ông ta là trung gian ở đâu vậy?”
“Ông ấy là chủ hiệu sách ở Pil-dong, nhưng huynh hỏi làm gì?”
“Không có gì.”
Yoon Hee bắt đầu dọn dẹp đồ của mình. Cô vẫn chưa thể tin rằng kể từ lần sau cô sẽ được nhận thù lao cao hơn cả bây giờ nữa.
Ông chủ hiệu sách đi rồi, nhưng những lời ông vừa nói thì vẫn còn ở lại. Vẻ mặt của Sun Joon và Jae Shin trông rất nghiêm trọng. Ngay cả Yong Ha, người đang đeo một bộ mặt cười, cũng có vẻ nặng nề. Yoon Hee định mắng họ vì bám theo cô, nhưng thấy vậy, cô lại không nói được gì.
“Các huynh sao vậy?”
Yoon Hee quay sang nhìn Yong Ha lần đầu tiên, vì hắn là người dễ mở miệng nhất. Yong Ha mỉm cười chua chát rồi lên tiếng:
“Đúng là, cậu chịu khó thật đấy!”
“Gì cơ?”
Đột nhiên Jae Shin lấy chân đá lên nền đất vô tội. Sun Joon thì không nói gì, chàng cảm thấy rất đau lòng nên chỉ cúi đầu im lặng. Yong Ha ngập ngừng hỏi Yoon Hee:
“Nếu ta cho cậu tiền thì cậu sẽ không cảm thấy khó chịu chứ? Nếu cậu ngại, thì xem như cậu mượn ta vậy.”
Yoon Hee xua tay trả lời:
“Tôi không thích nhận không của người ta. Với lại giờ việc cũng nhiều rồi, sẽ ổn thôi mà.”
“Làm những việc này thì kiếm được mấy đồng!”
Jae Shin bắt đầu nổi nóng, Sun Joon vừa ngăn gã lại vừa nói với Yoon Hee:
“Suốt thời gian qua tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ngủ ngon giấc cả. Vừa phải học, vừa phải làm, sao sức khoẻ của cậu có thể chịu nổi được.”
Yoon Hee không thể ngủ ngon là vì cô sợ mình sẽ bị lộ thân phận nữ nhi, nên cho dù có kiếm được nhiều tiền hơn thì mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi. Nhưng cô rất biết ơn họ vì đã lo lắng ình, vừa cười thật tươi vừa nói:
“Được sinh ra là đàn ông là một điều may mắn, vì tôi có thể kiếm tiền. Trong cái nghề này không có chỗ cho phụ nữ. Tôi thật sự nghĩ đây là hạnh vận của mình.”
Yong Ha nhìn Yoon Hee. Hắn lấy lại nụ cười che đi nếp nhăn lo lắng trên trán, nói:
“Đại Vật, ta cũng cảm thấy may mắn vì cậu là đàn ông. Nếu cậu là phụ nữ thì lòng tự trọng của ta đã bị tổn thương nặng rồi.”
Yoon Hee cố cười vui vẻ hơn tất cả để làm họ yên lòng. Dù gì họ cũng là quý công tử của những gia đình giàu có. Họ có thông minh tài giỏi đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể biết được một ngày nhịn đói là như thế nào, không thể hiểu được cảm giác đói không phải vì bỏ bữa mà vì không có gì ăn cào cấu đến tận xương tuỷ như thế nào...
Trong khi đó, khu vực xung quanh quán rượu đã biết thành bãi chiến trường của những cô gái chưa thành thân trong vùng. Ai cũng muốn mình sẽ là người bưng bàn rượu đến chỗ nhóm Yoon Hee đang ngồi. Cuối cùng một cô gái đã giành được bàn rượu. Sau khi chỉnh lại quần áo đầu tóc, cô ra vẻ thuỳ mị nhu mì bưng bàn rượu đến. Rồi cô vừa đặt bàn rượu xuống tấm phản vừa liếc nhìn Sun Joon không chút che đậy. Yoon Hee thoáng ghen tị. Ngay lúc đó Yong Ha duỗi tay, lấy quạt che đi tầm mắt cô gái. Rồi hắn đặt cây quạt lên má cô, đẩy mặt cô quay về phía mình. Cô giật mình run run nhìn Yong Ha.
