Chương 26: Chương 26. Ngôi Sao Lẻ Lôi

Ừ Thì Tôi Là Một Con Bé Xui Xẻo

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Thấp thoáng chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc năm học lớp mười tẻ nhạt của nó. Nó thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, nơi những chú chim đang hót líu lo trên những cành cây xinh đẹp, nơi phát ra bản giao hưởng của lá cây và gió.
-Cô rất vui khi lớp chúng ta không ai bị điểm kém, chúc mừng các em các em đã hoàn toàn lên lớp. Vài ngày nữa, là lễ tổng kết, các em có mặt trong đội văn nghệ của trường và các em tham gia vào những câu lạc bộ năng khiếu sẽ có một màn trình diễn ở hội trường vào ngày đó. Hơn nữa những người đã tài trợ trường như tổng giám đốc của công ty nước hoa DG và tổng giám đốc của hãng thời trang Beauty cũng sẽ đến vì vậy các em hãy chuẩn bị thật tốt nhé._ bà la sát vui vẻ nói, mặt không ngừng hiện lên những nụ cười.
Cả lớp lại bắt đầu bàn tán xôn xao, sôi nổi. Ai cũng háo hức phấn khởi chỉ duy nó là mặt vẫn lạnh băng không biểu cảm. Mẹ nó có thể dành cả một ngày để tham dự ngày tổng kết của trường vậy mà không thể dành một phút để ăn tối cùng nó. Có thật là mẹ nó đã thay đổi rồi hay không hay chỉ là do nó quá nhạy cảm.

Kết thúc tiết học nó lại phải vào phòng dành riêng cho câu lạc bộ kịch để họp, bàn về vở kịch mà nó sẽ diễn cùng mọi người vào vài ngày nữa. Khi mới nhận kịch bản thì nó khá bàng hoàng, bởi vì vai diễn của nó là một thiên thần vui vẻ nhưng vì lỡ phạm phải tội nặng mà bị thượng đế đày xuống nhân gian, để quay trở lại thiên đường thì phải giúp đỡ đúng một nghìn người bất hạnh. Nhưng tại sao nó lại vào vai đó chứ? hắn rõ ràng là cố ý mà, rõ ràng biết nó không thích cười, rõ ràng biết nó lúc nào cũng không vui vậy làm sao nó có thể tiếp nhận vai này chứ? Là hắn cố tình hay cố ý đây? Lúc đọc kịch bản nó đã phản đối rất nhiều, nhưng hắn lại không cho nó con đường lui không để nó đóng vai những người bất hạnh mà cương quyết cho nó đóng vai thiên thần kia. Nó là sao có thể đây ?
Nó luôn là một con nhỏ bất hạnh, không thể mang đến cho người khác niềm vui như vai diễn được mà ngược là cái mà nó mang đến cho những người xung quanh là xui xẻo, là bất hạnh, là những nỗi buồn vì vậy cho đến bây giờ bên cạnh nó cũng chỉ có ba người bạn là Huyền Trân, Thanh Hồng và hắn nhưng nó vẫn luôn gây rắc rối cho bọn họ, luôn làm họ lo lắng. Có đôi lúc nó nghĩ rằng có phải nó nên biến mất khỏi thế giới màu đen này không? Nó đã nhiều lần muốn buông xuôi tất cả nhưng trong đầu lại hiện lên nụ cười của Ngọc Trâm thế là nó lại có hy vọng để tiếp tục cuộc sống bởi vì nó vẫn còn một nghĩa vụ đó là tìm kiếm người bạn thân từ bé đã thất lạc bấy lâu.
----------------------------------------
Buổi tối,nó cùng với Xuân Ngọc, Ngọc Châu và Thanh Hồng ăn tối trên chiếc bàn ăn thủy tinh tráng lệ. Thanh hồng không ngừng cười đùa, cô bé rất vui vẻ và phấn khích kể về những chuyện vui vẻ ở trường cho Xuân Ngọc và Ngọc Châu nghe. Hai người cũng không thể nhịn cười trước sự hài hước của cô bé, cả căn nhà như vậy lại rộn vang tiếng cười. Trong đầu nó lúc này lại hiện về hình ảnh lúc trước, nó cũng ngồi ăn tối với cha mẹ nó, nó cũng kể chuyện và cười đùa như vậy, ba mẹ nó cũng cười, kèm theo là những lời quan tâm nó, trêu chọc nó. Nhưng tại sao bây giờ nó không thể như vậy nữa, tiếng cười của ngôi nhà cũng đã trở lại nhờ Thanh Hồng nhưng tại sao nó vẫn cảm thấy lạnh lẽo, nó vẫn chờ đợi một ngày nào đó mẹ và cha nó cùng nhau về nhà, cùng ăn tối với nó chỉ một ngày thôi. Nó không kiềm được cảm xúc bèn ăn vội chén cơm trong tay rồi rời khỏi nơi đó bởi vì có thể chỉ cần ở lại đó một chút nữa thôi nó sẽ khóc trước mặt người khác.
Nó lấy kịch bản lên sân thượng để diễn những gì trong kịch bản. Thanh Hồng ăn cơm tối xong thì đột nhiên muốn hóng mát nên cũng lên sân thượng, và bắt gặp nó. Cô bé chăm chú nhìn nó diễn qua chiếc cửa kính, dưới ánh sáng của những vì sao và những động tác của nó tuy vụng về nhưng thật sự rất cuốn hút, làm cho người khác có thể hiểu lầm rằng nó chính là một thiên thần thật sự.
-Chị thật sự rất giống thiên thần._ Thanh Hồng mở cánh cửa ra, bước đến gần nó nở nụ cười tươi.

-Nếu là thiên thần thì chị là thiên thần của sự bất hạnh._ nó thôi diễn, chân bước đến những thanh sắt của cái sân thượng rộng lớn đang chắn trước nó, mắt nhìn lên bầu trời, u sầu nói.
-Chị sẽ là một thiên thần của hạnh phúc nếu chị nở nụ cười. Tại sao chị không thích cười?_ cô bé ngây thơ hỏi.
-Bởi vì có những chuyện làm chị không thể cười._ nó buồn giọng nói, mắt vẫn nhìn lên bầu trời.

-Chị biết không? Mẹ em từng nói rằng, khi chúng ta hạnh phúc hãy cười với người khác để chia sẻ niềm vui cùng họ, khi chúng ta buồn hay tuyệt vọng cũng nên nở một nụ cười với người khác vì khi làm như vậy trong lòng ta sẽ vơi đi phần nào nỗi buồn. Một người không có sắc đẹp sẽ trở nên rất xinh đẹp khi họ cười, một người luôn băng giá cũng sẽ rất ấm áp khi cười. Em không biết tại sao chị lại không thích cười nhưng em biết rằng chị sẽ là một thiên thần thật sự khi chị nở nụ cười với người khác._ cô bé bước đến bên cạnh nó, mắt cũng ngước nhìn bầu trời đêm.
Nó không nói gì, khuôn mặt vẫn ngước nhìn bầu trời của đêm tối đang rực sáng nhờ những ngôi sao xinh đẹp. Ở nơi nào đó trên bầu trời rộng lớn kia có một ngôi sao nhỏ vẫn kiên cường nhấp nháy với ánh sáng bé nhỏ và yếu ớt.