Chương 8: 8: Tâm Phúc

Vong Ân

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Tác giả có chuyện nói: Cúi chào, cảm ơn các vị đọc giả ~ là văn học đổi công, cho nên phía trước suất diễn của Tân Trì sẽ nhiều, vì bảo đảm mọi người sớm một chút thấy Yến ca ca, trước khi đổi công, chăc chắn lâu lâu sẽ kéo hắn chạy chạy một lần! (hùng hồn.

jpg) cũng lần thứ hai nhắc nhở, Tân Trì cùng An An sẽ làm! Bạn đọc không thể tiếp thu chạy mau a, không cần nhắn lại nói không tiếp thu đâu, ta sẽ khóc đấy.
- --------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mấy năm nay đều là Quý An hầu hạ Tân Trì, Quý An nhìn thon gầy nhỏ yếu, nhưng thật ra chưa bệnh vặt bao giờ.

Hôm nay một trận bệnh, Tân Trì mới nhận thức ra, hầu cận bên người dùng thuận tay thế nhưng chỉ có mỗi Quý An.
Tóm lại là không được, Tân Trì liền hỏi quản gia chọn thêm cho y một kẻ thông minh khéo léo, để gã theo bên người, có việc thì tiện dùng.
Tân Trì gần nhất dần dần tiếp nhận hơn phân nửa việc kinh doanh của Tân gia, hôm nay hết tiết, nghĩ phải đi cửa hàng kiểm tra thu chi một phen, bởi vậy khi trở về đã có chút trễ.
Quý An chưa từng trải qua việc chờ đợi thiếu gia, hôm nay là lần đầu tiên, muộn vậy cậu vẫn chưa chịu vào phòng, ngồi trên ghế đá trong sân cảm thấy hết sức dày vò..
Cậu cứ ngồi chờ như thế, bị muỗi đốt thật nhiều cũng không nhận ra, mỗi khi nghe thấy tiền viện truyền đến động tĩnh, liền theo bản năng giật nảy mình đứng dậy ngóng qua.
Lần này, tới vẫn không phải Tân Trì, mà là Hoắc Hương.
Quý An có cảm xúc gì đều viết hết ở trên mặt, cái biểu cảm mất mát ấy trong nháy mắt bị Hoắc Hương vừa vặn bắt được, Hoắc Hương lập tức đùa cợt: “Quý tiểu An, ngươi hay lắm, có phải là rất không vui khi nhìn thấy ta không!".
Y hù Quý An chơi, không nghĩ tới Quý An thật sự nghiêm túc, moi moi ngón tay cùng y xin lỗi: “Không phải, ta…… Ta vừa mới nãy không để ý.”
Hoắc Hương bị cậu chọc cười, vài bước nhảy đến trước mặt cậu, thần thần bí bí mà móc bảo bối giấu trong ngực—— lấy ra là bốn khối bánh ngọt bọc tầng tầng giấy dầu: “Nghe nói ngươi bị bệnh, ta nghĩ đến thăm ngươi, xin thiếu gia nhà ta tới đây.”
Y đem bánh ngọt nhét vào trong tay Quý An: “Cái này không quá ngọt miệng, ngươi nếm thử xem, ăn rất ngon.”
Quý An bất ngờ, cậu đã từng gặp qua loại bánh kia khi nha hoàn bên người tam tiểu thư giúp nàng đi mua, thật sự rất đắt, chỉ một khối thôi đã bằng một tháng tiền lương của cậu.
Hoắc Hương cảm thấy cậu ngốc ngốc, càng thêm muốn ghẹo, lại nói: “Ngươi không ăn? Vậy ta không cho ngươi ——”
Quý An mới vừa vươn tay ra rồi lại một chút rụt trở về, chần chờ bị Hoắc Hương thập phần hết cách mà bắt được, sau đó bánh ngọt lại bị nhét vào lòng bàn tay cậu.
Hoắc Hương ngồi lên cái ghế đá cạnh cậu, nói: "Thiếu gia nhà ta nói đúng, ngươi là con thỏ nhỏ nhát gan, hơi chút dọa cái thôi là sợ điếng rồi, ta đây là đang trêu chọc ngươi, ngươi nghiêm túc vậy, có phải ngốc lắm hay không?"
Quý An quý trọng mà nếm một ngụm bánh ngọt kia, ngọt mà không ngấy, mềm mượt ngon miệng.
Cậu ăn một miếng mới miễn cưỡng ăn thêm miếng nữa, nhỏ giọng: “Cảm ơn ngươi.”
Hoắc Hương vui vẻ nhìn cậu ăn, đoạn bảo: “Bạc là thiếu gia nhà ta đưa, ta chỉ đang chạy việc vặt mà thôi, vì vậy không cần cảm ơn ta.”
Làm hạ nhân kỳ thật đều hiểu quy củ, tuy là Hoắc Hương ồn ào cũng phải biết đúng mực.