“Này tiểu thư. Người nàng đang nhìn chằm chằm là người mà cả đám nho sinh bọn ta cũng không dám nhìn đấy nhé.”
“Tiểu nữ... tiểu nhân có nhìn gì đâu.”
“Nhìn cậu ấy không phải là cái tội. Ta chỉ lo rằng sau này trái tim của nàng sẽ bị tổn thương. Phải nhìn thấy những người xinh đẹp như nàng đau khổ, trái tim ta còn đau khổ hơn gấp trăm lần.”
Khuôn mặt cô gái dần dần đỏ ửng lên. Cây quạt của Yong Ha! Yoon Hee luôn thắc mắc tại sao khi nào Yong Ha cũng mang theo chiếc quạt trong tay, chỉ trừ những lúc vào nhà ăn. Giờ thì đã hiểu ra mục đích sử dụng của nó, Yoon Hee gật gù. Rồi để thay đổi không khí, cô trêu Yong Ha:
“Nữ Lâm sư huynh, khả năng tán tỉnh của huynh chỉ đến thế thôi sao? Từ trước đến giờ tôi cứ tưởng huynh ghê gớm lắm.”
“Vừa rồi không phải là tán tỉnh, mà là cản trở cô ta thôi. Chắc cậu phải khá hơn ta nhiều nhỉ?”
“Ít ra thì cũng khá hơn cách huynh vừa làm.”
“Ô hô! Thật đáng để kỳ vọng.”
“Nhưng Giai Lang huynh còn cao thủ hơn tôi nữa kìa.”
Ba người đều nhìn Yoon Hee khó hiểu. Nhân vật chính là Sun Joon lại càng ngơ ngác hơn, nhưng đến khi hiểu ra Yoon Hee đang ám chỉ chuyện về Phù Dung Hoa thì chàng chỉ mỉm cười xấu hổ. Yoon Hee biết sự ghen tuông của phụ nữ là một tội lỗi đáng sợ. Nhưng trái tim cô lại không thể biến thành trái tim của đàn ông, sự ghen tuông ấy cứ dần lộ ra ngoài theo thời gian. Yong Ha đưa mắt nhìn Yoon Hee và Sun Joon rồi cầm lấy bình rượu.
“Nếu không bị kẹt giữa đám kỹ nữ thì vị rượu...”
“Bản tính khó dời, nói làm gì.”
Jae Shin vừa mỉa mai vừa cầm lấy ly rượu. Rồi tất cả cùng nâng chén của mình lên. Yong Ha nói bâng quơ:
“Cô gái vừa rồi thật may mắn khi sinh ra là phụ nữ. Vì cô ấy có thể ngắm Giai Lang thoả thích...”
Thấy Yoon Hee giật mình nhìn mình đầy cảnh giác, Yong Ha lại cười bằng điệu cười đặc trưng, kéo Sun Joon lại ôm vào lòng.
“Giai Lang, để ta nói cho cậu biết một bí mật.”
Vừa nói Yong Ha vừa liếc nhìn Yoon Hee, điều này làm cô thấy lạ. Cô sợ rằng Yong Ha đã đánh hơi được điều gì đó, mặt cô dần tái đi. Sun Joon cố đẩy Yong Ha ra, nhưng Yong Ha lại càng ôm eo chàng chặt hơn và nói:
“Thật ra... ta ái mộ Giai Lang cậu đến phát điên. Chỉ cần cậu đồng ý, ta sẽ biến thành phụ nữ để được ở bên cạnh cậu.”
Sun Joon rùng mình, toàn thân nổi đầy gai ốc, chàng cười gượng rồi đẩy Yong Ha ra. Jae Shin thì vừa lẩm bẩm “Đồ điên!” vừa uống rượu, còn Yoon Hee nhìn cảnh Yong Ha ôm chặt Sun Joon như vậy cảm thấy ghen tị vô cùng. Cô đã quan sát trong suốt thời gian qua, giữa đàn ông với nhau có những đụng chạm cơ thể rất tự nhiên, như ôm hay nắm tay chẳng hạn. Bề ngoài Yoon Hee cũng là đàn ông, cô cũng muốn giả điên ôm Sun Joon thử một lần, để xem có ai đó nói gì không. Rồi cô khẽ đưa cánh tay ra. Nhưng không may, có “ai đó” nhiều chuyện thật.
