Chương 7: Hai kẻ cô đơn 3

Tứ Đại Danh Bộ Chấn Quan Đông

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Bờ vực đầy vết máu loang lổ.
Bọn họ bảy người cường hành vũ dũng, tinh thần bạo liệt. Bọn họ cũng có danh tiếng, trong gia tộc được người bao che cũng khiến người khác tôn kính. Trên giang hồ cũng có danh dự có địa vị.
Trong đó một người có chí khí, hoài bão phấn đấu trở thành chính chủ, làm đại nhân vật thay đổi lịch sử.
Trong đó một người có chí khí thấp nhất cũng muốn chơi đùa với hết gã mỹ nữ gã thấy trong đời.
Còn có một tên đồng tính, gã đi không trở về khiến cho ba nam tử thân mật với gã thương tâm muốn chết.
Người thì có hứng thú nuốt chửng con gián, thằn lằn cùng cuốn chiếu hết sức cổ quái, cho đến khi gã chết vẫn chưa có người nào phát hiện gã có hành vi khác thường.
Có một gã bởi vì bạt thương tương cứu một quả phụ cùng hai cô nhi mà bị thương đứt mất hai ngón tay, gã cũng vì vậy danh tiếng lan truyền nhưng gia tộc của gã cùng người trên giang hồ dĩ nhiên cũng không biết gã sau đó ở chỗ không có người cưỡng hiếp vị quả phụ xinh đẹp mà bạc mệnh vốn không chút đề phòng gã, bởi vì gã muốn bảo tồn tốt danh tiếng nên gã đem mẫu tử nữ ba người đẩy xuống sườn núi sau đó gã tiếp tục thụ hưởng dụng vinh dự.
Có một tên rất yếu ớt chỉ cần nghe Khổng Tước kêu toàn thân sẽ run lẩy bẩy tìm chỗ náu thân nhưng có trời mới biết gã lúc ân ái thích cắt đứt huyết mạch của nữ tử để cho gã khi tiến vào trong cơ thể cô gái ấy sẽ đạt được cao trào đồng thời cũng hưởng thụ khoái cảm từ cô gái đang chảy máu bên dưới.
Còn một là người bình thường chỉ là gã thích tiểu tiện lên miếng ngói nóng, đại tiện trên trên sông băng, gã hoan hỉ khi ngửi thấy được mùi thịt sống nướng cháy, thường thường gã đem địch nhân giữ lại mà không giết phong bế huyệt đạo rồi đem tay chân địch nhân đi nướng, gã hưởng thụ cái mùi khét cùng tiếng kêu thảm thiết của đối phương, theo gã (chỉ) nói cho đồng môn sư huynh đệ của hằn rằng ‘Cảm giác kia giống như vừa chế tạo ra một thanh thương tốt đồng thời cũng xuất tinh!’
Nhưng bây giờ bọn họ cùng nằm trên núi, nội tạng đông vứt tây bỏ, không trọn vẹn, không hoàn toàn trên mặt đất, nếu như không có người nào nhặt xác thì rất nhanh sẽ mục ruỗng hóa thành bùn đất, hoà vào thiên địa người thần không hay, so với bảy con thiềm thừ, con gián hoặc bọ chó cũng không có gì khác nhau.
Bọn họ chết đi, khi còn sống vốn không uý kỵ điều gì.
Bọn họ chết đi cũng không thể đổ lỗi cho ai.
Nhưng tại nơi hoang vu và cổ xưa, huy hoàng và uy nghiêm này, người sống còn có hai.
Ít nhất còn có hai.
Diêu Hồng cùng Thiết Tú.
... cô nương cùng Sơn Kiêu.
Gã đột nhiên tung mình nhảy xuống vực.
Diêu Hồng sợ hết hồn.
Nàng không nghĩ tới cầm thú kia lại đi tìm chết!
... vào lúc này lại đi kiếm chết!
(dã thú dù sao cũng là dã thú không thể nói lý!)
Nhưng nàng ngay sau đó phát hiện ra không phải vậy.
Sơn Kiêu vẫn còn sống một tay bám trên vách núi, hai chân di chuyển miễn cưỡng cố hết sức dịch chuyển thân hình cồng kềnh mà mập mạp leo lên, gã dùng tay còn lại hết sức vận lực hướng tới chùm hoa trên vách núi mà vươn tới.
Dưới người gã là vực sâu vạn trượng rơi xuống dưới ắt tan xương nát thịt hài cốt không còn.
Toàn thân gã chỉ có mấy ngón tay chống đỡ cả thân hình to lớn không gì so sánh được.
Mỏm đá bên vách núi đã hơi không chịu nổi, đất đá vụn rơi xuống lả tả.
