Đăng vào: 12 tháng trước
Ngày đầu tiên nhìn thấy Hàn Mai, hắn đã cảm thấy ấn tượng.
Tại sao một cô gái ngoại hình bình thường, xuất thân không rõ lại có khí chất hơn người như thế? Lần đầu chạm mặt, hắn cứ ngỡ Hàn Mai là đứa mưu mô, lắm mưu nhiều kế nên muốn dùng phương thức này tiếp cận hắn.
Đá bay kính xe của hắn đã đành, còn kiêu ngạo lớn lối nói sẽ đền tiền cho hắn.
Dựa vào cái học bổng nhỏ nhoi đó mà muốn đền ư?
Sau đó Hàn Mai lại ngại ngùng thừa nhận: "Tôi không có tiền."
Lúc đó hắn không nể mặt ai, cười phá lên muốn trêu tức nó.
Nhưng Hàn Mai vẫn mặt không biến sắc, không cảm thấy chuyện bản thân nghèo túng là mất mặt.
Chỉ đến khi nó nghe thấy tên hắn, thái độ lập tức thay đổi 180 độ.
Đồng tử mở to, sự kinh ngạc không thể che giấu nhìn hắn không rời mắt.
Có vấn đề gì với cái tên này hay sao? Hay là nó hối hận rồi?
Cuộc sống vô vị của hắn bắt đầu thú vị hơn.
Điều khiến hắn hào hứng nhất mỗi ngày mới chính là nghĩ ra chuyện để "hành" nó.
Nghe thì có hơi biến thái nhưng thấy thái độ nửa tức giận, nửa kiềm nén liền buồn cười vô cùng.
Nhưng con ngốc này có vẻ cam tâm tình nguyện làm ô sin cho hắn sai bảo thật, bất cứ chuyện vô lý gì nó cũng cắn răng thực hiện, không đốp chát cãi lại.
Sau đó nghe đám bạn rù rì bảo là con gái ai cũng sợ tàu lượn siêu tốc, chỉ cần bước lên đó, người cứng cỏi đến mấy cũng mềm như cọng bún.
Lục Nam Phong chỉ chờ có thế liền sai Hàn Mai lên tàu quay video lại cho mình xem.
Hắn muốn nghe nó la thất thanh, khóc lóc vì sợ!
Nhưng Hàn Mai thà cắn chặt môi đến bật máu, mặt xanh môi tái cũng không kêu lên một tiếng.
Hắn tức đến phát điên! Con gái thì mạnh mẽ cho ai xem?
Khang Quân trêu hắn, bảo hắn động lòng rồi.
Nhưng Lục Nam Phong không tin, hắn làm sao thích một đứa như Hàn Mai được.
Người gì lạnh lùng, nói chuyện nhạt nhẽo, không biết nũng nịu thì còn yêu đương gì? Đến cả công chúa Nadalia xinh đẹp như hoa như ngọc, gia thế hiển hách hắn còn chẳng rung động nỗi nữa là con nhóc này!
Nhưng một khúc dương cầm của Hàn Mai khiến Lục Nam Phong rơi vào lưới tình.
Bản nhạc này chỉ có một người duy nhất làm cho hắn ngây dại.
Cảm giác tuổi thơ ùa về làm hắn nhất thời choáng ngợp, chẳng lẽ Hàn Mai lại chính là cô gái đó ư?
* * *
Lục Nam Phong mới tám tuổi đã phải học cách gò ép bản thân giữa những bữa tiệc.
Tiệc tùng đối với cậu nhóc mười tuổi lẽ ra là nơi rất vui, nhưng Lục Nam Phong chỉ thấy khó chịu.
Hắn phải tỏ ra tao nhã, phóng khoáng, không được vòi vĩnh lung tung, càng không thể nghịch đất nghịch cát – thứ mà đứa con nít nào cũng thích.
Sâu trong lòng hắn vẫn luôn tự hỏi: "Tại sao mình không thể làm điều mình muốn?"
Có một lần hắn đánh liều chuồn khỏi đại sảnh, đi tham quan khắp nơi, tận hưởng sự tự do hiếm hoi này.
Trong lúc chạy lung tung, Lục Nam Phong chợt nghe có tiếng đàn âm vang đâu đây.
Hắn tò mò đi theo tiếng đàn, nhịp điệu réo rắt như nước chảy, mềm mại như gió khiến lòng người nhẹ tênh muộn phiền, nốt trầm tĩnh mịch như lòng sông sâu, tất cả hòa quyện vào nhau khiến người nghe như lạc vào thế giới thần tiên.
Lục Nam Phong toan đẩy cửa bước vào nhưng cửa bị khóa trong.
Bất đắc dĩ, hắn men theo cửa sổ ở phòng bên cạnh mò qua phòng có tiếng đàn.
Bên trong là cô gái nhỏ, chân ngắn ngủn không chạm nổi đất nhưng từng ngón tay như khiêu vũ trên những phím đàn trắng đen.
Mái tóc nâu bồng bềnh ánh lên dưới ngọn đèn pha lê, da trắng muốt càng thêm nổi bật nhờ chiếc đầm công chúa hồng phấn.
Từ góc nghiêng này hắn có thể nhìn thấy gò má bầu bĩnh đáng yêu.
Thật muốn cắn một cái!
"Ê!"
Lục Nam Phong kêu một tiếng, cô gái nhỏ giật mình quay sang, đôi mắt xanh biếc long lanh khiến người ta nhìn một lần rồi thật khó quên.
Cô gái không đáp lại, chỉ cúi đầu, loay hoay muốn nhảy xuống ghế.
"Đừng đi vội! Đàn thêm một chút nữa đi."
Cô gái nhỏ mặc kệ, nhất quyết xoay người rời đi.
Cô chạy rất nhanh, thành thục đẩy cửa biến mất hút, bỏ lại Lục Nam Phong đu bên cửa sổ, ngớ người không hiểu mình nói gì sai mà cô ấy lại sợ hãi như vậy.
Ít nhất cũng phải bỏ lại cái tên cho hắn chứ?
Nghĩ đoạn, hắn quyết định đuổi theo nhưng trượt tay ngã phịch xuống đất.
Đây là tầng hai, phía dưới có bụi có dày, nhưng xương cốt trẻ con còn yếu ngã xuống vẫn bị gãy tay.
Hắn đau quá, khóc toáng lên.
* * *
"Nadalia, em có nhớ hồi đó trong bữa tiệc phong Nam tước, có một thằng nhóc đu bên cửa sổ xem em đàn không?"
Nadalia giật mình, đáy mắt thoáng rung động.
Không lẽ người đó chính là..
"Thằng nhóc xúi quẩy đó chính là anh! Cuối cùng chưa biết tên em đã ngã gãy tay rồi."
"Hóa ra người lúc đó là anh?"
"Đúng vậy! Tiếng đàn ấy cả đời anh không thể nào quên.
Cho đến khi em ở trước mặt anh và Nghiên Dương cất tiếng đàn, anh mới mơ hồ đoán em chính là cô gái đó.
Nhưng lúc ấy em hóa trang kỹ quá, vì cô gái nhỏ có đôi mắt xanh biển rất lạ, nhưng em lại mang len màu đen nên anh không nhận ra được."
"Vậy hóa ra chúng ta đã quen biết nhau từ sớm rồi ư?"
Cái gọi là duyên phận định sẵn hẳn là vậy rồi..