Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dì Trần chuẩn bị hai phần pudding ít đường, Lúc ngồi đối mặt nhau ăn đồ ngọt, hơi nóng còn lại trên mặt Chu Mịch vẫn chưa tan hết, trái tim còn hơn run run, thẹn thùng không dám nhìn thẳng Trương Liễm, giống như một con chim lén ăn trộm hạt gạo phơi nắng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn một cái.
Trương Liễm rất nhanh đã ăn xong, chống một nửa mặt đọc email trên điện thoại, qua một lúc, anh ngước mắt nhìn về phía Chu Mịch.
Anh chặn đứng ánh mắt nhìn trộm của cô, không nhanh không chậm uống một ngụm nước.
Sau đó anh nhếch môi, hai mắt không di chuyển nữa, im lặng nhìn cô.
Chu Mịch lập tức cúi đầu ăn bánh, bề ngoài giả vờ bình tĩnh.
Mãi đến trước lúc ngủ, hai người không nói thêm câu nào. Trái tim Chu Mịch loạn cào cào, trước khi đi ngủ, cô gửi tin nhắn cho Trương Liễm: [Bíp bíp.]
Trương Liễm trả lời một dấu [?]
Chu Mịch gõ chữ: [Em cảm thấy thế này không ổn lắm.]
Trương Liễm hỏi: [Thế nào?]
Chu Mịch: [Thì như tối hôm nay.]
Có lẽ Trương Liễm đã cười: [Kết thúc rồi xong nói với anh là không ổn].
Mặt Chu Mịch nóng lên: [Em có ép anh không? Có lần nào anh không phải đột nhiên ra tay, em không có một chút phòng bị nào, căn bản không kịp phản ứng.]
Trương Liễm: [Sau này viết báo cáo xin phép em trước một tuần.]
Trương Liễm: [Chu Mịch, xin hãy phê chuẩn thứ ba tuần sau anh được trao đổi sâu hơn với em.]
Trương Liễm: [Có được không?]
Ba câu hạ lưu của anh cũng trôi chảy quá mức, Chu Mịch chỉ cảm thấy đầu óc như bỏng ngô caramel nổ bùng một cái, bành trướng, nóng rực, lại có chút hương vị ngọt ngào đến vô lý.
Cô giơ cao điện thoại áp vào gáy để hạ hỏa, không nhịn được nói thô lỗ: [Thần kinh à.]
Lại nói: [Nên dán đoạn nói chuyện này lên để nhân viên biết sau lưng anh là người như thế này.]
Trương Liễm trả lời: [Có một người biết là được rồi.]
Chu Mịch nhăn mũi cười, nói ngược với suy nghĩ: [Em vẫn kiến nghị anh đi tìm người khác.]
Trương Liễm như nghe không hiểu: [Có ý gì?]
Chu Mịch nói: [Tìm người con gái khác thỏa mãn anh những thứ này. Dù sao chúng ta chỉ là quan hệ sống chung trên giao ước, em không có ý kiến đâu. Em chỉ cảm thấy chúng ta tiếp tục như thế này quá bất thường, ba tháng trôi qua rất nhanh, em cũng không muốn phát sinh ra chuyện như trước kia, ở cùng một công ty lại nguy hiểm như vậy, vẫn nên duy trì khoảng cách thì an toàn hơn.]
Đột nhiên cô không có cách nào ngăn lại sự thăm dò mà biết rõ sẽ phải thất vọng, mong muốn một câu trả lời hư vô mờ mịt.
Trương Liễm hỏi: [Bất thường như thế nào?]
Chu Mịch nói: [Ba tháng này anh định trải qua như thế nào? Anh nói thật đi.]
Trương Liễm nói: [Làm những chuyện nam nữ sống chung nên làm.]
Trái tim Chu Mịch hình như bị vạch ra một vết rất nhỏ: [Sau ba tháng thì sao?]
Trương Liễm rất giỏi đẩy câu hỏi khó về phía cô: [Em định thế nào?]
Chu Mịch nghĩ một lúc: [Không biết nữa.]
Lại nói: [Chắc là về nhà, sau đó không qua lại nữa.]
