Đăng vào: 12 tháng trước
Một căn phòng, có một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ say, dường như bỏ cả thế giới ngoài kia. Cô gái nằm trong lòng nam nhân khẽ động đậy, đôi mi khép lồng vào động tĩnh run run, mi mắt nâng lên mở ra con ngươi to tròn xinh đẹp.
Đập vào mắt, một gương mặt nam thần mà Nha Hi mỗi đêm đều thầm thương trộm nhớ, vừa ngắm nhìn vẻ đẹp ấy, tâm trí Huỳnh Nha Hi cũng đang nhớ lại chuyện đêm qua. Cảm giác thân thể trống trải, cảm thấy chỉ có da thịt chạm da thịt và cùng một số kí ức rời rạc ùa về.
Huỳnh Nha Hi lập tức ngồi dậy, có vẻ là vì hốt hoảng quá nên Nha Hi bật dậy rất nhanh, bụng dưới lập tức đau đớn, còn có ướt ướt giống như vừa chảy ra thứ gì đó. Người bên cạnh cũng vì động tác của Nha Hi mà tỉnh dậy, cánh tay to lớn đang đặt trên bụng Nha Hi nâng lên trên ngực Nha Hi trì xuống.
Huỳnh Nha Hi bị kéo nằm xuống giường, cô xấu hổ xoay lưng về phía anh, giấu đi gương mặt đỏ bừng như quả hồng chín mọng. Dư Thế Phàm ôm chặt Huỳnh Nha Hi, khiến cho hai cơ thể trần trụi cứ thế áp sát vào nhau. Huỳnh Nha Hi đặt tay lên bàn tay đang ôm ở bụng khẽ "Em... Em dậy."
"Còn sớm" Dư Thế Phàm vùi gương mặt vào sau gáy Nha Hi, hôn lên bã vai một cái, hơi thở của Dư Thế Phàm cứ phà lên vai gáy khiến Nha Hi rùng người. Huỳnh Nha Hi nâng tay sờ sờ chỗ bị anh hôn, thật ngứa ngái còn có rất nhột "Em còn phải nấu cơm..."
Dư Thế Phàm im lặng, tay nâng đầu Nha Hi gối lên cánh tay, một tay đặt trên bã vai Nha Hi, ánh mắt đăm chiêu vào vết đỏ ửng trên cổ Nha Hi. Đó là dấu vết của đêm qua, màu hồng hồng đỏ đỏ, Dư Thế Phàm giữ chặt bã vai Nha Hi, tay gối đầu cho Nha Hi cũng nâng lên giữ gương mặt nhỏ.
Dư Thế Phàm cúi đầu hôn lên vết màu đỏ, mút lên nó còn ngông cuồng cắn đến khi nó thực sự đỏ ửng, Huỳnh Nha Hi che miệng không muốn rên rỉ, cả người nhỏ bé run run, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh. Dư Thế Phàm buông ra, một mà đỏ tươi xuất hiện mới vừa lòng buông Nha Hi.
Huỳnh Nha Hi lập tức ngồi dậy, trừng mắt nhìn anh, tay sờ lên vị trí vừa bị cắn, cô nắm lấy chiếc chăn muốn kéo xuống giường đi vào phòng tắm, vừa kéo chăn một chút thân thể không mảnh vải của Dư Thế Phàm cũng lộ ra. Huỳnh Nha Hi mếu máo, vừa nhìn thấy một cái gì đó rất to còn rậm rạp, đó chính là thủ phạm hành hạ cô đã đêm qua.
Nha Hi lập tức kéo chăn nhắm mắt nhắm mũi chạy vào nhà tắm, Dư Thế Phàm buồn cười nhặt quần áo lên mặc vào, nhặt cả quần áo của Nha Hi bỏ vào giỏ đồ bẩn. Nha Hi trốn trông nhà tắm rất lâu mới ra, vừa vặn mở cửa nhà tắm đã nhìn thấy Dư Thế Phàm đứng bên cạnh cửa, tựa người vào vách tường, hai tay khoanh chờ đợi Nha Hi.