‘Nó’ bò dưới vách núi thở gấp nhưng vẫn dùng hết khí lực đưa tay hái hoa.
Hoa trên vách đá.
Người đã ở bên bờ tuyệt cảnh.
Diêu Hồng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Chuyện này làm cho tim nàng đột nhiên đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Nàng sao không thừa dịp này giết ‘Nó’!
Trên mặt đất có đao.
Thân đao đen nhánh.
Mặt đao phản chiếu sát khí bùng phát trên gương mặt với đôi má lúm đồng tiền nứt nẻ của nàng.
(giết nó sao!)
... giết nó sẽ xong hết mọi chuyện!
Tay tại vách đá.
Những ngón tay như một khối đá nát vụn, một ngón dập nát, một ngón khô héo như một cây bút hỏng. Tóm lại, không giống như ngón tay người nhưng nó vẫn nắm chặt trên vách đá không buông.
Buông sẽ mất mạng.
... là tánh mạng của ‘nó’.
Mặc dù tựa như ‘dã thú’ nhưng như nhau đều quý trọng tánh mạng.
Nhưng lần này đao đang ở trên tay Diêu hồng.
Tánh mạng ‘nó’ đang dưới đao nàng.
Nàng chỉ cần một đao chém xuống, bất kể là ngón tay thú hay người, ‘nó’ ắt hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đao quang lập loè gương mặt.
... một đao này có thể giết nghiệt chướng này.
Trên núi.
Trước vực thẳm có nữ tử cầm đao.
Trên vách đá dựng đứng có đoá hoa, đỏ rực.
Đao của nàng muốn thấy máu tươi.
Nàng tuyết lãnh băng tâm biến chuyển khốc liệt, cuồng nộ. Tuyết nóng, nóng như lửa, tuyết bỏng
o0o
Lúc này, Thiết Thủ cùng ác điểu đang tại Nhất diêm viện hết sức chăm chú đọc phần cuối Thảm Hồng.
... mặc dù bọn họ cũng cảm giác được phía ngoài đang xảy ra rất nhiều chuyện, phảng phất đang tiến hành điều động rất nhiều lộ nhân lực cũng hoàn thành phân bố nhiều việc.
Nhưng bọn gã cũng phát hiện quyển sổ mà Tiểu Hồng lấy tánh mạng đổi lấy hết sức trọng yếu. Hơn nữa đối với cả vụ án cung cấp nhiều đầu mối trọng đại.
Bọn họ nhất định phải đọc xong nó.
Bọn họ thậm chí còn phát giác bên ngoài cửa sổ có người đang đang giám thị bọn họ đọc.
... thần thái những người đó trông giống như không phải là đang nghĩ bọn họ đang đọc mà là đang mưu đồ bí mật hạ độc, như lâm đại địch.
Thậm chí thái độ không khác lúc vừa rồi dưới tàng cây Tử Vi bọn chúng vây quanh Thiết Thủ
Chỉ là, Lưu ác điểu kinh nghiệm lâm chiến phong phú
... Lưu gia có tam huynh đệ, ba người đều là cao thủ. Một người là gọi là Trọng Thú là hảo thủ dưới trướng Chu Nguyệt Minh. Một người là Lão Yêu thủ hạ, đại tướng cũng là quý nhân trong tập đoàn sát thủ Hữu Kiều. Ác điểu nguyên danh là Mạnh Cần cùng kỳ đệ Trọng Thú phục vụ chung một chủ, do tác chiến dũng mãnh đối địch tàn nhẫn nên bị người trong giang hồ gọi là ‘thú’, ’cầm’ vừa vặn thành đôi cũng vừa lúc có thể hình dung hai huynh đệ này lúc giết địch nhanh nhẹn dũng mãnh. Tương tự, Lưu Quý Nhân cái danh tự này thì may mắn hơn nhiều bởi vì gã thường buồn bực không vui, sắc mặt luôn lo âu nên trong chốn võ lâm nhiều nhất cũng chỉ gọi gã là Kỷ Nhân, Ưu Thiên mà thôi.
Ít nhất cũng tương đối văn nhã một chút.
Ác điểu luôn luôn dũng mãnh gan dạ.
Dũng mãnh gan dạ.
Đối địch gã thường giết người, phá phổi, khoét tim, phạt đầu đều là chuyện bình thường. Cũng giống vậy nếu như phạm nhân có thể chiến thắng gã, kết quả của gã cũng chẳng khác. Gã là loại người vì đả kích địch thủ, đánh trọng thương đối phương có lần không tiếc vừa ra tay song thủ đã xuyên vào người, mò mẫm, sục sạo ... thậm chí nhân lúc địch nhân không phòng bị đưa tay đâm xuyên mắt đối phương, vẫn chưa dừng lại mà ngón tay đi tiếp trổ ra sau ót địch nhân!