Trương Liễm: [Lại nữa rồi.]
Trái tim Chu Mịch run lên, vô cớ liên hệ đến những lời anh nói lúc tản bộ tối nay: [Đây là suy nghĩ thật sự của em. Em cũng không phải là anh, em có ham muốn mãnh liệt với tình yêu, nếu như em muốn có bạn trai thì sao.]
Câu trả lời của Trương Liễm tùy ý lại vô tình: [Vậy đợi em có bạn trai lại nói.]
Chu Mịch nhất thời biến thành quả chanh bị vắt thật mạnh, vị chua chát ào ạt chảy ra ngoài: [Nhỡ đâu mấy ngày nữa sẽ có một người làm em có hảo cảm xuất hiện thì sao, em không muốn như thế này với anh nữa.]
Trương Liễm trả lời: [Em đã đề nghị anh đi tìm người phụ nữ khác rồi, đương nhiên anh sẽ không trói buộc em.]
Hai má Chu Mịch bất giác nóng lên vô cùng, cô hít thật sâu: [Được, dù sao cũng không có ai biết quan hệ của hai chúng ta.]
Cô bắt đầu bộc trực: [Anh đừng tưởng em vẫn ngốc như trước đây, em biết tất cả hành động của anh cuối cùng cũng chỉ để ngủ với em.]
Cô đánh chữ, cảm thấy cảm xúc của bản thân đang tan ra nhanh chóng, cuồn cuộn lên não, lại trào ra nơi hốc mắt phải nóng hầm hập, chảy xuống cằm.
Chu Mịch dùng mu bàn tay nặng nề đỡ lấy, tiếp tục nhập hết: Thực hiện việc này thật ra rất đơn giản, người có điều kiện như anh chỉ cần vẫy tay một cái, phụ nữ đồng ý lên giường với anh đầy ra đó, hà tất phải dây vào em.
Sau khi gửi đi, bên kia không có trạng thái gì một lúc lâu, cả khung nói chuyện đều đứng im, tĩnh lặng.
Qua một lúc, anh mới nói: [Anh vốn tưởng rằng hôm nay là một đêm tuyệt vời.]
Nước mặt lại tràn ra nhiều hơn, yết hầu Chu Mịch tắc nghẹn: [Ồ, làm anh thất vọng rồi, em lại làm hỏng rồi.]
Trương Liễm nói: [Ngủ đi, ngủ ngon.]
Ý đồ kết thúc cuộc nói chuyện của anh rất rõ ràng, giống như chỉ nửa câu thôi cũng chê nhiều.
Chu Mịch cũng không nói thêm một chữ, giấu cả điện thoại và bản thân vào trong chăn, kìm nén tiếng khóc và hít thở nặng nề.
Tại sao.
Tại vì sao lại ôm lòng kỳ vọng với loại quái vật máu lạnh này.
Tại vì sao vẫn chủ động nuốt táo độc xuống, tin vào giày thủy tinh và xe ngựa bí ngô sẽ biến mất sau mười hai giờ.
Tại vì sao không thể phân chia tách rời thân và tâm, hồn và thịt một cách đúng mực và lý trí, có thể duy trì không động tâm sau khi đắm mình và hưởng thụ được như anh.
Sáng hôm sau Chu Mịch dậy rất sớm, bảy giờ đã bò xuống giường, định trốn Trương Liễm ra khỏi nhà.
Kết quả mới đi ra khỏi phòng đã đụng phải người đàn ông cũng vừa đi từ phòng ngủ ra.
Anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám, liếc cô một cái, tháo tai nghe bên trái xuống chào buổi sáng với cô.
Chu Mịch nhắm mắt làm ngơ đi qua.
Đỉnh rồi.
Tiết tấu cuộc sống của anh vẫn không thay đổi gì, vẫn còn tâm tư chạy bộ buổi sáng. Mà cô buồn bã đau lòng đến đêm muộn, vì để che đi đôi mắt sưng vù của mình còn lật tung tủ lên tìm cái gọng kính phẳng trăm năm không dùng của mình mới yên tâm đi vào giấc ngủ.
