Đăng vào: 12 tháng trước
Rốt cuộc vẫn là làm thương tổn một tiểu cô nương, Lý Đông Thanh không có ngốc đến mức sẽ cảm thấy Hỏa Tầm Chân thật sự không sao cả giống như biểu hiện bên ngoài, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn bóng lưng của Hỏa Tầm Chân, bả vai nho nhỏ, cũng là nữ hài duyên dáng.
Lý Đông Thanh vẫn là vì phụ một cô nương mà trong lòng cảm thấy hổ thẹn, nhưng cũng không thể không làm như vậy.
Hắn nhìn thêm một cái, quay người đi đến sân huấn luyện.
Hắn đi rồi, Hỏa Tầm Chân mới quay đầu lại, trên gương mặt có hai hàng nước mắt, rõ ràng là sau khi nghĩ lại, lại cảm thấy khó chịu mà khóc.
Nhưng bất kể là nàng hay là hắn, đều chỉ là thiếu niên, vốn là nên đi yêu người khác, yêu chính là yêu, là quá trình mà không phải kết quả, cho nên không cần hối hận, không ở bên nhau, là tiếc nuối, chứ không nên là hối hận.
Hỏa Tầm Chân nhìn thân ảnh của Lý Đông Thanh biến mất mới rời khỏi.
Lý Đông Thanh lại không có nghĩ nhiều như thế, hắn chỉ sợ Ninh Hòa Trần tức giận, dọc đường đều chạy thật nhanh, đến cuối cùng trực tiếp nhảy lên mái nhà, vượt nóc băng tường mà chạy về phía trước, sân huấn luyện dã ngoại ở cuối tường thành, cách nhà ba con phố dài, hắn lúc thường toàn đủng đỉnh là cà đi nửa ngày, kết quả lần này trong chốc lát đã chạy đến, không đợi môn đồng mở cửa, hắn trực tiếp nhảy tường đi vào, thời điểm đi vào, trong tay Ninh Hòa Trần đang cầm một cây cung, dây cung đã kéo, tư thái thẳng tắp, thần sắc lạnh nhạt.
Lý Đông Thanh nhảy xuống, ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh y, nói: "Chờ lâu rồi?"
Nhưng vừa nhìn lại, trên tấm bia kia đến một mũi tên cũng không có.
Lý Đông Thanh nói: "Hay là mới vừa tới thôi?"
Ninh Hòa Trần cũng không đáp lại hắn, đôi mắt nhìn tấm bia, dây cung căng đầy, kề sát bên môi y, y hơi ngửa đầu, lực đạo của cánh tay vung ra hết cỡ, dừng lại mấy hơi, khí lực trên tay đột nhiên buông lỏng, mũi tên thoáng chốc vụt lên không trung, "Xèo" một tiếng, bay ra ngoài, trúng hồng tâm.
Lý Đông Thanh khoa trương nói: "Thật là lợi hại."
Ninh Hòa Trần lại lấy ra một mũi tên, cài trên dây cung, Lý Đông Thanh ngay cả là muốn nhìn, cũng không nhìn được, hắn nói: "Ta muốn vào vương cung một chuyến, nói một tiếng với Đông Âu Vương, đi một lát sẽ trở lại."
Hắn vốn dự định ngày hôm nay nán vào vương cung, sau đó dự định ở cả một buổi sáng, hiện tại đã biến thành đi một lát sẽ trở lại, Ninh Hòa Trần nhìn tấm bia ở phía xa, nói: "Không cần đi."
Lý Đông Thanh: "Vẫn có chút cần đi, ngươi đã quyết định lên Hoàng Kim Đài, cũng không thể uổng công, phải để Lưu Triệt biết được."
Ninh Hòa Trần kéo căng trường cung, nói: "Bận tâm vớ vẩn."
"Cái này gọi là hết sức cẩn thận," Lý Đông Thanh nói, "Lần trước cũng là bởi vì sơ ý mới thua."
