Chương 5: Chờ tóc dài đến eo

Tùy Hứng - Thiên Diện Quái

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hoắc Mộ Vân theo bản năng che điện thoại, đưa tay để sát ngực, hoảng sợ nhìn về phía anh, “Anh thật xấu xa, nhìn lén người khác nói chuyện.”

Trang Chu cười nhẹ, lúc này vẫn nhàn nhã thoải mái trêu chọc cô, “Em cũng để điện thoại dưới mi mắt anh rồi, anh không muốn nhìn cũng khó.”

Hoắc Mộ Vân vô cùng cạn lời, nhỏ giọng nói thầm: “Già mồm át lẽ phải!”

Không hiểu sao cô lại nhớ đến sự việc trong cuộc gọi video kia —- chuyện về ngực, hai má nháy mắt bắt đầu nóng lên, may mắn là ánh sáng trong xe hơi tối, nếu không chắc chắn xấu hổ chết mất.

“Nói thầm cái gì đấy.”

Hoắc Mộ Vân đầu óc căng ra, bật thốt ra: “Nói anh đẹp trai!”

Lời vừa nói ra, cô lại ảo não cắn đầu lưỡi.

Đã lâu không trêu đùa anh như vậy, trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ là hiện tại đã trưởng thành lại mở miệng nói đùa như này khó tránh khỏi không được tự nhiên.

Nhất là khi nghe thấy tiếng cười của anh truyền đến bên tai, Hoắc Mộ Vân chỉ hận không thể tìm được cái khe nào để chui vào.

“Khương Dịch đẹp trai hay anh đẹp trai?” Trang Chu bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

Hoắc Mộ Vân sửng sốt, quay đầu hoang mang nhìn về phía anh.

“Ngốc rồi? Hay là vấn đề này rất khó để em trả lời?”

Cô vội vàng lắc đầu, ” Không phải, sao anh lại đột nhiên hỏi cái này?”

Trang Chu liếc cô một cái, mắt nhìn thẳng con đường phía trước, bình tĩnh nói: “Đàn ông cũng có lòng hư vinh, cho nên muốn nghe suy nghĩ của em một chút.”

Trợ lý Trình ngồi ở ghế phụ được một trận xấu hổ, Chu ca nhà bọn họ khi nào thì nông cạn như vậy?

Hoắc Mộ Vân cũng không suy nghĩ nhiều, chớp đôi mắt to to tròn tròn, trả lời: “Hai người hoàn toàn không thể so sánh với nhau.”

Căn bản là không cần so sánh nha.

Trang Chu nhẹ nhíu mày, truy hỏi: “Không thể so sánh? Là anh không thể so sánh với anh ta? Hay là anh ta không so sánh được với anh?”

Từ trước đến nay Hoắc Mộ Vân chưa bao giờ am hiểu cái trò nghiền ngẫm từng chữ một này, cô khó hiểu hỏi: “Có gì khác nhau sao”

Trình Bân ở hàng trước không nhịn được quay đầu bỏ thêm một câu, “Khác nhau lớn đó!”

Liên quan đến vấn đề ai không so được với ai, ý từ hoàn toàn khác nhau!

Hoắc Mộ Vân mãi mới nhận ra, cô hé miệng cười yếu ớt, đôi mắt cong cong giống như là trăng non trên trời, “Đương nhiên là anh ta không thể so được với anh rồi.”

Có đôi khi cô cảm thấy, người đàn ông này ngây thơ cứ như một đứa trẻ vậy.

Trang Chu nhướng mày hỏi cô, “Nghĩ như vậy thật sao?”

“Ừm!” Hoắc Mộ Vân vội vàng gật đầu, “Thật đó! Em thề! Anh thật sự là đẹp trai hơn anh ta!!”

Trình Bân đỡ trán, tỏ vẻ khinh thường đối với loại hành vi ngây thơ này.

Đến khách sạn, Trình Bân đột nhiên quay đầu hỏi Hoắc Mộ Vân: “Hoắc tiểu thư, cô cho tôi mượn chứng minh thư của cô một chút, tôi đi đặt phòng giúp cô.”

Hoắc Mộ Vân ngẩn ra, “Tôi không mang chứng minh thư nha.”

Lúc chạy từ ký túc xá tới đây cô chỉ cầm mỗi điện thoại, đừng nói chứng minh thư, một chút tiền mặt cô cũng không mang theo.

Ánh mắt mê mang của Hoắc Mộ Vân dừng ở trên người Trang Chu. Trên mặt treo đầy nghi vấn: Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ em thật sự phải ở ngoài đường?

