Chương 14: Nhớ mãi không quên

Tuyệt Đối Dịu Dàng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc Bạch Phỉ ở gặp được Hạ Sí ở dưới nhà, cô ấy đã bị làm cho hoảng sợ.

Hai mắt Hạ Sí đỏ rực, rõ ràng là đã khóc.

Bạch Phỉ chưa từng nhìn thấy một Hạ Sí yếu ớt như vậy bao giờ, ngay lập tức cho rằng đã có chuyện lớn xảy ra, nắm lấy hai bàn tay lạnh lẽo của cô, đưa người về nhà, bật hệ thống sưởi lên làm ấm người cho cô.

Thấy Hạ Sí vẫn yên không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó, đôi mắt thất thần, sắc mặt Bạch Phỉ trở nên nghiêm túc nhíu mày, “Hạ Hạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói của bạn thân đã kéo một sợi dây lý trí của cô ấy trở về, cánh môi mấp máy, qua một lúc rất lâu mới khó khăn phát ra âm thanh,  vừa khàn vừa đứt quãng, “Anh ấy…… có bạn gái rồi.”

“Cậu nói ai vậy?”

Giọng nói của Bạch Phỉ sắc bén, thiếu chút nữa không kịp phản ứng lại.

Động não suy nghĩ một chút thì cũng nên biết, người có thể làm cho Hạ Sí khổ sở như vậy, chỉ có thể là Thời Ngộ.

Sao đột nhiên lại như vậy?

Bạch Phỉ rất nghi ngờ, “Có phải là đã hiểu lầm rồi không? Không thể nào, cậu ấy đối xử với cậu tốt như vậy mà.”

Đôi môi đã Hạ Sí cắn đến mức trắng bệch.

“Không phải hiểu lầm……”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nếu là hiểu lầm, anh sẽ không dung túng để cho người khác đi nói giỡn về loại chuyện này, sẽ không đeo đồng hồ tình nhân cùng người khác. Thời Ngộ từ chối lời mời của cô, là bởi vì muốn hẹn hò cùng bạn gái.

Tất cả những gì về Thời Ngộ, Bạch Phỉ đều là biết được từ trong miệng Hạ Sí. Những chuyện Hạ Sí nói ra chắc chắn là “sự thật”, Bạch Phỉ không thể không tin.

Đã từng là một cô gái phóng khoáng không biết chịu thua là gì, cho dù có bị thương cũng cắn răng chứ không chịu yếu đuối rơi nước mắt, nhưng bây giờ cô gái đó lại vì một đoạn tình cảm mà trở nên mẫn cảm và yếu đuối, Bạch Phỉ nhìn cũng không nổi, “Chúng ta không thích cậu ấy nữa được không?”

Hạ Sí lắc đầu, nước mắt rơi xuống ngón tay, nghẹn ngào không ngừng rơi xuống.

Nhìn thấy cô khổ sở như vậy, Bạch Phỉ cũng nhịn không được muốn khóc theo, lại vì sự si tình của bạn bè mà cảm thấy chua xót, “Cậu ấy thật sự tốt như vậy sao?”

“Ừ.” Giọng nói phát ra từ trong cổ họng vẫn còn khóc nức nở, nhưng vẫn vô cùng kiên định.

“Hạ Hạ, cậu đừng làm khó chính mình như vậy nữa.” Ở trong đoạn cảm tình này, thái độ của Bạch Phỉ luôn là cổ vũ, nhưng nếu như hiện tại không có kết cục đẹp, thì cô ấy chỉ có thể khuyên Hạ Sí nên từ bỏ, “Chia tay cũng không phải chỉ là vấn đề từ một phía, cho dù Thời Ngộ rất tốt, nhưng lúc trước hai người vẫn chia tay nhau.”

Không phải là chuyện nhỏ cãi nhỏ nạt giữa các đôi tình nhân, mà là đã 5 năm không gặp nhau, cơ hội có thể tiến đến với nhau một lần nữa là rất nhỏ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Tiểu Bạch, không phải như thế.” Hạ Sí khóc đến mức ho khan, đau lòng đến mức không thể kìm chế được, lại khăng khăng bảo vệ anh, “Anh ấy không sai, anh ấy thật sự đặc biệt đặc biệt tốt.”

