Đăng vào: 12 tháng trước
Giản Tích có chút ngẩn ngơ.
Bà ngoại híp híp mắt, cẩn thận xem xét, đôi mắt sáng lên: “Nhìn xem nào, là Khê Hồng đây mà.”
Đào Khê Hồng đứng yên trước mặt bà ấy, “Cô Lý, cô còn nhớ em sao? Đã nhiều năm không gặp như vậy.”
“Ừ, cũng qua hơn mấy chục năm rồi.” Bà ngoại nắm lấy tay bà, vỗ vỗ, “Đúng là trái đất tròn, đã qua bao nhiêu năm như vậy, cách xa như vậy mà vẫn có thể gặp lại nhau.”
Đào Khê Hồng nhìn bà ấy, liên tục gật đầu, “Cô giáo Lý, sau khi tốt nghiệp con có đến tìm cô, nhưng trường học nói cô đã nghỉ việc.”
“Sau khi dạy xong lứa các em, cô không đi dạy nữa.” Bà ngoại ha ha cười, “Lúc đó cô đã nhìn ra, em là một cô gái có chí khí, có tương lai. Ngay cả con gái em cũng dậy dỗ tốt như vậy.”
Nói đến chuyện cũ, nhất thời có chút xúc động.
Đề cập đến con gái, Đào Khê Hồng mới nhớ đến Giản Tích đứng bên cạnh, bà quay đầu nhìn Giản Tích hỏi: “Sao con lại tới đây?”
“À, con bé giúp cô nộp tiền, thật ngoan ngoãn.” Bà ngoại đỡ lời.
Giản Tích âm thầm hít một hơi sâu, trong lòng dần dần nảy sinh chút hi vọng cho nên có chút vui mừng.
Cô ngước mắt nhìn Đào Khê Hồng, “Mẹ, bà ngoại chính là cô giáo Lý mà mẹ thường nhắc đến sao?”
Đào Khê Hồng ừ một tiếng, “Đúng rồi.”
Giản Tích mím môi nói, “Thật là khéo, bà ấy là cô giáo Lý của mẹ, cũng là bà ngoại của Hạ Nhiên.”
Đào Khê Hồng: “…” Cảm xúc vui mừng sau khi gặp lại mau chóng đánh tan cảm giác khó chịu tạm thời, bà lên tiếng: “Cô giáo Lý, nếu được giữa trưa cùng nhau đi ăn bữa cơm nhé.”
Bà ngoại gật đầu: “Được chứ, gọi cả Giản Tích đi chung luôn.”
Sau khoảnh khắc hàn huyên ngắn ngủi, hai người liền tách ra đi kiểm tra sức khỏe. Kiểm tra của Đào Khê Hồng kết thúc sớm hơn, bà liền quay lại tìm ân sư, nhanh nhẹn mà giúp bà ấy hoàn thành những kiểm tra còn lại.
Giữa trưa, trước giờ nghỉ trưa một chút, Giản Tích dẫn hai người đến một cái quán ăn Trung Hoa, tìm được một chỗ ngồi yên tĩnh.
“Thịt bò hầm bánh phở, nấu nhạt một chút. Thêm một món canh nữa.” Đào Khê Hồng trả lại thực đơn sau đó nhìn người phục vụ nói.
Bà ngoại có chút ngoài ý muốn, “Khi đó, con nhỏ con, gầy ốm lại không thích ăn cơm, nhưng mỗi lần cô làm món bánh phở này lại có thể ăn được hai chén cơm. Thật ngoan.”
Đào Khê Hồng nghe vậy cười rộ lên, “Cô giáo Lý, nhiều năm rồi dù đã ăn thử món này ở nhiều nơi khác nhau, nhưng kỳ lạ là vẫn chưa nếm được vị như cô đã làm lúc trước.”
“Cái này dễ thôi.” Bà ngoại nói tiếp: “Sau này thường xuyên lui tới nhà cô, dẫn theo cả nhà luôn, để cô nói Hạ Nhiên tới đón mọi người.”
Giản Tích châm trà, hồi hộp chờ đợi phản ứng của mẹ mình.
Đào Khê Hồng rũ mắt, tạm thời không nói gì.