Cho dù đối thủ là nữ tử cũng không có gì khác biệt.
Nhưng ngay cả gã dạng người tàn nhẫn như thế khi đọc phần cuối Thảm Hồng cũng khó tránh khỏi có chút không đành lòng. Đối với Thiết Thủ mà nói thì càng thêm không đành lòng gấp mấy lần.
Phiều Hồng tiểu ký viết.
Hoa ở bên ngoài đã sắp héo tàn rồi. Nhưng ta bao lâu nữa mới có thể đi ra ngoài ...
‘Đi ra ngoài!’ là đại biểu của tự do, có thể trở về cuộc sống hạnh phúc trong quá khứ. Thậm chí có thể gặp lại được mẫu thân, Công Tôn Yêu Hồng, Công Tôn Dương Mi ...
‘Đi ra ngoài!’ là tâm nguyện của Diêu Hồng.
Tâm nguyện lớn nhất.
Tâm nguyện lớn nhất thường thường không đạt được .
... trong biển người mênh mông có mấy người tâm nguyện lớn nhất có thể được như nguyện ?
Đối với bất kỳ người nào mà nói ‘Có thể đi ra ngoài’ chỉ là tâm nguyện nhỏ bé, tâm nguyện cơ bản. Ngươi tùy lúc cũng có thể để sách xuống bước ra ngoài nhưng đối với Diêu Hồng mà nói đó là một hi vọng tuyệt vọng.
Khó khăn như lên Thục đạo.
Khó như lên trời.
... nếu như không phải gặp được tình cảnh này ai có thể biết bây giờ có thể tự do tự tại, xuất nhập đã là hạnh phúc lớn lao?
Chẳng lẽ người tới lúc thật sự mất đi hạnh phúc mới biết được hạnh phúc đáng quý, mới biết được đó chính là hạnh phúc?
Hoa tàn là vì chuyển mùa, tánh mạng cùng sự trao đổi chất ở cỏ cây đều giống nhau.
Còn người là vì vận khí tốt đã qua đi.
Diêu Hồng cô nương vận rủi đã tới, mà tới hết sức huy hoàng cường đại, không thể chống cự, thế tới hung hăng tuyệt không chừa lối thoát.
Diêu Hồng vẫn bị giam lỏng.
Chỉ có Tiểu Hồng còn có lúc xuất nhập nhưng đều bị giám thị.
Nhân thủ Nhất Ngôn đường nhanh chóng có sự biến chuyển, những lão thần tử trước kia không phải là không ở trong đường thì là chết bất đắc kỳ tử nếu không thì là chết trận, hy sinh oanh liệt.
Trước mắt vinh dự thăng chức tại nội đường trở thành phụ tá đắc lực Tôn Cương không phải là Công Tôn Dương Mi mà thay vào đó là người khi mới vào Nhất Ngôn đường chỉ là một tiểu tốt (có lẽ lúc ấy địa vị của gã cũng chỉ như một tên lo chuyện ăn sáng ọi người?) mà nay được tôn xưng là Đại tổng quản Tập Tà.
Tôn Tử Hôi vẫn là hồng nhân trong nội đường.
Gã là người thân cận bên cạnh Tôn Cương, Tôn Cương luôn tín nhiệm gã, chỉ là tín nhiệm không nhất thiết phải trọng dụng ... Mà nay, Sơn Quân đối với gã cũng đã ủy thác trách nhiệm rất nặng nề.
Một người khác chính là Thiết Tú.
Thiết Tú khó có thể coi là ‘người’ chỉ có thể coi là cầm thú hoặc là quái vật.
‘Nó’ là tiêu chuẩn. Đối với Sơn Quân không tiếc mạng không có câu oán hận cũng không nói tiếng nào. Thậm chí không có tư tưởng giống như là Sơn Quân đang nuôi một con chó săn, xuất thủ tàn độc, khát máu tàn nhẫn, không chừa lối thoát cơ hồ ngay cả nhân tính cùng tình cảm cũng không có chỉ toàn tâm toàn ý vì Nhất Ngôn đường làm một việc, giết người!
Có lẽ, đối với đại đa số người khác mà nói. ’Nó’ chính là thành phẩm mà từ lúc Công Tôn Dương Mi mất tích sau đó mới chính thức công khai xuất hiện (trước kia nhiều nhất chỉ là khóa trong hầm ngầm, buồn bã cầu sinh cuối cùng bị hủy diệt.) Trước đây Thiết Tú cơ hồ không tồn tại có lẽ còn có người nghe nói qua Nhân Hình Đãng Khắc nhưng không ai từng thấy qua loại quái vật này.
