Đăng vào: 12 tháng trước
Kể từ ngày hôm ấy đã trôi qua rất nhiều ngày, rốt cuộc cũng đã tính toán suy nghĩ không biết bao nhiêu ngày, Lưu Lê dần dần cũng không nguyện suy nghĩ thêm nữa. Có một số người thân ảnh của họ đã sớm mọc rễ ở trong lòng này, bất kể là một tuần, một tháng hay một năm, bọn họ sinh sôi có vị trí tồn tại nhất định trong lòng Lưu Lê, thỉnh thoảng lấy ra những ký ức bị hành hạ dở khóc dở cười mà tưởng niệm, làm cho trái tim mình trở nên đau đớn.
Trong lúc này Tần Hạo cũng không có xuất hiện tại Ôn Hương lâu hoặc phái người đến mời Lưu Lê đến vương phủ hẹn gặp nữa, từ tối hôm Lưu Lê uống rượu say, Tần Hạo bắt đầu tựa như không khí tan đi dường như không còn xuất hiện nữa. Ngồi ngây ngốc đến nhàm chán, Lưu Lê bắt đầu có ý định buông bỏ "chủ nghĩa làm đạo tặc không biết sợ" tính toán đổi sang nghề làm ăn đàng hoàng. Dĩ nhiên, nàng cũng không có ý định lợi dụng tên tuổi của Cái Bang mà là quyết tâm dùng chút ngân phiếu còn dư lại mua cửa tiệm kinh doanh.
Về phần muốn kinh doanh cái gì, suy nghĩ thật lâu nàng tính toán đem dùng tay nghề nấu ăn xuất sắc của mình mấy năm nay dùng để triển khai kinh doanh. Lưu Lê không phải người thích nấu ăn, nhưng về phương diện nấu ăn nàng thật rất có thiên phú, nhất là những món ăn tương tự như Kentucky Fried Chicken hay MacDonald nhìn đó.
Nàng không nhắc đến việc mở tiệm cho Trọng Yên Nhi biết, Lưu Lê là người lôi lệ phong hành* ở khu vực trung tâm Lạc Tĩnh thành dùng trọng kim mua được một cái tòa viện. Phía trước là những cửa tiệm lớn nhỏ bậc trung, có sân sau trong tòa viện, gian phòng bếp và gian phòng của chủ nhân cùng với các sương phòng khác cũng tách ra nhưng không quá xa nhau. Lưu Lê đem những cửa hàng ở phía trước trang trí lại đơn giản, vừa cùng một nhà buôn chuyên bán thịt gà bàn bạc cung cấp thịt gà mỗi ngày, chờ hết thảy xong xuôi nàng tiếp tục đem phòng ngủ cùng sương phòng bố trí trang bày đều hoàn tất, sau đó vào một buổi sáng sau khi triền miên với Trọng Yên Nhi xong liền nói ra nguyên nhân nàng bận rộn mấy ngày nay.
*Lôi lệ phong hành – 雷厉风行: Làm việc quả đoán, mạnh mẽ, kiên quyết, thần tốc.
Nghe Lưu Lê đơn giản kể ra đầu đuôi xong, nháy mắt con ngươi của Trọng Yên Nhi rất là nghi ngờ nhìn Lưu Lê, nói: "Nàng là muốn mở tiệm, đúng không? Nhưng tên của cửa tiệm sao lại kỳ quái đến như vậy? Khẳng Đức Mạch Đang Đang? Đây rốt cuộc là ý gì?"
"Không dễ nghe sao? Khẳng Đức Mạch Đang Đang chính là Kentucky Fried Chicken cùng MacDonald hợp thể a, cái cửa tiệm này một mình ta có thể đảm đương nổi, sau khi khai trương mỗi ngày chỉ bán hạn định hai mươi phần bán ra, chờ danh tiếng có chút lớn sau đó liền xem xét tăng doanh thu. Bất quá những thứ này không trọng yếu, Yên Nhi, ta hy vong nàng có thể rời Ôn Hương lâu chân chính cùng ta sinh hoạt chung một chỗ. Ta đã đem nơi ở của chúng ta sắp xếp xong xuôi, Ôn Hương lâu cuối cùng là nơi ong bướm, nàng đừng hiểu lầm, ta không phải ghét bỏ nàng. Ta thích nàng, muốn cùng nàng ở chung một nơi sống cuộc sống của ngươi thường, tự cấp tự túc cơm no áo ấm. Nàng và ta ở cùng một chỗ, chúng ta cùng nhau quản ký Khẳng Đức Mạch Đang Đang, nếu không có gì trở ngại rất nhanh có thể có cuộc sống bình thản ấm áp không tốt sao?"