Y ngồi cùng với Quý An ở trong sân, nhưng cũng không làm phiền đến những người khác trong viện.
Hai người thì thầm nói chuyện trong chốc lát—— kỳ thật đại đa số thời điểm đều là Hoắc Hương lải nhải —— nhưng cũng khiến tâm trạng thấp thỏm bất an của Quý An vơi đi phân nửa.
Sợ bánh ngọt hỏng, Quý An cho dù luyến tiếc, cũng bị Hoắc Hương giám sát ăn xong.
Canh giờ không còn sớm, Hoắc Hương không thể ở lại quá lâu, nói ngày khác lại tìm cơ hội tới dẫn Quý An đi chơi.

Khi Quý An tiễn y ra ngoài, xa xa thấy Yến Hoài đứng ở đằng kia, đang nói chuyện với thiếu gia nhà cậu.
Quý An lập tức đổi ý không tiễn người nữa, cậu đi chung với Hoắc Hương ra ngoài, nghênh đón thiếu gia của cậu.
Yến Hoài từ xa nhìn thấy Hoắc Hương đi tới, cũng nhìn thấy Quý An đang đi theo phía sau Hoắc Hương.

Nhóc ngu ngốc vừa mới không nhìn đường, thiếu chút nữa té ngã.
Hắn không nhịn được cười một tiếng, Tân Trì cũng theo hướng hắn nhìn qua.
Thấy Tân Trì, những bất an lúc sáng của Quý An biến mất, thiếu gia vẫn là thiếu gia của cậu, thần thái anh tuấn, phẩm mạo phi phàm, chuyện hỗn loạn ngày hôm qua, cũng bất quá do cậu nghe được những cái không nên nghe, bị dọa sợ thôi.
Quý An bước tới, theo thói quen mà tự nhiên muốn tiếp đồ vật trong tay thiếu gia, sau đó mới nhớ ra hôm nay Tân Trì mang theo tùy tùng khác.
Tay cậu đưa ra một nửa lại thu về, nhỏ giọng kêu một tiếng “Thiếu gia”.
Yến Hoài bị làm lơ một hồi lâu vẫn luôn quan sát nhóc ngu ngốc này, khóe miệng cậu dính chút vụ bánh linh tinh, chóp mũi có chút đỏ, chắc lại là bị muỗi đốt.

Trong ánh sáng mờ ảo của đèn lồng, thiếu niên mười bốn tuổi thế nhưng làm hắn cảm thấy có điểm ấu trĩ như hài đồng.
Nếu cậu sinh ở gia đình phú quý, làm một tiểu thiếu gia, cái bộ dáng mời người đau này, sợ không phải chỉ dừng ở mức ngàn sủng vạn ái, mà sẽ trở thành hòn ngọc quý trên tay cả nhà.
Chỉ tiếc……
Yến Hoài không biết tại sao hắn lại nghĩ "Thật đáng tiếc", hắn đem ý nghĩ ấy đánh gãy, nói với Tân Trì: “Con khỉ con này vậy mà cũng nhớ tới thiếu gia nhà hắn, canh giờ không còn sớm, chúng ta đây liền không quấy rầy nữa.”
Quý An lúc này mới phản ứng lại chính mình mất lễ nghĩa, bù một cái hành lễ cho Yến Hoài: “Yến công tử…… xin chào.”
 
Yến Hoài nghe xong, tự nhiên có chút ngứa tay muốn nhéo mặt trêu trêu cậu, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ ngốc này nhát gan như vậy, dọa một chút phỏng chừng buổi tối ngủ không ngon, liền cũng thu tâm tư, không khó xử cậu nữa, cười “Ân” một tiếng, mới cùng Tân Trì cáo từ rời đi.
Yến Hoài vừa đi, Tân Trì bên này liền kéo đai lưng của mình.
Ngày mùa hè bức bối thật sự, đứng đây nói vài câu, áo đã ướt đẫm, Tân Trì giải đai lưng giũ quần áo quạt gió.
Quý An biết Tân Trì sợ nóng, ngày thường khi Tân Trì trở lại sân cũng thích cởi thắt lưng ra cho mát mẻ, không quá giống với vẻ ngoài bình thường ít khi nói cười của y, mà nhiều thêm chút lôi thôi lếch thếch.
Nhưng mà Tân Trì bộ dạng nào, Quý An đều cảm thấy tốt cả.
Cậu theo thường lệ đón lấy chiếc quạt quạt gió cho Tân Trì, Tân Trì không cho cậu tiếp, nói: “Hôm nay ta không đi thư phòng, hai người các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Quý An kinh ngạc một lúc, ngây ngốc hỏi: “Thiếu gia, không…… Không tắm rửa luôn sao?” Bất quá chưa chờ Tân Trì trả lời, tên tùy tùng kia đã túm Quý An một phen, kéo cậu qua sương phòng bên kia, lèm bèm nhắc cậu: “Thiếu gia hiện tại có người trong phòng hầu hạ, chúng ta còn có tác dụng ở chỗ nào, ngươi ngốc à!”