Bà ngoại vui mừng thoải mái, từ từ mà tiếp tục: “Khê Hồng à, con đã làm mẹ rồi, mọi việc con đều vì con gái mình mà suy xét, điểm này con làm rất tốt.” Sau đó còn giơ ngón tay cái lên với bà ấy, “Một người mẹ tốt, một người phụ nữ tốt.”
Đào Khê Hồng vẫn im lặng, đem trà Bích Loan Xuân Giản Tích vừa pha sang mời bà ấy.
Bà ngoại nhận ly trà, nhẹ giọng thở dài: “Chúng ta già rồi, nhưng nội tâm đều hiểu rõ. Cũng như năm đó, trường học cũng vì thân phận của con có vấn đề, liền ra quyết định cho con thôi học.”
Đào Khê Hồng khuôn mặt có chút thay đổi, “Cô giáo Lý, có nhiều người phản đối như vậy, chỉ có cô vì con mà đứng trước hiệu trưởng mà bảo đảm cho con, con mới có thể tiếp tục đi học.”
Tổ tông của Đào Khê Hồng được coi như là một nửa gia tộc chính trị, vào thời điểm rung chuyển chính trị cũng chịu không ít liên lụy. Trường học để phòng ngừa nguy cơ bị ảnh hưởng, liền nghĩ đến việc cho con cái nhà họ Đào thôi học. Cho dù thành tích của Đào Khê Hồng có xuất sắc cỡ nào cũng khó có thể tránh khỏi chuyện này.
Lúc đó, bà ngoại Hạ Nhiên nguyện ý đứng ra là người bảo đảm cho Đào Khê Hồng, nhờ đó mà bà có thể miễn cưỡng được đi học ở trường.
Đào Khê Hồng không làm bà ngoại thất vọng, một đường học hành tấn tới, còn được cử ra nước ngoài để để học hỏi thêm. Sau khi quay về, dựng nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, mới có thể có được cơ nghiệp ngày càng lớn mạnh như ngày hôm nay.
Bà ngoại thổi nguội nước trà, nhấp hai ngụm, “Ừ, đúng là trà ngon. Đúng rồi Giản Tích, con ra ngoài nói với nhà bếp cho ít sa tế một chút, khi nãy mẹ con quên nhắc họ.”
Tìm cái cớ cho Giản Tích đi ra ngoài xong, trong phòng nhỏ chỉ còn lại hai người, bà ngoại đột nhiên cầm tay Đào Khê Hồng.
Làn da của bà ngoại thô ráp, có phần nhăn nheo, gần như dùng hết toàn lực nắm lấy tay Đào Khê Hồng, bà lên tiếng, “Đã từng, cô đã từng đánh cược con chính là hạt giống tốt, cho nên cô nguyện ý đặt cược trên bản thân con. Cảm ơn con đã giúp bà già này thắng một cách có thể diện đi.”
Hốc mắt Đào Khê Hồng đã ươn ướt: “Cô giáo Lý.”
“Vào lúc này, cầu xin con tin tưởng người bà già này một lần.” Giọng bà ngoại có chút run rẩy, “Để cho hai đứa nhỏ ở bên nhau đi, cháu ngoại cô, đã trải qua cực khổ, biết thương cảm cho người khác, thằng bé có bản lĩnh có năng lực, có điều thiếu chút may mắn thôi.”
Đào Khê Hồng nhẫn nại nghe, gật đầu, lại gật đầu.
“Con không cần phải sợ rằng Tiểu Tích đi theo Hạ Nhiên chịu khổ, cô sẽ nhìn thằng bé thay luôn phần của con. Gả đến gia đình cô, cô cùng Hạ Nhiên sẽ yêu thương con bé, mang lại hạnh phúc con bé ngoài tình thương của cha mẹ, như vậy thật tốt.” Bà ngoại thành khẩn cùng bình tĩnh, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Đào Khê Hồng, “Đồng ý với cô có được không?”
Những lời cần nói đã nói xong, bà ngoại biết đúng mực mà không hề nói thêm nữa, nhìn ngoài cửa lên tiếng: “Tiểu Tích, nói phục vụ đem đồ ăn lên đi con.”