Huỳnh Nha Hi liền bước ra nép qua một bên nhường đường anh nhà tắm, bước đi qua anh liền bị nắm lại. Huỳnh Nha Hi hiện tại rất bối rối nên bị anh nắm liền hoảng hét một tiếng, gương mặt bất lực vùng vẫy muốn rút tay về, cái miệng nhỏ bù lu bù loa "Em... Em đi nấu cơm."
Dư Thế Phàm đối với chống cự của Nha Hi vẫn không hề hấn gì kéo cả người nhỏ nhắn vào lòng, vùi lên vai Nha Hi ngửi ngửi, còn có vành tai đang phiếm hồng, những sợi tóc rơi nhẹ nhàng.
Da thịt vừa mới tắm xong mềm mại nóng nóng, còn có mùi rất thơm, rất ngọt ngào, Dư Thế Phàm hai tay ôm trước bụng Nha Hi, một bàn tay to lớn bắt lấy gương mặt nhỏ xoay nhẹ, anh hướng lên đặt lên môi Nha Hi một nụ hôn.
Một nụ hôn nhẹ nhàng cho buổi sáng, Dư Thế Phàm bật cười, môi nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo. Mới đi vào nhà tắm, khi cánh cửa nhà tắm khép lại, Huỳnh Nha Hi liền ngồi xuống đất, hai tay ôm mặt.
Làm sao vậy? Chuyện gì vậy? Nha Hi không hiểu, cô che miệng mình, chùi chùi ướt át trên môi, nhìn qua gương bàn trang điểm trước mặt, nhẹ chạm lên vết đỏ trên cổ trắng nõn. Lại lần nữa, ngày mai là thứ hai, ngày Nha Hi phỏng vấn xin việc, làm thể nào che đi vết này.
Lần trước cũng vậy, anh say sỉn đến mê sản ấy, ghì chặt Nha Hi một đêm, đến cả động đậy cũng không được, mọi thứ đều bị anh khống chế, Dư Thế Phàm xoay Nha Hi như một con búp bê. Đến khi anh ngủ say, Nha Hi đã chạy vào nhà tắm cọ rửa nhưng cọ đến thế nào vẫn không xoá được những vết hôn.
Đến khi cả da thịt đỏ bừng vì bị chà xát quá mạnh, vẫn không thể nào xoá vết hôn ở phía bên phải cổ vì nó rất đậm, vì nó mà Nha Hi phải mặc áo len cổ cao mấy ngày liền. Nha Hi mím môi, mở tủ lấy ra một chiếc áo khoác mang vào, xoã mái tóc dài xuống một phần nào che đi được bước ra khỏi phòng chuẩn bị bữa sáng.
Nói là chuẩn bị bữa sáng nhưng hiện tại đã gần mười giờ sáng, Nha Hi rất mệt nên ngủ quá giờ. Đó là tại anh nha, đêm qua đến nửa đêm Nha Hi mới được chợp mắt, à không, nên nói là Nha Hi kiệt sức ngất đi mới đúng.
Đến giờ đi qua đi lại trong nhà bếp, bụng dưới Nha Hi còn đau đau ê ê, Huỳnh Nha Hi bậm môi, chuyện này đi xa quá. Nha Hi không biết nên làm như nào cho đặng, Hân Hân phải làm sao? Đứa bé phải làm sao?
Gần mười một giờ, Nha Hi chuẩn bị đã xong, tiếp tục cùng anh dùng cơm, Nha Hi không có can đảm nhắc lại chuyện ly hôn của hôm qua. Cũng không thể để tình trạng của ba người cứ kéo dài như vậy "Thế Phàm..."
"Chuyện ly hôn anh không tiếp" Dư Thế Phàm tiếp tục ăn, không thèm nhìn cô gái đang ú a ú ớ phía đối diện.