Khóe môi Trang Chu hơi cong, nói với Trình Bân, “Cậu về nhà trước đi, ngày mai qua đây sớm một chút.”

Quê của Trình Bân ngay tại Bắc Kinh, đã lâu không trở về, cậu ta đã đáp ứng với ba mẹ tối sẽ về nhà ở.

Trình Bân đi rồi, Trang Chu trực tiếp dẫn Hoắc Mộ Vân quẹt thẻ đi vào thang máy.

Vẻ mặt cô gái nhỏ ngốc ngốc quay đầu hỏi anh, “Cứ như vậy đi vào thôi sao?”

Cô cứ nghĩ rằng nếu không trình chứng minh thư thì sẽ bị tiếp tân chặn lại chứ.

Trang Chu lắc thẻ phòng trong tay, vân đạm phong khinh mở miệng: “Cho nên, em chỉ có thể ở chung phòng với tôi.”

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng là, trong một khắc khi cô thật sự đi theo Trang Chu bước vào phòng kia, Hoắc Mộ Vân lại bắt đầu do dự.

Cô đã không còn là cô bé không hiểu sự đời của trước kia nữa, thân là người phụ nữ trưởng thành, cô nam quả nữ ở chung một phòng mà còn là với nhân vật công chúng như Trang Chu, lỡ may bị paparazzi chụp được, hậu quả không thể lường trước được.

Hoắc Mộ Vân không thể không dừng chân ở trước cửa.

Trang Chu quay đầu lại, phát hiện cô đứng đó vẫn không nhúc nhích, tò mò hỏi: “Sao không đi vào?”

“Liệu có mang đến phiền toái cho anh không?” Hoắc Mộ Vân có chút rôí rắm, “Nếu không thì anh dùng tạm chứng minh thư của người khác đặt giúp em một phòng đi.”

Trang Chu không nhịn được mà bật cười, “Suy nghĩ nhiều quá, một cô nhóc như em có thể mang đến phiền toái gì cho tôi?”

“Cho dù em có nhỏ đi nữa thì tốt xấu gì cũng đã thành niên rồi.” Vẻ mặt Hoắc Mộ Vân bỗng nhiên nghiêm túc hơn rất nhiều, cô nhìn Trang Chu, gằn từng tiếng nói: “Trang Chu ca, em đã trưởng thành.”

Chẳng lẽ ở trong mắt anh, cô mãi mãi đều là một cô bé chưa lớn sao?

Biểu tình của Trang Chu dừng một chút, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, không hề chớp mắt mà nhìn cô, có tìm tòi nghiên cứu, cũng có vẻ dò xét.

Hoắc Mộ Vân đột nhiên bị anh nhìn đến mức bất an mà đứng thẳng.

Trang Chu nhướng mày cười nhẹ một tiếng, vui đùa nói: “Em đây là ghét bỏ tôi? Ghét bỏ việc lên hotsearch với anh?”

“Không phải.” Hoắc Mộ Vân vội vàng giải thích, “Em sợ ảnh hưởng đến anh mà.”

“Anh không sợ.” Trang Chu nhìn cô, đáy mắt như có chút cảm xúc thoáng qua, anh bỗng nhiên thu hồi thái độ thờ ơ, nhìn chằm chằm cô hỏi, “Bé con, em sợ sao?”

Hoắc Mộ Vân ngơ ngác lắc đầu, “Em không sợ đâu.”

Đầu trọc không sợ bị nắm tóc, huống hồ, cô làm việc đoan đoan chính chính, hai người lại chẳng làm việc gì mà không thể nhìn mặt người khác, thì có gì phải sợ?

“Nếu không sợ, còn đứng ở đó làm gì?” Trang Chu khẽ nâng cằm, chỉ chỉ phòng nghỉ, không thể nghi ngờ gì nũa mở miệng, “Đi vào.”

Hoắc Mộ Vân xoay người thay dép lê, tức khắc một đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra.

Cô có chút không được tự nhiên mà cuộn tròn ngón chân, hơi hơi cúi đầu.

Lúc này Trang Chu mới phát hiện ngay cả tất cô cũng chưa đi, áo lông dài đến cẳng chân để lộ ra một đoạn áo ngủ chất liệu nhung màu san hô.

Anh khẽ nhíu mày, “Không lạnh hay sao mà mặc như thế này?”

Hoắc Mộ Vân cúi đầu liếc mắt nhìn chính mình một cái, ấp úng nói: “Đều tại anh giục quá thôi, vốn dĩ là em muốn chuẩn bị rửa mặt đi ngủ đây.”

