Đăng vào: 12 tháng trước
" CEO của tập đoàn giải trí The Win - Hàn Bảo Sơn vừa được đưa vào cấp cứu sáng nay trong tình trạng nguy kịch, cổ phiếu của tập đoàn đang giảm một cách chóng mặt "
Nhi Babe còn đang trong tình trạng chết lâm sàng thì nghe thấy chuông điện thoại rung lên lần nữa. Đầu dây bên kia là số vừa lạ vừa quen. Lạ vì số này chưa gọi vào máy cô bao giờ, quen vì không chỉ cô mà bất kì ai trên thế giới này cũng biết. Là số bệnh viện. Run rẩy bắt máy, cả người cô chìm trong nỗi lo sợ :
- Alo.
- Xin chào, cho hỏi đây có phải số máy người nhà của ông Hàn Bảo Sơn không ạ ?
- Đúng vậy.
- Thưa cô, Hàn chủ tịch vừa mới được đưa vào cấp cứu tại bệnh viện Thành phố, tình trạng hiện nay rất nguy kịch, chúng tôi cần người nhà đến ngay để làm thủ tục phẫu thuật.
- Được, được, tôi đến ngay.
Cúp máy, cô bé vội vàng bắt taxi đến bệnh viện. Trên xe cô vô lo lắng và bất an, không ngừng giục ông tài xế đi thật nhanh. Ông tài xế bị giục nhiều quá đâm cáu, gắt lên :
- Cái cô này hay nhỉ ! Xe tôi đã chạy quá vận tốc cho phép rồi, muốn vào đồn cảnh sát uống trà hay sao mà nói lắm thế ?
Thiên Nhi lúc bình thường tất nhiên là sẽ không nói lại gì nhưng mà hiện tại cô rất vội, cả người giống như đang ngồi trên đống lửa vậy, nên không kiềm chế được mà văng tục :
- Đm ông nội nhà ông, có đi nhanh cho bổn tiểu thư không hay để tôi cho cả công ty taxi nhà ông phá sản ?
Ông tài xế nghe giọng điệu tức giận kèm theo cái ánh mắt sắc như dao của cô bé xong mà cả người run bần bật, đành nhấn ga chạy nhanh hơn nữa khiến cho cả đám cảnh sát giao thông chạy theo cũng phải mất dấu ( quá chất ). Đến nơi, cô nhanh chóng xuống xe, đưa luôn tờ tiền 500k in hình Bác Hồ kính yêu vào tay ông tài xế rồi chạy vội vào bên trong.
- Phiền cô cho tôi hỏi bệnh nhân tên Hàn Bảo Sơn nằm ở phòng nào ? - Nhi Babe tiến đến hỏi cô nhân viên quầy lễ tân.
- Thưa tiểu thư, Hàn chủ tịch nằm ở phòng cấp cứu 502 tầng 2 dãy nhà A ạ.
Cô nhân viên không suy nghĩ gì mà trả lời ngay y như một cái máy được lập trình sẵn khiến Nhi Babe cảm thấy có gì đó kì lạ. Nhưng dẹp những suy nghĩ ấy ra một bên, việc cần làm bây giờ là phải đi tìm Sơn. Cô gật đầu cảm ơn rồi chạy nhanh đến phòng 502
- 500, 501, 502, đây rồi !
Thiên Nhi bước về phía căn phòng. Đứng trước cửa là một ông bác sĩ già đeo kính mặc áo blouse trắng, bên cạnh là một cô y tá trẻ, hai người họ đang nói chuyện gì đó mà sắc mặt trông có vẻ vô cùng căng thẳng.
- Xin chào, tôi là người nhà của anh Sơn...à nhầm Hàn chủ tịch ạ.
- Cô là vợ của Hàn chủ tịch sao ?
- À vâng đúng rồi ... - cô bé gật đầu lia lịa. Mặc dù không phải vợ anh nhưng trong tình hình nguy cấp như thế này nói sai một chút cũng không sao đâu nhỉ !
- Được rồi, mời thiếu phu nhân đi theo chúng tôi.
Thiên Nhi nhanh chóng đi theo ông bác sĩ vào phòng làm việc. Ngồi xuống, ông liền đưa cho cô một tờ giấy. Đó là giấy cam kết phẫu thuật.