“Này, Đại Vật! Nhìn thấy ta ôm Giai Lang, ghen tị lắm phải không? Cũng muốn giả điên để ôm cậu ấy một lần phải không?”
“Cái gì? Huynh tưởng tôi giống huynh sao?”
Yoon Hee vừa rủa thầm Yong Ha trong bụng vừa rụt tay về. Jae Shin lấy ly rượu vừa uống xong đập vào trán Yong Ha, kết thúc câu chuyện.
“Giai Lang, cậu cũng uống đi. Sao cứ để ly rượu còn nguyên vậy?”
“Tôi không uống rượu.”
“Hầy, không ai bắt cậu trả tiền đâu, cứ uống đi.”
Yoon Hee nhìn ly rượu của Sun Joon vẫn còn đầy như khi vừa rót. Hẳn chàng đang nghĩ ly rượu nhỏ này chứa đầy khẩu phần ăn trong một ngày của người dân nghèo. Yong Ha cầm ly rượu của mình lên uống một hơi rồi nói:
“Tuân Tử đã nói thế này. ‘Con người ta sống giữa trời và đất thì không bao giờ lo thiếu ăn thiếu mặc, thiên hạ sùng kiệm mới là nghèo.’ Thế nên, chúng ta không thể vì thiếu thốn mà không dùng, đâu ra cái lý đó?”
“Tôi thì cho rằng chỉ có chính sách cần kiệm là không thật sự hiệu quả. Trong sách Quản Tử có câu ‘Ra sức trang hoàng mộ thất, mới càng trau chuốt văn minh, chú trọng đến làm quan khách, mới càng khuếch trương nghề mộc, may thêm áo quần khâm liệm, mới thúc đẩy nghề nữ công.’ Tuy Khổng Tử đã phê phán phần này, nhưng bản thân tôi cho rằng lời Quản Tử là đúng. Vì nếu không có tiêu thụ thì sẽ không có sản xuất, không sản xuất thì bách tính sẽ không còn việc để làm. Việc tạo điều kiện cho nhân dân có thể đường hoàng kiếm tiền cũng rất quan trọng mà. Còn nói đến cái ăn thì tôi lại nghĩ khác. Theo Yul Gok toàn thư, ‘Nhà vua sống nhờ vào đất nước, đất nước lại dựa vào bách tính. Nhà vua xem bách tính là thần Phật, còn thần Phật đối với bách tính chính là cái ăn. Nếu bách tính đánh mất thần Phật, đất nước sẽ không còn chỗ dựa. Đây là chân lý không bao giờ thay đổi.’ Dù có nói rằng giữa trời và đất có rất nhiều thứ đủ đầy, nhưng bách tính vẫn không đủ cơm đủ gạo. Tôi vốn không thích uống rượu, vậy có nhất thiết phải uống đi một phần cơm gạo của bách tính không?”
Một lời từ chối rất khéo, khiến người khác không biết phải đối đáp thế nào. Nhưng Yoon Hee lại lên tiếng về một phần mà cô thấy lạ:
“Các huynh nói mọi thứ đủ đầy ư? Điều này không đúng. Bách tính sống trên đất nước này thiếu thốn rất nhiều thứ. Trong Đại học có câu ‘Có nhiều phương pháp sản xuất, có nhiều người tham gia sản xuất, trong khi người tiêu thụ lại ít hơn. Nếu sản xuất nhanh mà tiêu thụ chậm, thì dĩ nhiên lúc nào của cải cũng phong phú.’ Tôi thấy rất vô lý. Bách tính đến cả của cải để tiêu thụ chậm cũng không hề có. Họ chỉ biết làm việc và sản xuất đến hết đời. Với những người có của thì thế gian này rất đủ đầy, nhưng đối với những người không có gì trong tay thì thế gian này toàn là thiếu thốn.”
Jae Shin làu bàu nói:
“Thật ra, thế gian này không thiếu thốn. Chỉ là của cải đều dồn về một phía nên những phía còn lại phải chịu phần thiệt thôi!”
