Chương 44-45

Vị Bơ Yêu Thầm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đúng lúc Tưởng Chính Húc cũng lấy xong nước chấm trở lại, thấy Hứa Phóng đứng đó không ngồi, cậu ta cũng không quản, nhanh chóng ngồi xuống, dùng muôi múc một đĩa thịt bò béo ngậy cho vào nồi lẩu. Sau khi chần trong nước lẩu sôi mười mấy giây, thì nhấc muôi lên, rồi treo muôi vào móc nhỏ trên thành nồi.


 


Làm xong một loạt động tác mây trôi nước chảy này, Tưởng Chính Húc mới phát hiện Hứa Phóng vẫn đang đứng, liền nhướng mày nói: "Mày đứng ăn à?"


 


Hứa Phóng không để ý đến cậu ta, kéo Lâm Hề Trì lên, rồi lại kéo cô đi về hướng khu gia vị bên kia.


 

 


Lâm Hề Trì tránh khỏi tay anh, ngồi trở lại chỗ ngồi, cởi áo khoác ra, sau đó mới đi tới tóm lấy Hứa Phóng, đi đến khu gia vị làm một chén nước chấm.


 


Hứa Phóng ôm cánh tay đứng bên cạnh cô, nhìn cô điên cuồng cho đầy ớt vào trong chén giống như không cần tiền vậy, sau đó lại múc thêm vài muỗng dầu ớt bên cạnh vào.


 


Mí mắt anh giật giật.


 


Quả nhiên, ngay sau đó, Lâm Hề Trì chuyển hướng, đưa bát nước chấm này cho anh, vẻ mặt thâm tình nói: "Rắm Rắm, cho anh."


 


".............."


 


Thái độ của cô nghiêm túc mà ân cần: "Em hy vọng tình yêu của chúng ta cũng có thể nồng nhiệt như lửa giống như bát nước chấm này vậy."


 


Hứa Phóng mím môi, không một gợn sóng liếc nhìn cô, không nhận lấy, ngồi xổm xuống, lấy hai cái chén sạch trong cái tủ phía dưới, không chút để ý làm lại một chén nước chấm mới.


 


 


Lâm Hề Trì đứng bên cạnh nhìn anh.


 


Hứa Phóng làm xong một chén rồi đặt trong tay cô, lấy thêm một chén mới để thay thế cho chén trong tay cô. Hai tay cô đều đầy, anh lại làm một chén nữa, thuận tay cầm lấy chén nước chấm đỏ au kia, rồi đi về chỗ ngồi.


 


Lâm Hề Trì đi theo phía sau anh.


 


Đến chỗ ngồi của cô, Hứa Phóng đứng bên ngoài, dừng một chút, để cô đi vào trước. Sau khi ngồi xuống, Hứa Phóng đem hai chén nước chấm lúc đầu làm ra đặt trước mặt mình, ba chén mới đều đưa cô, cuối cùng đem chén nước chấm Lâm Hề Trì làm vì "Tình yêu" đó đặt trước mặt Tưởng Chính Húc.


 


Tưởng Chính Húc liếc mắt nhìn một cái: "Cho tao?"


 


Hứa Phóng giơ tay vớt toàn bộ thịt trong muôi cho vào chén Lâm Hề Trì: "Ừ."


 


Tưởng Chính Húc cầm lên ngửi một chút, trừng anh: "Mày mẹ nó muốn cay chết tao à."


 


"Không phải." Nói đến đây, Hứa Phóng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Lâm Hề Trì một cái, "Tao hy vọng tình hữu nghị giữa hai chúng ta có thể giống như chén nước chấm này, nồng nhiệt như lửa."


 


"............"


 


"Không cần." Tưởng Chính Húc đẩy chén nước chấm về lại, "Mày mẹ nó là hy vọng tao chết chứ gì."


 


"A." Tầm mắt Hứa Phóng nhìn thẳng Lâm Hề Trì, nhưng lại nói với Tưởng Chính Húc, ý ám chỉ vô cùng lớn, "Có thể là thế."


 


Lâm Hề Trì: "..............."


 


Chuyện này cho Lâm Hề Trì một cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh liệt.


 


Sau khi quay về ký túc xá, Lâm Hề Trì cầm lấy quyển vở kế hoạch tấn công chiếm đóng của cô, bắt đầu tự kiểm điểm lại mình. Cả người đứng ngồi không yên, ngồi rồi lại đứng, đứng rồi lại đi tới đi lui tại chỗ.


 


Thu hút sự chú ý của ba người bạn cùng phòng.


