Đăng vào: 12 tháng trước
.
Edit: An Tĩnh
Vân Nê đã có một năm bận rộn nhất. Suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm đến tối muộn, kiểm tra mật mã vận hành hết lần này đến lần khác. Điện thoại chỉ cất trong túi, hai đến ba ngày mới sạc pin một lần.
Có một lần thức trắng đêm để kịp tiến độ công việc, cô quên sạc pin cho điện thoại nên cả đêm đó điện thoại đều tắt máy. Chờ đến hôm sau sạc pin rồi mở máy lên thì mới nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ từ nước ngoài.
Điện thoại của cô không mở dịch vụ chuyển vùng quốc tế nên không thể gọi lại được. Đến khi tới văn phòng công tác để đăng ký rồi tra được thông tin cụ thể để gọi lại thì đối phương đã tắt máy.
Sau đó trong trường học có trường hợp sinh viên nhận được cuộc gọi từ nước ngoài, kết quả toàn bộ tiền trong thẻ ngân hàng đều bị người ta lừa lấy sạch.
Lương Sầm nói cô may mắn mới không nghe cuộc gọi đó. Nếu không thì đó cũng có thể là một cuộc gọi lừa đảo.
Thế nhưng cuộc gọi nhỡ ấy giống như một cây gai nhỏ đâm vào trái tim Vân Nê vậy. Mặc dù hy vọng người gọi là Lý Thanh Đàm rất mong manh nhưng từ ngày đó trở đi, cô chưa bao giờ tắt điện thoại. Ngay cả khi ngủ hay lên lớp cũng mở chế độ rung.
Một năm hai năm, mấy năm liên tiếp trôi qua, cô đã nhận được vô số cuộc gọi. Trong đó có mấy cuộc gọi quấy rối và lừa gạt nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Đến một năm kia, Vân Nê đổi điện thoại nên sau đó có thể nhìn thấy địa điểm cụ thể của số điện thoại xa lạ kia.
Vào một đêm khuya nào đó, cô lại nhận được một cuộc gọi đến cùng nơi với số điện thoại kia. Thế nhưng giọng nói xa lạ trong loa đã đánh tan tất cả mọi sự gắng gượng và hy vọng của cô chỉ trong nháy mắt.
Đó là mùa hè thứ năm cô mất liên lạc với Lý Thanh Đàm. Vân Nê không còn ôm ảo tưởng với những cuộc gọi xa lạ nữa, cũng không lo lắng và sợ hãi khi bỏ qua bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào nữa.
Thậm chí cô từng có suy nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Năm nào cô cũng đến chùa cầu bình an cho anh, mong mỏi anh có thể sống suôn sẻ trong thành phố cách xa cô ngàn dặm.
Có lẽ sự chân thành của cô đã đủ để được nhận sự phù hộ của ông trời. Vào mùa đông năm 2018, trên đường từ chùa Kê Minh về, Vân Nê nhận được một cuộc gọi quốc tế.
Cô đã ngây người một giây khi nhìn thấy nơi gọi đến hiển thị trên màn hình là Melbourne, biết rõ không thể nào nhưng cô vẫn ôm một chút hi vọng nhỏ nhoi rằng có thể kết nối được.
Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, tàu cao tốc đi xuyên qua thành phố với những tòa nhà chọc trời và các đồng ruộng giữa vùng nông thôn.
Âm thanh trong loa điện thoại vẫn xa lạ với Vân Nê. Thế nhưng lời mở đầu quen thuộc ấy lại hệt như có người cầm búa đập từng câu từng chữ vào trong tai cô vậy.
—— “Chị là chị gái của Lý Thanh Đàm.”
Giọng nói kia bình tĩnh mà nặng nề, giống như cơn mưa nặng hạt giữa hè cuốn cô vào tuyệt vọng năm năm trước, nhưng lại là niềm hy vọng đem đến cho cô trong mùa đông lạnh thấu xương này.
Sau đó Vân Nê hoảng loạn trong một khoảng thời gian rất dài. Chờ đến lúc tinh thần ổn định lại thì cô đã từ Lư Thành đến Thượng Hải và đang ngồi ở sân bay chờ chuyến bay đến Melbourne.
Trong một giờ ngắn ngủi trên máy bay, cô chợt nhớ lại giấc mơ đã từng gặp vào đêm say khướt ngày tốt nghiệp đại học năm tư.