Yong Ha bối rối không biết phải làm gì liền rót đầy ly rượu của Yoon Hee.
“Thôi được rồi, là ta nói sai. À không, là Tuân Tử sai chứ. Đại Vật, những gì cậu nói là đúng, đúng hết!”
Nhưng Sun Joon lại suy nghĩ rất nghiêm túc về những gì Yoon Hee vừa nói. Đó chính là những điều mà chàng đã trăn trở từ trước đến nay.
“Trong Luận ngữ, Khổng Tử có nói ‘Người có nước, có nhà, không lo ít mà lo không đều, không lo nghèo mà lo không yên.’ Nếu mọi người đều bình đẳng thì không có ai phải chịu cảnh đói nghèo thiếu thốn, mọi người đều sống hạnh phúc sẽ không có chuyện của cải dồn về một phía nữa. Vấn đề là làm sao để phân chia của cải cho hợp lý. Yul Gok tiên sinh từng nói phải đổi thể chế ‘tổn hạ tích thượng’ thành ‘tổn thượng tích hạ’. Tôi nghĩ lời của tiên sinh rất đúng, nhưng vấn đề là...”
Jae Shin đang vờ như không quan tâm, cũng quay sang xen vào câu chuyện. Lão luận và Thiếu luận vốn sinh ra từ cùng một gốc, nên Jae Shin cũng chịu nhiều ảnh hưởng từ tầm nhìn của Yul Gok tiên sinh.
“Ngươi có biết việc cướp của người giàu chia cho người nghèo có tính chống đối lớn thế nào không? Yul Gok tiên sinh đã thất bại rồi đấy thôi?”
“Không phải là cướp của người giàu. Mà là lấy bớt một ít. Ví dụ như lấy bớt một thìa từ bát cơm đầy của người giàu chia cho người nghèo, bát cơm cũng không vơi đi bao nhiêu mà.”
“Này! Đã là con người thì ai cũng thấy tiếc những thứ là của mình hết, dù chỉ là một thìa cơm.”
“Vấn đề là những người có của lại thường là tầng lớp quan lại, những người đúng ra phải biết quan tâm đến bách tính.”
“Những kẻ chỉ biết lo cho lợi ích của mình ấy sao? Quan lại cái nỗi gì, đạo chích thì đúng hơn! Ngươi nghĩ chúng sẽ chịu trích một phần của cải của mình ra sao?”
Yoon Hee là người Nam nhân, không cùng một gốc với Sun Joon và Jae Shin. Nên dĩ nhiên quan điểm của cô không giống họ, lại thêm khác biệt giữa hoàn cảnh sinh trưởng cũng rất lớn. Nhưng Yoon Hee cũng là nho sinh. Cô cũng có ý kiến riêng của mình.
“Dù là cướp, xin hay lấy gì đều không quan trọng. Các huynh nghĩ mình sẽ cho người nghèo những thứ ấy bằng phương pháp nào? Dùng tiền của đất nước để xoá bỏ cái nghèo không hẳn là ý hay. Nếu cứ cho tiền thì bách tính sẽ trở thành ăn xin hết. Ở Jo Seon không phải chỉ có nông dân không thôi. Những phương pháp xoá bỏ nghèo đói từ trước đến giờ đang làm tăng số ăn xin lên đấy.”
Yong Ha vốn rất quan tâm đến chuyện làm ăn, hắn cũng tham gia vào cuộc nói chuyện một cách nghiêm túc:
“Tạo việc làm? Để xem lại đã. Làm việc lệ thuộc vào người khác chẳng phải khó chịu lắm sao? Không ai muốn mình phải làm một công việc thấp hèn cả. Chuyện xoá bỏ phân biệt thân phận cũng là một vấn đề. Người ta kêu gọi xóa bỏ phân biệt thân phận không phải vì họ thật sự muốn điều đó xảy ra, mà chỉ đơn giản là họ đang hy vọng thân phận của mình sẽ được nâng lên. Kể cả những loài động vật nhỏ bé không tên cũng có cấp bậc riêng. Đám trẻ con trong làng khi chơi với nhau cũng tự biết chia ra trên dưới cho dù không ai bảo chúng. Giả như có xoá bỏ được hệ thống thân phận hiện tại đi chăng nữa, thì con người cũng sẽ lại xây dựng nên một chế độ cấp bậc mới với bề trên và kẻ dưới mà thôi. Đó là một phần bản năng của con người. Nếu thế gian biến thành nơi tiền cũng chia thân phận thì sẽ như thế nào nhỉ? Kinh khủng!”