 


Rất nhanh, Lâm Hề Trì đứng lên, mở tủ quần áo ra, lật lật quần áo bên trong. Quần áo của cô là vào lúc nghỉ hè sau khi thi đại học xong, cô và Lâm Hề Cảnh cùng đi mua.


 


Toàn bộ quá trình cô đều đứng một bên nhìn Lâm Hề Cảnh chọn cho cô, giúp cô thử. Biết cô sợ lạnh, cho nên Lâm Hề Cảnh giúp cô mua trang phục mùa đông phần lớn đều rất dày, nhưng kiểu dáng cũng rất đẹp.


 


Lâm Hề Trì nắm tay lại, đem toàn bộ những bộ quần áo này bỏ sang tủ quần áo bên cạnh, sau đó lấy ra một cái áo lót lông dê. Một lát sau, cô vẫn lấy một cái áo khoác dày ra.


 


Lâm Hề Trì lục lọi nửa ngày, rốt cuộc từ trong vali hành lý lục ra được một cái váy.


 


Giống như nữ sinh kia chân trần là không có khả năng, nghĩ nghĩ, Lâm Hề Trì rối rắm trong chốc lát, lấy ra thêm một cái quần thu dày, phối hợp lại với nhau.


 


Nhiếp Duyệt nhai đồ ăn vặt, dựa vào cái thang bên giường Lâm Hề Trì: "Cậu làm gì vậy?"


 


"Tớ đang chọn đồ để ngày mai mặc."


 


"Bình thường không phải cậu đều tùy tiện chọn vài cái là ổn rồi sao?"


 


"Đúng, từ hôm nay trở đi, tớ phải thay đổi hình tượng."


 


Ký túc xá chỉ có Lâm Hề Trì và Trần Hàm là thoát ế.


 


Đối tượng của Trần Hàm là một nam sinh học ngành Toán học cùng câu lạc bộ với cô ấy, tính cách trưởng thành chững chạc, nhìn qua rất thành thật, đối với cô ấy rất tốt. Thời gian cô ấy thoát ế với thời gian của Lâm Hề Trì cũng xấp xỉ nhau, đều là giữa hạ tuần tháng mười. (1)


 


(1) Hạ tuần: mười ngày cuối tháng. Trung tuần: mười ngày giữa tháng. Thượng tuần: mười ngày đầu tháng.


 


Nữ sinh đang ở trong tình yêu luôn luôn xinh đẹp.


 


Đang trong thời kì yêu đương nồng nhiệt, Trần Hàm vừa vui vẻ lại mỹ mãn, cả ngày cười ha ha, ở phương diện ăn mặc cũng chú tâm hơn chút, chỉ vỏn vẹn một tháng, liền đẹp hơn rất nhiều.


 


Trái lại với Lâm Hề Trì.


 


Từ khi ở cùng Hứa Phóng, vốn dĩ cô còn có suy nghĩ muốn chú ý hình tượng một chút trong nháy mắt cũng biến mất rồi. Cùng Hứa Phóng ra ngoài cũng vẫn như cũ mặc vừa dày vừa cồng kềnh, giống như trái bóng sôi nổi nảy nảy bên cạnh anh.


 


Ngoại trừ ngày đầu tiên ở cùng nhau, Hứa Phóng nói hình tượng của cô thật mập mạp, còn dùng khăn quàng cổ quấn lấy hơn nửa khuôn mặt của cô, thì sau này anh cũng không nhắc lại nữa. Lâm Hề Trì cũng vui vẻ thoải mái.


 


Nhưng bây giờ, Lâm Hề Trì cảm thấy suy nghĩ này của cô là rất không được.


 


Toàn bộ đàn ông đều là thị giác động vật hết.


 


Hứa Phóng chắc chắn cũng vậy.


 


Nhiếp Duyệt đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt hoài bão cao cả của Lâm Hề Trì, cắn nát miếng khoai tây trong miệng: "Từ béo mười phần biến thành béo tám phần sao?"


 


"............."


 


"Ngày mai mặt trời xuất hiện rồi, hình như không quá lạnh, chắc hơn mười độ." Nhiếp Duyệt nhích lại gần giúp cô, cầm cái quần thu dày cộm kia vứt sang một bên, lấy cái mỏng hơn, "Mặc cái này là được rồi, sau đó bên ngoài ------"


 


Nhiếp Duyệt lật lật trong tủ quần áo của cô: "Mặc cái này đi."


 


Lâm Hề Trì nhìn cái áo len mỏng sọc đỏ trắng trong tay cô ấy, người run run: "Chỉ mặc cái này? Thật luôn hả? Vậy còn có thể ra ngoài sao?"