Ninh Hòa Trần bắn ra mũi tên này, kết quả lại hơi lệch một chút, cách hơi xa, y cau mày, cảm thấy rất phiền, lại cài lên một mũi tên.
Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn, nói: "Chỉ thiếu một chút thôi, nếu như là bắn vào người, khẳng định đã bắn trúng."
"Ngươi đến thử xem." Ninh Hòa Trần đưa tiễn cho hắn.
Lý Đông Thanh do dự một chút, vẫn nhận lấy, hắn không đổi chỗ khác, đứng nguyên ở chỗ cũ, thân thể hơi lệch đi, hắn đóng nhắm một mắt, kéo căng cung, sau đó quyết đoán buông tay, tiễn bắn ra, mạnh mẽ cắm vào bia, cơ hồ lún vào nửa mũi tên, dính sát bên cạnh mũi tên mà Ninh Hòa Trần đã bắn vào hồng tâm.
Nếu như mũi tên muốn lấy mạng người, ngoại trừ phải chuẩn, còn phải dùng một lực vô cùng lớn.
Lý Đông Thanh dù sao cũng hơi đắc ý, giao cho y, nở nụ cười.
Lý Đông Thanh nói: "Ta có phải là có tiến bộ rồi không?"
"Học một năm," Ninh Hòa Trần tự cầm lấy cung, nói, "Nếu như còn không bằng trước đây, ngươi một năm này đã học cái gì?"
Lý Đông Thanh nói: "Không ai dạy ta bắn tên, bọn họ nói cái này không có cách nào dạy cả, chỉ có thể dựa vào thiên phú."
Ninh Hòa Trần lại mím môi bắn một mũi tên, lại lệch, so với vừa nãy còn lệch nhiều hơn, y có chút căm tức, cau mày lại.
Ninh Hòa Trần về những phương diện khác còn tốt, mà hiển nhiên về mặt bắn tên lại không có thiên phú.
Lý Đông Thanh nói: "Đã rất tốt rồi, ngươi chưa bao giờ luyện, ta mỗi ngày đều luyện,."
"Mỗi ngày?" Ninh Hòa Trần vạch trần hắn, "Mỗi ngày chơi còn tạm được."
Lý Đông Thanh: "Tuy rằng chơi, thế nhưng cũng ít nhiều cũng có luyện, nếu không thi cử làm sao bây giờ, bọn họ đều nói ta tiến bộ không ít."
Ninh Hòa Trần mặc dù là sư phụ của hắn, thế nhưng y cũng không nghiêm túc dạy Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh có chỗ không hiểu mới đến hỏi y, mà Lý Đông Thanh cũng rất ít khi có câu hỏi nào khó cần mang về nhà giải đáp cả, có chỗ không hiểu sẽ thảo luận với các tướng quân của sân huấn luyện dã ngoại, với Hỏa Tầm Sưởng Minh, chỉ cần một lát đã giải quyết xong, về nhà cũng chỉ có chơi.
Sư phụ của Hỏa Tầm Sưởng Minh chính là Hỏa Tầm Lệ, Hỏa Tầm Lệ cũng không quản hắn, Lý Đông Thanh cùng Hỏa Tầm Sưởng Minh lúc thường đều là cùng nhau thảo luận, hai người bọn họ cơ hồ là được tướng quân của sân huấn luyện dã ngoại dẫn dắt trưởng thành.
Ninh Hòa Trần tựa hồ bởi vì mấy mũi tên này mà rất buồn bực, vẫn luôn lạnh mặt, không nói lời nào, Lý Đông Thanh nói: "Cái này có gì hay đâu? Một lát nữa ta sẽ cùng ngươi múa đao."
Ninh Hòa Trần lại khăng khăng không nghe, rút thêm một mũi tên.
Lý Đông Thanh nói: "Nếu không ngươi bắn chim đi."