- Tình hình hiện tại của Hàn chủ tịch là vô cùng nguy hiểm, chúng tôi cần làm phẫu thuật hút máu bầm trong não gấp. Tuy nhiên, cuộc phẫu thuật này có thể coi là cuộc phẫu thuật khó nhất từ trước đến giờ mà chúng tôi từng gặp, bởi vì bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, nhịp tim đập không ổn định, xác suất thành công chỉ có 20% thôi. Hàn thiếu phu nhân, nếu muốn làm phẫu thuật thì hãy nhanh chóng kí tên vào ô bên dưới, thời gian không còn nhiều.
Cô bé nhận lấy tờ giấy từ bác sĩ mà tay run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, môi khô không khốc. Từ trước đến nay cô đã từng kí nhiều loại giấy tờ, chưa cái gì là cô chưa từng kí cả, cảm xúc lúc đó của cô là vô cùng bình thản và tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, kể cả khi kí giấy chuyển nhượng 15% cổ phần của công ty cho anh trai mình. Nhưng bây giờ, thực sự cô không thể, đúng hơn là không có can đảm để kí giấy cam kết phẫu thuật này. Người con trai ấy, người con trai mà cô yêu thương nhất trên đời, tính mạng đang phụ thuộc vào sự lựa chọn của cô. Kí cũng chết, mà không kí cũng chết, có một loại cảm giác lan tỏa trong tâm trí cô. Phải, đó là bất lực, cô bất lực muốn thoát ra khỏi nó nhưng chẳng thể nào, chỉ có thể cố gắng hết mình mà đối trọi với nó thôi. Sau 10s suy nghĩ, cô quyết tâm cầm bút lên, kí một nét rồng bay phượng múa lên đó. Người ngoài nhìn vào nghĩ rằng quyết định này của cô là vô cùng đúng đắn và dễ dàng, nhưng chỉ mình cô là người biết rõ nhất, cô đã phải đấu tranh một hồi rất quyết liệt mới có thể đưa ra quyết định này, bản thân cô đã không ngừng giằng xé. Đưa bản cam kết cho ông bác sĩ, Nhi Babe nói với giọng khẩn cầu :
- Xin hãy cứu anh ấy !
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Nói xong vị bác sĩ nhanh chóng đi vào căn phòng rồi đóng sập cửa lại. Thiên Nhi ngồi trên dãy ghế lạnh lẽo, trơ mắt nhìn đèn đỏ phòng cấp cứu bật sáng. Hàng tiếng trôi qua, lòng cô bé như có hàng trăm mũi kim đâm vào, lo lắng cùng bất an, cô cố gắng mỉm cười để trấn an bản thân mình, chỉ là nụ cười trông còn thảm hại hơn là mếu.
" Bảo Sơn, anh có biết trong khi anh đang chìm trong giấc ngủ cùng dao mổ và thuốc tê thì bên ngoài có một cô gái đang cầu nguyện từng giây từng phút mong anh tai qua nạn khỏi không ?
Anh có biết trong khi anh đang nằm hôn mê trong kia thì bên ngoài có một cô gái đang phải một mình gặm nhấm nỗi lo sợ và đau khổ khi sắp phải mất người mình yêu thương và trân trọng nhất cuộc đời không?
Em hận anh, hận anh rất nhiều !
Hận anh đã để cho em hiểu lầm
Hận anh đã để cho em đau khổ
Hận anh đã để cho em lo lắng
Nhưng trên tất cả, em yêu anh
Vì thế hãy nhanh chóng bình phục đi anh nhé !
Em sẽ tha thứ tất cả mọi chuyện cho anh ! "
Bỗng cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, Thiên Nhi lập tức đứng dậy định hỏi bác sĩ về tình hình của anh. Nhưng vị bác sĩ kia vội vàng đi qua như không nhìn thấy cô vậy, từ bên trong truyền ra tiếng người nói với nhau làm cô bé chết sững :
- Bệnh nhân có dấu hiệu tim ngừng đập, nhanh chóng chuẩn bị máy sốc điện.
- Đã sẵn sàng.