 


Nhiếp Duyệt gật gật đầu: "Bên trong cậu mặc thêm nội y giữ ấm sẽ không lạnh đâu, bình thường tớ đều mặc như vậy mà."


 


Vẻ mặt Lâm Hề Trì giãy dụa nhìn bộ quần áo kia.


 


Thấy cô như vậy, Nhiếp Duyệt tiếp tục nói: "Mới mười độ cậu đã mặc bốn năm lớp quần áo, chờ sau khi nhiệt độ giảm xuống dưới 0 độ vậy cậu phải làm sao."


 


Lâm Hề Trì liếm liếm khóe miệng: "Mặc sáu bảy lớp..........."


 


"............"


 


Ngày hôm sau, Lâm Hề Trì phải dậy sớm. Buổi sáng dậy nhiệt độ không khí cực thấp, cô chui ra từ trong ổ chăn mà đã bắt đầu phát run, lúc đi WC run, lúc đánh răng run, ngay cả rửa mặt cũng là run run dùng nước ấm trong máy nước uống bên cạnh.


 


Trước khi ra khỏi cửa, Lâm Hề Trì thật sự không có can đảm, đứng trước tủ quần áo giằng co nửa giày, vẫn mặc như bình thường, cuối cùng còn bị Nhiếp Duyệt cười nhạo một hồi.


 


Buổi chiều trước khi vào học lớp tiếng Anh, Lâm Hề Trì nhìn thấy Hứa Phóng mặc một cái áo hoodie đơn sắc, lười biếng nằm trên bàn ngủ bù. Cô rũ mắt, nhìn thắt lưng của anh, nhất thời có suy nghĩ: Nếu Hứa Phóng ôm cô, cách nhiều lớp quần áo như vậy, nói không chừng không khác gì với ôm một cái thùng.


 


Cô là một cái thùng biết đi.


 


Thùng nước Trì.


 


Lâm Hề Trì rùng mình một cái.


 


Buổi tối quay về ký túc xá, Lâm Hề Trì lại cầm lấy quyển vở bắt đầu kiểm điểm lại hành vi của mình.


 


Sau khi tự kiểm điểm, Lâm Hề Trì lấy quần áo ngày mai phải mặc ra, sau đó khóa tủ quần áo lại, đưa chìa khóa cho Nhiếp Duyệt, cứ mãi nhấn mạnh, mặc kệ cô cầu xin như thế nào cũng không được đưa chìa khóa cho cô.


 


Nhiếp Duyệt vui vẻ nhận lấy.


 


Ngày hôm sau, Lâm Hề Trì không có lớp lúc sáng sớm, tiết học thứ nhất bắt đầu lúc chín giờ rưỡi. Cô lèo nhèo đến hơn tám giờ mới dậy, ngồi tại chỗ ôm túi chườm nóng, uống một ly sữa nóng, vậy mà cũng cảm thấy thật lạnh.


 


Sau đó cô thay bộ quần áo Nhiếp Duyệt phối cho cô vào.


 


Lâm Hề Trì soi gương, nhún nhảy hai cái, khóe miệng cong lên.


 


Quả thật đẹp hơn trước kia.


 


Ra khỏi cửa, Lâm Hề Trì liền không cười nổi nữa, toàn bộ quá trình đều ôm cánh tay Nhiếp Duyệt, tránh phía sau thân người cô ấy, nỗ lực tránh né ngọn gió thổi tới từ bốn phương tám hướng.


 


Vào phòng học, toàn thân bỗng được một nguồn nhiệt kéo tới sưởi ấm, nhưng sau khi ngồi một lúc lâu, Lâm Hề Trì vẫn cảm thấy từng trận gió lạnh xung quanh như cũ, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sổ, kiểm tra xem có phải có người nào quên đóng hay không.


 


Mãi cho đến khi tan học, tay cô cũng chưa ấm lên được.


 


Lâm Hề Trì đã hẹn Hứa Phóng giữa trưa cùng nhau ăn cơm, ra khỏi tòa nhà dạy học cô liền nói tạm biệt với bạn cùng phòng, tìm một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, toàn thân run rẩy cầm điện thoại lên gọi cho Hứa Phóng.


 


Hứa Phóng cũng vừa tan học, hai người học trong cùng một tòa nhà, cho nên dựa theo vị trí mà Lâm Hề Trì nói cho anh, rất nhanh anh liền nhìn thấy cô.


 


Anh đi qua đó.