Bốn người cứ thế nói chuyện về những vấn đề và tương lai của Jo Seon thật lâu. Họ không hề biết tiến sĩ Jang tình cờ đi ngang qua đã trốn ở phía sau hàng rào lắng nghe tất cả những gì họ nói.
Không phải chỉ có nhóm Yoon Hee mới bàn đến những chuyện này. Dù là khi chơi cờ trong Hưởng Quan sảnh hay học ở Minh Luận đường, thưởng cảnh ở Bích Tùng đình hay tụ tập đâu đó trong Phán thôn đọc sách Tây, nho sinh Sung Kyun Kwan đều quan tâm đến những vấn đề tương tự. Đôi khi đang bàn luận có người vì nổi nóng mà đánh nhau, có người thì thay đổi suy nghĩ của mình, cứ thế họ học hỏi ở nhau nhiều điều. Nho sinh vẫn chưa phải là quan lại. Một khi đã làm quan rồi họ sẽ không còn thời gian để suy nghĩ đến những chính sách vì dân nữa, nên khi còn là nho sinh, họ đều cố gắng sử dụng thân phận đó để làm quen với nhiều thứ.
Đến khi đã không còn biết đang uống rượu hay uống suy nghĩ của nhau nữa, bốn người mới quay về Sung Kyun Kwan. Cuộc nói chuyện của họ vẫn chưa có hồi kết.
Đi được một quãng, Yong Ha hỏi Sun Joon sau khi đã suy nghĩ rất lâu:
“Giai Lang này, ta biết không nên hỏi cậu câu này...”
“Nếu đã nghĩ là không nên hỏi rồi thì đừng có mở miệng ra làm gì. Tưởng làm quân tử dễ lắm sao?”
Yong Ha mặc kệ lời cằn nhằn của Jae Shin, hỏi tiếp với vẻ mặt tò mò muốn phát điên:
“Chỉ là ta đoán thôi nhé, Giai Lang cậu, có phải là Thời phái[2] không?”
[2] Thời phái: phái ủng hộ chính sách Đãng Bình xoá bỏ cạnh tranh đảng phái của vua Yeong Jo.
Sun Joon không nói gì mà chỉ mỉm cười, còn Jae Shin và Yoon Hee bất ngờ đến nỗi không nói nên lời. Yong Ha cũng giật mình vì những gì mình vừa nói ra, vội vàng chữa lời:
“Không, không thể nào. Cha cậu là người đứng đầu Tịch phái[3] trong Lão luận mà, không lý nào cậu lại là Thời phái được. Ha ha ha! Ta điên mất rồi. y da, cái miệng ăn nói lung tung!”
[3] Tịch phái: phái phản đối chính sách Đãng Bình xoá bỏ cạnh tranh đảng phái của vua Yeong Jo.
Con đường tối dần đi. Sun Joon đang đi ở giữa thì đột nhiên dừng bước, cười nói:
“Làm sao để chia ra Thời phái và Tịch phái trong Lão luận? Trong sách Trang tử có câu ‘Giao tý phi cổ’. Chỉ sau khoảnh khắc hai người đối diện cúi chào nhau thì có thể hai người đã không còn như vài giây trước nữa rồi. Lão luận hôm nay không giống Lão luận hôm qua, từng cá nhân trong Lão luận cũng không giống nhau về suy nghĩ, hơn nữa những suy nghĩ ấy còn thay đổi theo từng giờ từng khắc... Khi hoàng thượng quyết định điều gì đó sai lầm thì dĩ nhiên phải đứng ra khuyên giải. Nhưng hoàng thượng đang làm việc đúng đắn, nếu chỉ vì lợi ích của đảng phái mà ngăn cản Người thì quả là hành động bất trung nhất trong các tội bất trung. Không đồng ý với cách làm ấy của Lão luận thì sẽ thành Thời phái? Nếu nhất định phải chia ra theo cách đó, có lẽ, tôi đúng là Thời phái thật rồi.”