Thật ra thì cũng không chỉ là ‘Nó’, mà là "bọn họ", bởi vì hình thức quái vật này ở Nhất Ngôn đường càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thường gặp, cũng càng ngày càng đáng sợ. Thế lực Nhất Ngôn đường cũng càng lúc càng lớn, uy danh càng ngày càng lan rộng. Dĩ nhiên hình tượng cũng càng ngày càng bại hoại.
Có lẽ Sơn Kiêu Thiết Tú chẳng qua là quái vật xuất sắc nhất dưới trướng Tôn Cương. Cường hãn nhất, đáng sợ nhất cũng trung thành nhất.
Nhưng đối với Diêu Hồng mà nói thì không phải là như thế.
Nàng chẳng những từng cùng Yêu Hồng thông qua ở trong hầm ngầm trông thấy một đám hình nhân xấu xa, ti tiện chen chúc nhau trong một không gian chờ chết, cũng đã gặp qua mấy lần cái gọi là Đãng Khắc thành công ở trong sân làm một chút ít việc như quét sân, đốn củi, xếp gạch, gánh phân.
Bọn họ chỉ yên lặng làm việc, tình cờ lại nổi điên lên cầm đá đỏ đập, đánh lên đầu của mình, cầm trúc đâm vào bắp đùi của mình đến nỗi máu chảy ròng ròng nhưng lại không thấy họ đả thương người hại.
Chỉ là cơn điên của họ rất nhanh chóng trôi qua. Lúc ấy phát lệnh phần lớn là Sơn Quân có khi cũng là Công Tôn Dương Mi có lúc là Tôn Tử Hôi. Bọn họ chỉ cần phát ra ám hiệu những thứ Đãng Khắc khác sẽ nhất loạt xông lên đem tên Đãng Khắc tạo phản kia cắn xé, nhai nuốt sạch sẽ từ thịt đến xương không chừa lại một mảnh nhỏ.

Diêu Hồng trông thấy sợ đến nổi da gà.
Nàng vốn cũng như phần lớn mọi người đối với đám Quái vật này rất sợ hãi, chán ghét.
Nhưng nàng lại phát hiện thì ra là những thứ này Đãng Khắc này vẫn còn bản tính thiện lương.
Có một giai đoạn bởi vì Công Tôn Dương Mi quá mức tập trung tinh thần vào việc luyện chế Nhân Hình Đãng Khắc xem nhẹ Diêu Hồng. Diêu Hồng khổ sở trong lòng từng trong đêm trăng ở trong vườn hoa một mình thổi tiêu.
Nàng vốn thổi tiêu rất giỏi, rành âm luật.
Nàng thích thổi tiêu.
Khi tịch mịch nàng thổi tiêu tự tiêu khiển.
Thổi xong một khúc nàng đột nhiên cảm thấy rất nhớ Công Tôn Dương Mi, rất nhớ cuộc sống ở An Nhạc đường, hai loại hoài niệm hợp chung một chỗ làm lỗ mũi cay cay, lệ rơi lã chã.
Không ngờ lại có tiếng nức nở truyền đến.
Tiếng nức nở nước mắt ròng ròng hết sức khó nghe tự như là tiếng giãy dụa gào thét của một đứa bé bị bóp cổ vậy. Diêu Hồng ỷ vào đây là vườn hoa nơi Phi Hồng hiên của nàng, ai dám ở chỗ này gây chuyện? Liền thấp giọng quát:"Người nào!", sau đó ngó quanh lần tìm theo thanh âm phát ra sau phát hiện một con thú vừa xấu vừa hôi thối, một Nhân Hình Đãng Khắc ở đó ngoác ‘miệng’ khóc.
Khuôn mặt đầy lệ.
Diêu Hồng ngẩn ngơ.
Nàng thật sự là không nghĩ tới quái vật cũng sẽ khóc!
Quái vật đúng là đang khóc.
Hơn nữa còn khóc rất thương tâm.
Diêu Hồng có chút bất ngờ.
Nàng không rõ quái vật này vì sao phải khóc.
Nàng chỉ nhớ rõ lúc Đãng Khắc nhìn thấy nàng tựa như rất sợ sệt, cũng rất nao núng, đặc biệt là lúc Đãng Khắc nhìn nàng sâu trong ánh tỏa sáng, đỏ lên vừa có chút yêu dị lại như có chứa tình cảm.
... tựa như sâu thẳm trong ánh mắt gã chính là màu đỏ của trái tim.
(thật là kỳ quái quái vật làm sao có tình cảm? Dã thú làm sao nghe tiêu!?")
Cho nên nàng đánh tiếng nói quái vật chớ sợ.
Quái vật quả thực không có sợ hãi nữa.
Nàng gặp được quái vật này sau đối với quái vật bắt đầu có cách nhìn khác.
Thì ra là bọn họ cũng có cảm tình.