 


Tới gần mới phát hiện cô mặc vô cùng ít, áo len mỏng, váy không qua đầu gối, giày mũi tròn. Vẻ mặt Hứa Phóng có chút giật mình, đuôi lông mày chậm rãi nhíu lại, lộ vẻ lo lắng.


 


Nhận thấy bóng dáng Hứa Phóng, Lâm Hề Trì lập tức đứng lên, cười tủm tỉm nắm lấy cánh tay anh, nói: "Này, Rắm Rắm. Chúng ta đi nhà ăn C ăn ma lạt thang (2) đi, em cảm thấy ------"


 


(2) Ma lạt thang: món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.


 


Hứa Phóng hạ tầm mắt, dùng tay kia nắm lấy bàn tay đang nắm cánh tay anh, lạnh như băng. Anh nâng mí mắt, ngắt lời cô, giọng điệu rất hung dữ.


 


"Em có bệnh à?"


 


Lâm Hề Trì dừng lại, không biết vì sao anh lại tức giận, ngở ngác lẩm bẩm: "Ăn cái ma lạt thang thì làm sao chứ.........."


 


Hôm nay Hứa Phóng mặc một cái áo bành tô màu đen, không có khóa kéo, chỉ có hai hàng nút, dài tới đầu gối, phía dưới mặc quần dài mỏng cùng màu, bên trong mặc một cái áo len, nhìn qua cao lớn lại gầy, khí chất nghiêm nghị.


 


Lúc này môi của anh đã mím thành một đường thẳng, ngay cả ánh mắt cũng lạnh xuống ba phần.


 


Anh không phản ứng lại lời của cô, buông tay cô ra, cởi cái áo khoác trên người xuống, thô lỗ bọc lấy người cô, sau đó không nói tiếng nào cài nút cho cô.


 


Lâm Hề Trì vỗ vỗ tay anh, bảo anh nhìn trang phục của mình, chớp mắt hỏi: "Như thế này không đẹp sao?"


 


Hứa Phóng không hé răng, tiếp tục cài nút.


 


Lâm Hề Trì đột nhiên thấy có chút thất bại, nhỏ giọng nói: "Rắm Rắm, hôm trước em nhìn thấy có nữ sinh đến xin phương thức liên lạc của anh."


 


Nghe nói như thế, Hứa Phóng mới có tâm tư liếc mắt nhìn cô một cái: "Khi nào?"


 


"Ngay bên đại học Z đó, tiệm lẩu chúng ta đến cùng Tưởng Chính Húc ấy."


 


Hứa Phóng sa sầm khuôn mặt bắt đầu nhớ lại, sau đó nói: "Không nhớ rõ."


 


Lâm Hề Trì trừng lớn mắt: "Mới qua có hai ngày mà anh đã không nhớ rõ, có phải anh có rất nhiều người xin phương thức liên lạc không hả?"


 


Giọng điệu anh nhẹ nhàng: "Em không biết à?"


 


Lâm Hề Trì vội vàng gật đầu: "Thật sự không biết."


 


"..........."


 


Lâm Hề Trì liếm liếm môi, thật cẩn thận nói: "Nữ sinh kia hình như rất xinh đẹp."


 


Vẻ mặt Hứa Phóng hiện vẻ kỳ quái: "Có liên quan gì anh ------"


 


Lâm Hề Trì vội vàng ngắt lời anh: "Nhưng nếu em ăn diện chắc chắn đẹp hơn cô ấy."


 


"............"


 


Đột nhiên Hứa Phóng hiểu ra nguyên nhân hôm nay cô ăn mặc thành như vậy.


 


Nhưng Hứa Phóng có chỗ nào không cho cô cảm giác an toàn chứ.


 


Hôm trước biết anh yêu thầm cô còn đắc ý thành như thế, vậy mà mới qua chưa được hai ngày sao đã biến thành thế này rồi.


 


Lâm Hề Trì hít mũi, khẽ lẩm bẩm: "Em muốn để anh thích em nhiều hơn chút."


 


Mi mắt Hứa Phóng run lên, khóe miệng cong lên, vẫn như cũ trầm mặc cài nút áo giúp cô, từ phía dưới cài lên tận trên cùng, bao bọc cả người cô ở bên trong. Áo bành tô cũng đủ dài, vừa hay dài đến mắt cá chân cô, nhưng bởi vì quá lớn, khung xương của cô không đỡ nổi, nhìn qua trông lùm xà lùm xụp.


 


"Còn thích nhiều hơn chút kiểu gì."


 


Hứa Phóng cúi đầu giúp cô gấp tay áo quá dài lên, nhàn nhạt nói: "Đã rất thích rồi."