- 120 J
" Bụp, bụp "
- Lần đầu thất bại
- Thử lại lần thứ hai : 200 J
" Bụp, bụp "
- Lần hai thất bại
- Thử lại lần cuối cùng : 400 J
Cô bé đứng bên ngoài nghe vậy mà lo sợ muốn khuỵu xuống đất. Tuy rằng không học ngành y nhưng loại kiến thức cơ bản này cô cũng được nắm khá rõ. Một khi bệnh nhân sốc điện đạt tới mức 400 J mà không thành công đồng nghĩa với việc mạng sống không thể cứu chữa. Hàn Bảo Sơn, lần sốc điện cuối cùng này anh phải làm được. Cô nín thở chờ đợi câu nói từ phía bác sĩ :
" Bụp, bụp, bụp, tít tít tít "
- Lần thứ ba, ... THẤT BẠI, mạch đã ngừng đập.
" Ầm "
Câu nói đó khiến cho Thiên Nhi như vừa nghe một tiếng sét giữa trời quang mây tạnh vậy. Các vị bác sĩ lắc đầu bất lực, quay ra khỏi cửa cố gắng tìm cách nói với người nhà bệnh nhân, nhưng vừa đi ra khỏi cửa họ đã suýt hét lên vì kinh sợ khi bắt gặp ánh mắt vô hồn của cô bé. Một trong những vị bác sĩ đó can đảm lên tiếng :
- Thưa thiếu phu nhân, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng...
- Tôi biết rồi, mọi người ra ngoài hết đi, tôi muốn ở đây một mình nói chuyện với anh ấy.
Đám bác sĩ nhìn nhau rồi sau một hồi cũng đồng ý bỏ đi. Cô bé như một cỗ người máy nặng nề bước vào, khuôn mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào con người đẹp trai, anh tuấn trước mặt, cả thân hình quỳ thụp xuống đất. Những giọt nước mắt mặn chát lặng lẽ rơi.
- Hàn Bảo Sơn, anh đang trêu đùa em có phải không ? Anh chưa chết, thực sự chưa chết, anh mau tỉnh dậy nhìn em đi !
- Anh, anh chưa thể chết được, anh đã hứa bao nhiêu điều với em mà chưa cái nào được thực hiện, anh dám quỵt nợ sao ?
Cô bé cứ lẩm bẩm một mình như vậy rồi đột nhiên im phăng phắc. Một giây tiếp theo cô lao về phía anh mà đấm đá túi bụi :
- Đồ thiên đường Bảo Sơn chết tiệt kia, ai cho anh chết trước hả ? Có chết thì cũng phải để tôi chết trước chứ, có giỏi thì anh cứ chết thử xem. Tôi rủa anh sang thế giới bên kia linh hồn không được siêu thoát, kiếp sau và sau sau nữa chỉ có thể làm trâu bò. Đừng có mơ tôi lập bàn thờ cho anh.
Khi Nhi Babe đang vừa thao thao bất tuyệt vừa hành hạ xác chết thì đột nhiên nghe thấy một tiếng " á " vang lên. Cô khó hiểu ngước mặt lên nhìn thì thấy Bảo Sơn đang nhăn nhó mặt mày, tay ôm ngực như đang rất đau đớn :
- Nhi, em cũng trâu bò quá rồi, nếu không phải anh mà là người khác thì chắc giờ này thăng thiên luôn rồi đấy !
- Anh...anh chưa...chết ? - cô bé vừa sửng sốt vừa vui mừng không tin vào sự việc xảy ra trước mắt mình.
- Chưa chết. Vẫn còn sống nhăn đây này !
Bảo Sơn vừa dứt lời thì bỗng cảm thấy một khối gì đó vừa mềm vừa thơm lao vào lòng mình khóc thút thít :
- Hức hức... anh có biết là em đã sợ hãi như thế nào không? Em đã rất sợ, rất sợ mất đi anh...
- Ngoan, anh không sao, mà cũng tại em cơ...
- Tại em cái gì ?
- Tại em không nghe anh giải thích rồi cứ thế biến mất không một dấu vết hại anh đi tìm suốt một tuần không ăn không ngủ gì. Cuối cùng anh đành phải thực hiện hạ sách cuối cùng này thôi.