Trang Chu bất đắc dĩ nở nụ cười, anh vừa mở máy sưởi, vừa nhẹ giọng nói như dỗ dành, “Ừ, trách anh, là anh không tốt.”

“Qua loa!” Hoắc Mộ Vân nhỏ giọng nói thầm.

Anh cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo lông nửa cao cổ màu xanh dương. Người đàn ông vai rộng eo hẹp, tỉ lệ cơ thể vô cùng hoàn mỹ.

Có thể là do tập thể hình trong thời gian dài, thân thể anh cường tráng, đường cong ở thân trên khỏe khoắn rắn chắc.

Hoắc Mộ Vân thu hồi ánh mắt, đôi mắt đảo loạn.

Trang Chu đem áo khoác treo trên giá, quay đầu hỏi cô, “Chân có lạnh không? Lên trên giường ủ một lát đi.”

Cô nhanh chóng lắc đầu, “Không lạnh không lạnh, máy sưởi mở còn có chút nóng đây.”

Trang Chu bỗng nhiên có chút thích thú mà nhìn áo lông dài trên người cô, cười trêu, “Sao anh lại cảm thấy em đang khẩn trương nhỉ?”

“Không có mà, em khẩn trương cái gì, em với anh cũng không phải ngày đầu quen biết.”

Anh gật gật đầu, “Em có thể nghĩ như vậy thì tốt.”

Trang Chu đảo mắt nhìn quanh người cô, “Không phải nói nóng sao? Sao lại không cởi áo lông?”

Hoắc Mộ Vân nghĩ đến cái áo ngủ gấu nhỏ mình đang mặc trên người, một chút dũng khí vừa nổi lên liền biến mất trong tíc tắc.

Nhưng cô lại không thể cứ mặc thế này cả đêm, đành phải căng da đầu, bắt đầu kéo khóa của chiếc áo lông.

Cũng may Trang Chu không tiếp tục nhìn chằm chằm cô, cả người anh lười biếng dựa trên sô pha, cúi đầu xem điện thoại, đồng thời còn không quên nhắc nhở cô, “Em đi tắm nước nóng trước đi.”

Hoắc Mộ Vân gật đầu, “Vâng.”

Giây tiếp theo, tựa như muốn trốn tránh, chạy vào nhà tắm.

Cả quá trình có chút thất thần, nhiệt độ nước không bị chỉnh lên rất cao thì là rất thấp, thậm chí còn lấy nhầm sữa tắm coi là dầu gội mà xoa lên tóc.

Tâm lặng! Tâm lặng! Anh ấy vẫn là Trang Chu ca của trước kia, không cần nghĩ nhiều, cái gì cũng không cần nghĩ!

Hoắc Mộ Vân còn chưa chuẩn bị tâm lý xong, trên cửa phòng tắm đột nhiên truyền đến hai tiếng gõ cửa, cả người cô sửng sốt, không kìm lòng được khẩn trương hỏi, “Có, có việc gì sao?”

Một tay Trang Chu đút trong túi quần, dựa người trên tường, tiếng nói thanh thúy của cô gái cùng với âm thanh nhỏ giọt tí tách của vòi tắm từ bên trong truyền ra, dừng ở trong tai giống như là một mảnh lông chim, cào nhẹ nơi đầu quả tim.

Cảm giác hơi ngứa.

Anh sờ sờ vành tai, khẽ ho một tiếng, đánh gãy cái loại cảm giác quỷ dị này, quay đầu về phía phòng tắm hỏi: “Đã tìm được đồ chưa?”

Hoắc Mộ Vân tắt vòi hoa sen, trả lời, “Tìm được rồi.”

Trang Chu trầm giọng “Ừm” một tiếng, sau đó cất bước rời đi.

Cho đến lúc ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn, trái tim nhỏ của Hoắc Mộ Vân treo lên một hồi mới ổn định trở về.

Nghe được tiếng mở cửa từ phòng tắm, anh quay đầu qua nhìn.

Ánh đèn neon ngoài cửa sổ chiếu vào trên sườn mặt tuấn tú của anh, lúc này trông có vẻ có vài phần nhu hòa. Khi anh không cười làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác xa cách đừng lại gần, nhưng có thời điểm, Hoắc Mộ Vân lại cảm thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh giống như một đứa trẻ to xác.

Nhưng Trang Chu đối xử với cô….

Trừ bỏ sự cường thế bên ngoài, không biết có phải do  Hoắc Mộ Vân nhìn lầm hay không, cô hình như còn cảm nhận được vài phần dung túng.

Đúng là vài phần cảm nhận không thể nói rõ được này, bất tri bất giác làm cho cô càng ngày càng mờ mịt.