Ninh Hòa Trần là kiểu người học võ phải dính máu mới có thể kích thích tài năng, y cũng không phải nói quá am hiểu tập võ, chỉ là am hiểu giết người, cho nên luôn có thể giết đến cùng, Lý Đông Thanh có ý muốn để y đừng phiền muộn như vậy nữa, dỗ dành: "Bắn chim ngươi khẳng định mạnh hơn ta."
Ninh Hòa Trần xoay mũi tên, nhắm ngay Lý Đông Thanh.
Lý Đông Thanh: "..."
"Làm gì?" Lý Đông Thanh cầm trên tay một cây cung, trên eo dắt một cây đao, ngược lại cũng không phải là không có vũ khí phòng thân, hắn chính là có chút không hiểu nổi Ninh Hòa Trần muốn làm gì, lại hỏi, "Muốn so một chút không?"
Hắn đánh không lại Ninh Hòa Trần, thế nhưng hắn không để ý cái này, sẽ có lúc có điểm xuất sắc không nhịn được muốn khoe với Ninh Hòa Trần, nghe y khen chính mình hai câu, thế nhưng đánh không lại Ninh Hòa Trần, cũng không cảm thấy mất mặt.
Ninh Hòa Trần lại hít một hơi thật sâu, sau đó vẩy nhẹ lên trời, mũi tên đang kề sát da đầu y bay ra ngoài, một con chim sẻ màu xám vẫn luôn đậu trên đầu tường phát ra tiếng kêu chói tai, rớt xuống đất, chim đậu trên đầu tường thoáng chốc bay đi tứ phía.
Lần này trúng, y mới thoáng thư thái một chút, nói với Lý Đông Thanh: "Không cần đi tìm Đông Âu Vương, hắn sống đến cái độ tuổi kia rồi, nên nói cái gì, không nên nói cái gì, trong lòng mình đều nắm chắc, ngươi đi cũng vô dụng."
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi cách xa những người từ Trường An tới một chút."
"Ngày mai sẽ có kiếm khách của Trường An tới sao?" Lý Đông Thanh cũng không kiên trì, hắn nổi lên hứng thú, giương cung dẫn tiễn, nhắm ngay một chú phi điểu trên trời, thuận miệng hỏi.
Ninh Hòa Trần cũng nhìn phi điểu trên trời kia, nói: "Có thể đi, có lẽ sẽ có Quách Giải, Lôi Bị, Kịch Mạnh đến, trên giang hồ còn có mấy người có thể ra tay?"
Lý Đông Thanh hỏi: "Giang hồ không có người nào lợi hại hơn nữa sao?"
"Thiếu nhân tài," Ninh Hòa Trần nói, "Mười năm này đều thiếu, ngay cả Hỏa Tầm Sưởng Minh ở thế hệ của các ngươi cũng có thể coi là cao thủ.
Thiếu tới trình độ nào có thể thấy được chút ít."
"Hỏa Tầm Sưởng Minh kỳ thực rất lợi hại," Lý Đông Thanh cười nói, "Vậy ta thì sao?"
Ninh Hòa Trần nói: "Vậy thì thử một chút xem."
Nói xong lật bàn tay lên, lòng bàn tay hướng lên trên, vẫy tay với hắn, ra hiệu đến chiến.
Lý Đông Thanh nở nụ cười, để cung tên qua một bên, từ bên hông rút ra đao cá, múa vài đường đao, hét lớn một tiếng, xông lên trên.
Ninh Hòa Trần rút ra nhuyễn kiếm, lấy nhu hóa cương, nhuyễn kiếm giống như rắn bò cuốn lấy thanh đao, cổ tay của Ninh Hòa Trần kéo về phía sau, dựa vào lực này mà túm hắn về phía mình, Lý Đông Thanh lại buông đao, trở mình nhào lộn một cái đáp xuống mặt đất, nhìn y cười.
Hồi thứ nhất đã thua, Ninh Hòa Trần ném thanh đao cho hắn, châm chọc: "Mỗi ngày luyện công?"
Lý Đông Thanh nói: "Lại tới!"