…
Đêm hôm đó, lúc đầu Vân Nê đang đắm chìm trong sự thôi miên của cồn rượu. Nước mắt chảy khô cạn, cũng chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong lúc mơ mơ màng màng lại có người đánh thức cô.
“Đàn chị, mau tỉnh dậy, đừng ngủ nữa.”
Trong bốn năm đại học này rất ít có lúc cô ngủ say như vậy. Cô cảm thấy không vui vì bị người khác làm phiền mộng đẹp, lúc mở mắt ra nhìn thấy người đứng trước mặt mình thì lập tức không cảm thấy buồn ngủ nữa, “Lý Thanh Đàm?”
Anh cau mày, cất giọng trách móc: “Sao chị lại tranh thủ lúc em không ở đây để uống nhiều rượu như vậy? Lương Sầm đâu? Em bảo cậu ấy chăm sóc chị mà, sao cậu ấy lại ném chị ở đây một mình vậy.”
Cô vẫn còn chìm đắm giữa giấc mơ và hiện thức, đuôi mắt vẫn còn hơi đỏ vì men say, “….. Không phải em đang ở nước ngoài à, tại sao lại biết Lương Sầm?”
“Nước ngoài cái gì? Không phải Lương Sầm là bạn cùng phòng của chị sao?” Lý Thanh Đàm nhéo mặt cô một cái rồi cười khẽ, nói: “Chị này, sao lại uống say rồi nói mê nói sảng gì đấy.”
Cảm giác đau đớn trên mặt rất rõ ràng. Vân Nê ngây ra tại chỗ, dường như vẫn không dám tin, nước mắt rơi xuống tí tách.
Anh bất đắc dĩ cười cười, sau đó đứng trước mặt cô hỏi: “Sao lại khóc rồi.”
“Chị vừa mơ thấy một giấc mơ.” Vân Nê cảm thấy vô cùng tủi thân, “Chị nằm mơ thấy em ra nước ngoài, chị không thể tìm thấy em nữa.”
Anh cầm tay cô đặt lên mặt mình rồi nói: “Không phải em đang ở đây sao. Chị nhìn xem, em không đi đâu cả, sao em lại để chị không tìm thấy mình chứ.”
Tất cả những gì xuất hiện trong giấc mơ quá đỗi rõ ràng. Nỗi bất lực và tuyệt vọng khi mất hết mọi tin tức của anh vô cùng sâu sắc. Nước mắt cô càng rơi càng nhiều, giống như muốn khóc để giải tỏa hết sự tủi thân trong giấc mơ vậy.
Sau đó khóc mệt rồi, cô lại nằm trên lưng Lý Thanh Đàm. Khi cúi đầu ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, cánh tay cô càng ôm anh chặt hơn.
Lý Thanh Đàm ngửa đầu ra cười, “Chị thả lỏng tay chút đi, em sắp bị chị siết chết rồi.”
Vân Nê không dám. Cô sợ chỉ cần buông tay ra thì lại sẽ không thấy anh đâu nữa. Trước khi ngủ thiếp đi, trong miệng còn lẩm nhẩm câu “Không buông”. Anh nói tiếp gì đó nhưng cô không nghe rõ, nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ say.
…
“….. Sau khi máy bay dừng hẳn, quý khách vui lòng tháo dây an toàn và chuẩn bị hành lý xách tay để xuống máy bay….”
Tiếng thông báo từ loa trong khoang máy bay đã đánh thức Vân Nê khỏi giấc mơ kia một lần nữa.
Dù đã qua một năm nhưng cô vẫn nhớ như in buổi sáng ngày hôm sau khi thức dậy.
Trong ký túc xá không một bóng người, ánh mặt trời chói chang. Tiếng người náo nhiệt chợt ẩn chợt hiện ở phía xa xa ngoài cửa sổ. Cô ngồi trên giường của mình, cái đau trên mặt là giả, anh nói sẽ không để cô không tìm thấy mình là giả, ngay cả anh trong giấc mơ kia cũng là giả.
Niềm vui lo được lo mất trong giấc mơ và nỗi tuyệt vọng khi đánh mất nó sau khi tỉnh dậy giống như lúc cây mây và dây leo quấn chặt quanh cành khô, sẽ để lại dấu vết sâu sắc và rõ ràng vô cùng.