Một buổi tối, cậu bị tới hai người hỏi “Ngươi ngốc à?”, Quý An cảm thấy mình chắc là ngốc thật, bằng không vì cái gì thiếu gia không cần cậu hầu hạ, có thể ngủ một giấc nguyên lành thoải mái, cậu lại một chút vui vẻ cũng không có chứ.
Quý An thêm một đêm ngủ không ngon, nhưng lần này không phải bởi vì cậu suy nghĩ lung tung, mà là do lúc ngồi đợi ở ngoài sân, cậu bị muỗi đốt quá nhiều, thật sự là ngứa không chịu nổi.
Tới tận nửa đêm, Quý An mới nhớ tới cái túi nhỏ Yến Hoài cho cậu, nhảy xuống giường lấy một chút bột thuốc ra pha chung với nước bôi lên, rốt cuộc mới ngủ được.
Mặc dù ngủ không ngon nhưng Quý An ngày hôm sau vẫn dậy sớm như cũ, ấn thói quen, dùng hơi lạnh của nước giếng đặt trên bàn cơm sáng cho Tân Trì, sau đó đi gánh nước đưa vào phòng cho y.
Tân Trì cũng dậy rồi, lúc này đang được đại nha hoàn kia hầu hạ mặc quần áo rửa mặt.
Nhắc tới rèn luyện và sinh ý, y luôn rất cần cù.
Cho nên việc Tân Trì dậy sớm không xem như ngoài ý muốn, cái làm Quý An ngoài ý muốn, là cậu thấy tùy tùng đi theo Tân Trì ngày hôm qua cũng đang đợi ở bên ngoài.
Quý An chớp chớp mắt, khe khẽ nói: “Thiếu gia, ta hết bệnh rồi, có thể đi theo ngài đến trường.”
Tân Trì đang chọn phối sức đeo bên hông, không hiểu ý tứ của Quý An, nói: “Cái rương đựng sách ngày hôm qua mang về còn chưa thu xếp, ngươi đi lấy đi.”
Quý An chần chừ một lúc rồi cậu không nói nữa, chạy chậm đi lấy sách cho Tân Trì.
Khi cả hai đến trường, Quý An vẫn ngồi ở góc hàng cuối cùng đọc sách, nghe thấy Tân Trì dặn dò tiểu tư kia: "Đi truyền lời cho ta, bảo thủ quỹ của gian bảo vật chuẩn bị một ít món.

Lễ vật, trang sức cũng đừng nhiều quá.

Nhưng có giá trị phải chọn, ta sẽ lọc ra sau.

"
Tiểu tư tuân lệnh đi ra ngoài.

Trong này, Quý An đã đặt sẵn bút, mực, nghiên mực, đồ chặn giấy cho Tân Trì, nhưng cậu không quay về chỗ cũ.

Cậu quỳ xuống trước mặt Tân Trì, một lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi: "Chủ nhân, ngài...!không muốn Quý An hầu hạ ngài sao?".

Googl???? ????ga???? t????a????g # TRU????T RUYỆ????.v???? #
Tân Trì cười nói: "Sao, ngươi muốn chuộc thân à?"
Câu trả lời tức khắc khiến Quý An hoảng loạn, run rẩy giống một con thỏ con, lập tức vội vàng lắc đầu: "Không, không phải, thiếu gia đối với Quý An thật tốt, Quý An sẽ hầu hạ thiếu gia cả đời! "
Cậu vừa nói xong liền dừng, sau đó mất tự tin ngập ngừng bổ sung: "Nếu thiếu gia muốn nô tài…."
Đến đây, Tân Trì mới đại khái hiểu được ý của Quý An, y bật cười: "Ta cho phép ngươi vào học với tiên sinh, là vì ta muốn ngươi làm tâm phúc cho ta, hiểu không?"
Y gõ gõ trán Quý An: "Mấy ngày nữa thiếu phu nhân sẽ vào cửa, gia phải tiếp quản gia nghiệp.

ngươi có thấy lão gia thiếu gia nhà ai chưởng gia mà chỉ có một hầu cận thôi chưa? đến lúc ta làm việc, có mỗi một mình ngươi, thì mệt chết ngươi.

"
Quý An mãi một lúc sau mới hiểu ý của Tân Trì, vẫn có thể đi theo thiếu gia là tốt rồi, mím môi cười thầm nghĩ chắc sẽ không ai phát hiện ra.

Thật ra, cái lúm đồng tiền trên khóe má của cậu, đã bán đứng cậu triệt triệt để để.
Thời điểm cậu biểu lộ lòng trung thành luôn không cho người khác cảm thấy đó là lời nịnh nọt bợ đỡ, khiến người ta cảm thấy rất ngoan ngoãn hài lòng, hướng Tân Trì nói: "Thiếu gia, nô tài không sợ mệt."
Tân Trì lại gõ trán cậu một cái: "Vậy quay lại luyện chữ đi."
Y nói: "Gia biết ngươi là người trung thành.

Qua hai năm nữa đúng tuổi, gia sẽ tìm cho ngươi một mối hôn nhân tốt.”.