Giản Tích chờ sẵn ngoài cửa, nhanh chóng tiến vào, bốn món mặn một món canh, có cả món chay lẫn mặn, món ăn chính là thịt bò hầm bánh phở, than củi đã hừng lên, nước hầm trong nồi sôi ùng ục, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Sau khi bữa cơm trưa vui vẻ qua đi, Đào Khê Hồng mời cô giáo về nhà mình, nhưng bà ngoại liền từ chối, “Tới, nhất định cô sẽ tới, nhưng không phải là bây giờ.”
Đào Khê Hồng hiểu rõ ý của bà, nhưng thật sự không yên tâm khi để một bà cụ đi lại bằng phương tiện công cộng.
“Cô giáo Lý, hay cô để con đưa cô về, lần sau, lần sau con sẽ nghe theo ý cô được không?”
Giản Tích không hiểu rõ vì sao trong nháy mắt bà ngoại lại vui vẻ ra mặt, “Được rồi, con đưa cô về đi.”
Chờ hai vị trưởng bối rời đi, Giản Tích mới về lại phòng khám bệnh tiếp tục công việc.
Một tiếng sau, Đào Khê Hồng đưa bà ngoại về Nha Đề Lộ, bà ngồi trên xe gọi điện thoại cho Giản Tích, “Tiểu Tích.”
“Mẹ?”
Đào Khê Hồng nhìn chằm chằm bản thân mình trong kính chiếu hậu, bao nhiêu sắc sảo trên khuôn mặt dường như đã mềm mại đi, bà thở dài một cái cực nhẹ, “Ngày mai, con gọi Hạ Nhiên đến nhà mình ăn cơm đi.”
Giản Tích vẫn đang khám bệnh, sau khi nghe xong tâm trí cô trống rỗng trong ba giây, được người nhà bệnh nhân nhắc nhở cô mới hoàn hồn.
Hôm nay ánh mặt trời sáng trong, cây treo bên cửa sổ khẽ đong đưa theo gió, Giản Tích rũ mắt, khóe miệng không nhịn được mà mỉm cười.
Mặt trời mùa đông rực rỡ chính là báo hiệu cho mùa xuân sắp tới.
Thời tiết chuyển sang ấm áp, vui mừng hiện rõ nơi đuôi lông mày.
-----
Buổi tối ở đường Nha Đề, ngẫu nhiên có tiếng chó sủa.
Cơm nước xong, Hạ Nhiên đem xương gà trên bàn bỏ vào trong chén, mở cửa đi ra đầu ngõ, nơi này ngày thường là chỗ tụ tập của đám chó hoang, vừa nghe thấy mùi thịt, bọn chúng liền phe phẩy đuôi mà chạy đến.
Hạ Nhiên nhìn, tỏ ra rất vui vẻ, “Hôm nay tâm tình của ông đây rất tốt, đem cho các ngươi một bữa thịnh soạn, về sau chính thức rước vợ anh về rồi, mỗi lần có gà vịt thì các ngươi sẽ có phần xương xẩu.”
Anh nhìn một con cho to màu đen trong đám, “Tao đã sớm nhìn ra, mày là đại ca của đám nhóc này, nhớ kỹ cho tao, lần sau nếu trên đường nhìn thấy Giản Tích bị khi dễ, liền dùng sức cắn đám người xấu đó cho tao.”
Con chó đen đó còn rất phối hợp mà “Gâu gâu” như đáp ứng, sau đó nhai xương rồm rộp.
Hạ Nhiên mỉm cười đứng lên, quay vào trong nhà.
Bà ngoại cầm chén vừa rửa xong, rẩy rẩy nước trên tay, đi ra nói: “Ngày mai con qua nhà Tiểu Tích, những đồ cần thiết đã chuẩn bị chưa?”
Hạ Nhiên giúp bà nấu nước, nói: “Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi bà, ba cái bao lì xì, ba, mẹ cùng em trai cô ấy mỗi người một cái. Còn có một phần tiền biếu nữa.”
“Tiền biếu con chuẩn bị nhiều hay ít?”
“Sáu vạn.”