Lâm Hề Trì không nói chuyện, chớp mắt nhìn hắn, một chút bất an trong lòng nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Khóe mắt nàng cong lên giống mắt mèo, thoạt nhìn có chút giảo hoạt, sau đó chạm mũi giày vào giày của cậu.
Hứa Phóng liếc nàng, không nói gì.

Chờ đem hai tay áo đều sắn lên xong, mới đem tầm mắt nhìn vào mặt nàng.

Hai mắt nàng sáng ngời trong veo, tâm tình hiển nhiên trở nên rất tốt, nhanh như chớp mà nhìn chằm chằm cậu.
Cậu đột nhiên ý thức được mình vừa nói gì, ánh mắt lảng tránh nhìn xuống đất, cầm tay nàng, cảm giác vẫn lạnh như băng.

Hứa Phóng nhíu mày, theo bản năng chà xát tay nàng, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau đó cậu lại đem ống tay áo thả xuống, làm cả người nàng đều được trùm lại.
Lâm Hề Trì cong môi gọi: “Thí Thí.”
Hứa Phóng: “Ừ?”
Lâm Hề Trì tiếp tục gọi: “Thí Thí.”
Hứa Phóng ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng như nhìn kẻ ngớ ngẩn: “Gọi hồn?”
“Không gọi hồn, mình gọi cậu.”
“……”
Hứa Phóng ngước mắt, không trả lời lại, lôi kéo nàng hướng khu nhà ăn C đi.
Bị cậu lôi kéo, Lâm Hề Trì đến đường đều không nhìn, chỉ nhìn chằm chằm cậu, kiên trì không ngừng gọi: “Thí Thí.”
Chỉ đi một đoạn đường ngắn, Lâm Hề Trì gọi cậu mấy chục lần.

Hứa Phóng nhắm mắt, quay đầu lại nhìn, hỏi: “Cậu muốn làm gì.”
Thấy cậu rốt cuộc quay đầu lại, Lâm Hề Trì thu hồi dáng vẻ đùa cợt, ra vẻ đứng đắn hỏi: “Mình gọi cậu mấy lần?”
Hứa Phóng hừ nhẹ một tiếng, thu hồi tầm mắt, không trả lời.
“Cậu còn nói rất thích mình.” Lâm Hề Trì đi nhanh vài bước, nghiêng đầu nhìn, “Cậu lừa người, mình gọi cậu bao nhiêu lần cậu không biết, cậu không phải biết đếm sao ——”
Hứa Phóng không thể nhịn được nữa, ngắt lời: “36 lần.”
Lâm Hề Trì ngừng lại, cười tủm tỉm nói: “Thí Thí, cùng cậu yêu đương thật tốt.”
“……”
Lâm Hề Trì đi bên cạnh cậu, được đáp án mình muốn mới thu hồi lực chú ý từ trên người Hứa Phóng.

Nàng cảm giác nàng đang ăm mặc rất kỳ dị, như trẻ con trộm mặc đồ người lớn, hơi không chú ý vạt áo sẽ chạm xuống đất.
Lại giương mắt nhìn Hứa Phóng.
Cậu chỉ ăn mặc một cái áo len mỏng, không biết có mặc thêm đồ giữ ấm khác không, cổ áo hơi thấp, lộ ra đường cong rõ ràng phần cổ.
Thoạt nhìn rất lạnh.
Lâm Hề Trì mím môi, một tay cởi từng cúc trên áo khoác, nhỏ giọng nói: “Thí Thí, mình đem áo trả cho cậu, mình không lạnh.”
Hứa Phóng lười biếng hồi: “Mặc vào.”
“Mình mặc thế này rất bất tiện, này hai tay áo giống đi hát tuồng ……”
“Mặc vào.”
“……”
Một lát sau, Lâm Hề Trì không nhịn được hỏi: “Cậu không lạnh sao?”
Hứa Phóng biểu tình lười nhác, chậm rãi mà đem một cái tay khác đưa cho nàng.
Hành động này làm Lâm Hề Trì hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền vươn một cái tay khác chạm chạm.

Lúc này mới phát hiện độ âm trên tay hai người cách xa vạn dặm.
Cùng tay hai người nắm nhau lúc trước khác biệt rất nhiều.

Tay phải Lâm Hề Trì được tay cậu ủ ấm, tay trái vẫn lạnh như một khối băng.