Bọn họ cũng có nhân tính.
... Bọn họ cuối cùng có phải là ‘người’ không?
Điểm này tựa như đã trở nên không trọng yếu. Dù sao với Diêu Hồng mà nói chỉ cần bọn họ có nhân tính là được. Mèo, chó, chim nhỏ cũng là cầm thú nhưng chỉ cần thông nhân tính là nàng có thể tiếc thương có thể trao đổi rồi.
Diêu Hồng nhất thời cao hứng còn làm một chuyện
Hái một đóa hoa đưa cho nó.
Đó là đóa Mãn Sơn hồng.
‘Nó’ liếc thấy đóa hoa từ cánh tay nhỏ và dài, bàn tay trắng nõn đưa tới nhất thời không biết làm thế nào cho phải. ‘Nó’ chỉ biết che mặt xấu hổ, né tránh, sợ hãi rụt rè như muốn chui xuống đất, xuống sâu trong lòng đất giấu mặt, không dám đối mặt.
"Sợ cái gì, tránh cái gì?!" Diêu Hồng quát:"Đây là ta hái cho ngươi!"
Sau đó nàng không ngại tanh hôi thay ‘nó’ cài đoá hoa lên mái tóc.
Mang cài đóa hoa trên mái tóc.
Quái vật hoàn toàn ngơ ngẩn.
Diêu Hồng thấy hình dạng vừa xấu vừa ngơ ngác bất giác bật cười một tiếng rồi trở về phòng.
Chỉ còn lại ánh trăng cùng quái vật, cùng với đoá hoa trên mái tóc ‘nó’.
Mãn Sơn hồng.
Nàng trở về trong khuê phòng tại Phi Hồng cư vẫn hoài niệm Công Tôn Dương Mi.
Vẫn hoài tưởng cuộc sống trước đó.
Nàng vẫn hoài nhớ cái không khí ấm áp ở An Nhạc đường, cái ân cần quan tâm, cái rừng hoa huy hoàng rực rỡ, cái bếp lửa nhỏ bập bùng.
Nàng mang theo hoài niệm ấy nước mắt chảy dài bên mắt ngủ thiếp đi.
Quái vật kia cũng đang đứng bên ngoài cửa sổ phòng nàng, suốt đêm.
‘Nó’ trên đầu vẫn mang đoá hoa nàng cài.
Đại hồng hoa.
... nét mặt như đang cười, cảm giác tốt lành.
Mặc dù đến ngày kế quái vật vì đóa hoa này bị người ta nhạo báng, bị người ta lăng nhục. Thậm chí Tôn Tử Hôi cùng Tôn Cương quất roi cực mạnh ‘nó’ vẫn che chở đóa hoa này. Khi đó nếu không phải Công Tôn Dương Mi đi ra ngoài nói giúp ‘nó’ một câu ‘Nó giữ lại đóa hoa này thì sao ... một đóa hoa có là cái gì đâu!’ thì có khi nó đã bị đánh chết.
Đóa hoa này không lâu sau héo tàn.
Song đóa hoa này trong lòng nó vĩnh viễn trường tồn.
Đoá hoa hồng vẫn tươi đẹp.
Đoá hoa bình thường.
Nó cũng chỉ là một con quái vật bình thường ... một con trong rất nhiều quái vật mà thôi.
Nhưng nó sau đó rốt cuộc lại có tên.
‘Nó’ được gọi là Thiết Tú ... gọi như thế bởi vì trên người nó chẳng những có mùi rỉ sắt còn có loang lổ vết tích cháy xém, một chút, từng cục, từng bệt từng bệt dính vào da cùng đám lông dài ngoằng tựa như những sợi gân máu.
Ngoại hiệu nó là Sơn Kiêu.
Cũng bởi vì Diêu Hồng gặp được ‘đời trước’ của Sơn Kiêu nên đã khiến nàng tỉnh ngộ.
Những thứ này ‘quái vật’ có thể không phải là ‘dã thú’ mà là người!
... nếu không, làm sao sẽ nghe hiểu âm luật? Làm sao khóc? Làm thế nào cảm động!
Cho nên, nàng dùng nhiều phương cách dò hỏi cuối cùng từ mẫu thân của nàng dò hỏi được chút chuyện lại từ Tôn Tử Hôi giả hờn giả dỗi khiến cho gã lạc hồn thất phách nhất nhất nói ra ‘tường tận’ phương pháp chế tạo Nhân Hình Đãng Khắc.
Thì ra là Nhân Hình Đãng Khắc chẳng những là ‘Thú’ mà cũng là ‘người’ .
Đây là sứ mệnh của Tôn Cương do đường chủ Nhất Quán đường Thần Thương hội Tôn Tam Điểm giao phó,
Bí mật chế tạo loại ‘vũ khí này.