Bà ngoại nghĩ nghĩ, bước vào phòng ngủ, cầm lấy cái túi nhỏ tới, “Vẫn chưa đủ, đây là tiền chiều nay bà mới lấy, con bỏ thêm vào. Chuyện quan trọng của đời người, quan trọng vẫn là chân thành nhưng chúng ta vẫn nên chú ý đến lễ nghĩa một chút để bày tỏ lòng thành.”
Thành tám vạn, con số may mắn.
Bà ngoại dùng giấy đỏ truyền thống mà bao lại kỹ càng, lại dùng hồ gạo mà dán kỹ mép.
Hạ Nhiên vừa định lên tiếng, đã bị bà ngoại ngắt lời, “Không cần nói nhiều, sáu vạn là của con, hai vạn là của bà lão này. Cái này coi như con mượn của bà, sang năm nhớ trả lại cả vốn lẫn lời cho bà.”
Hạ Nhiên vẫn duy trì im lặng, một lúc nữa Hạ Nhiên mới gật gật đầu, như đồng ý với một cái hứa hẹn quan trọng.
Ngày hôm sau.
Gia đình nhà họ Giản hiếm lắm mới có dịp tụ họp đầy đủ, ngay cả Giản Nghiêm Thanh cũng cố ý về nhà sớm.
Đào Khê Hồng cả ngày đều ở trong nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Tội danh trộm hộ khẩu của Đào Tinh Lai thật đáng giận, Đào Khê Hồng đến hôm nay vẫn không thèm đả động gì đến cậu.
“Tiểu Đào em thật không phục tí nào.” Đào Tinh Lai thương tâm, “Rõ ràng chị là người đầu sỏ gây ra tội lỗi, làm cho Ảnh đế em đây bị liên lụy.”
Giản Tích hứ một cái, “Chỉ số thông minh của em không ổn định, chị đây lười không muốn nói chuyện với em.”
“Do chị không đẹp bằng em nên mới tìm cách chèn ép em chứ gì?” Đào Tinh Lai cắn hạt dưa bất mãn nói, “Về sau có việc gì cũng đừng cầu xin em, phụ nữ có chồng.”
Giản Tích vừa nghe danh hiệu mới này, “Em gần đây rất kiêu ngạo nha.”
Đào Tinh Lai nhìn cô làm mặt quỷ, thè lưỡi dài ra.
Giản Tích trêu, “Giống thật nhỉ. Em có xem xét nhận vai không phải người chưa?”
“Damn! Chị mắng em là động vật à.” Đào Tinh Lai kích động làm cho đống vỏ hạt dưa đổ đầy trên mặt đất.
Giản Tích nhanh chóng đứng dậy, chạy tới phòng bếp méc mẹ, “Mẹ! Đào Tinh Lai xả rác!”
Đào Khê Hồng đem thịt bò nạm đã hầm mềm mang tới, không rảnh phản ứng, “Chổi lông gà đã đánh gãy rồi, mẹ còn chưa mua cái mới.”
Giản Tích cười để sát đầu vào, “Woa, thơm quá.”
“Không phải con nói Hạ Nhiên thích ăn thịt bò sao, không biết có hợp khẩu vị cậu ấy không.” Đào Khê Hồng gắp một miếng cho cô nếm thử.
Giản Tích há miệng cắn miếng thịt, khen không dứt miệng, “Ngon lắm mẹ.”
Đào Khê Hồng được khen, hài lòng cực kỳ.
Môi Giản Tích khẽ nhúc nhích, đột nhiên giơ tay ôm bà từ phía sau, “Mẹ, con cảm ơn mẹ.”
“Con bé ngốc.” Đào Khê Hồng vỗ vỗ mu bàn tay cô, “Con là con gái mẹ, mẹ vĩnh viễn nghĩ đến con trước. Cũng coi như duyên phận đi, cậu ấy thế mà là cháu ngoại của ân sư của mẹ.”
Đào Khê Hồng cũng cảm thấy mọi chuyện không thể nào nói trước được, cười lắc lắc đầu, “Lúc trước, nếu không có bà ngoại cậu ấy mẹ không thể tiếp tục đi học. Đôi khi con không thể không tin vào vận mệnh, luôn có liên quan với nhau. Thôi, mẹ tin ánh mắt của cô giáo Lý, cháu do bà ấy bồi dưỡng, có lẽ thực sự có chỗ hơn người.”
