Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc
Đăng vào: 12 tháng trước
Mấy người khác vừa đến phòng, chỉ thấy một cảnh tưởng huy hoàng xảy ra trước mắt.
Tiểu Mao Mao tay vẫn cầm cây kẹo mút ngồi bệch dưới sàn đất. Trương Tuấn Kiện sắn tay áo như sắp đánh nhau. Mà đại thiếu gia của bọn họ vẻ mặt dường như sắp ngu luôn rồi... Còn người đang đứng bên thiếu gia kia là ai ?
Khoan đã... Người này trông có vẻ quen quen.
Mấy người thuộc hạ đứng quan sát một hồi, cuối cùng cũng đồng loạt hét lên.
" Anh Phi Quân!"
Cùng lúc này, Trương Tuấn Kiện lại một lần nữa xông đến đòi đánh người.
" Dịch Long Huấn, ban ngày ban mặt dám ôm ấp với người khác à. Cậu bị tôi bắt tại trận rồi nhé, xem ông đây có đánh chết cậu không ?"
Trương Tuấn Kiện càng nói, Dịch Long Huấn càng không quan tâm đến ai. Lúc này, họ Dịch cũng là lấy lại được tinh thần. Vội buông Phi Quân ra, Long Huấn biết nhóc con kia đang buồn, cho nên bước nhanh đến chỗ cậu. Nhỏ giọng dỗ dành.
" Mao Mao, mau đứng lên nào"
Tiểu Mao Mao vừa tức lại vừa buồn, lần đầu tiên kể từ lúc yêu nhau cậu làm trái ý hắn. Hắn bảo cậu đứng lên, cậu lại càng nằm xuống đất. Vung vẫy, lăn lộn trên sàn nhà. Ấm ức gào khóc.
" Mì Trứng hết thương em rồi, anh Mì Trứng là đồ đáng ghét. Anh ôm người khác không ôm em. Em ghét anh nhất trên trần đời"
Trương Tuấn Kiện lần này cũng không nể nang gì nữa, anh từ đằng sau đi đến định đấm người kia thì Viễn Minh cản lại.
" Tuấn Kiện, hiểu lầm rồi. Phi Quân là anh em tốt của mọi người. Là người làm của mẹ Dịch Long Huấn, cũng là người sống duy nhất trong vụ thảm sát năm trước do chính Dịch Tan gây ra. Hiểu lầm rồi!"
Trương Tuấn Kiện dừng tay, quay sang nhìn Phi Quân. Bán tín bán nghi hỏi.
" Thật không ?"
Phi Quân cười gượng, gãi đầu rồi gật gật .
" Là thật, tôi là người làm của nhà họ Dịch. Không có liên quan gì đến chuyện tình cảm."
Trương Tuấn Kiện biết lần này mình thất thố, đành cười hì hì rồi giả vờ nhìn Viễn Minh nói.
" Chà Viễn Minh, tóc nay đẹp quá ta. Em mới đi làm tóc hả?"
Viễn Minh liếc anh, ghét bỏ đáp.
" Mới ngủ dậy, chưa kịp chải tóc có được không?"
Trương Tuấn Kiện : "...."
Ở phía bên này, Tiểu Mao Mao vẫn quấy khóc. Một mực ghét bỏ Dịch Long Huấn, hắn càng muốn chạm vào người cậu thì cậu lại lăn đi.
Cuối cùng, vẫn là Cố ma ma của Mao Mao chặn đứng ở đằng trước. Không cho nhóc kia hóa con sâu mà lăn tới lăn lui nữa.
Dịch Long Huấn cũng không còn kiên nhẫn, trực tiếp bế Mao Mao lên. Để cậu ôm mình như con gấu kola ôm cây. Hắn tiếp tục dỗ dành.
" Ngoan, đừng quậy nữa. Là anh không tốt"
Tiểu Mao Mao dựa cằm trên vai hắn, vừa khóc vừa hỏi.
" Anh không thương Mao Mao nữa hả ?"
Dịch Long Huấn bế cậu đến ghế sofa ngồi, cũng không quan trọng ở đây có ai. Tập trung dỗ ông trời con của mình.
" Làm sao mà anh không thương em được, Mao Mao của anh là đáng yêu nhất"
" Vậy tại sao anh ôm người kia?"
" Vì người ấy là anh em tốt của anh. Bọn anh đã rất lâu rồi không gặp lại. Cho nên mới vui mừng như vậy"
" Thật sao ?"
" Thật!"
Nói đến đây, nhóc con ấy tự nhiên lại cười khúc khích chẳng hờn dỗi nữa. Sau đó cậu lại ngậm cây kẹo mút trong miệng, từ trong túi lấy ra một thanh socola nhỏ. Chăm chú lột vỏ rồi bỏ vào miệng Dịch Long Huấn.
Cố Phi đứng bên cạnh ghen tỵ muốn chết, mở miệng nói.
" Con trai ngoan, cho ma ma một viên kẹo đi"
Tiểu Mao Mao gật đầu. Lại lấy trong túi ra một viên đưa cho Cố Phi.
Nhóc con liếc quanh một vòng, thấy Phi Quân đang đứng trơ chọi trong phòng nhìn đến chỗ mình thì cậu từ người của Dịch Long Huấn đi xuống, lạch bạch chạy đến chỗ của Phi Quân.
Nhóc con lấy kẹo ra, đưa đến trước mặt anh một viên. Ánh mắt to tròn còn ngấn chút nữa mở to, hai má phúng phính còn đang ngậm kẹo cười hì hì.
Nhóc con mở miệng nói.
" Anh ăn một kẹo hông ? Mao Mao còn một viên. Cho anh đó"
Phi Quân nhìn nhóc con đến cười ngu ngốc. Sau đó Tần Liêm lại nói.
"Thấy cái gì đáng yêu là Phi Quân lại ngu luôn rồi"
Tần Liêm còn chưa nói xong, Mao Mao đã hốt hoảng kêu lên.
" Ôi chao. Anh này chảy máu mũi rồi này"
Sau đó...sau đó... Phi Quân ngã ra sau giường, trước khi vào trạng thái ngu ngốc còn không quên nói.
" Sao nhóc con này có thể đáng yêu đến như thế?"
Dịch Long Huấn cùng mấy người kia ngán ngẩm lắc đầu. Xem ra lần này Mao Mao ghen tuông tốn công vô ích rồi... Người này hóa ra còn khoái Mao Mao hơn là tiền nữa.