Thói quen của Ninh Hòa Trần chính là thích tước vũ khí của người khác, đây là cách làm gây tổn hại tôn nghiêm cùng sĩ khí của người ta nhất, Ninh Hòa Trần nhìn qua rất nhã nhặn, vô cùng mềm mại, nhưng khi đã đánh trận, lại rất không cho người ta mặt mũi, rất nhiều người đều là quỳ chết dưới tay y, Ninh Hòa Trần có lúc còn ở thời khắc cuối cùng tiện tay gõ nát xương bánh chè của người ta.
Lý Đông Thanh chính là nghe nói, rất nhiều người từng đánh với Ninh Hòa Trần, cuối cùng đều chết như vậy.
Ninh Hòa Trần đã rất lâu không có sắc bén như thế, y vẫn luôn dựa vào mọi chỗ, lười nhác mà ngồi xuống, cũng không thích di chuyển, nhưng Lý Đông Thanh từ đầu đến cuối vẫn nhớ tới lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ninh Hòa Trần, trong ngôi miếu đổ nát trước thôn Khất Lão, một mình y giết ba mươi hai ca nữ, mạnh mẽ châm chọc, nhục nhã, lăng mạ hết thảy giang hồ hiệp sĩ đuổi theo.
Lý Đông Thanh một đời chưa từng thấy người nào còn kiêu ngạo hơn Ninh Hòa Trần.
Hôm nay một Ninh Hòa Trần như vậy giống như đã quay lại rồi.
Ngươi không thể không thừa nhận, có một vài người chính là ở trong nghịch cảnh cùng biển máu mới càng có mị lực.
Lý Đông Thanh cúi thấp xông đến, Ninh Hòa Trần lắc eo, xoay một vòng, tóc dài đã được buộc gọn đánh vào trước ngực, cánh tay từ phía sau vươn ra, xoay cổ tay một cái, kiếm đã kề trên cổ Lý Đông Thanh.
Lý Đông Thanh nở nụ cười, sau đó hạ eo nghiêng về phía sau, thoát khỏi kiếm của y, vươn tay muốn nắm cổ tay y, lại không nắm được, Ninh Hòa Trần lật hai nhát, dời đi sức mạnh của hắn, Lý Đông Thanh đứng thẳng, nhanh chóng lui về phía sau hai bước, giơ tay đầu hàng nói: "Được rồi, ngươi sao lại nghiêm túc vậy chứ?"
Ninh Hòa Trần ngày hôm nay một chút mặt mũi cũng không cho Lý Đông Thanh, tay phải cầm kiếm để sau lưng, tay trái lại làm tư thế "Đến chiến".
Lần này chỉ tính toán dùng một tay.
Ý chí chiến đấu của Lý Đông Thanh cũng có hơi bị kích thích, hắn còn chưa đánh với Ninh Hòa Trần bao giờ đâu.
Hắn thả lỏng gân cốt, xoay cổ, nhảy dựng lên hoạt động một chút, sau đó nói: "Được, đến."
Lời này mới vừa nói ra khỏi miệng, mũi kiếm của Ninh Hòa Trần đã đi tới trước mắt hắn! Trong lòng Lý Đông Thanh cả kinh, nhanh chóng nghiêng về phía sau, không nghĩ tới Ninh Hòa Trần vừa nãy cũng không dùng toàn lực, có lẽ thực lực chưa phát ra còn mạnh hơn hắn nhiều.
Lý Đông Thanh kiên cường xông tới, cắn răng một cái động thân đi lên, kiếm của Ninh Hòa Trần lại quét qua, hắn gục xuống.
Đấu pháp của Ninh Hòa Trần quả thực là không giảng đạo lý, không cho mặt mũi, chẳng trách lúc thường không luyện với người ta, cũng chính là Lý Đông Thanh có thể nhịn, nếu là người khác, khả năng đã sớm giận!