Giản Tích cảm động, trong lòng mềm như bông, “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ hạnh phúc.”
Đào Khê Hồng nghiêm túc nói: “Hứa hẹn này, con nên để đàn ông nói. Được rồi, đi chuẩn bị bàn ăn đi, sau đó bày rau trộn.”
Hạ Nhiên bốn giờ rưỡi đã có mặt, vừa vào cửa liền gặp Giản Nghiêm Thanh, một già một trẻ vừa cười nói vừa đi vào cửa.
Giản Tích nhìn thấy liền mỉm cười, “Ba.”
Một bên Đào Khê Hồng nhìn cảnh tượng hạnh phúc này, trong lòng có chút xúc động, bà phát hiện, cũng không sợ nhiều hơn một người, Hạ Nhiên cũng giống như người một nhà.
“Bác gái, Tiểu Đào.” Hạ Nhiên gật đầu chào hỏi.
Đào Khê Hồng gật gật đầu, ôn tồn mỉm cười, “Từ xa chạy tới đây cũng khá vất vả, ăn cơm đi.”
Bữa cơm gia đình này bình thường đơn giản, không có khách sáo xã giao, cũng không cố tình lấy lý do thoái thác, thật giống như chào đón người nhà đi xa mới quay về.
Sau khi ăn xong, mọi người ra ngồi ngoài phòng khách, Hạ Nhiên thành ý mười phần mà lấy tiền biếu đã chuẩn bị ra.
Anh nói: “Có thể gặp được Giản Tích, bao nhiêu may mắn trong ba mươi năm của con đều giao hết cho cô ấy.”
Giản Tích ghé mắt, ánh mắt mềm mại.
Đào Tinh lai che trái tim lại, thực lòng mà nhìn anh, vụng trộm mà giơ ngón tay cái lên.
Hạ Nhiên hít sâu một hơi, nói: “Trước kia con từng giàu có, và cũng từng còn hai bàn tay trắng, quá kiêu ngạo cũng quá ngông cuồng, nhưng hiện tại con không như vậy nữa. Con mong mọi người tin tưởng con, cho con chút thời gian, con sẽ mang lại cô ấy một tương lai tốt đẹp.”
Giản Tích nhìn anh, hốc mắt có chút ướt át, vì thế lặng lẽ cầm tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Nhận ra được im lặng sự ngầm đồng ý, đợi cảm xúc khôi phục một chút, Hạ Nhiên đứng dậy, cung kính mà nhìn Giản Nghiêm Thanh nói: “Bác trai, mong bác đồng ý cho con gánh lấy trách nhiệm này.”
Sự trầm mặc ngắn ngủi như cho mọi người chút thời gian tiêu hóa tình cảm nồng đậm trong không khí.
Giản Nghiêm Thanh cũng đứng lên từ sô pha, thực trịnh trọng mà tiếp nhận tâm ý của anh.
Ông gật gật đầu, “Về sau cố gắng một chút, đối tốt với Giản Tích.”
Hai người đàn ông tựa như vừa hoàn thành một nghi thức giao tiếp chính thức giữa cha, con gái, chồng. Hai người đàn ông như những người kế thừa song song cả thời gian và không gian, dùng yêu thương cùng bảo hộ, chậm rãi chờ một đoá hoa nở.
Đào Tinh Lai cảm thấy suất diễn trước mắt quá là cảm động, cậu quay đầu để giảm bớt chút cảm xúc, kết quả liền thấy mẹ cậu, người ngồi bên cạnh mình, nước mắt giàn giụa từ lúc nào.
-----
“Con xem, lúc này Tiểu Tích ba tuổi, có phải đặc biệt trắng trẻo hay không?”
“Còn cái hình này, là lúc con bé bắt đầu vào trung học, có phải hay không đặc biệt cao?”
“Xem, con bé tốt nghiệp Thạc sĩ bên Anh, những người bạn nước ngoài này đến giờ vẫn còn giữ liên lạc, là những người bạn cực tốt.”
Trong thư phòng trên phòng, Đào Khê Hồng đem cuốn album gia đình, lật từng trang từng trang cho Hạ Nhiên xem.