Lực đánh răng của Chu Mịch không khác gì đánh giày, sữa rửa mặt cũng chà lên bọt tuyết trắng bay tán loạn.
Cô không ăn sáng ở nhà, thu xếp xong là thay giày rời đi.
Sau khi Trương Liễm trở về, không thấy người trên bàn ăn, bữa sáng trên đĩa cũng không đụng đũa một chút nào, anh hỏi dì Trần: “Chu Mịch đâu rồi.”
Dì Trần trả lời: “Cô ấy nói hôm nay muốn ăn ở bên ngoài.”
Trương Liễm gật đầu.
Dì Trần vốn không muốn xem vào chuyện của hai người, nhưng nghĩ đến con gái mình, vẫn quan tâm nói một câu: “Có phải cãi nhau với Mịch Mịch rồi không.”
Trương Liễm nhếch mày: “Đúng mà cũng không đúng.”
Dì Trần thở dài: “Con gái vẫn phải dỗ dành nhiều một chút, đặc biệt là Mịch Mịch còn trẻ như vậy, không suy nghĩ nhiều.”
Trương Liễm không trả lời, ngồi xuống dùng bữa.
—
Xách một phần bánh chiên hoa quả đến công ty, Chu Mịch hung hăng cắn một miếng, cảm giác thân thuộc như nước sốt trào ra. Quả nhiên cô vẫn thích những thứ tầm thường này hơn, mà không phải là món ngon của lạ đầy bàn, bất cứ lúc nào cũng có thể quay video mỹ thực ở nhà Trương Liễm.
Chu Mịch vòng đi rót nước, mạnh mẽ ép mình đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, chuyên tâm vào làm việc. Sắp đến mười rưỡi, một AM* ở cùng bộ phận tên là Hứu Mạt đột nhiên đi đến thông báo cô đi họp.
(*Account manager: Quản lý khách hàng)
Chu Mịch nhìn vị trí trống không bên cạnh: “Hôm nay Yan có chuyện phải ra ngoài rồi sao?”
Hứa Mạt nói: “Cô ấy xin nghỉ rồi.”
“À…” Chu Mịch phát ra một âm thanh kinh ngạc: “Chị ấy sao vậy.”
Hứa Mạt nói: “Gần đây nghỉ ngơi không được tốt, tối hôm qua ngất ở nhà.”
Chu Mịch trừng lớn mắt, vội vàng hỏi: “Chị ấy không sao chứ?”
“Không có việc gì lớn, chỉ là thiếu máu.” Hứa Mạt dặn dò đâu vào đấy: “Tôi dẫn dắt mọi người mấy ngày, ngày mai tôi sẽ làm một bản brief cho mọi người và bên sáng tạo, nhớ kiểm tra đấy.”
Chu Mịch gật gật đầu, mắt nhìn theo bóng lưng cô ấy đi xa.
Hứa Mạt không phải là quản lý khách hàng mảng tiêu thụ nhanh, bình thường cô ấy phụ trách nhiều những thương hiệu xe hơi, hơn nữa đều liên hệ với khách hàng riêng, có lẽ lần này cũng là bất đắc dĩ được mời qua đây để chữa cháy.
Thế mà nhìn cô ấy rất tự tin, có thể bình tĩnh như thường tiếp nhận một dự án ngắn hạn tiếp xúc rất ít, Chu Mịch cảm thấy rất kính phục.
Lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Diệp Nhạn, Chu Mịch vội cúi đầu gửi Wechat cho cô ấy, hỏi bây giờ cô ấy sao rồi.
Diệp Nhạn gần như trả lời trong một giây: Ổn rồi, không sao.
Chu Mịch nói: [Chị nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng, bảo đảm giấc ngủ đầy đủ.]
Diệp Nhạn nói: [Con nhóc em sao lại nói giống với mẹ chị vậy.]
Chu Mịch cười: [Hôm nay nghe chị ngất đi em bị sợ gần chết.]
Diệp Nhạn không coi chuyện có bao đáng kể: [Có khoa trương như vậy không, không phải chỉ là ngất một lúc thôi sao? Chỉ là vịt đến tay mà lại bay mất, trai đẹp lại để Hứa Mạt tiếp nhận rồi.]