Trong lúc Hoắc Mộ Vân còn đang ngây người ra đấy thì Trang Chu đã cúp máy, lững thững đi đến chỗ cô.

Trang Chu nhìn thấy tóc cô ướt nhỏ giọt ở sau đầu, vì thế bước chân rẽ vào chỗ ngoặt trong phòng tắm, không lâu sau, trên tay anh cầm một chiếc máy sấy đi tới, đưa cho cô, “Đi sấy tóc một chút đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Hoắc Mộ Vân kinh ngạc, “Ơ? Anh lấy ở đâu vậy? Vừa rồi sao em lại không tìm thấy?”

Anh xem thường nhìn cô một cái, “Bởi vì em ngốc!”

Hoắc Mộ Vân: “…..”

Cô hừ nhẹ một tiếng, nhận lấy máy sấy rồi xoay người lại vào phòng tắm.

Tóc của Hoắc Mộ Vân có chút dài, từ sau khi tốt nghiệp cấp ba vẫn để đến bây giờ, thỉnh thoảng sẽ cắt sửa một chút, nhưng trước sau cũng không nỡ cắt quá ngắn.

Trước kia có một bạn nữ học cùng lớp, có phong thái văn nghệ khá đặc biệt, ở trong vòng bạn bè gửi một câu: Chờ tóc em dài đến eo, cưới em được không?

Lúc ấy cô nghĩ, nếu như Từ Tranh cứ dần dần nảy sinh những đắn đo có thể chịu được lo lắng về thể chất như thế, vậy đời này chẳng phải là không gả đi được rồi.

Không biết vì cái gì cô bỗng nhiên lưu giữ ý niệm để tóc dài trong đầu, dần dà, tóc dài đã trỏ thành một loại thói quen.

Hoắc Mộ Vân vẫn còn đang nghĩ, cô cúi đầu, một tay cầm máy sấy, duỗi dài tay ra sấy tóc ướt trên đỉnh đầu.

Trang Chu đứng ở cửa, anh nhìn bộ dáng lao lực kia của cô, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Anh bước về phía trước, bỗng duỗi tay nhận lấy cái máy sấy trong tay cô.

Hoắc Mộ Vân hoảng sợ, thất kinh quay đầu nhìn qua.

Trang Chu cong khóe miệng trêu tức cô: “Cánh tay em nhìn cũng không ngắn mà sao sấy tóc trông lại vất vả như vậy?”

Bên tai đều là tiếng máy sấy ‘ong ong’ vang lên, Hoắc Mộ Vân chỉ nhìn thấy anh mở miệng nhưng không nghe được giọng của anh, vì thế nhón chân muốn đoạt lấy máy sấy từ trong tay Trang Chu để tắt nó đi.

Tay còn chưa chạm đến, Trang Chu bỗng nhiên lấy tay ấn bả vai cô, ấn cả người cô về, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, thậm chí Hoắc Mộ Vân có thể cảm nhận được rõ ràng hô hấp ấm áp của anh phun ở bên má cô.

Bầu không khí có chút ái muội.

Trang Chu có chút cứng người, mùi hương đặc biệt của cô sau khi tắm xong cứ quanh quẩn ở mũi anh, cái mùi hương này khác hoàn toàn với bất kì một hương nước hoa nào trên những người phụ nữ khác.

Thơm ngọt không ngấy, cực kỳ dễ chịu.

Trang Chu có một khoảnh khắc thất thần.

Qua một lúc lâu sau, anh trầm giọng ra lệnh, “Đứng yên!”

Hoắc Mộ Vân biết được anh muốn làm gì liền ngoan ngoãn rũ mắt đứng đó, rõ ràng là chỉ là vài khắc thời gian nhưng lại lâu đến mức cứ như đã qua mấy thế kỷ vậy.

Mãi đến khi âm thanh ồn ào của máy sấy bỗng nhiên im bặt, con tim điên cuồng của cô mãi vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Hoắc Mộ Vân nói lời cảm tạ, “Cảm ơn Trang Chu ca.”

Trang Chu lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó xoay người đặt lại máy sấy trên nóc tủ.

Hoắc Mộ Vân nhân cơ hội chuồn khỏi phòng tắm.

Anh liếc nhìn thân ảnh nhỏ nhắn chạy chối chết kia,’chậc’ nhẹ trong lòng.

Anh là sói sao? Cũng đâu cóc ăn thịt người, tiểu nha đầu chạy nhanh như vậy làm cái gì?

——

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau Trang Chu sẽ cùng trà xanh lên hotsearch.

Hết chương 5.