Lý Đông Thanh nằm trên đất, hai chân hơi dùng sức chống người lên, cùng tới, lại nhìn thấy Ninh Hòa Trần múa kiếm hoa cả mắt, trực tiếp làm cho người ta không kịp nhìn, Lý Đông Thanh trước kiếm pháp nhanh như vậy, cái gì cũng quên mất, chỉ biết lung tung đến chặn, lúc này mới cảm nhận được cái hại của việc dùng đao, Ninh Hòa Trần chỉ cần dựa gần một chút, hắn đã không ngăn được.
Hắn chỉ đành không ngừng lui về phía sau, cảm giác đã bị bức đến góc tường, chân hắn giẫm về sau một cái, bay lên trên không, người một khi mất đi trọng lực, đầu óc sẽ không tỉnh táo, Lý Đông Thanh đâm đao xuống mặt đất, đạp tường mượn lực, trở mình lộn một vòng rơi xuống, lúc này rút đao quét qua, Ninh Hòa Trần phi thân đâm một cái, liên tiếp tấn công, Lý Đông Thanh lấy thân đao đi chặn kiếm của y, hắn dùng lực lớn vô cùng, đẩy một cái ra phía bên ngoài, Ninh Hòa Trần bị đẩy ra, sau lưng đập vào tường, phát ra một tiếng vang trầm thấp, Lý Đông Thanh nhanh chóng vươn tay ra đỡ.
Ninh Hòa Trần lại bình tĩnh tránh ra, tay của Lý Đông Thanh rơi xuống khoảng không, sững sờ ngẩn ra.
Ninh Hòa Trần tuy rằng tránh ra, thế nhưng thần sắc như thường, nói: "Có chút tiến bộ rồi."
"Không có," Lý Đông Thanh phản ứng lại, để tay trở về sau lưng, nói, "Ngươi nhường ta, nếu không ta mới là người thua."
Ninh Hòa Trần cơ hồ chiêu nào chiêu nấy đều để lại chỗ trống, không có tàn nhẫn đâm xuống, Lý Đông Thanh tự cho là, hắn một năm qua xác thực đã tiến bộ hơn trước đây rất nhiều, nhưng không nghĩ tới vẫn còn chênh lệch nhiều như thế.
Lý Đông Thanh hỏi: "Ngươi vẫn luôn lợi hại như vậy sao?"
"Hửm?" Ninh Hòa Trần vỗ vỗ đất trên người, sau lưng y vẫn còn một vài chỗ bị bẩn, Lý Đông Thanh muốn đến vỗ cho y, kết quả Ninh Hòa Trần lại không cần hắn, chỉ vươn tay bảo hắn không cần làm, nói, "Trở về tẩy là được."
Ninh Hòa Trần phản ứng lại hắn mới vừa hỏi cái gì, nói: "Ta có khắc khổ hơn ngươi một chút."
Lý Đông Thanh liên tục bị y đẩy ra hai lần, khi tay hạ xuống rất trống trải, trong lòng không hiểu ra sao, chủ yếu là không hiểu, đột nhiên lại bị sao vậy, nhưng lời này lại không có cách nào hỏi.
Đành phải chính mình nuốt xuống.
Ninh Hòa Trần nói: "Lại đến chứ?"
Lý Đông Thanh kỳ thực không có hứng thú gì, vực dậy tinh thần, nói: "Đến đây đi."
"Được," Ninh Hòa Trần nói, "Lần này nghiêm túc đánh."
Lý Đông Thanh bày thế, sau đó nói: "Đến!" Trường đao run lên, bổ tới.
Hai người đánh được một nửa, Hỏa Tầm Sưởng Minh ngậm quả dưa từ cửa đi vào, nhìn thấy hai người họ đang đánh hăng, ở trên khán đài ngồi xuống, say mê quan sát.
Lý Đông Thanh mấy lần sau đều thua, thua đến nỗi hắn cũng bắt đầu không tin, mang theo một chút tâm tình, động tác đã sớm không còn luống cuống như lúc ban đầu nữa, có vẻ hơi quyết tâm rồi.
