Chương 41: 13.6

U Sầu Ám Hận: Si Nam Oán Nữ Phong Nguyệt Trái Nan Thường

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhìn thấy tên phương sĩ kia, phản ứng đầu tiên của tôi là kinh ngạc, ngay sau đó là vui mừng.

Ông ta tới đây, ít nhất tôi được cứu rồi.

Nhưng ngay sau đó tôi nhìn thấy tay ông ta đang cầm lá bùa hộ mệnh tôi vừa vứt xuống bể cá.

Bên tai nhớ lại câu nói trào phúng "quan hệ hệ thống" của anh trai Chu Gia Hào và lời Chu Gia Hào từng nói người ốc tổ chọn là tôi.

Tôi chợt nhận ra rằng chuyện này đã bắt đầu từ hai năm trước.

"Hiểu rồi đúng không?" Tên phương sĩ cười cười, "Tìm kiếm bao năm vẫn không thể tìm được ký chủ phù hợp để chứ chứa linh hồn của mình, mãi đến khi em gái cô tìm tới cửa, tôi mới nhận ra người làm chị gái như cô phù hợp hơn. Nhưng chúng tôi đều vật âm tà, cho nên phải để nội tâm cô chịu chút tra tấn, không còn lưu luyến với thế gian này, ra tay mới yên tâm hơn. Đáng tiếc mẹ cô lớn tuổi, nếu không với tính cách điên cuồng đó, tôi rất thích."

Nghĩa là dùng quan hệ huyết thống làm nhang, làm bùa hộ mệnh đều là thủ đoạn của ông ta.

Ông ta dùng cách đó phá tan gia đình tôi, khiến hồn ma của mẹ không ngừng hành hạ tôi!

Tôi đút tay vào túi chạm đến thuốc mê: "Thì ra ông là ốc tổ?"

Nhưng điệu bộ u ám khô khan này sao có thể là cô gái yểu điệu nhẹ nhàng như tiên nữ trên bài vị?

"Ốc tổ." Lúc này, Chu Gia Giai còn trần như nhộng chạy tới. Cô ta cầm một vỏ ốc, nói, "Linh hồn của chị ba đã sẵn sàng."

Chị ba này có thể chính là "chị dâu" bị chìm trong bể lươn kia.

Ốc tổ nhìn tôi, khẽ cười: "Vậy tắm rửa cho cô ta đi, có thể trốn ra ngoài tôi càng thích."

Chu Gia Giai với chất nhầy đã khô trên người lập tức lao về phía tôi.

Ngay khi tôi rút thuốc mê định đâm cô ta, tay cô ta đột nhiên như lươn vặn vẹo dữ dội, ôm lấy cánh tay tôi rồi xoay người thật mạnh.

Mắt tôi nhòe đi vì đau, lọ thuốc mê trong tay rơi xuống đất.

Lườm tên ốc tổ kia, tôi vừa hét lớn gạt tay Chu Gia Giai, vừa nhân lúc cô ta không chú ý lấy di động ra ném vào bụi cỏ bên ạnh.

Lúc mới đến nơi, khi tôi xuống xe lấy di động ra xem giờ, nơi này có tín hiệu.

Tức là bên trong trang bị thiết bị gây nhiễu, mà ở đây thì chắc chắn hkongo có.

Tin nhắn đã soạn sẵn trong di động, chỉ cần có tín hiệu, nó lập tức sẽ được gửi cho đội trưởng Văn.

Anh là người chịu trách nhiệm điều tra vụ Tô Vũ mất tích, sau này bố mẹ tôi chết thảm cũng do anh xử ly.

Hai năm qua đội trưởng Văn tiếp xúc với rất nhiều vụ án kỳ lạ, vì vậy trước khi đến đây, tôi đã kể anh ấy nghe về lá bùa hộ mệnh, còn nói có lẽ tôi sẽ nhờ anh ấy giúp đỡ.

Như bây giờ, tự tôi không thể bỏ chạy, chỉ có thể chờ xem khi nào đội trưởng Văn sẽ tới.

Ít nhất sau khi tôi chết, anh ấy có thể tìm được tôi, cũng coi như giúp tôi báo thù!

Chu Gia Giai rất khỏe, thấy tôi không ngừng giãy giụa, cô ta cười khẩy, giật lấy số thuốc còn lại trong túi tôi, ném vào ao cá bên cạnh.

Lúc này, Chu Gia Hào đang bị những con cá quấn lấy, vừa dùng cánh tay xua đuổi con cá đang cắn mình vừa la hét: "Ốc tổ, cứu tôi, thu linh hồn của chị cả và chị hai đi!"

Với họ, chỉ cần dùng vỏ ốc thu linh hồn, tương lai có thể cướp thân xác của người khác để trọng sinh.

Nhưng ốc tổ chỉ nói: "Vô dụng!"