Lúc ấy thế lực Nhất Ngôn đường đang bị Nã Uy đường uy hiếp.
Mà cũng đương lúc quần hùng quật khởi. Sơn Đông Vạn Mã đường Bạch gia uy danh vang dội, Đông Bắc Thành Tụ Đức Trầm gia xuất môn một nhân vật siêu quần bạt chúng, binh cường mã tráng, cao thủ như mây. Nhất Ngôn đường nếu không có đối sách sẽ liên lụy thanh thế của Thần Thương hội trên giang hồ khiến nó trong mất đi uy thế trong võ lâm.
Hơn nữa với cách dùng người của Thái Kinh thì Thần Thương hội nếu không trùng chấn uy danh nhất định sẽ bị vứt bỏ.
Việc này khiến Sơn Quân hết sức lo âu.
Cũng vô cùng nôn nóng.
Nhưng nhờ tổng đường chủ Tôn Tam Điểm hết sức tác động Nhất Ngôn đường cuối cùng cùng Nã Uy đường liên thủ đồng thời cùng Hắc Diện thái gia vốn trên giang hồ thành danh với việc chế tạo kì binh kỳ khí hợp tác tiến hành tạo ra một loại ‘binh khí’ mà ở Vân Nam Thái gia cũng không tiện chế luyện.
Đó chính là Nhân Hình Đãng Khắc.
Bất kỳ binh khí đều cần được người có khả năng vận dụng nó mới có thể trở thành lợi khí.
... nếu sử dụng không được thì dẫu vũ khí lợi hại thì cũng là thùng rỗng kêu to.
Đưa thanh Kim Hồng kiếm phâm kim phá ngọc ột gã đồ tể nơi thị tứ hay tên tiều phu sử dụng có lẽ còn kém hữu dụng hơn một thanh đao hoặc một con dao chặt củi.
Một quốc gia nếu muốn mở rộng lãnh thổ, hoàn thành bá nghiệp việc đầu tiên cần chính là nhân tài cùng chiến sĩ ... trong võ lâm các nhà, các lộ bang phái, gia tộc cũng như thế.
Có vũ khí cường đại cố nhiên trọng yếu nhưng trọng yếu hơn là có thể có nhân tài đem uy lực của nó phát huy toàn diện.
Hắc Diện Thái gia thiện chế tạo vũ khí, lần này ý đồ bọn họ là đem người cùng vũ khí hợp nhất trở thành một loại vũ khí kinh khủng nhất.
Nhưng, chỉ cần là người thì tư tâm, có khi có sợ chết, có khi có dã tâm, còn có các loại dục vọng cám dỗ ... nhưng binh khí, bản thân nó không phản bội chủ nhân của nó.
Chỉ là binh khí không thể tự mình phát động tiến công, tập kích, bảo vệ chủ tử.
Ý niệm chế tạo binh khí của Thái gia chính là: huỷ diệt nhân tính, hỗn hợp thú thể, tạo thành một loại quái vật vừa kiên cường vừa hung hãn, vừa trung thành lại không có tư tưởng, vừa là "binh khí" cũng là "nhân tài", ngươi không cần phải lo lắng nó có phản nghịch (bởi vì nó không có tư tưởng), vừa thao túng cả đời (bởi vì nó không có thất tình lục dục) như vậy chẳng phải là tận thiện tận mỹ vậy!
Hắc Diện Thái gia mặc dù có tư tưởng này nhưng bọn họ lại không thực hiện được.
Chưởng môn của bọn họ Hắc Sát Thần Thái Đại Bạch mấy lần tiến hành kế hoạch này đều chịu khổ thất bại nguyên nhân có mấy việc.
Thứ nhất, "Hắc Diện Thái gia" vẫn không thể coi như là một gia tộc lớn trong võ lâm (vì vậy bọn họ mới nghĩ ra cách chế tạo ra loại vũ khí siêu quần này), bọn họ có dị động tức thì bị các bang phái cùng gia tộc khác quấy nhiễu, công kích. Hắc Diện Thái gia không dám công khai cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Chuyện thứ hai gia tộc của bọn họ tại đất Vân Nam giàu có, đông đúc phồn vinh bị các lộ các phái giám thị ngay cả triều đình cùng Hình bộ đối với bọn họ cũng không buông lỏng, bọn họ nếu như phóng tay làm càn chỉ sợ trong ngoài thụ địch, hắc bạch lưỡng đạo đồng loạt liên thủ tiêu diệt bọn họ. Huống chi, tài lực cùng nhân lực của bọn họ cũng hết sức thiếu thốn.