Đụng tới tay cậu, giống như là đụng vào ly sữa bò nóng buổi sáng.
“……” Vì cái gì sẽ có người không sợ lạnh.
Lâm Hề Trì không còn kiên trì muốn đem áo trả lại, nhưng mặc như vậy, dọc theo đường đi cũng đưa tới rất nhiều người chú ý, nàng dứt khoát nâng tay Hứa Phóng lên, che khuất nửa khuôn mặt mình.
Còn nói lời hay rằng: “Người khác không nhận ra nàng, chỉ Hứa Phóng mất mặt.”
Hứa Phóng: “……”
-
Thật ra Lâm Hề mặc dày như vậy suy nghĩ rất đơn giản, chính là ——, nếu cảm thấy nóng, nàng có thể cởi ra; nhưng nếu mặc ít, vậy chỉ có thể chịu lạnh một ngày.
Lâm Hề Trì ăn uống và mặc không để bản thân chịu khổ, cũng không thèm để ý người khác cười nhạo nàng mặc như quả bóng.

Nghe được cũng chỉ ở trong lòng yên lặng mà phản bác: Nếu là bị cảm đừng tới đây lây bệnh cho tôi.
Hứa Phóng trước kia cũng không cảm thấy có vấn đề gì, còn cảm thấy nàng vóc dáng nho nhỏ, đem chính mình quấn thành quả bóng, thoạt nhìn còn rất đáng yêu.
Nhưng lại nghe Lâm Hề Trì nói nàng ngủ cả đêm, hai chân trong ổ chăn cũng chưa ấm.
Buổi tối, Hứa Phóng liền dẫn Lâm Hề Trì tới sân thể dục.
Theo nhiệt độ lúc này, nhưng lượng người trên sân thể dục chạy bộ cũng không giảm.

Còn có người mặc quần đùi áo cộc, nhưng hoàn toàn không cảm thấy họ lạnh, áo ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Hề Trì đứng ở đường băng bên cạnh nhìn, bị Hứa Phóng sai vận động làm nóng cơ thể.
Lâm Hề Trì vẻ mặt đau khổ, không nhúc nhích.
Từ khi học xong cấp 3, nàng gần như không tập thể dục.

Liền tính mỗi tuần có hai tiết thể dục, cũng là sau khi làm nóng cơ thể khi giáo viên yêu cầu, nàng liền ở sân vận động tìm chỗ ngồi xuống.
Hoặc là cùng bạn học nói chuyện phiếm, hoặc là cầm vở ôn bài.
Cho nên hiện tại nghĩ đến muốn chạy bộ, nàng liền hơi khó thở.
Nhận thấy nàng yên lặng kháng nghị, Hứa Phóng rũ mắt nhìn nàng, phân biệt nắm lấy hai bàn tay nàng, yêu cầu hai tay nàng nắm phía sau: “Nắm.”
Như là đem nàng trở thành học sinh giống nhau, loại thái độ ngang ngược này làm Lâm Hề Trì theo bản năng mà thỏa hiệp, đem đôi tay nắm lại, mím môi duỗi người về phía sau.
“Về sau cách ngày lại tới sân thể dục chạy mười vòng.” Nghĩ nghĩ, Hứa Phóng nói thời gian rõ ràng, “Mỗi tuần ba ngày vào thứ hai, tư, sáu.”
“Mười vòng?” Lâm Hề Trì nhíu mày, trừng mắt phản kháng, “Mình vì cái gì muốn chạy bộ, mình không chạy, mình không muốn chạy ai đều đừng nghĩ làm mình chạy.”
Hứa Phóng mặt lạnh lùng nhìn nàng: “Vậy thứ ba năm bảy chủ nhật đi .”
Lâm Hề Trì khí thế nháy mắt không còn: “Vẫn là hai tư sáu đi……”
-
Lâm Hề Trì ngay từ đầu đối việc chạy bộ đặc biệt không tình nguyện.
Mỗi khi đến thứ hai tư sau, Hứa Phóng gọi nàng xuống lầu, nàng muốn trốn tránh nửa ngày.

Nhưng mặc kệ nàng kháng cự thế nào, đều sẽ bị Hứa Phóng bắt đến sân thể dục không đổi chạy mười vòng.
Liên tục chạy như vậy hơn một tháng, tốc độ Lâm Hề Trì chạy mười vòng từ 50 phút, giảm xuống còn nửa giờ.

Sau đó, chạy mười vòng đối với nàng tới nói, như là chuyện hằng ngày nên làm.

Cũng không cần Hứa Phóng thúc giục nàng, nàng liền chủ động đi tìm cậu.
Chạy lâu rồi, Lâm Hề Trì cũng có thể cảm giác được thân thể có chút biến hóa.