Có lẽ với ốc tổ, những đứa con này chẳng là gì ngoài sự sỉ nhục.

Giữ lại chúng cũng chỉ vì nhu cầu mà thôi.

Có thể nhìn ra điều đó từ việc chứng kiến mẹ tôi bị hành hạ.

Nghe ốc tổ nói, Chu Gia Hào, người đang giơ tay cầu cứu lộ vẻ đau thương.

Đúng lúc này, một con cá theo dòng nước phóng tới trước mặt, va vào đầu hắn.

Tôi chỉ kịp nghe một tiếng kêu rên của Chu Gia Hào, sau đó ngay lập tức bị con cá áp đảo.

"Yên tâm, bọn tao sẽ không chết. Dù gì bố mẹ mày đều chết hết rồi, mẹ mày còn tra tấn mày. Bố mày không quan tâm gì cả, ông ta cũng đã là người chết. Còn tao là em ruột của mày, sau này chúng ta ở bên nhau, chị em đoàn tụ không phải rất tốt sao?" Chu Gia Giai cười to.

Rồi cô ta đẩy ngã tôi xuống đất, tôi muốn bỏ chạy nhưng không biết ốc tổ kia dã làm gì, mấy con lươn to bằng cánh tay nhảy ra từ trong nước, quấn lấy tay chân tôi như rắn.

Chu Gia Giai hừ lạnh, mở nắp thùng gỗ, gạt bỏ lớp rơm phủ bên ngoài.

Dưới đống rơm kia là vô số bộ xương xám.

"Lươn thích khoan lỗ, chỉ có ẩn nấp mới thấy an toàn. Nhưng bọn tao lại lười đào, đám giun kia gặm nhấm còn lại bộ xương, bên trong trống rỗng, phù hợp." Chu Gia Giai còn kiên nhẫn giải thích.

Theo đó, cái lưỡi ngoáy ngoáy trong miệng phát ra tiếng "chậc chậc", tất cả đám lươn ở trên bờ đều bò tới.

Mấy con lươn to đang quấn lấy tôi cũng bắt đầu ngoe nguẩy.

Chu Gia Giai dùng lôi tôi vào thùng gỗ, nói với ốc tổ: "Ngài chờ một lát, tẩy rửa xong ngay!"

Đám lươn to bằng cánh tay rất khỏe, chúng siết chặt cơ thể tôi, tôi hoàn toàn không thể chống cự, cứ như bao cát bị ném vào thùng gỗ.

Vô số con lươn từ trên đỉnh đầu bò vào như nước chảy vào quan tài.

Tôi bị lũ lươn làm cho choáng ngợp, bên tai toàn tiếng kêu "quang quác" của chúng, ngay cả nước sặc vào miệng tôi cũng nhớp nháp và có mùi tanh nồng nặc.

Tôi thậm chí còn cảm thấy có một con lươn chui vào mũi mình.

Tay chân như bị khống chế, không thể cử động được.

Tôi muốn kêu cứu, nhưng vừa mở miệng, lập tức có một con chui vào.

Hết cách, tôi chỉ đành chịu đựng cảm giác ghê tởm, trực tiếp cắn chết con lươn kia.

Cảm giác bị dìm chết và buồn nôn khiến cả người tôi tê dại, ước gì có thể chết ngay lập tức.

Nhưng ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, bên tai chợt có tiếng động phát ra từ vỏ sò.

Theo đó đám lươn dừng lại, tản ra hai bên, thậm chí còn nâng cơ thể tôi lên.

Cơ thể được thả lỏng, tôi hít thở bầu không khí trong lành, vội nhổ con lươn đang cắn dở trong miệng ra.

Nhưng khi mở mắt, đập vào mắt là ánh mắt cười nham hiểm của ốc tổ.

Kế tiếp hắn hôn lên, có gì đó ươn ướt lành lạnh trơn trượt như lươn theo miệng ông ta chui vào miệng tôi.

Tức khắc tôi cảm thấy không ổn, cũng ngay lúc này, tiếng súng bất ngờ vang lên.

Một viên đạn xuyên thẳng vào đầu ốc tổ, nhưng ông ta vẫn nhếch miệng cười với tôi.

Lần này không phải xót xa mà là nụ cười mãn nguyện...

Sau đó, cơ thể ông ta rơi xuống cạnh thùng gỗ.

Đám lươn đã bò sang hai bên như sợ hãi, ào ào chuyển động.

Ngay cả những con lươn đang quấn lấy tay chân tôi cũng hoảng loạn điên cuồng, cơ thể tôi và ốc tổ lập tức bị lũ lươn nhấn chìm.

Tôi buông thõng tay chân, lập tức bật người đứng dậy, bò ra khỏi thùng gỗ.

Nhưng đám lươn cứ như rắn chui vào người tôi, tôi không có cách nào chạy thoát được.