Giản Tích khi còn nhỏ rất xinh, so với bộ dáng hiện tại không khác nhau là mấy.
Đào Khê Hồng tươi cười đầy mặt, Hạ Nhiên cũng rất có hứng thú. Đào Tinh Lai ngồi một bên, bẹp bẹp ăn dâu tây, “Anh Hạ Hạ, anh biết đồ gia truyền nhà chúng ta là gì không?”
“Hả?” Hạ Nhiên ngẩng đầu.
Đào Tinh Lai chỉ vào chính mình, đặc biệt ngượng ngùng mà nói: “Ha ha ha, chính là em nè.”
Giản Tích sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, vừa đi vào liền nghe thấy câu này, đi qua gõ đầu cậu, “Vừa lúc đang muốn đi đổ rác, em tự giác chờ ngoài cửa đi, chị đem em đi bỏ luôn một lượt.”
Đào Tinh Lai đặc biệt tổn thương, ôm đùi Hạ Nhiên, “Anh rể, giận chị ấy đi.”
Hạ Nhiên nhìn cậu hiền lành cười, sau đó gỡ tay cậu ra, “Về sau đều nghe theo chị gái em.”
“Mẹ nó.” Đào Tinh Lai đỡ trán, địa vị trong nhà của cậu có khả năng lại rớt hạng nữa rồi.
Ở lại nhà cũ một đêm, ngày hôm sau, sau khi làm việc xong, trước khi tan làm mười phút, Giản Tích đi tìm trưởng khoa xin nghỉ nửa ngày. Trên đường về, còn cố ý đi vòng đường xa ghé qua trung tâm thương mại, mua một bộ quần áo sau đó mới về nhà.
Lúc Hạ Nhiên về tới, cô đang đừng trước gương thử quần áo, trong lòng vui vẻ hỏi, “Đẹp không?”
Eo mềm mại của cô đã bị Hạ Nhiên ôm lấy từ đằng sau, anh trầm giọng nói: “Tủ quần áo của em nhiều như vậy, nhưng chỉ có mỗi đồ lót ren là đẹp nhất thôi.”
Giản Tích đưa tay gỡ tay anh trên eo cô, “Anh đừng có nói bậy.”
“Bậy là bậy thế nào?” Hạ Nhiên dùng lưỡi liếm liếm vành tai cô, “Nói đi, khi nào mặc cho anh xem?”
Giản Tích cắn cắn môi, nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái, “Ngày mai.”
Là ngày hai người đi đăng ký kết hôn.
Giản Tích đặt đồng hồ báo thức, kết quả tỉnh dậy phát hiện căn bản việc đặt báo thức là dư thừa. Mới có năm giờ hơn nhưng người không hề buồn ngủ chút nào.
Hạ Nhiên khi ngủ có tật xấu là đặc biệt thích vuốt ngực cô, cô vừa cử động, anh liền sờ sờ soạng soạng như không cho người rời khỏi vòng ôm.
Hôm nay thật sự dậy quá sớm, Hạ Nhiên buồn ngủ còn chưa tỉnh, ngực cũng không thèm sờ, xoay người một cái mà tiếp tục ngủ.
“Dậy đi anh, không thì phải xếp hàng lâu lắm đó.” Giản Tích kêu vài tiếng nhưng vẫn không có chút động tĩnh, dứt khoát chui vào chăn, đem anh ăn sống.
Ra đến cửa, chân Giản Tích còn bủn rủn, đổi thành Hạ Nhiên lái xe.
Cục Dân chính 8 giờ bắt đầu làm việc, bọn họ lấy được số một.
Chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu, đổi lấy hai cuốn sổ đỏ nho nhỏ.
Theo lời tuyên thệ bình thường, lên đài chụp ảnh chung, hai người hôm nay đều mặc áo trắng, trông bọn họ mười phần thoải mái thanh tân sạch sẽ, và cực kỳ ăn ảnh.
Cuối cùng là đóng dấu, “Cộp” một cái----
Vợ chồng sát cánh bên nhau, sống chết không rời.
Giản Tích cầm giấy hôn thú nhìn lại nhìn, giống như đang nhìn thấy đóa hoa bách hợp, cô cười không ngớt, chụp một tấm ảnh, đăng lên mạng xã hội vốn hơn nửa năm nay không có cập nhật gì.