Ngực Yoon Hee như thắt lại, cô dừng bước cùng Sun Joon. Cô đau lòng vì cảm giác hỗn loạn mà chàng đang gánh chịu, nước mắt bắt đầu ứa ra. Vẻ mặt Jae Shin cũng không còn thờ ơ nữa. Gã buồn như thể đang nhìn thấy người có cùng nỗi đau với mình. Khuôn mặt Yong Ha đanh lại lạnh lẽo. Rồi hắn lên tiếng:
“Xem ra không phải miệng ta ăn nói điên khùng, mà Giai Lang cậu phát điên thật rồi. Chết tiệt! Cậu quá thẳng tính. Sống ở giữa đám người toàn giả dối ấy, dù có chân thật cũng phải vờ như không, nếu không cậu sẽ bị thủ tiêu!”
Đây không phải là lời trách móc, mà là nỗi lo lắng của Yong Ha. Hắn thật sự lo lắng cho Sun Joon, bỏ qua những quan niệm về đảng phái. Yong Ha ôm lấy Sun Joon rồi tựa trán mình vào vai Sun Joon. Cầu mong sao khi xuất sĩ làm quan, Sun Joon đừng đi vào con đường quá khó khăn và đen tối. Cầu mong sao hoàng thượng sẽ bảo vệ Sun Joon, người sẽ phải chống lại gia đình và đảng phái của mình. Jae Shin cay đắng nói:
“Cha ngươi là người của Tịch phái... liệu có thắng được ông ấy không? Ngươi có thể vượt qua ông ấy không? Ta đã bỏ cuộc từ lâu rồi... Chuyện đó nằm ngoài khả năng của ngươi. Những nho sinh từng kêu gọi cải cách, đến khi xuất sĩ cũng chẳng thể làm gì với đảng phái được, rõ ràng là không cân sức.”
“Tôi cũng rất sợ. Nhưng tôi không muốn bỏ cuộc. Dù cho tôi đang lẩn trốn trong Sung Kyun Kwan này vì bản thân vẫn luôn sợ rằng mình sẽ quên đi lý tưởng mà bị gia quyền lợi dụng, sợ rằng mình sẽ yếu thế hơn và bị đảng phái làm lung lay. Đến bây giờ vẫn vậy...”
“Vậy ra đó là lý do cậu trì hoãn chuyện xuất sĩ làm quan sao? Không phải vì chờ thời cơ, mà vì muốn tự đi trên đôi chân của mình sao? Chết tiệt! Mặc kệ! Dù sao đi nữa ta cũng không theo đảng phái nào hết. Có lẽ ta sẽ sống như một con dơi cho đến hết đời.”
Yong Ha buông Sun Joon ra thì đến lượt Yoon Hee tiến lại. Rồi cô ôm chàng với tất cả sự chân thành. Khoảnh khắc này không hề có cảm xúc nữ nhi. Chỉ có nỗi lòng cùng băn khoăn về thời đại của một người bạn, một nho sinh.
“Giai Lang huynh, sau này huynh sẽ xuất sĩ làm quan, rồi gặp nhiều chuyện khó khăn trong đời, có thể huynh sẽ quên đi nỗi đau của hôm nay. Nhưng cũng sẽ có ngày huynh chợt nhớ đến nó. Khi huynh nhìn thấy ánh trăng như ánh trăng hôm nay, khi huynh cảm thấy cơn gió thoảng qua như con gió hôm nay, khi huynh gặp cây tùng xanh như cây tùng hôm nay, khi huynh nhớ về Sung Kyun Kwan...”
Cánh tay Sun Joon đưa lên ôm chặt lấy Yoon Hee.
Đứng trong vòng tay ấy, Yoon Hee nghĩ về một ngày không xa, cô sẽ biến mất và họ sẽ quên cô đi.
“Mong huynh sẽ nhớ về tuổi trẻ của mình, về nỗi đau hôm nay, và nhớ về tôi...”
Trong bóng tối, tấm bia Đãng Bình được tạc theo lệnh của tiên vương Yeong Jo ngày trước ở đó dõi theo bốn người nhóm Yoon Hee.