Ngay khi nghĩ rằng mình sẽ bị đám lươn ăn thịt, tôi đột nhiên thấy tiếng hét của đội trưởng Văn: "Đừng nhúc nhích!"

Sau đó là tiếng bước chân vội vã, đội trưởng Văn cùng cảnh sát Cố chạy tới kéo tôi lên.

Tôi đỡ trụ bê tông, khạc nhổ chất nhầy lươn trong miệng và cổ họng ra, đồng thời liếc nhìn thùng gỗ, xác ốc sên ở bên trong hình như đã bị đám lươn ăn sạch.

Những con cá và lươn này đều được nuôi bằng mồi sống.

Giun đút chúng ăn cũng được nuôi từ thi thể, cho nên ăn xác rất nhanh.

Chỉ là không hiểu vì sao khi nhìn đám lươn quằn quại này, cổ họng tôi lại ứa ra nước miếng, trong bụng hình như có thứ gì đó quặn lên.

Đang cảm thấy may mắn vì được cứu, tôi bỗng nghe bên cạnh tuyền tới tiếng khóc nức nở: "Đừng bắt tôi, tôi là Tô Vũ! Tôi là Tô Vũ..."

Tôi quay đầu thì thấy sắc mặt Chu Gia Giai trắng bệch, co ro cuộn trò, toàn thân rét run, không còn dáng vẻ to tiếng khi nãy.

Đang nghi ngờ không biết có phải ốc tổ chết thì linh hồn của đám con cháu cũng tiêu tan hay không thì ngay lúc này, rất nhiều thứ mơ hồ không rõ xuất hiện trong đầu tôi.

Bị nhốt trong thùng nước, nhiệt độ nước tăng dần, nhận ra nước đang bị đun sôi, từ thể xác đến linh hồn đều vô cùng đau khổ.

Rồi bị đè lên giường, sinh hết lứa này đến lứa khác, cơ thể vốn đầy đặn dần trở nên khô héo, sự khủng hoảng này...

Tôi lắc đầu thật mạnh, cố xua đi những thứ không thuộc về ký ức và nỗi sợ của tôi.

Nhưng tại thời điểm này, tôi lại hiểu được tất cả suy nghĩ của ốc tổ.

Chu Gia Giai bị kéo lên, cô ta dùng hai mắt đẫm lệ nhìn đội trưởng Văn: "Chú cảnh sát, cháu là Tô Vũ, tôi..."

"Con bé không phải!" Tôi quay đầu nhìn chằm chằm Chu Gia Giai, nói với đội trưởng Văn, "Cô ta không phải Tô Vũ, cô ta đã bị nhập hồn, hiện tại chỉ là một con lươn tinh!"

Chu Gia Giai ngơ ngẩn nhìn tôi, lẩm bẩm: "Chị, sao chị lại tới đây?"

Nhưng trong đầu tôi lại nghe thấy một giọng nói khác: "Ốc tổ, ngài tìm ký chủ phù hợp nhất, dung hợp thành một thể với cô ta không phải để bước ra thế giới bên ngoài kia, bắt đầu lại từ đầu sao? Tôi ở bên cạnh ngài không tốt à?"

Tôi trừng mắt nhìn cô ta, cười lạnh: "Cô không phải em gái tôi!"

Chu Gia Giai giật mình, dường như thẹn quá thành giận vì bị vạch trần thân phận, đột nhiên lao về phía đội trưởng Văn.

Nhưng không biết vì sao cô ta lại trượt chân, trực tiếp rơi vào thùng gỗ.

"A..." Cảnh sát Cố muốn duỗi tay kéo lại nhưng đám lươn to bằng cánh tay lập tức nhảy dựng lên, cắn mạnh vào tay, trực tiếp kéo ra một mảng thịt lớn.

Chỉ một chút chần chờ đó, Chu Gia Giai đã nhảy vào thùng gỗ, lập tức bị đám lươn nhấn chim.

Nhưng cô ta vẫn bắt chước giọng điệu của Tô Vũ: "Chị, cứu em! Cứu em!"

Tôi biết ý của cô ta là dùng vỏ ốc cất giữ linh hồn, sau đó tìm vật chủ mới giúp cô ta.

Cô ta tưởng người làm chị này hẳn rất yêu thương em gái, cho nên mới nhường mọi thứ cho cô ta.

Ngày xưa có lẽ...

Còn chút thân tình.

Nhưng khi cô ta mất tích, vì tìm cô ta, mẹ hành hạ tra tấn tôi như thế. Chút thân tình máu mủ đó liệu có thể chống đỡ bao lâu?

Tôi nhìn Chu Gia Giai cũng giống "chị dâu" tan chảy như sáp lỏng, bị vô số con lươn xuyên qua người.

Toàn thân tôi trượt theo cọc bê tông ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.

