Chương 6: ~

Vì Em - Lượng Nhược Tinh Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

(23)

"Câm điếc chiều hôm qua đánh nhau với Trừng ca!"

"Nó còn đánh vỡ đầu Trừng ca!"

Mấy đứa bé vây lại một chỗ thấp giọng bát quái: "Không nghĩ tới kẻ câm điếc kia mạnh như vậy, cũng không biết lên cơn thần kinh gì."

Tiền Oánh Oánh đang phơi quần áo, liền nghe được mấy đứa trẻ bên ngoài hàng rào chỉ chỉ chỏ chỏ nhà Triệu Tiểu Sơn mà bàn tán.

Triệu Tiểu Sơn cả ngày hôm nay không đi ra ngoài, không biết là đại thẩm cấm cậu đi, hay bản thân cậu không muốn ra ngoài.

Nhưng hôm qua Triệu Tiểu Sơn đánh nhau.

Tiền Oánh Oánh rất kinh ngạc, trong lòng cô, Triệu Tiểu Sơn là cậu nhóc phi thường thiện lương lại ôn hòa.

Hôm qua Triệu Trừng muốn Wechat của cô, còn cùng cô hàn huyên một lúc lâu. Triệu Tiểu Sơn một mực yên lặng đứng phía sau bọn họ, không một chút động tĩnh.

Về sau Triệu Trừng kể đến chuyện của Triệu Chiêu Đệ cùng Triệu Tiểu Sơn.

Triệu Trừng có tài ăn nói, lại hài hước, đem chuyện Triệu Tiểu Sơn che chở Triệu Chiêu Đệ biểu hiện mười phần đặc sắc, làm người say mê, cũng rất biết nói đùa.

Tiền Oánh Oánh nghe nghe, nhưng cũng chỉ vậy, nở một nụ cười tượng trưng.

Sau đó, chẳng biết tại sao, Triệu Tiểu Sơn giống như trong người bị đốt ngòi nổ, xông lên trước, vung nắm đấm đánh Triệu Trừng.

Hai người đánh nhau một chỗ, ngươi một quyền ta một quyền, ngươi một cước ta một cước.

Tiền Oánh Oánh khuyên như thế nào cũng không khuyên nổi hai đứa.

Cuối cùng kết thúc bằng việc Triệu Trừng đầu rơi máu chảy.

Về đến nhà, Triệu Tiểu Sơn tránh không được bị đại thẩm lôi ra quất.

Gậy trúc vừa dài lại vừa cứng đập vào chân Triệu Tiểu Sơn, da thịt trần trụi ở bên ngoài vừa đỏ vừa sưng, còn rách da chảy máu.

Nhưng Triệu Tiểu Sơn không kêu một tiếng, cắn răng chịu đựng.

Cuối cùng cha mẹ Triệu Trừng tìm đến nói chuyện cũng không nỡ nhìn, khuyên đại thẩm mấy câu, đại thẩm mới buông gậy xuống.

Lúc Triệu Tiểu Sơn chạy về phòng, cậu quay đầu nhìn cô một cái, vành mắt đỏ đỏ, nước mắt dưới ánh đèn chiếu rọi long lanh như hạt châu.

Chẳng biết tại sao, Tiền Oánh Oánh trong lòng thòng xuống một cái.

(24)

Giữa trưa, Tiền Oánh Oánh nhận được điện thoại của Trương Hạo.

Trương Hạo giọng nói tựa hồ có chút mỏi mệt: "Oánh oánh, chúng ta đừng ầm ĩ nữa, anh đến đón em về được không?"

Tiền Oánh Oánh: "Đừng gọi điện cho tôi nữa, tôi không muốn tiếp tục lãng phí thời gian cho chuyện này."

Trương Hạo: "Oánh Oánh, anh sẽ tận lực từ bỏ tính tình đại thiếu gia, em tha thứ cho anh được không? Chúng ta thật sự rất thích hợp."

Tiền Oánh Oánh đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng còi xe bíp bíp một hồi dài ngoài cửa.

Cô nhìn ra bên ngòai, thấy Trương Hạo từ cửa sổ xe thò đầu ra, hướng cô phất phất tay.

Tiền Oánh Oánh giật mình.

Bên tai còn nghe được tiếng Trương Hạo phàn nàn từ trong điện thoại: "Tha thứ cho anh được không, Oánh Oánh. Chỗ nông thôn xa xôi này, anh lái xe một ngày mới đến nơi, mệt chết. Nếu như không phải là vì em, anh còn lâu mới thèm đến. Tha thứ cho anh đi có được hay không?"

_____

Triệu Tiểu Sơn đứng trong góc tường, nghiêng người, lẳng lặng nhìn Tiền Oánh Oánh cùng Trương Hạo.

Người đàn ông kia là chồng của cô.

Cao lớn, trắng trẻo, anh tuấn.

Cậu kém người kia rất nhiều.

Triệu Tiểu Sơn chậm rãi ngồi xổm người xuống, hai tay cậu sờ lên trái tim mình, từng ngụm từng ngụm thở, cậu không tin được có một ngày trái tim mình lại có thể đau đớn đến như vậy

Cậu nên tỉnh ngộ từ sớm, cô ưu tú như ánh mắt trời ấm áp, bên người vĩnh viễn không thiếu người ái mộ.

Mà người kia, may mắn dường nào. Anh ta có được cô.

Mà cậu chỉ có thể trốn ở nơi âm u hẻo lánh, khát khao nhìn ngắm.

Tiền Oánh Oánh ánh mắt ngẫu nhiên quét về phía Triệu Tiểu Sơn, Triệu Tiểu Sơn liền trốn đi, đợi đến khi Tiền Oánh Oánh mang theo nam nhân kia vào nhà, cậu mới có dũng khí đứng lên.

Tiểu Bân từ bên ngoài chạy về, hắn nhìn thấy Triệu Tiểu Sơn, liền đắc ý khoe khoang: "Kia là anh rể tao, có phải là rất cao lớn, rất trắng không?"

Triệu Tiểu Sơn không có phản ứng, Tiểu Bân ghét bỏ chẹp một tiếng: "Triệu Tiểu Sơn, mày nhìn anh rể đẹp trai trắng trẻo như hoàng tử trong truyện vậy, mày thì đen như cục than, quá chướng mắt."

Dứt lời, liền chạy về nhà.