Hai chữ, “Kết hôn.”
Trong tích tắc, số like tăng nhanh chóng, tin nhắn Wechat cũng đến không ngừng. Hạ Nhiên cắn điếu thuốc nhưng không châm lửa, cười nói: “Khoe ân ái sao?”
Giản Tích nhìn anh, nhẹ giọng: “Khoe ông xã.”
Trên mặt cô đều là nụ cười dịu dàng lắng đọng, Hạ Nhiên nhìn ngắm có chút mê muội.
Hạ Nhiên đỏ mắt, “Bà xã.”
“Dạ?” Cô ngẩng đầu, tươi cười sáng ngời.
Hạ Nhiên ôm lấy cô, giọng nói nhẹ nhàng trên đỉnh đầu, “…Chúng ta hôn môi đi.”
Ở thế giới này anh đơn thương độc mã, tiến thẳng về phía trước không lùi bước, chỉ toàn cảm nhận được sự đơn độc.
Mà trong giờ phút này, trời quang mây tạnh, đây cũng chính là cảm giác nắm bắt được hạnh phúc.
Gắn bó với nhau như môi với răng, chính là trăm năm hòa hợp.
-----
Hai người dắt tay nhau về nhà, hưng phần lúc đầu đã bị thay thế bằng cảm giác tồn tại mãnh liệt.
Giản Tích ý thức được, đây chính là cảm giác của cuộc sống thực tế.
Ăn xong cơm chiều, Hạ Nhiên đi tắm trước, sau đó tới Giản Tích.
Anh lau khô tóc, thuận tay cầm lấy di động xem qua mạng xã hội.
Chia sẻ đầu tiên nhìn thấy là bài viết cách đây năm phút trước của Giản Tích, trong lòng Hạ Nhiên đọc thầm hai câu nói kia:
[Bạch trà thanh tao chẳng có gì, đang đợi gió đến cũng đợi anh.]
Anh lặng lẽ cười, bác sĩ Giản hôm này liên tục đăng hai bài viết trên mạng xã hội, xem ra đối với anh chồng mới cưới này tương đối vừa lòng nha.
Anh nghĩ nghĩ, sau đó cũng phối hợp mà đăng một chia sẻ.
Giản Tích tắm rửa xong bước ra, vừa sấy tóc vừa liếc nhìn điện thoại, cô sửng sốt sau đó liền cười thành tiếng, “Hay ghê nha, còn rất hợp vần với nhau nữa.”
Hạ Nhiên viết chính là: [Trà thô đạm mạc thì không thiếu, tìm bạc tìm tiền cũng tìm em.]
Được rồi, hai người bị hạnh phúc là ấm đầu rồi.
Giản Tích nhìn hai ba lần, cuối cùng chụp hai câu thơ trên giữ lại.
Cô nhẹ nhàng cắn môi, nhìn về tủ quần áo, trong lòng có quyết định.
Năm phút sau, Hạ Nhiên đem quần áo đã giặt sạch phơi khô từ ban công vào, gọi to: “Vợ ơi, em ăn táo không?”
Cửa phòng ngủ khép hờ, từ khe hở lọt ra ánh sáng mơ hồ của đèn ngủ.
Anh đẩy mở cửa, hai chữ vợ ơi còn chưa kịp lên tiếng, thiếu chút nữa té trên mặt đất.
Trước gương, Giản Tích mặc áo sơ mi trắng lần trước anh đã mặc, chiều dài có thể tương đương một cái váy ngắn, để lộ ra hai cái đùi non mịn thẳng tắp.
Hạ Nhiên miệng đắng lưỡi khô, liếc mắt một cái liền nhìn ra, “Không mặc nội y à?”
Trong mắt Giản Tích tràn đầy âu yếm, bước đến gần, nhỏ bé dựa vào anh như như muốn câu đi hồn phách của ai đó, hai tay ôm cổ, nhón chân lên thì thầm vào tai anh, “Anh sờ thử xem.”
Hai tay Hạ Nhiên run rẩy, cẩn thận đưa tay xuống dưới, “Trời ạ, là quần chữ T…”