Thứ ba, chế tạo loại vũ khí này thành thì hưng gia hùng mạnh bại thì thân bại danh liệt. Hắn Diện Thái gia chủ cũng cảm thấy gánh chịu không nổi việc thực hiện một kế hoạch có thể biến gã trở thành tội nhận thiên cổ này.
Chuyện thứ tư, Hắc Diện Thái gia đối với này vũ khí này còn chưa hoàn toàn có thể kiến tạo thành công thậm chí còn không thể hoàn toàn điều khiển cùng khống chế.
Chỉ là bọn họ khi chế tạo thứ binh khí cổ quái này thu thập được rất nhiều kinh nghiệm phong phú cùng với nhiều ý tưởng khó lòng tưởng tượng.
Tin tức này khiến đường chủ Nhất Quán đường Tôn Tam điểm có chút quan tâm.
Gã cũng muốn triển khai một kế hoạch lớn chấn hưng Thần Thương hội khiến cho danh tiếng Sơn Đông Tôn gia có thể trấn áp Thục trung Đường Môn, Kim Tự chiêu bài Phương gia, Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia, Lão tự hào Ôn gia, Thái Bình môn Lương gia, Tứ Phân Bán đường Trần gia, Hạ Tam lạm Hà gia, Phi phủ đội Dư gia, chỉ Tôn gia gã nhất chi độc tú.
Nhưng bằng vào thực lực Lục Đại phân đường Tôn gia trước mắt gã tự biết làm không được chuyện này. Cho nên gã âm thầm cùng Thái Đại Bạch Hắc Diện nhất tộc kết minh dùng nhân lực, vật lực Thần Thương hội đồng thời dựa vào vị trí Đông Bắc thiên viễn địa lợi tiến hành chế tạo cùng chăn nuôi Nhân Hình Đãng Khắc, triển khai kế hoạch lớn gan ấy!
Lúc kế hoạch này chưa thành bọn họ chẳng những muốn dấu diếm võ lâm đồng đạo còn muốn tránh xa sự chú ý của quan phủ, Ngay cả phần lớn người của Thần Thương hội nhất là người của Chánh pháp đường cũng chẳng hay biết gì.
Nguyên nhân chính là kế hoạch này quá thương thiên hại lý. Đầu tiên hi sinh không ít người bình thường đem hóa thú tức dùng ngũ tạng dã thú cho tới tuỷ não cấy vào trong người bình thường nhằm tạo nên sự phục tùng cùng lực chiến đấu khủng bố nhưng lại huỷ đi nhân tính, tư tâm cùng tư tưởng của bọn họ.
... như vậy Nhân Hình Đãng Khắc sẽ tự biết thần phục, dũng mãnh thiện chiến, háo sát khát máu không từ thủ đoạn nhưng cũng sẽ không phản bội vì tư tâm, bọn họ chỉ khoái trá với một việc: xuất tay cuồng bạo. Một loại binh khí linh hoạt mà không phải lo âu về sau!
Nhưng biện pháp ấy thật sự tổn hại âm đức.
... một người bình thường bỗng nhiên thành không phải người, không phải là thú, mà thành vũ khí. Mất nhân tính thành công cụ mặc người nô dịch chuyện này võ Lâm chính đạo không thể chấp nậhn.
Một lòng chủ trì công đạo chủ quản chánh nghĩa Chánh Pháp đường nếu biết được nội tình tất nhiên cực lực phản đối cái kế hoạch đầy tư lợi này!
Nhưng vì tương lai và tiền đồ Thần Thương hội Thần Thương Tôn Tam Điểm không chút do dự quyết định thi hành kế hoạch đó.
Chế tạo Nhân Hình Đãng Khắc.
Nếu không ắt sẽ bị huỷ diệt.
Nhất Ngôn đường có thực lực quân sự cường đại nhất Thần Thương hội, Nã Uy đường la đại bản doanh của cao thủ Tôn gia. Bí kỹ và huấn luyện, Tôn Tam Điiểm tiến hành chế tạo Nhân Hình Đãng Khắc nhất định phải được hai đại phân đường này ủng hộ.
Điểm này cũng không tính quá khó khăn.
Bởi vì đường chủ Nhất Ngôn đường Nghiền xương thành tro, Tro cuộn theo gió Tôn Cương cùng đường chủ Nã Uy đường Thanh Long Yểm Nguyệt thương Tôn Xuất Yên hai người bọn họ là người một nhà nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh, cừu địch ... song hai người đều có chí khí, có dã tâm và hiếu thắng, háo công đồng thời hết sức tận tâm vì gia tộc.
Tôn Tam Điểm lợi dụng điểm này để cho này tranh thủ sự ủng hộ của bọn họ vì trách nhiệm nặng nề vì gia tộc mà tranh đấu, mà cường liệt chế tạo ra Nhân Hình Đãng Khắc .