Ninh Hòa Trần cũng cảm giác được, Lý Đông Thanh chỉ trong một buổi sáng, đã từ trước giờ không hề phòng bị trở nên không thể tiếp cận, hắn vung một đao tới, Ninh Hòa Trần dùng nhuyễn kiếm quấn lấy, Lý Đông Thanh lại liều mạng vọt lên, Ninh Hòa Trần bị sức mạnh của hắn làm cho ngửa mặt ngã xuống, hai người đồng thời đập xuống đất, Lý Đông Thanh đè lên người y, mặt hai người chỉ cách nhau một tấc, thanh đao thước cá kia bổ vào bên tai Ninh Hòa Trần, nửa thân đao không cắm vào đất, Lý Đông Thanh thở hồng hộc, nhiệt khí đều phun lên mặt Ninh Hòa Trần.
Hỏa Tầm Sưởng Minh ở trên nhìn xuống, hai tay đặt bên mép, lớn tiếng hoan hô: "Oa"
Lý Đông Thanh có chút lúng túng, nhanh chóng thu dọn bò dậy, hắn còn muốn kéo Ninh Hòa Trần, kết quả Ninh Hòa Trần đã tự mình dậy.
Lúc này đã không còn sớm, sân huấn luyện dã ngoại có không ít người, những người này đều biết Lý Đông Thanh, lại không quen biết Ninh Hòa Trần, chỉ nhìn hai người đánh đến uy thế hừng hực, từ từ vây lại xem.
Lúc này cũng vì Lý Đông Thanh mà kích động.
Hỏa Tầm Sưởng Minh từ trên cao nhảy xuống, nói: "Xem ngươi thua cả một buổi sáng, lại còn có thể thắng, không dễ dàng."
Lý Đông Thanh nói: "Dùng chút khôn vặt."
Hắn một buổi sáng đều là, chỉ cần Ninh Hòa Trần quấn lấy đao của hắn, hắn sẽ vứt bỏ đao vật lộn, Ninh Hòa Trần có lẽ vừa bắt đầu còn cảnh giác, nhưng về sau đã quen với phương pháp của hắn, Lý Đông Thanh một lần cuối cùng không vứt đao, đột nhiên dùng sức, Ninh Hòa Trần dù sao cũng hơi sơ ý.
Hỏa Tầm Sưởng Minh đã sớm ăn xong một trái dưa rồi, lại từ trong ngực của chính mình móc ra một trái, gặm một miếng, nói: "Ta còn tưởng ngày hôm nay ngươi không tới chứ."
Hắn liếc nhìn Ninh Hòa Trần, nói: "Ta nghe nói ngươi yết bảng."
Ninh Hòa Trần toàn thân áo trắng đều sắp lăn thành màu đen, mà người ngược lại vẫn sạch sẽ, chỉ là mặt có chút hồng, mới vừa rồi còn khiến y có chút quẫn bách.
"Làm sao ngươi biết?" Lý Đông Thanh hỏi.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Các ngươi có thể đến quán rượu cửa thành xem xem, có rất nhiều người ngoại địa đến.
Giấy tờ qua cửa đều là hoàng kim lệnh trong tay, nói là vì Ninh Hòa Trần mà tới."
Lý Đông Thanh lại hỏi một câu: "Vậy ngươi làm sao mà biết được?"
Theo lý mà nói, bọn họ mỗi ngày mở mắt ra chính là đi học, luyện công, nhắm mắt lại là ngủ, không có con đường nào đưa tin cả.
"Được rồi," Hỏa Tầm Sưởng Minh chột dạ, liếc nhìn Ninh Hòa Trần, không diễn nữa, nói, "Ninh huynh nói cho ta."
Lý Đông Thanh đoán được chính là như vậy, Ninh Hòa Trần biết được nhanh như thế, nhất định là hỏi Hỏa Tầm Sưởng Minh! Thật không nghĩ tới người này lại nhanh miệng như vậy.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ngươi đừng ở trong lòng mắng ta, y hơn nửa đêm đột nhiên chặn ở cửa nhà ta hỏi ta, ta có thể làm sao?"