Cảm giác không mệt mỏi như trước, leo 3 tầng lầu không thở dốc, cũng không giống như trước kia mặc lên người một đống quần áo vẫn thấy lạnh căm căm.
Thể chất giống như tốt hơn nhiều.
Bởi vì cái này, Lâm Hề Trì không còn giận Hứa Phóng ép nàng chạy bộ.
-
Thời gian dần trối đến cuối năm.
S đại ở bên cạnh Khê thành sát với Hồng Kong, hai thành phố nhiệt độ chênh lệch không nhiều, gần như giống nhau.

Dựa theo năm ngoái, trận tuyết đầu mùa xuất hiện ở nửa cuối tháng một tháng.
Hôm nay 31 tháng 12 đúng lúc là thứ bảy.

Đúng dịp đêm giao thừa trùng kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, nhưng bên trong thư viện trường không có một chỗ trống, tất cả đều đang chuyên chú học bài.
Lâm Hề Trì vốn dĩ cũng muốn lôi kéo Hứa Phóng, ở thư viện trải qua một năm vui vẻ ở thư viện.
Nhưng nghe bạn cùng phòng nói, quảng trường trung tâm thành phố có hoạt động, ban tổ chức sẽ ở trên quảng trường đắp người tuyết, tại đó tình lữ 0 giờ hôn môi, là có thể cả đời ở bên nhau.
Lâm Hề Trì cảm thấy cái này thật sự rất mê tín.
Bình thường, nghe loại hoạt động nàng sẽ không đi.

Nhưng chuyện hôn môi này, hoàn toàn có thể đem kế hoạch mười năm của nàng hoàn thành trong 3 tháng.
Lần đầu hôn môi, cần thiên thời địa lợi nhân hoà.

Nàng cảm thấy, hoạt động này đối nàng mà nói là một cơ hội tốt mười năm có một.

Tuy rằng không phải nàng chưa thấy qua tuyết, nhưng đêm giao, trong trời tuyết bay, cùng Hứa Phóng ở gió lạnh ôm hôn.
Cảnh này quá lãng mạn đi.
Quan trọng là người chung quanh đều đang bận ôm ấp.
Nếu có là Hứa Phóng không muốn, cũng nhất định đến ôm nàng.
Vào lúc ban đêm, ăn xong cơm chiều.
Không màng Hứa Phóng ở phía sau nàng không hiểu ra sao hỏi “Cậu muốn làm gì”, Lâm Hề Trì cao hứng kéo cậu lên tàu điện ngầm.

Hai người đến trung tâm thành phố mới gần 9 giờ, hoạt động còn chưa bắt đầu.
Hứa Phóng không biết có hoạt động này, chỉ biết nàng muốn đi xem người tuyết, cũng không hiểu được hành vi của nàng.
Rõ ràng nửa tháng sau sẽ thấy tuyết.
Hai người ở bên ngoài đi dạo một lúc.
Nhưng thật sự quá lạnh, Lâm Hề Trì rối rắm, nghĩ hoạt động 11 giờ rưỡi mới bắt đầu, liền kéo cậu đến rạp chiếu phim gần đó xem phim.
Ra khỏi rạp chiếu phim là 11 giờ mười lăm phút.
Thời gian này điểm vừa đủ.
Lâm Hề Trì hưng phấn mà lôi kéo cậu chạy về hướng quảng trường.

Rạp chiếu phim ở đối diện quảng trường, Lâm Hề Trì đang chuẩn bị sang đường, đột nhiên phát hiện, lúc 9 giờ quảng trường còn vắng vẻ, giờ phút này đã đông nghịt, đường đi từ quảng trường đến bên ngoài đứng đầy người.
Xẹ cộ trên đường cũng đông đúc, bên tai đều là tiếng còi tiếng người huyên náo.
Giống như không thể chen vào trong được.
Lâm Hề Trì tâm tình đang cao hứng nháy mắt bay hết.
“Nhiều người như vậy, đi ——” nhận thấy được cảm xúc của nàng, Hứa Phóng giật giật mí mắt, đổi lời, “Qua đi nhìn xem đi.”
Lâm Hề Trì do dự một chút, lắc đầu: “Nhìn xem, không chen vào được……”
Lâm Hề Trì vốn là cảm thấy người bản địa thấy tuyết nhiều, đại khái sẽ không cảm thấy hứng thú nhiều, không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy tới.

Nhưng cảm xúc của nàng cũng không hạ xuống lâu, rất nhanh liền khôi phục, ở bên cạnh cậu cười hì hì đổi đề tài.
Hai người theo đường cái đi xuống, xa xa mà có thể nghe được tiếng hô của đám đông ở quảng trường bên kia.
Người tuyết trên quảng trường dần tan, chảy ra khắp quảng trường.
Chúc mừng một năm mới sắp đến.
-
Nơi này xe cộ tắc nghẽn, hai người cũng không đón xe.