Ở tình hình như thế người nào cũng không có lấy một câu oán hận, người nào cũng không có chút nghi ngờ mà chỉ toàn tâm toàn ý muốn đuổi kịp đối thủ cạnh tranh phía trước, mong muốn thành công chế tạo ra một con Nhân Hình Đãng Khắc hoàn mỹ.
... chỉ cần có một con Đãng Khắc thành công những thứ Đãng Khắc còn lại sẽ từ từ cải thiện. Sau đó, Thần Thương hội ‘người’ cường thế mạnh khiến Tôn gia độc bá võ lâm là chuyện đương nhiên chỉ xem sớm muộn hay thôi.
Tôn Tam Điểm hiểu rõ một khi những phân đường khác biết được kế hoạch này nhất định cực lực phản đối. Cho nên gã quyết ý giấu diếm, chỉ cần Nã Uy đường Tôn Xuất Yên, Tôn Bạt Hà, Tôn Bạt Nha ba phụ tử bí mật tiến hành, Hắc Diện Thái gia phái ra phó chưởng môn nhân Tử Thần Dẫn Cung Thái Anh Trung ngầm tương trợ, Nhất Ngôn đường Tôn Cương bí mật đốc công cộng thêm Tôn Tử Hôi cùng Công Tôn Dương Mi dốc sức yểm trợ, Hắc Diện Thái gia cũng phái tới đệ nhất cao thủ dưới trướng Phục Ngâm Thần Kiếm Thái Tập Tà hiệp lực thật ra là giám sát tình hình.
Cho nên kế hoạch này tam đại phân đường còn lại của Thần Thương hội Chánh Pháp đường, An Nhạc đường cùng Đắc Thính đường hoàn toàn không biết. Tam đại nguyên lão Nhất quán đường cũng chỉ có Ma Tiêu Đạo Trưởng Tôn Tầm Vưu chống lưng lực ủng hộ Tôn Tam Điểm còn lại Bán Biên Kiểm Tôn Phá Gia cùng Trọng Sắc Khinh Hữu Man Bồ Tát Tôn Nộ Oa cũng đều bị qua mặt.
Chỉ là giai đoạn bắt đầu việc chế tạo Nhân Hình Đãng Khắc không thành công,
Hơn nữa còn là rất không thành công.
Chế tạo ra Nhân Hình Đãng Khắc không phải do a diệt nhân tính triệt tiêu hoàn toàn linh tính ngay cả heo chó cũng không bằng mà chính là kích phát tính cách ham muốn giết chóc thô bạo, mãnh liệt nên khó có thể khống chế hoặc lại nao núng khiếp đảm, hèn kém không chịu nổi, đem người cùng những loại thú hung dữ kết hợp kết quả chỉ ra một loại như tứ bất tượng không ra hình dáng và vô dụng .
Những thứ sản phẩm không thành công này bị đem nhốt tại hầm, giam trong lồng mặc kệ bọn họ tự sanh tự diệt hoặc tưới dầu phóng hỏa đem bọn họ nhất loạt tiêu diệt để tránh hiện thế.
Phương pháp tiêu diệt tàn nhẫn dị thường cũng vô cùng lãnh khốc.
Tôn Cương ban đầu vốn cũng cũng không mưu cầu danh lợi. Lão vốn chỉ tính đi tranh thủ tín nhiệm của Tôn Tam Điểm và mưu cầu danh lợi ở Nã Uy đường.
Đấu trí. Đấu lực. Đấu công phu. Lão muốn so một lần xem ai thành công trước có thể chế tạo ra một Nhân Hình Đãng Khắc hoàn hảo. Nhưng về sau lại không phải là vậy. Chuyện chế tạo Nhân Hình Đãng Khắc rất kỳ lạ, nó hình như là một loại thuốc, một loại trò chơi giống như đánh cuộc lại giống như chơi gái cũng giống như hút thuốc phiện. Từ lúc bắt đầu chỉ là hiếu kỳ lướt qua nhưng đến lúc uống rượu độc để giải khát thì sa nẻo trầm luân, vạn kiếp bất phục.
Tôn Sơn Quân càng làm càng thật tình.
Càng chế tạo càng nghiện.
Thậm chí là càng thất bại càng muốn thành công.
Lão sau này muốn ngừng mà không được. Hơn nữa tính tình của lão cũng càng lúc càng táo tợn kết quả là lòng người đại biến.
Cơ hồ hoàn toàn phân thành hai người.
Đây là tự chuốc khổ vào thân, gieo một mầm mống hư hại tự nhiên kết quả thu được sẽ xấu xa, bại hoại.
Sơn Quân chế tạo ra rất nhiều Nhân Hình Đãng Khắc thất bại. Nói cách khác, lão dùng phương thức hành hạ xử tử rất nhiều người vô tội.