Chu Mịch nói: [Vậy nên chị phải mau chóng hồi phục, trở về còn có thể liên hệ lại.]
Diệp Nhạn khóc than thảm thương.
Chẳng trách đều nói bận rộn là cái máy điều tiết cảm xúc tốt nhất.
Hôm nay sứt đầu mẻ trán cả một ngày, leader vì bị bệnh mà xin nghỉ, ba hạng mục đoàn thể như bị rút đi một cây cột chống to khỏe, kết cấu vững chắc ban đầu bắt đầu lung lay, mọi người nhất thời mất đi phương hướng loạn mất tiết tấu, không phải bàn loạn lên trong nhóm về những sắp xếp tiếp theo, thì là sáng chiều đều mở cuộc họp bàn bạc điều chỉnh công việc phụ trách của mỗi người. Chu Mịch ngay cả thời gian uống nước cũng không có, càng đừng nhắc đến tâm trạng để phát ra bệnh thiếu nữ của mình.
Hơn bảy giờ tối, cô mới uống được một ngụm canh miến bò nóng hổi, đồng thời còn nhận được điện thoại của mẹ.
Đầu tiên là hỏi han ân cần một lượt về ăn mặc đi lại, sau đó chính là quan tâm mấy ngày hôm nay cô với Trương Liễm sống chung dưới một mái nhà như thế nào.
Nhắc đến anh là Chu Mịch lại buồn bực, hai mắt khóa chặt trên biểu đồ ở màn hình máy tính, ậm ừ đáp vài tiếng.
Thấy cô qua loa cho có lệ như vậy, sự hào hứng của Thang Bồi Lệ giảm xuống đột ngột, lại đoán cô còn đang tăng ca nên không làm phiền nữa, nhắc nhở rằng bên chuyển phát nhanh gửi cho cô một số thứ, chiều hôm qua đã đến rồi, bảo cô tan làm nhớ đi lấy đồ về.
“Biết rồi mà.” Lúc này Chu Mịch mới tập trung tinh thần trả lời, còn hiếu kỳ: “Thế mà mẹ lại không tự mình đưa sang?”
Thang Bồi Lệ tức giận: “Mẹ sợ mẹ tự mình đi con lại trách mẹ làm phiền tới Trương Liễm, còn có hai vợ chồng con.”
Chu Mịch không nói gì được.
Hơn chín giờ, Chu Mịch có thời gian liếc qua Wechat, lịch sử trò chuyện của cô và Trương Liễm vẫn dừng lại ở câu “Ngủ đi, ngủ ngon” làm cô tức đến nổ tung buổi tối hôm qua.
Chu Mịch đột nhiên có một cảm giác tức anh ách khó chịu như bị nhét vào một cái chum bịt kín có không gian chật hẹp.
Cả một ngày cô không nhìn thấy anh rồi.
Anh cũng không đến tìm cô một ngày rồi.
Quan hệ của họ đúng là yếu ớt dễ vỡ hơn trong tưởng tượng của cô nhiều, hiện tại cảm thấy dao động, con đường phía trước chưa biết ra sao, từ nhiệt độ sôi giảm xuống nhiệt độ đóng băng chỉ cần không đến hai mươi tư giờ.
Xoang mũi hơi nghẹn lại, Chu Mịch nhanh chóng hít một cái, nuốt đa sầu đa cảm đang dâng lên về, thu dọn đồ đạc, một mình cô đi ra khỏi tòa nhà cao tầng như ngày thường.
Chỉ là, lúc đợi thang máy, lúc đi vào trạm tàu điện ngầm, lúc ra khỏi trạm tàu điện ngầm, cô đều sẽ dừng lại một lúc ở những địa điểm được đánh dấu ký hiệu màu hồng trong thời gian ngắn này, nhìn đông ngó tây, giống như sợ sẽ bỏ lỡ một cuộc kỳ ngộ hay điều bất ngờ. Bởi vì chính điều cô ngại ngùng không muốn lộ ra lại là sự kỳ vọng đến một cách tự nhiên.