Lưu Lê thành khẩn nói, kinh nghiệm của nàng thật sự quá nhiều tràn đầy kích thích hướng tới cuộc sống, trước nay nàng chưa từng ngừng mơ ước, nàng hiện tại duy nhất chỉ muốn có thể cùng người mình thương yêu sống một cuộc sống bình thường hoặc cuộc sống tại Điền viên tự do vô tư vô lo. Còn có, trong đầu Lưu Lê đột nhiên xuất hiên một bóng dáng đen thùi lùi khác, nàng vỗ tay phát ra tiếng, nhém chút nàng đã quên mang theo Phong Tao Tao đến đó! Nếu hiện tại mình đã mua nhà, nên đem nó trở về, hỗ trợ ăn hết xương gà khách nhân còn dư lại, cũng là việc không tệ a.
"Ta biết nàng cũng không phải là ghét bỏ ta, chỉ là từ lúc còn rất nhỏ đã bị bán vào Ôn Hương lâu, cũng còn nợ Tú bà chiếu cố nhiều năm qua, thay vì để ta trở thành nữ tử phong trần bị phá thân đi tiếp khách. Ta cũng nghĩ lúc này rời đi cùng nàng quả thật là cuộc sống trọn vẹn, nhưng cho dù là rời đi cũng không phải chuyện đơn giản chỉ cần chút thời gian là rời đi được." Trọng Yên Nhi dựa vào bả vai Lưu Lê, cánh tay tự nhiên choàng lên cổ của nàng lần nữa suy tư một lát sau, nói: "Lê, nàng có thể cho ta chút thời gian ở lại Ôn Hương lâu, đem toàn bộ mọi chuyện vặt vãnh xử lý xong rồi hướng Tú bà nói vài lời, ta liền chính thức thối lui khỏi chốn phong trần này, được không? Dù sao Tú bà đối xử với ta không tệ, ta không thể nói đi là đi."
"Ta hiểu, Yên Nhi của ta là một nữ tử có tình có nghĩa thế nào làm sao có những chuyện vong ơn kia chứ? Yên tâm, ta sẽ chờ nàng giải quyết xong xuôi chuyện ở đây. Ta nghĩ Khẳng Đức Mạch Đang Đang mới vừa khai trương cũng không có bao nhiêu người tới, bất quá nàng phải đồng ý với ta, buổi tối không thể ở lại Ôn Hương lâu ngủ. Chúng ta đều đã có nhà rồi, nàng là người của ta, tuyệt đối không thể qua đêm không về nhà ngủ, hử?" Lưu Lê cọ nhẹ vào mũi của nàng ấy, giọng nói giống như nửa đùa nửa thật.
"Nàng tên ngốc này." Trọng Yên Nhi hờn dỗi một câu cũng choàng thật chặt cổ Lưu Lê, không mở miệng nói gì nữa chẳng qua là gật đầu, nhưng trên hai má trắng nõn chỉ thoa lớp phấn nhạt kia chẳng biết lúc nào đã trở thành hai đóa hoa đỏ ửng
Vào tân phòng cũng là lúc phải dọn nhà, may mà người Cái Bang rảnh rỗi cũng nhiều, lúc này Lưu Lê mới dè dặt dùng vài người cũ để giúp dọn nhà. Lưu Lê cũng không có đồ đạc gì nhiều, nhiều nhất là Trọng Yên Nhi, mỗi lần ra ra cửa là nàng ấy thay một bộ y phục khác. Tương đối khó khăn chính là Trọng Yên Nhi, đồ dùng của nữ nhi giống như là cứ dọn liên tục mà không hết, hơn nữ thị tỳ thân cận của nàng là Liễu Nhi nghe nói nàng ấy sắp rời Ôn Hương lâu, liền lập tức quỳ xuống đất mà khóc lớn, nói mình từ nhỏ đã bắt đầu theo hầu tiểu thư, không nghĩ tới còn chưa gả cho người khác đã bị tiểu thư vứt bỏ.
Cứ nói tới nói lui như vậy Lưu Lê tâm phiền ý loạn, nghĩ đến Trọng Yên Nhi dù gì cũng là cấp bậc tiểu thư chẳng lẽ ngay cả nha hoàn cũng không có, huống chi mình cũng không có nha hoàn, nhưng chuyện lặt vặt kia nhưng giúp Trọng Yên Nhi chải đầu trang diểm thì bản thân đều không giúp được, tính toán để cho Liễu Nhi cùng vào biệt viện ở chung với Trọng Yên Nhi để hầu hạ nàng ấy.