Máy bay hạ cánh tại Melbourne vào lúc 5 giờ 2 phút chiều, theo giờ địa phương tức 7 giờ 2 phút tối.
Vân Nê đi ra khỏi sân bay. Mãi đến khi ngồi lên xe Lý Minh Nguyệt cử đến để đón mình, cô vẫn có cảm giác không chân thực.
Xe lái qua phố lớn hẻm nhỏ của thành phố này. Cô nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, tưởng tượng đến việc anh trải qua ngày sáng đêm tối ở nơi này.
Trước khi cất cánh, Vân Nê và Lý Minh Nguyệt đã nói chuyện qua điện thoại rất lâu. Cô ấy nói cuộc sống của Lý Thanh Đàm trong năm năm nay chẳng mấy tốt đẹp.
Nói anh đã từ bỏ bản thân mình trong hơn phân nửa thời gian của năm năm đó.
Nói tính khí anh trở nên nóng nảy, cũng trở thành một người lạnh lùng.
Nói anh gặp phải một vụ tai nạn xe nghiêm trọng. Thời điểm tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, anh đã gọi tên cô. Đến hôm nay vẫn chưa vượt qua cơn nguy kịch.
Lúc anh đang gọi tên mình, cô vẫn đang ở trong chùa tại Trung Quốc xa xôi, cầu xin Bồ Tát phù hộ anh cả đời này sống bình an.
Mà hôm nay cô đứng ở đây, cùng lắm chỉ cách anh một bức tường. Thế nhưng anh lại nằm đó, sống chết không rõ. Ngay cả việc bình an cũng là hy vọng xa vời, làm sao nói đến cả đời này.
Từ rất lâu trước kia, Vân Nê đã không thích bệnh viện. Cô cảm thấy đèn ở bệnh viện vừa lạnh lẽo vừa sáng chói mắt. Nó chiếu rọi xuống làm cho nỗi tuyệt vọng và đau khổ trên người con người ta chẳng có chốn dung thân.
Lý Thanh Đàm xảy ra chuyện vào đêm của hai ngày trước. Cuộc đua đó không chỉ đặt thắng thua lên đầu, mà còn có tính mạng của anh nữa.
Kết cục vô cùng bi thảm.
Suýt chút nữa thôi thì anh đã rơi vào thế xe hỏng người mất. Phải nằm trong phòng cấp cứu nhiều giờ, toàn cơ thể đâu đâu cũng là vết thương. Có thể tỉnh lại được hay không thì đó vẫn còn là một ẩn số.
Có rất nhiều máy móc được đặt bên cạnh giường bệnh. Thậm chí Vân Nê còn không thể thấy rõ khuôn mặt của Lý Thanh Đàm, chỉ có thể nhìn thấy cánh tay đặt bên ngoài chăn của anh.
Không còn sự trắng trẻo và sạch sẽ như trong quá khứ. Trên mu bàn tay ấy, có thể thấy rõ đốt ngón tay, trên khớp xương toàn là những vết thương chằng chịt.
Anh cứ nằm như vậy, hoàn toàn khác biệt chàng trai hoạt bát mà sôi nổi trong trí nhớ của cô. Nhưng anh vẫn là anh, vẫn là Lý Thanh Đàm làm cô thích và nhớ mãi không quên nhiều năm trời.
Là Lý Thanh Đàm cô xăm lên làn da mình, song đồng thời cũng khắc sâu vào tim và xương tủy. Là Lý Thanh Đàm mãi không bao giờ phai màu và biến mất.
Nước mắt phút chốc ào ra, cô chậm rãi khom người ngồi xổm xuống, đè nén tiếng khóc của mình lại.
Nỗi lo lắng sợ hãi suốt dọc đường đến đây và tất cả nhớ nhung khổ sở trong năm năm qua. Vào giờ khắc này, hết thảy mọi thứ như trở thành một cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, phá vỡ cảm xúc mà cô đã phải cắn răng kìm lại.
Lúc Lý Minh Nguyệt từ văn phòng của viện trưởng xuống tới đó đã nhìn thấy hình ảnh này.
Nữ sinh cúi đầu đứng trên hành lang yên tĩnh trống trải. Một tay đặt trên đầu gối, một tay tóm lấy mép cửa sổ phòng bệnh ICU, dường như đang gắng sức nắm lấy cọng rơm rạ cứu mạng vậy.