Nguyên nhân chính là bởi vì Thời Ngộ đối xử với cô quá tốt, cho nên cô mới có thể nhớ mãi không quên.

Bạch Phỉ không tin một đôi tình nhân chia tay, đối phương một chút sai cũng không có, chỉ là vì cô quá thích Thời Ngộ, mới ôm tất cả sai lầm đổ lên trên người mình.

Cô ấy không thể nhìn nổi bạn của mình, lại vì một người người đàn ông mà biến thành như vậy, Bạch Phỉ vừa tức giận vừa đau lòng, “Nếu thích như vậy, vì sao phải chia tay?”

“Vì sao phải chia tay……” Những câu chuyện cũ được tái hiện ngay trước mắt, Hạ Sí đau khổ đè ngực lại, nước mắt rơi xuống là tả, “Bởi vì, anh ấy rất khổ sở……”



5 năm chia tay kia, Hạ Sí thường xuyên nhớ đến những chuyện cũ, ngọt ngào và đau khổ chồng chéo lên nhau, tra tấn trái tim cô vỡ nát ra.

Mà Thời Ngộ, chính là động lực duy nhất để cô cô gắng chống đỡ vực dậy từ trong vũng bùn lầy lội.

Bọn họ chia tay, không phải bởi vì cảm tình xuất hiện vấn đề, càng không phải vì những người đó suy đoán vì sự nghiệp tương lai.

Trong cơn mưa lớn này, nước mắt Hạ Sí rưng rưng, kể lại một câu chuyện cũ chua xót. Bạch Phỉ nghe xong liên tục nức nở, ôm lấy cô bạn của mình, cái gì cũng đều nói không nên lời.

Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại di động của Bạch Phỉ vang lên đánh vỡ sự yên lặng, cuối cùng Hạ Sí cũng có thể khôi phục một chút lý trí, lúc Bạch Phỉ nhận điện thoại, mượn phòng vệ sinh rửa sạch.

Mùa đông lạnh lẽo, nước trong vòi nước chảy ra cũng lạnh thấu xương, Hạ Sí hứng nước vỗ lên mặt, xóa hết tất cả dấu vết của nước mắt.

Lúc đi ra ngoài, cô nghe được Bạch Phỉ cầm điện thoại di động nhắc nhở Đỗ Nam Châu tăng ca phải chú ý đến sức khỏe, “Gần dây nhiệt độ xuống thấp, anh làm việc vất vả như vậy, phải nhớ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, chú ý đến sức khỏe.”

Cách đây không lâu, Thời Ngộ cũng dặn dò cô như vậy.

Hạ Sí nhắm mắt dựa vào tường, chờ Bạch Phỉ cúp điện thoại mới đi ra ngoài.

Cô đã rửa mặt, xung quanh đôi mắt và mũi vẫn còn ửng đỏ, dấu vết của việc đã khóc rất nhiều, vẻ mặt còn chưa bình tĩnh lại, “Tiểu Bạch, tớ muốn đi tìm anh ấy.”

Bạch Phỉ kinh ngạc nhíu mày, “Hạ Hạ, bây giờ cậu nên nghỉ ngơi thật tốt……”

Ngụ ý là, khuyên cô không nên đi tìm anh trong lúc này.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Câu chuyện cũ của Hạ Sí, phần lớn đều quay chuyện cô và Thời Ngộ tách ra kia, cũng không phải là tất cả. Nhưng chỉ là những chuyện đó, đã làm Bạch Phỉ cảm nhận được chấp niệm đã khắc sâu của cô với Thời Ngộ.

Với tình trạng hiện tại của cô, căn bản không thích hợp để nói chuyện. Chỉ cần Thời Ngộ dứt khoát cự tuyệt một lần, Hạ Sí đều có khả năng sẽ sụp đổ.

“Tớ biết cậu đang lo lắng cái gì, cảm ơn cậu, Tiểu Bạch.” Hạ Sí trấn an ngược lại cô ấy, khóe miệng nhếch lên tạp thành một nụ cười cứng nhắc khó coi, “Tớ muốn hỏi lại rõ ràng một chuyện, nếu…… Xem như là lời tạm biệt cuối cùng.”

Nếu anh lựa chọn người khác, đó chính là lời tạm biệt cuối cùng.