Phép thuật lại biến mất rồi.
Một mình Chu Mịch đi bộ trở về tiểu khu.
Hoa Quận cao vút chọc đến tầng mây như một tòa thành bằng thủy tinh, biến thành một lời nguyền không gì phá nổi, cái kiểu mà khiến công chúa tóc dài cả đời cũng đừng mong được ra ngoài.
Có lẽ mấy ngày gần đây đều ra vào chỗ này, cô thành công quen mặt với bảo vệ ở đây, người đàn ông mặc đồng phục nhìn như tượng sáp AI này cuối cùng cũng gật đầu một cái có mùi vị của con người với cô.
Chu Mịch cũng gật đầu, nói một câu “chào buổi tối” rồi đi vào trong, nghĩ nghĩ rồi lại quay lại: “Xin hỏi chú biết chỗ lấy đồ chuyển phát ở đâu không?”
Bảo vệ chỉ về một phía, còn nói với cô rằng nếu không muốn tự mình lấy có thể liên hệ với bên quản lý để đưa đến tận cửa.
Chu Mịch nói một câu cảm ơn rồi đi qua đó, quả nhiên có một khu chuyên để giải quyết vấn đề chuyển phát, cái cabin ngay ngắn màu bạc có cửa sổ lớn, giống như tòa thị chính đèn đuốc sáng trưng loại nhỏ.
Chu Mịch đi đến, xuất trình giấy tờ tùy thân xong, lại báo số điện thoại, đợi một lúc, nhân viên công tác đã bê mấy cái hộp có to có nhỏ ra.
Chu Mịch không ngờ mẹ lại gửi nhiều đồ cho mình như vậy, cộng thêm một số đồ linh tinh cô mua trên mạng, chồng lên nhau giống như một núi hộp giấy.
Đối phương có lẽ nhìn thấy cô kinh ngạc sợ hãi trừng lớn mắt, thân thiện hỏi: “Có cần chúng tôi cử người đưa lên không?”
Dù sao cũng không phải chủ sở hữu thật sự ở đây, cô không có thói quen làm phiền người khác, thế là Chu Mịch lắc lắc đầu.
Chu Mịch sắp lại các hộp từ nhỏ đến lớn, lấy sức ôm lên cao rồi rời đi.
Có một điều tương đối khó chịu là hôm nay cô đem máy tính về để làm việc, một bên cánh tay treo máy tính 14 inch, khó tránh khỏi hơi tốn sức.
Có lẽ mẹ còn gửi cho cô những quyển sách và đặc sản lần trước cô tiện mồm nhắc đến, ở trong đó có một hộp giấy nặng không thể nào tưởng được.
Chu Mịch không thể không hơi ngửa thân trên, dùng phần bụng để chống đỡ.
Lúc đi lên bậc thang trên cùng, bởi vì chú ý xuống dưới chân, trọng tâm của cô nghiêng đi, mấy cái hộp nhỏ nhất nhẹ nhất bên trên rời khỏi tổ chức, rơi xuống dưới.
Chu Mịch “Này” một tiếng, ánh mắt hoảng hốt đuổi theo.
Hộp giấy bật lên trên những bậc đá còn lại mấy cái, dừng lại trước một đôi giày thể thao trắng tinh.
Một bàn tay lập tức nhặt nó lên.
Bàn tay tương đối hút mắt, ngón tay và dáng tay đều thon dài, trắng nõn, đem lại cảm giác hơi gầy, nên xuất hiện trên cơ thể của một nghệ sĩ piano hay tuyển thủ thể thao điện tử mới là hợp lý.
Chu Mịch hơi ngây ra, đứng nguyên tại chỗ, không nhịn được thuận theo bàn tay này nhìn xem chủ nhân của nó là ai.
Hai mắt cô đảo tròn một vòng, không khống chế được sự ngạc nhiên.
Người đàn ông dưới bậc thang nhìn qua, vẻ mặt bình tĩnh: “Là cô làm rơi sao?”
Chu Mịch hoàn hồn lại, vội vàng để mấy hộp đồ và máy tính lên mặt đất, chạy vội xuống nhận lấy đồ: “Đúng rồi, cảm ơn anh.”