Lý Đông Thanh: "Thế ngươi ngày hôm nay còn giả vờ không biết?"
"Lỡ ngươi không biết thì sao," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Ta chỉ coi như chưa từng xảy ra thôi.
Dù sao ta da mặt dày, không sao hết."
Lý Đông Thanh đối với người như vậy một chút biện pháp cũng không có, một người hai người, ai cũng không nghe hắn.
Lúc này đã sắp giữa trưa, Lý Đông Thanh sáng sớm chỉ uống một bát cháo, đánh cả một buổi sáng, hơn nữa tâm mệt, mệt đến mức ngực cùng lưng sắp dính vào nhau rồi, cũng không muốn so đo với bọn họ, nói: "Đi ăn cơm đã."
Hỏa Tầm Sưởng Minh biết mình đuối lý, nói: "Thôi, ta mời."
Ba người đang muốn đi, vừa lúc đó, từ trong đám người có một nam nhân đi tới, chắn trước mặt bọn họ.
Hỏa Tầm Sưởng Minh hiện tại vô cùng cảnh giác, hỏi: "Ai? Làm gì?"
Người kia nói: "Ồ, tìm một người bạn."
Lý Đông Thanh nhìn kỹ mặt người kia, luôn cảm thấy quen biết, nhưng là lại nhất thời không nhớ ra được, rõ ràng đã ở bên mép, hắn chỉ vào người kia mấy lần, cũng không nói ra được.
Người kia theo ngón tay hắn cũng gật đầu, mắt mở to chờ hắn nhớ được, Lý Đông Thanh nói: "Là ngươi! Đạo sĩ!"
Người kia mới cười rộ lên, hắn hôm nay không có y phục của mặc đạo sĩ, cạo đi râu mép nửa mùa rồi, cũng không lạnh đến chảy nước mũi, nhìn vào còn rất nhã nhặn suất khí, Lý Đông Thanh triệt để nhớ ra, đây là đạo sĩ đã giúp hắn một tay ở Nhạn Môn ngày ấy.
Sau khi hắn tỉnh lại đã hỏi Vương Tô Mẫn có gặp người này hay không, thế nhưng cuối cùng vẫn không tìm được, thậm chí không biết hắn họ gì.
Lý Đông Thanh cười nói: "Lại là ngươi?!"
"Đúng," nam nhân kia cười nói, "Ta nghe nói, người phú quý dùng tiền tài tiễn người, người nhân đạo lại dùng lời tiễn người, ta không quý không phú cũng chưa đắc đạo, đành tặng ngươi hai quả trứng gà đi!"
Lý Đông Thanh cũng bật cười, nhớ lại lúc hắn đi, nam nhân đã nói với hắn câu này.
Hắn thấy nhóm Ninh Hòa Trần cũng không nhận ra, liền giới thiệu: "Tuyết Mãn, ngày ấy ở Nhạn Môn, ta đánh không lại bọn họ, chính là hắn giúp ta."
Ninh Hòa Trần gật đầu với hắn, nam nhân kia nói: "Ngươi không nhớ rõ ta, lúc đó ngươi còn đang ngủ, ngươi ngủ càng đẹp hơn."
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, nam nhân kia cũng cười, nhìn qua là một người thông minh.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Tên là gì?"
"Hả," Lý Đông Thanh nói, "Hắn không muốn nói."
Nam nhân nói: "Không sao không sao, lúc đó nhiều người nhãn tạp không tiện nói, ta tên là Sở Chung Kỳ."
"Ngươi sao lại đến Đông Âu?"
"Ta nghe nói có người yết bảng," Sở Chung Kỳ nói, "Đến kiếm chút tiền."
Lý Đông Thanh trầm mặc.
"Làm sao vậy?" Sở Chung Kỳ nhìn hắn trầm mặc, kinh ngạc hỏi, "Lẽ nào yết bảng chính là ngươi?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi: "Híc, ngươi là thật không biết hay là giả vờ không biết vậy?"