Trái tim của cô không thể chết được, chỉ có thể cưỡng em bản thân rời xa.

*

Do chịu ảnh hưởng của thời tiết, chuyến bay của Lê Ngôn Chi bị trì hoãn giờ bay. Bọn họ cũng ở lại bệnh viện đợi cũng không tiện, bên ngoài mưa lớn, Thời Ngộ và Giang Duyệt Hề trở về Thủy Mộc Thanh Uyển, dự định một chút nữa sẽ lái xe đến sân bay.

Trong nhà Thời Ngộ luôn luôn sạch sẽ ngăn nắp, cửa sổ đóng lại, tiếng mưa lớn bên ngoài đều bị ngăn cản, trong nhà trở nên yên tĩnh.

Giang Duyệt Hề nhìn xung quanh khung cảnh quen thuộc, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, cho đến khi nhìn thấy một túi thức ăn cho mèo còn chưa mở đặt trên ngăn tủ mới nhớ ra, “À, Pho Mát đâu rồi?”

“Ở trong nhà Tri Tri.”

Thời Ngộ đưa đến một ly nước ấm.

Giang Duyệt Hề biết “Tri Tri” trong miệng anh là ai, lập tức đưa hai tay lên vỗ tay vài tiếng, tán thưởng, “Tiểu A Ngộ, em đúng là người biết phân biệt trắng đen đó nha!”

Thời Ngộ nắm cái ly cười cười, vẫn không phủ nhận thâm ý trong đó.

“Sau khi em chỉnh sửa lại văn kiện xong, phiền chị Duyệt Hề mang về cho Ngôn Chi.” Anh đi đến thư phòng chỉnh sửa lại văn kiện và đóng dấu lên, chuẩn bị đưa cho Giang Duyệt Hề để chuyển cho Lê Ngôn Chi.

Giang Duyệt Hề rất nhàm chán, bạn trai ở trên máy bay không thể liên lạc được, con mèo duy nhất trong nhà em trai có thể trêu chọc cũng bị đưa đi lấy lòng cô gái kia.

“Nhàm chán, thật sự quá nhàm chán.” Cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, cách thời gian máy bay hạ cánh khoảng một tiếng rưỡi nữa, trời mưa bên ngoài hình như càng ngày càng lớn.

Giang Duyệt Hề đi đến bên cửa sổ, tiện tay kéo tấm rèm cửa màu xanh ra, mở ra một khe hở nhỏ nghe tiếng mưa rơi, bỗng nhiên, phát hiện có cái gì đó không thích hợp.

Tiếng mưa chói tai đã che giấu ồn ào náo động của thành phố, khi màn đêm buông xuống, đèn đường đứng sừng sững hai bên con đường nhỏ chiếu ra ánh sáng màu cam ấm áp, phản chiếu vào đêm mưa, có loại loại vẻ đẹp lung linh diễm lệ.

Giang Duyệt Hề cũng không có tâm tư thưởng thức cảnh đêm, tầm mắt của cô ấy bị một bóng dáng gầy gò đứng dưới ánh đèn đường hấp dẫn, không nhìn thấy rõ bộ dáng, nhưng người nọ đứng thẳng tắp một mình trong màn mưa, bên cạnh không có bất kì cái gì che chắn, ở trong đêm mưa có vẻ đặc biệt cô độc lại thê lương.

Thời Ngộ mới đóng văn kiện vào túi đựng tài liệu xong, vừa trở lại phòng khách, liền thấy Giang Duyệt Hề xoắn cổ triều vẫy tay với anh, “Tiểu A Ngộ, em nhanh đến đây đi.”

Thời Ngộ không rõ nguyên nhân, đặt túi đựng tài liệu ở trên bàn trà, không nhanh không chậm đi đến gần bên cửa sổ.

Giang Duyệt Hề nâng cánh tay lên, dùng ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, nhắm ngay vào bóng dáng mơ hồ trong màn mưa kia nói, “Chỗ đó……”

Thời Ngộ cúi đầu nhìn xem, tầm mắt lướt qua màn mưa dày đặc dừng ở trên bóng dáng quen thuộc kia, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.

Giang Duyệt Hề lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Lại quay đầu lại khi, cửa chính đã mở rộng, trong phòng khách đã không có bóng dáng của Thời Ngộ.