- Em...em xin lỗi vì đã không nghe anh giải thích, nhưng mà em cũng không chịu được người đàn ông của mình nằm khỏa thân bên cạnh cô gái khác đâu.
- Được rồi, tha cho anh lần này nhé ! Anh đảm bảo với em sẽ không có lần sau đâu ! - Bảo Sơn vừa vuốt tóc cô bé, vừa thủ thỉ.
- Ừm.
Thiên Nhi áp mặt lên vòm ngực vững chãi mà ấm áp ấy, cảm nhận nhịp tim của anh, tâm trạng mới dần trở lại bình thường. Bỗng cô sực nhớ ra một điều gì đó, ngước mặt lên hỏi anh :
- Anh này, lúc nãy các bác sĩ bảo tim anh ngừng đập rồi cơ mà, sao anh vẫn...chẳng lẽ họ kiểm tra sai à ?
Bảo Sơn nghe xong lắc đầu chịu thua :
- Đến giờ này mà em vẫn chưa nhận ra sao ? Là anh với cả cái bệnh viện này phối hợp cùng diễn một vở kịch đấy !
- Vở kịch?
Sau 10s loading giữ liệu, cô bé cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra là cô bị cho ăn hành, hóa ra là cô bị mắc lừa cho vào bẫy, hóa ra là lúc cô đang lo lắng, bất an ngoài kia thì bên trong anh và mấy ông bác sĩ đang ngồi học thuộc kịch bản. Hàn Bảo Sơn anh được lắm ! Cô bé nhìn chằm chằm vào người đang ôm mình, muốn làm một cước đá ai kia xuống giường nhưng may mắn ai kia đã nhanh chóng nhảy kịp và cách xa cô bé 100m.
- Hạ hỏa, hạ hỏa, dù sao anh cũng chỉ bắt chước em thôi mà, không cần giận thế chứ ?
Câu nói của anh làm Nhi sững lại, một dòng kí ức ùa về trong tâm trí cô.
***
Flashback
Đó là một buổi chiều Chủ Nhật đẹp trời, không gian yên bình hòa chung tiếng nói cười tạo nên một khung cảnh thành phố thật nhộn nhịp. Nhưng bên trong căn biệt thự rộng lớn, một thiếu nữ 15 tuổi đang vừa hét vừa quát um sùm cả nhà lên y như một bệnh nhân vừa mới trốn trại :
- Anh...anh tên là Bảo ...Bảo gì ý không nhớ, nhưng mà anh mau biến ngay ra khỏi nhà tôi, nhanh!
Cậu thiếu niên ngồi đó nghe xong ngước đôi mắt chim ưng lên nhìn, nhàn nhạt đáp :
- Này em, em nghe cho rõ nhé : thứ nhất anh là khách của anh trai em, mà đã là khách làm gì có cái kiểu bị đuổi đi một cách trắng trợn như thế ? Thứ hai, anh có họ tên đầy đủ, là Bảo Sơn chứ không phải Bảo gì ý không nhớ. Thứ ba, chính anh trai em là người gọi anh đến đây để quản lí em, em chỉ được ở trong nhà thôi và nghiêm cấm bước chân ra ngoài...nửa bước.
Thiếu nữ 15 tuổi nghe xong tức nổ đom đóm mắt :
- Hừ, anh hai tôi là người rất thương tôi nhé, anh ấy còn lâu mới bắt tôi phải cấm cửa ở trong nhà. Anh đừng có mà xạo.
Vừa dứt lời thì điện thoại cô bé rung lên báo có tin nhắn. Nội dung thư : Nhi Babe của anh ở nhà nhớ ăn uống đúng giờ nhé, nghiêm cấm không được đi ra khỏi nhà, anh có kí gửi thằng bạn thân tên là Sơn sang bên đó canh chừng nhóc đấy, khôn hồn thì ở im trong nhà nghe chưa. Về anh mà biết có chuyện gì là cẩn thận đấy !
Cô bé đọc xong tin nhắn mà cạn luôn nó lời, không biết phải làm gì đành hậm hực đi lên phòng mặc kệ con người đang ngồi cười nham nhở dưới nhà.