Gần đến thời điểm ban đêm, Trọng Yên Nhi đã đem tất cả đồ đạc trong gian phòng của nàng và nàng ấy thu dọn sắp xếp chỉnh tề. Lưu Lê cũng đang nhàn rỗi, tựa như tản bộ đi tới cửa tiệm son phấn sắp đóng cửa chào hỏi vài tiếng vài người trong cửa tiệm, liền trực tiếp đến sau hậu viện, suy nghĩ đã lâu như vậy không gặp Phong Tao Tao, không biết nó còn có thể nhận ra nng hay không. Đột nhiên một bóng dáng đen thùi vù vù vài tiếng liền nhảy đến bên chân của Lưu Lê, một bên phát ra âm thanh âu âu vui mừng, một bên lấy lòng cọ cọ vào bắp chân của nàng, cái đuôi nhỏ kia vì rất vui mừng mà không ngừng quẩy tới quẩy lui.
"Ê, ngươi có buồn nôn hay không a! Cút đi!" Lưu Lê một cước đem Phong Tao Tao đang hưng phấn đẩy qua một bên, trên giày quân đội còn lưu lại vài dấu vết mới vừa liếm của nó. Quả nhiên con chó chết tiệt này có trí nhớ rất tốt, còn nhận ra chủ mình.
"Âu âu..." Bị chủ nhân đẩy một cái như vậy, Phong Tao Tao cũng không dám lỗ mãng, dựng thẳng lỗ tai lên, trong nháy mắt Lưu Lê cúi xuống nhìn liền cảm thấy một cước này của mình vô cùng không đúng, lúc này liền ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu của Phong Tao Tao nói: "Ngoan, chủ nhân ta đây vừa mới mua nhà, sau này đó chính là nhà của ngươi, Ta làm cho ngươi phòng dành riêng cho chó, biết điều một chút cùng chủ nhân về nhà nha."
"Gâu!" Phong Tao Tao tựa như đã hiểu lời của Lưu Lê, cái đuôi nhỏ tiếp tui phe phẩy vui mừng, theo sát bước chân đi theo phía sau Lưu lê, bước chân không nhanh không chậm đuổi kịp theo nàng.
Đến Lưu trạch, Phong Tao Tao rất im lặng nhìn trong viện có một cái phòng chó thuộc về mình. Cái này làm sao là phòng chó?! Phong Tao Tao nhìn Lưu Lê lại tiếp tục nhìn chằm chằm "nhà chó" trước mặt được dùng lên bằng hai tấm ván gỗ đơn giản được đóng đinh dựng lên, cách mặt đất tạo thành hình tam giác, sau khi xác định kia là hang ổ của mình liền kiên quyết lắc đầu hướng Lưu Lê kêu to một tiếng "Âu âu", vui mừng nhảy vào phòng ngủ của chủ nhân, ở trên giường tìm một vị trí thoải mái nằm úp sấp xuống, giả bộ ngủ.
Đi theo nó vào phòng, Lưu Lê thấy bộ dạng nó giống như heo chết không sợ nước nóng liền hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, đi ra ngoài đem tấm ván gỗ tháo ra, sau đó cầm vào trong nhà trải ra gần bên cạnh Phong Tao Tao, chỉ vào đầu nhỏ của nó nói: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, ở trong phòng ngủ không vấn đề! Nhưng mà, nếu như ngươi không có chuyện gì làm mà tự tiện cắn xé y phục hoặc không có chuyện gì mà kêu loạn hoặc là đại tiểu tiện tùy tiện, ta trực tiếp đem ngươi ném ra đường lớn! Hừ! Chết tiệt, lại còn tìm chỗ nằm cho mình! Thành tinh hết rồi!"
"Âu..." Phong Tao Tao mở nửa mắt thấp giọng kêu to mấy tiếng, đứng dậy ngậm tấm ván gỗ lót lại chỗ cũ nằm, sau đó nằm úp phủ kín lên tấm ván gỗ, giương một đôi mắt vô tội nhìn vừa Lưu Lê đang đứng ở cửa, bộ dáng nhỏ tựa hồ muốn nói: "Ta không nên chết, ta rất nghe lời, đích thực rất nghe lời."
Đáng tiếc, Lưu Lê không thèm nhìn đôi mắt ti hí thần thái "điềm đạm đáng yêu" của nó, mà nhìn về mấy thân cây lớn trong sân, Lưu Lê nở một nụ cười khổ, không tự chủ được chiếc nhẫn bạc được đeo trên ngón út, suy nghĩ về một nơi rất xa rất xa. Nàng còn nhớ rõ mỗi lần sau khi nhiệm vụ thất bại liền bị tổ chức đánh một trận, khi đó bạn gái của nàng khóc khi bôi thuốc lên miệng vết thương của nàng, nàng cũng từng hứa với nàng ấy chờ đến ngày bản thân có thể thoát khổi tổ chức, nàng sẽ mua một căn nhà, thêm một vài mảnh đất nhỏ, hai người trải qua cuộc sống bình thản nhàn nhạ.