Người đàn ông đi đến bên này, tầm mắt quét qua đống đồ chuyển phát cạnh chân cô: “Đồ của cô có hơi nhiều.”
Chu Mịch nói: “À, đúng là hơi nhiều thật.”
Hai tay Chu Mịch ôm lấy cái hộp nhỏ đó, lại nhìn anh ấy, xác nhận: “Anh…”
Người đàn ông bị sự quan sát âm thầm và ấp úng của cô làm cho ù ù cạc cạc: “Sao vậy?”
Chu Mịch căng thẳng chưa từng có, úp úp mở mở: “Anh có phải là KFC…”
Người đàn ông nhướng mày bất ngờ.
Chu Mịch hít một hơi, có hơi không dám nhìn thẳng vào mặt anh ấy, tầm mắt dừng lại ở hình vẽ trên áo của anh. Nét vẽ nguệch ngoạc giống như có đứa trẻ dùng bút marker màu đỏ tùy tiện vẽ lên, có bông hoa, có tiếng Pháp… ký hiệu của Kenzo cũng dung hòa trong đó một cách hài hước.
Cảm giác trẻ con ấy làm nhịp tim của cô chậm dần lại, cô tiếp lời: “Hôm qua leader của tôi vừa thêm anh.”
Người đàn ông hỏi: “Leader của cô là ai?”
Chu Mịch nói: “Tên Wechat của chị ấy là Yanyan.”
Lần đầu tiên tiếp xúc với khách hàng tôn quý ở khoảng cách gần thế này, mặt cô hơi nóng lên, muộn màng nhận ra mình còn chưa tự giới thiệu bản thân: “Tôi là… Tôi đang thực tập ở Austar.”
Người đàn ông tiếp nhận thông tin, như có điều suy nghĩ: “Ồ…”
Kiểu làm quen như “Hôm qua tôi…” có vẻ có hơi đường đột, Chu Mịch lắp bắp giải thích: “Tôi đã xem qua ảnh của anh trên vòng bạn bè, không phải, là cả nhóm chúng tôi đều xem qua rồi. Trong ảnh anh mặc áo phông trắng giống như hôm nay, thế nên dễ nhận ra hơn… Ừm…”
Càng nói càng loạn, cô có hơi không biết phải nói thế nào.
Anh ấy mỉm cười, thật sự rất dễ nhìn, là cảm giác chân chất giống y như trong ảnh, không, còn trong rõ hơn trong ảnh, tựa như hơi thở buổi sớm mùa thu.
“Cảm ơn anh.” Chu Mịch câu nệ gật đầu khom người, chỉ hận không thể cúi xuống đúng 90 độ, sau đó mới lùi về sau hai bước, đặt chiếc hộp nhỏ không nặng mấy đó về lại nơi cao nhất.
Vừa muốn cúi người, người đàn ông đột nhiên hỏi từ trên cao: “Cô sống ở đây sao?”
Chu Mịch giương mắt, ngừng lại một lúc: “Cho là vậy đi.”
Anh ấy nói: “Đợi tôi một lát. Tôi chỉ có một kiện đồ, đợi một chút tôi sẽ giúp cô.”
—
Chu Mịch không thể nào ngờ thuở bình sinh cô gặp được bên A lần đầu tiên lại để anh ấy giúp mình bê đồ chuyển phát.
Đi bên cạnh anh ấy, cô bất an đến nỗi không dám nói một chữ.
Người đàn ông hỏi cô: “Cô ở tòa nào?”
“Tòa 6.” Chu Mịch rụt rè liếc nhìn qua: “Anh thì sao?”
Người đàn ông nói: “Tòa 4.”
Chu Mịch “ồ”’ một tiếng, lại nói khẽ: “Đồ chuyển phát của tôi có phải nặng lắm không…”
Anh ấy nói: “Cũng bình thường.”
Con người anh ấy rất tốt, chỉ để lại cho Chu Mịch hai chiếc hộp có thể tích nhỏ nhất, trong đó có một hộp cô vừa không cẩn thận làm rơi xuống, Chu Mịch mỗi tay cầm một hộp cứng rắn, sự gượng gạo không biết nhét vào đâu.