Lúc này đội trưởng Văn vội chạy tới, bảo người kiểm tra vết cắn trên tay cảnh sát Cố, sau đó cởi áo khoác khoác cho tôi, lại bảo đồng nghiệp đi lấy nước cho tôi súc miệng.

Tôi cầm ly nước, kể lại mọi chuyện xảy ra ở đây như một cái máy.

"Di động của tôi ở trong bụi cỏ, hãy giúp tôi tìm, còn cả mấy ống thuốc mê kia cũng xin tìm lại giúp tôi." Tôi sợ đến mức không còn tỉnh táo, "Còn cả bùa hộ mệnh làm từ mạng sống của bố mẹ tôi. Đội trưởng Văn, nếu anh tới một muộn một chút, tôi có thể đã như Tô Vũ biến thành một người khác. May mà anh đến kịp."

Tôi cúi đầu, tay chân run rẩy.

Đội trưởng Văn an ủi vài câu, nhờ cảnh sát Cố ở lại chăm sóc tôi rồi huy động tất cả nhân lực đi giải quyết sự việc.

Trại nuôi cá này rất lớn, tất cả bể nuôi giun, thùng nuôi lươn và cá đều phải vét sạch.

Những thứ ăn mồi sống này một khi theo dòng nước trôi ra ngoài e là mối nguy.

Theo lời tôi kể, đội trưởng Văn tìm thấy bộ xương của "chị dâu" trong căn phòng đó.

Cảnh sát Cố cùng tôi lên xe, liên tục an ủi, nói nếu không phải tôi gửi tin nhắn và định vị cho đội trưởng Văn thì cảnh sát đã không thể tới nhanh như vậy.

Tất nhiên, quan trọng là biết tin tôi đi gặp bạn quen trên mạng, đồng thời nhận được bảng thống kê dân số mất tích mà tôi gửi, phát hiện rất nhiều cô gái mất tích sau khi hẹn hò với người quen trên mặt đều nằm gần khu vực này, đội trưởng Văn lo lắng, dẫn người theo sau.

Nhưng điều mà cảnh sát Cố không biết chính là người gửi bảng thống kê người dân mất tích đó không phải Tô Vân, mà là ốc tổ.

Ngoài miệng, tôi chỉ biết lẩm bẩm: "Tôi không cứu được Tô Vũ, tôi không cứu được Tô Vũ..."

Cảnh sát Cố thở dài, giúp tôi quấn áo khoác chặt hơn.

Đêm đó, đội trưởng Văn và cảnh sát tìm thấy rất nhiều xương khô trong bể, xử lý thế nào, anh ta không nói với tôi, nhưng cứ dặn dò rằng sau khi ra ngoài thì hãy quên hết chuyện ở đây, cũng không được kể ai biết.

Thậm chí có cảnh sát lấy ra một tờ thỏa thuận giữ bí mật bảo tôi ký.

Tôi một mực làm theo, đến khi nhìn bọn họ đổ giun và lươn vào một cái hố đã đào sẵn để đốt, tôi không khỏi nuốt nước bọt.

Đồ ăn ngon như vậy, bị thiêu hủy đúng là đáng tiếc!

1

Sau khi hỏi đội trưởng Văn, tôi đã ném vỏ ốc chứa linh hồn của "chị dâu" Chu Gia Giai và lá bùa hộ mệnh làm từ tính mạng của bố mẹ vào lửa.

Mẹ tôi, người đã biến mất kể từ khi ốc tổ xuất hiện đã lao ra khỏi ngọn lửa, la hét thảm thiết như thể vẫn đang cầu xin tôi cứu em gái.

Nhưng ngọn lửa lớn lập tức nuốt chửng bà ấy.

Khi đội trưởng Văn lái xe chở tôi về, nhìn mặt trời mọc ngoài cửa sổ, tôi chợt có cảm giác cuộc sống mới chính thức bắt đầu.

Bước ra khỏi đây, tôi có trí nhớ của mình, có linh hồn của ốc tổ, kế thừa phép thuật của ông ta.

Bố mẹ đều chết, em gái cũng không còn nữa.

Hậu duệ như Chu Gia Hào và những người biết đến sự tồn tại của ốc tổ đã biến mất.

Ngay cả những con lươn cùng huyết thống kia cũng bị đốt thành tro.

Không còn ai biết về chuyện này nữa!

Tôi thậm chí còn thực hiện lời hứa với đám giun, để bộ xương của chúng lần nữa thấy ánh mặt trời.

Đội trưởng Văn và các cảnh sát đều đồng cảm và kính nể trước hành động đi vào hang cọp để cứu em gái của tôi.

Danh tiếng đủ để tôi có cuộc sống tốt hơn ở thế giới bên ngoài.

Đây mới là cuộc sống mới!

[Hết bộ 13]