Sau 11 giờ, tàu điện ngầm đã dừng hoạt động.

Hứa Phóng lên mạng tra, hai người chỉ có thể ngồi tuyến xe 99 về trường.
Cái kia nhà ga rất xa, từ nơi này đi qua mất nửa giờ.
Đi một lúc, Lâm Hề Trì mới cảm thấy so nàng tưởng tượng còn xa hơn.

Con đường vắng vẻ, không giống ở quảng trường lúc nãy, trạm xe rất đơn sơ, chỉ có một bảng chị dẫn, không có ghế ngồi.
May mắn chính là, hai người bắt kịp chuyến xe cuối cùng.
Trên xe, trừ tài xế, chỉ có hai bọn họ.
Lâm Hề Trì theo thói quen đi xuống ghế cuối, Hứa Phóng ngồi bên cạnh.
Phía trước mấy hàng ghế đều trống, như là bao tràng.
Lâm Hề Trì cúi đầu nhìn giờ.
23 giờ 57 phút.
Nàng chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi Hứa Phóng: “Thí thí, nguyện vọng trong năm mới của cậu là gì?”
Cánh tay Hứa Phóng duỗi trên lưng ghế phía sau, hai mắt híp lại, giọng lười nhác: “À, không phải thi lại.”
“……” Lâm Hề Trì lùi về ngỗi xong, rầu rĩ nói, “Cậu trả lời cho có.”
23 giờ 58 phút.
Hứa Phóng nghiêng đầu nhìn nàng, tầm mắt dừng mười mấy giây, biểu tình thật ra nghiêm túc hơn: “Vậy, hy vọng sang năm cậu có thể trở nên thông minh một chút ——”
Nói đến đây, cậu ngừng lại, giọng nhỏ hơn vừa rồi: “Đừng bị người khác bắt nạt.”
23 giờ 59 phút.
Lâm Hề Trì sửng sốt, mở to hai mắt nhìn: “Mình sao lại sẽ bị người khác bắt nạt.”
“Thí Thí, cậu có thể đưa ra một nguyện vòng bình thường một chút không.” Lâm Hề Trì đứng đắn nói, “Cài này của cậu quá dễ, làm mình cảm thấy một chút tính khiêu chiến đều không có.”
Cậu ngẩng mặt, con ngươi đen như mực nhìn khuông mặt nhỏ tinh xảo trắng trẻo của nàng, còn đôi môi hồng.
Rất nhanh, Hứa Phóng lên giọng nói: “Lại đây.”
“A?”
“Gần hơn một chút.”
Lâm Hề Trì nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu, nhưng vẫn là nghe lời nghiêng đến gần hơn.
Cậu không biết thỏa mãn, tiếp tục nói: “Gần hơn một chút nữa.”
Loại tình huống này, giống như là.
Trước kia có bạn học muốn nói thầm với nàng, nhưng một để sát vào bên tai, liền lớn tiếng hét lên, dọa nàng sợ hãi.

Lâm Hề Trì nội tâm hơi lo lắng, nhưng vẫn là thật cẩn thận nghiêng người qua.
Nơi xa có tiếng chuông vang lên.
Trước mắt Hứa Phóng thở dài một tiếng, trong miệng như là hàm chứa một câu “Quá chậm”, mơ hồ nàng nghe không thấy rõ.

Khi Lâm Hề Trì ý thức được gì đó, Hứa Phóng bỗng nhiên liền nâng tay.
Một tay giữ gáy nàng, đem cả người nàng hướng về phía cậu.
Trên xe buýt.
Trừ bỏ tài xế đang nghiêm túc lái xe, và bọn họ không còn ai khác.
Chung quanh không tính an tĩnh, có thể nghe được tiếng còi cùng gió mạnh thổi không ngừng bên ngoài.

Đôi mắt thiếu niên rũ xuống, lông mi dày mà dài, mũi lại rất lại thẳng, như là một bức tranh thuỷ mặc.
Lâm Hề Trì cảm thấy tất cả đều mơ hồ, cái gì đều làm nàng cảm thấy thật không chân thật.
Duy nhất làm nàng cảm nhận được, là xúc cảm từ trên môi truyền đến, có điểm lạnh lẽo, lại có điểm trúc trắc.
Như là nàng suy nghĩ tuyết đầu mùa.
Là tốt đẹp lại làm người chờ mong chuyện này đã lâu..