"...!Thật sự không biết," Sở Chung Kỳ nói: "Ta sáng sớm hôm nay đi ngang qua Đông Âu, nhìn thấy thật nhiều người giang hồ, hỏi thăm một chút, nói là nơi này có người yết bảng, ta đã tới rồi, gần đây cũng hơi nghèo."
Ninh Hòa Trần mở miệng nói: "Yết bảng chính là ta."
Sở Chung Kỳ nhất thời biến sắc, nói: "Vậy ta không đi."
Lý Đông Thanh nói: "Là ta thì ngươi đi?"
"Ngươi còn có thể thử xem," Sở Chung Kỳ ăn ngay nói thật, "Còn y thì thôi, ta xác thực không biết là Ninh Hòa Trần mà, nếu biết ta cũng không vào thành."
Nhưng Sở Chung Kỳ vẫn luôn xuất hiện rất ly kỳ, khiến người cảm thấy có chút kỳ quái.
Sở Chung Kỳ nói: "Các ngươi đi ăn cơm? Cho ta đi với, nghèo đến đói meo."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhận mệnh mà nói: "Ngươi là bằng hữu của Lý Đông Thanh, vậy chính là bằng hữu của ta, đi thôi."
Sở Chung Kỳ nói: "Ngại ghê, đi thôi."
Hai lần Lý Đông Thanh gặp phải hắn, luôn cảm thấy hắn có chút nghèo nàn, nhưng ngày ấy nhìn thấy bản lĩnh của hắn, cũng là vô cùng không tầm thường, nghĩ như thế nào cũng không đến nỗi đến này đi.
Sở Chung Kỳ cả một đường đều cảm thán, nói: "May mà ta nhìn thấy các ngươi, không thì ngày mai mất người luôn rồi!"
Hắn hỏi Ninh Hòa Trần: "Sao ngươi lại nghĩ không thông mà đi yết bảng thế? Đến thật là nhiều người."
Ninh Hòa Trần không muốn tán gẫu, nói với Lý Đông Thanh: "Ta đi về trước."
Lý Đông Thanh khổ sở nói: "Ngươi không đi?"
"Trở về ngủ," Ninh Hòa Trần không tỏ rõ thái độ, nói, "Các ngươi ăn đi."
Lý Đông Thanh còn nhớ đến chuyện Ninh Hòa Trần tối hôm qua không ngủ, nhưng hắn nghĩ dù như thế nào cũng phải ăn cơm mới ngủ tiếp, Ninh Hòa Trần lúc này muốn trở về, hắn không đồng ý, nói: "Ít nhiều gì cũng ăn một chút, lát nữa ngươi về trước cũng được."
Ninh Hòa Trần khẽ cau mày, hiển nhiên không vui lắm.
Lý Đông Thanh lại cân nhắc một chút, nói: "Vậy ngươi trở lại tạm thời đừng ngủ, lát nữa ta mang cho ngươi."
Ninh Hòa Trần nói: "Tùy đi, ta đi về trước." Vòng hai tay lại, gật đầu với những người khác đã quay đầu rời đi.
Lý Đông Thanh cũng thật bất đắc dĩ, hắn kỳ thực cũng không quá muốn đi, nếu như chỉ có Hỏa Tầm Sưởng Minh, vậy hắn không đi cũng được, chẳng qua lần này lại đột nhiên có bằng hữu tới, cũng không từ chối được.
Hỏa Tầm Sưởng Minh đương nhiên đã hết sức quen thuộc Ninh Hòa Trần, Sở Chung Kỳ lại là lần đầu tiên gặp, hỏi: "Đệ đệ, y có ý kiến với ta à?"
"Không có," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Y ngoại trừ đối với Lý Đông Thanh còn tốt ra thì, với người nào cũng đều như vậy."
Lý Đông Thanh tự nhủ: "Ngày hôm nay có chút không đúng."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Không phải mỗi ngày đều thế sao?".