Ánh nắng mặt trời từ đầu khác chiếu vào, phác họa nên bóng lưng gầy yếu mà kiên cường của cô.
Hốc mắt Lý Minh Nguyệt lập tức đỏ lên. Cô quay mặt sang chỗ khác thở ra một hơi rồi mới chậm rãi đi đến.
Vân Nê nghe thấy tiếng bước chân, lúc ngẩng đầu lên thì Lý Minh Nguyệt đã khom người xuống đỡ cô dậy. Hai người đứng sánh vai nhau ở đó.
Ánh mắt cô lại hướng vào bên trong lần nữa. Cô nhìn Lý Thanh Đàm nằm ở đó, giọng nói vẫn còn xen vài tiếng khóc thút thít: “Em có thể vào nhìn cậu ấy không?”
“Vẫn chưa được đâu, tình hình của em ấy bây giờ không được ổn định, phải quan sát thêm hai ngày nữa.” Lý Minh Nguyệt nhìn sang. Cô ấy im lặng một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Những năm ở đây, em ấy vẫn luôn rất nhớ em.”
Đôi mắt Vân Nê vẫn còn đỏ hoe. Cô lắng nghe Lý Minh Nguyệt kể lại cuộc sống năm năm nay của Lý Thanh Đàm mà mình chưa từng biết. Chán chường, trầm mặc, yếu ớt, và còn cả nguyên nhân dẫn đến bộ dạng như ngày hôm nay.
Cô tưởng tượng đến cảnh anh tuyệt vọng nói câu “Dù sống hay chết thì em vẫn phải quay về bên cô ấy”, lại nhìn dáng vẻ anh nắm đó bị cắm đầy máy móc. Nước mắt lại mất khống chế thêm một lần nữa, từng giọt lăn dài theo gò mà rồi nhỏ xuống mu bàn tay cô.
…
Trong mấy ngày Vân Nê ở lại Melbourne, tình trạng của Lý Thanh Đàm vẫn luôn không quá ổn định. Anh bị đưa vào phòng cấp cứu hai lần.
Cho đến một ngày trước khi cô phải về, anh mới được chuyển từ phòng bệnh ICU sang phòng bình thường.
Đêm hôm ấy, Vân Nê ở lại trong phòng bệnh cùng Lý Thanh Đàm.
Tai nạn lần này mang đến cho anh tổn thương quá lớn và quá nhiều thay đổi. Anh cứ ngủ say mãi như vậy, Lý Minh Nguyệt nói anh đã gầy đi rất nhiều.
Vân Nê không có ấn tượng gì về cuộc sống mấy năm nay của anh. Nhìn thấy mỗi một sự thay đổi, cô cũng chỉ có thể so sánh với chàng trai Lý Thanh Đàm của năm năm trước.
Ví dụ như tóc anh ngắn hơn, da trắng hơn trước kia. Trên trán lại có thêm vài vết sẹo hay nốt ruồi nhỏ nhạt màu bên mặt anh giờ đã không thể nhìn thấy nữa.
Cô hơi cúi người đứng bên mép giường, cầm lấy tay anh. Lòng bàn tay vẫn ấm áp, cũng rất khô ráo. Vết thương trên mu bàn tay hơi sâu nên đến giờ vẫn chưa khép miệng hoàn toàn.
“Lý Thanh Đàm.” Vân Nê đặt tay anh lên má mình, hệt như khi anh kéo tay cô đặt lên mặt mình trong giấc mơ kia.
Mắt cô hơi cay cay, “Chị phải về rồi.”
Lần này Vân Nê đi hơi gấp gáp, bên trường học vẫn còn một hạng mục đang làm dang dở. Đó chính là tất cả sự cố gắng của cả đội trong một năm qua.
Cô là người phụ trách chính nên không thể buông tay mặc kệ được.
“Em đồng ý với chị, nhất định phải chờ chị quay lại nhé.” Vân Nê nhìn Lý Thanh Đàm một lúc. Môi anh hơi khô, cô đưa tay ra sờ vào, sau đó lại cúi người đến đặt một nụ hôn lên đó.
Trong khoảnh khắc nhắm mắt lại, nước mắt cô rơi xuống lông mi anh.
**