Cô chú ý đến cái hộp chuyển phát màu xanh đậm của anh ấy, trên bao bì là logo của Ziwi, đó là một nhãn hiệu đồ ăn cho thú cưng, thế là tìm chủ đề: “Có phải anh nuôi một con Beagle không? Thì… Cũng nhìn thấy ở trong ảnh của anh.”
Người đàn ông liếc mắt qua: “Cô biết Beagle?”
Chu Mịch cẩn thận chầm chậm lên tiếng: “Ừm, anh biết trên Weibo có một tài khoản tên là Liên minh những người bị hại Beagle không?”
Người đàn ông ngầm hiểu cười ra tiếng: “Đương nhiên, tôi còn theo dõi rồi.”
Chu Mịch nói: “Tài khoản đó rất thú vị, là nguồn hạnh phúc của tôi.”
Người đàn ông “Ừm” một tiếng, hỏi: “Cô xem xong thì thấy chúng đáng yêu hay đáng ghét?”
Âm điệu của Chu Mịch cao hơn: “Tôi cực thích xem những con thú cưng, sao lại ghét được?”
Anh ấy lại nhìn cô: “Cô cũng nuôi thú cưng?”
Giọng điệu Chu Mịch tiếc nuối: “Chỉ là không có cách nào nuôi mới trông ngóng khắp nơi.”
Anh ấy lộ ra ý cười: “Tôi nuôi hai con Beagle, có lúc sẽ đăng lên vòng bạn bè, cô có muốn xem không?”
Chu Mịch hơi ngây ra: “Có được không?”
Anh ấy nói: “Đương nhiên là được rồi.”
Chu Mịch khó mà tin được: “Ý của anh là… Tôi có thể… Thêm Wechat của anh?”
Anh ấy cong môi nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô: “Có gì mà không được chứ.”
Chu Mịch không tự nhiên lấy hai chiếc hộp đập vào nhau: “Thì là thực tập sinh thật ra rất khó được tiếp xúc với khách hàng, có chút…” Cô cân nhắc cách dùng từ, không chắc chắn lắm: “Trèo cao đi.”
Người đàn ông thử áng chừng trọng lượng của đống đồ chuyển phát: “Không có tay để lấy điện thoại, để tôi đọc cho cô đi.”
Chu Mịch lập tức ngồi xổm xuống, đặt toàn bộ đồ trên tay lên mặt đất, mới giơ cao điện thoại bằng hai tay, đứng thẳng người, cung kính như đại thần đang nịnh bợ hoàng đế: “Tôi chuẩn bị xong rồi, anh đọc đi.”
Người đàn ông không biết đã lộ ra ý cười lần thứ bao nhiêu, anh ấy đọc chậm và rõ ràng một từ tiếng Anh, một dấu gạch dưới, cùng với hai chữ số.
Cô chú ý đến tên mạng của anh ấy: Season. Avatar là ảnh chụp chung của hai chú chó lớn, rất có cảm giác hợp nhau như Không Não và Không Vui*.
(*Phim hoạt hình của Trung Quốc.)
“Tên tiếng Anh của anh là Season sao?” Chu Mịch bắt đầu cân nhắc xem sau này nên gọi anh ấy thế nào.
Người đàn ông trả lời: “Tên tiếng Trung của tôi cũng là Season.”
Chu Mịch không hiểu, phát ra một âm thanh nhỏ bé: “Hửm?”
Anh ấy nói: “Tôi tên Quý Tiết*.”
(*季节: Mùa.)
Chu Mịch ngây ra: “Là Quý Tiết có nghĩa là mùa đó sao?”
Anh ấy trả lời: “Đúng, chính là Quý Tiết có nghĩa là mùa.”
Chu Mịch tỉnh ngộ, vội vàng nịnh bợ: “Ồ, Quý tổng.”
“Da gà của tôi nổi hết lên rồi,” Quý Tiết lại lộ ra một nụ cười như nước soda bạc hà: “Cô cứ gọi tôi là Quý Tiết hoặc Season đi.”