Hiện tại, nàng cuối cùng cũng thoát khỏi tổ chức, chân chính có "nhà" thuộc về mình, song người ở bên cạnh nàng hiện tại hoặc tâm trạng của nàng so với trước kia đều hoàn toàn khác nhau. Thân ảnh thướt tha của Trọng Yên Nhi từ xa đến gần, Lưu Lê ngẩn người nhìn người nọ đến gần bên người nàng, vươn tay đem nàng ấy vào trong ngực, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống, từng giọt từng giọt đều rơi xuống trên ngón tay của Lưu Lê, từng giọt tựa như lời hẹn ước khi xưa bọn họ đã ước hẹn bên nhau.
Không biết lúc nào có thể gặp lại nàng ấy, Trần của ta, ta đã trải qua những ngày tháng có nàng ở bên cạnh, mà giờ đây chỉ có thể nhớ tới thân ảnh của nàng trong tim ta. Nếu như nàng còn sống, xin hãy nhanh một chút xuất hiện trước mặt ta. Không cần để tay một mình trong vòng tròn lạnh băng thế này, nó thật sự rất lạnh. Trong lòng Lưu Lê không ngừng tái hiện những hình ảnh quá khứ, nàng không để cho Trọng Yên Nhi quay đầu lại chẳng qua là lấy tay đặt sau đầu mà vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, ra vẻ vui vẻ nói: "Yên Nhi, nhà mới của chúng ta. Ngươi nhìn xem, rốt cuộc, chúng ta có nhà rồi."
Sáng sớm ngày thứ hai Lưu Lê cũng mở cửa tiệm để cho bằng hữu đem thịt gà đưa vào phòng bếp, nàng giẫm lên cái thang tự treo một tấm vải màu đỏ lên. Không có nghi thức khai trương long trọng, Lưu Lê chỉ viết có vài chữ "Chỉ giới hạn hai mươi phần thức ăn, hoan nghênh ghé đến" trên tấm ván gỗ bày ở trước cửa tiệm, mang tạp đề đầu bếp do mình tự chế bắt đầu nhiệt tình suy tư mà làm màn diễn cánh gà chiên cải tiến, gà chiên xù cùng với khoai tay chiên, và các món ăn vặt khác v.v của Kentucky Fried Chicken và MacDonald được thấy bày bán khắp nơi ở hiện đại.
Đợi nàng đem những thứ kia làm xong cũng tự mình phân loại vào trong"tủ thức ăn" mà mình yêu cầu làm, hương thơm bốn phía làm cho người đi đường dừng bước. Cho đến thời điểm ghé lại quan sát xem Lưu Lê làm món gì, cũng có những người qua đường bởi vì sự tuấn mỹ của nàng mà ghé lại nghỉ chân, mới phát hiện thêm chẳng biết từ lúc nào nơi đây lại mọc thêm một cửa tiệm.
Ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu của tiệm, Khẳng Đức Mạch Đang Đang, mặc dù không phải là một cái tên dễ nghe nhưng bởi vì cái tên kỳ quái nên mỗi người qua đường khi đi qua nhìn thấy cái bảng hiệu đều nhớ kỹ tên nó.
Một người sau khi nhìn thấy chữ trên bảng hiệu thì đi vào trong cửa tiệm lại thấy dòng chữ "Người đầu tiên ăn được tặng con cua", phía sau mỗi món ăn sau khi dọn xong đều để bảng giá, nhìn những bảng giá kia, không biết cao hơn bao nhiêu lần món ăn ở Lâm Trúc lâu nổi tiếng nhất ở Lạc Tĩnh thành nữa, người nọ do dự một lúc sau liền muốn gọi phần khoai tây chiên.
Trả tiền trước rồi ăn sau thì người nọ chưa từng nghe nói qua, mặc dù kỳ quái nhưng cũng dựa theo yêu cầu đem bạc của mình đưa cho Lưu Lê, bưng một phần khoai tây chiên ngồi xuống, cũng không để ý ánh mắt của người qua đường, trực tiếp đem khoai tây chiên cho vào miệng.
Ngon! Người nọ rất là hài lòng híp mắt lại, lần đầu tiên ăn được thức ăn ngon như vậy, lúc bắt đầu thì ưu nhã nhấm nháp, sau lại đem ba bốn cọng khoai tây chiên cùng nhau nhét vào miệng. Đợi đến thời điểm hắn ăn hết cọng khoai tây cuối cùng mới phát hiện mỹ vị này lại bị ăn nhanh như vậy, cho nên lại móc ra bạc mua mua thêm một phần gà chiên xù để thử mùi vị xem sao. Cuối cùng, hắn đánh một cái ợ đi ra khỏi cửa tiệm của Lưu Lê, trong túi tiền đã không còn mấy đồng. Đi ra khỏi cửa tiệm, người nọ đột nhiên nhìn người qua đường đang rất tò mò mà nói: "Quá ngon rồi! Mặc dù mắc, nhưng ăn thực sự rất đáng!"
-------------HẾT CHƯƠNG 50----------