- Aaaaaaaaaaa !!!!! Tức chết mà. Không ngờ mình lại bị thua anh ta một ván đau như vậy. Không được, mình không thể để anh ta tự mãn như vậy được, mình phải tìm cách trả thù anh ta cho anh ta điên chết thì thôi - khuôn mặt cô bé ánh lên tia nguy hiểm, miệng cứ nhếch lên ra chiều thích thú.
Và rồi ...
- Aaaaaaaa... đau quá !
Bảo Sơn ngồi dưới nhà nghe tiếng kêu thì giật hết cả mình, vội chạy lên lầu xem có chuyện gì.
- Em làm sao thế ?
- Hức hức... tôi đau bụng quá !
- Làm sao lại đau ?
- Không biết. Từ sáng đến giờ tôi đâu có ăn thực phẩm lạ đâu mà sao tự nhiên đau bụng thế nhỉ ! Huhu.
Bảo Sơn nhíu mày. Anh nghi ngờ không biết cô gái này có giở trò để trả thù mình không nữa. Nhưng nhìn quằn quại thế kia thì chắc là thật rồi. Tự dưng Bảo Sơn chân tay cuống hết cả lên.
- Để anh đưa em đi bệnh viện
- Đừng...không cần đâu, tôi chỉ bị đau dạ dày một chút thôi, thỉnh thoảng vẫn bị như vậy.
Bảo Sơn nghe xong gật đầu đi ra ngoài tìm thuốc đau dạ dày. Tìm quanh nhà mà không thấy, mãi đến lúc này cô bé mới lên tiếng :
- Nhà hết thuốc rồi.
- Vậy để anh đi mua.
Nói xong Bảo Sơn vội vàng đứng lên chạy như bay ra hiệu thuốc cách đó 1 km để mua. Trở về đưa cho cô bé uống thì cơn đau bụng vẫn chưa giảm, đọc hướng dẫn sử dụng hóa ra thuốc này phải uống sau khi ăn. Anh lại phải lật đật chạy xuống bếp nấu nồi cháo. Nhưng khổ nỗi đây là lần đầu tiên cậu thiếu niên 15 tuổi này động tay vào bếp nên chỉ để nấu một nồi cháo thịt với muối thôi cũng phải mất một tiếng đồng hồ với năm lần thử thất bại trước đó.
***
Thiên Nhi nhớ rõ khi nhìn thấy hình ảnh anh mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm lớp áo sơ-mi vì lo lắng cho cô thì hình như lúc đó tim cô bị đập trễ một nhịp rồi. Và đó cũng chính là món cháo ngon nhất mà cô từng được ăn, cháo thịt với muối !
Lúc này Bảo Sơn ôm cô bé ở trong lòng cũng đang nhớ về đoạn kí ức đó, môi cũng không tự chủ mà nhếch lên một vòng cung tuyệt đẹp. Anh vẫn nhớ như in câu cuối cùng mà cô nói với anh vào tám năm trước :
" Anh thật là ngu "
Phải, vì ngu nên mới bị cô lừa
Nhưng bây giờ xem ra cả hai chúng ta đều là những thằng ngu rồi !
.•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.
Sau vụ đó tất nhiên là Trịnh Thiên Nhi và Hàn Bảo Sơn quay lại với nhau, không những thế còn yêu thương và sến sủa gấp vạn lần hơn trước ( kẻ thù của những thánh nào đang FA đây ). Và để " ăn mừng " sự kiện đáng ghi nhận này, Bảo Sơn đã quyết định dành ra hai tuần vừa để hẹn hò vừa để đi du lịch với cô bé. Mới đầu nghe vậy Nhi vô cùng sung sướng, cô quyết định đi Hàn Quốc để có thể ngắm các Oppa đẹp trai của mình. Nhưng tất nhiên điều này làm sao có thể xảy ra khi kè kè bên cạnh cô bé lúc nào cũng là một thùng giấm chua chứ ? Và từ xứ sở kim chi hai người đã chuyển sang đi đến vương quốc mặt trời mọc - Nhật Bản. Tuy không được đi đến nơi như mình mong muốn nhưng cô bé cũng vẫn