Nha Hi suy nghĩ, không ly hôn thì còn có thể làm gì? Huỳnh Nha Hi lập tức nảy ra ý tưởng "Em sang nhà ba mẹ, anh cùng Hân Hân có thể ở đây."
Dư Thế Phàm buông đũa, ánh mắt lạnh tanh nghiêm lại "Em rất thích giao chồng em cho người khác."
Người khác? Đó là Trần Hân Hân người mà anh yêu ba năm đó, sao có thể gọi là người khác, hơn nữa Hân Hân có thai rồi sao anh có thể rũ bỏ trách nhiệm như thế?
"Nhưng Hân Hân cô ấy mang..." Huỳnh Nha Hi còn chưa nói hết, lập tức bị anh bẻ gãy "Lại Hân Hân."
Gương mặt Dư Thế Phàm tối xầm, con ngươi đen láy như muốn nuốt trửng Nha Hi "Cô ấy nói gì với em?"
"Nói gì..." Nha Hi cụp mi, anh là nhân vật chính mà, anh phải rõ hơn cô chứ "Anh cùng cô ấy yêu nhau lâu như vậy... Hôn nhân của em với anh ngay từ đầu đã không đúng rồi."
Nét mặt Dư Thế Phàm càng lúc càng đen lại, nghiến răng nghiến lợi "Hôn nhân này không đúng sao?"
Đối với cỗ lực nặng nề như vậy, Nha Hi chỉ biết cúi đầu, sợ sẽ nói sai cái gì, hai bàn tay run run đan mười ngón tay vào nhau "Em..."
Dư Thế Phàm đứng dậy, đi qua chỗ của Nha Hi, bế thóc Nha Hi đặt cô ngồi khoảng trống của bàn ăn. Bàn ăn rất lớn, nơi để đồ ăn uống cũng có một phần, đặt Nha Hi ngồi lên mặt bàn, Dư Thế Phàm nghiêm mặt khiến Huỳnh Nha Hi dây thần kinh cũng căng thẳng.
"Ai nói với em?"
Huỳnh Nha Hi nuốt nước bọt, không được sợ hãi "Em nghe... Người khác nói."
"Ai???" Anh nghiến răng.
Anh là đang tức giận sao? Huỳnh Nha Hi đối với tức giận này hoàn toàn không hiểu, vì cái gì anh lại tức giận. Chẳng phải đây là tốt cho anh cùng Hân Hân sao?
"Hân Hân..." Nha Hi cúi đầu, hai hàng mi dài rũ xuống, như Dư Thế Phàm phỏng đoán, chỉ có thể là Hân Hân nói.
Dư Thế Phàm nâng gương mặt Nha Hi ngẩn lên, đôi mắt lấp lánh giọt nước của cô, Dư Thế Phàm thở dài không thể tức giận được "Có thể cho anh thời gian không?"
Huỳnh Nha Hi im lặng, đôi mắt lấp lánh như muốn hỏi anh vì sao. Dư Thế Phàm nhẹ nhàng chạm lên má Nha Hi, cũng rất khổ tâm "Giải quyết xong anh sẽ giải thích."
Nha Hi chỉ gật gật đầu, Dư Thế Phàm cũng mỉm cười nhẹ, Nha Hi chỉ thấy đó là một nụ cười gượng, bởi vì nụ cười này rất quen thuộc với Nha Hi. Có phải, còn có chuyện gì Nha Hi không biết? Hay là Nha Hi hiểu sai ở đâu?
Đứng ở phương diện của Nha Hi, hoàn toàn không thấy sai ở đâu, từ lần đầu tiên Nha Hi đi đến công ty của anh, lần đầu tiên gặp Hân Hân cùng thái độ sau khi cưới nhau của Thế Phàm. Còn có cái gì có thể sai?
Còn tiếp...
_ThanhDii