Chương 22: Vườn cây nguy cơ tứ phía 8

Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Để chuẩn bị cho hành động ngày mai, thành viên tiểu đội chia thành từng nhóm mua nhiên liệu dầu hỏa và mỗi người một cây súng phun lửa, bọn họ đem nhiên liệu cho vào một bình thủy tinh, vậy thì chỉ cần ném lên trước rồi bắn súng là được. Trang bị vũ khí đặt ở ba lô người chơi có trọng lượng, mọi người chỉ phải tạm thời cầm theo vũ khí tùy thân, bình nhiên liệu và súng phun lửa, những nhiêu liệu còn lại cất trong thùng để vào cốp xe, chuẩn bị bất kỳ tình huống nào.


Đương nhiên, những việc này phải giấu nữ sinh viên, chuyên gia thực vật Dương Thực nhất thời có chút khó hiểu, sau khi biết được nguyên do cũng im lặng, có vẻ cũng là người biết điều, mặt khác, Sở Ca còn khuyên mọi người mặc vào y phục phòng hộ găng tay đao, rìu... để ngừa vạn nhất, tư thế này giống như định cùng thực vật chuẩn bị chiến đấu vậy.


Ngày thứ 8 làm nhiệm vụ, lúc này họ tụ tập ở quán cà phê, chuẩn bị tiến vào vườn cây, đội ngũ lúc này gồm Sở Ca, chuyên gia thực vật, Tiêu Vũ Hiết và cảnh sát, moi người không hẹn mà đồng thời ngồi cách nữ sinh viên xa một chút, bởi khi nhiệm vụ bắt đầu, các thành viên đều bị tổ đội cưỡng chế không thể giải tán, 4 người không thể tổ đội lại lần nữa để né nữ sinh viên, đành phải dùng kênh Bạn Tốt truyền âm cho nhau, xác định trang bị vũ khí đều đẩy đủ mới vào vườn cây.


"Nếu chúng ta đều nghi ngờ cô ta có vấn đề thì tại sao còn phải mang theo cô ta?" Cảnh sát hỏi Sở Ca.


Mặt Sở Ca không có biểu tình gì, đáp: "Sớm tại ngày hôm qua cô ta cũng đã biết chúng ta muốn tới vườn cây, vạn nhất hôm nay không thấy người sẽ đi nhiễu loạn nhiệm vụ của chúng ta thì sao?"


Dù sao cũng do anh bất cẩn, còn chưa xác định đối phương là người hay thực vật đã tuyên bố hành trình cho tất cả. Bất quá, anh nguyên tưởng rằng có thể nữ sinh viên đã giết du khách, ai lại nghĩ đến một người hoạt động bình thường lại chính là thực vật đang ký sinh?


Rạng sáng 5h, chỗ bán vé trống không, bọn họ ngồi trong xe thuê, từ cửa xe nhìn ra xa phía vườn, thực vật tươi tốt xanh um, sương trắng nồng đậm vây quanh, nhìn thập phần quỷ dị, Dương Thực không nhịn được muốn đánh bài lùi, giãy giụa nói: "Chúng ta thật muốn vào trong sao? Hay là, lại điều tra những địa phương khác."


"Ngày thứ 8 rồi" Thanh âm Sở Ca sau khẩu trang trắng giống như gió lạnh buổi sáng, vô cùng lãnh khốc: "Ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, cậu có muốn chết hay không?"


Tiến độ đã tới 80%, Giao điểm chưa mở, nếu kéo dài tới ngày thứ mười còn chưa xong, vậy thì chắc chắn sẽ thất bại, những người trong đội trừ Tiêu Vũ Hiết thì chắc sẽ bị mạt sát hết, đây cũng là lý do tại sao vườn cây nguy hiểm như thế nhưng họ lại không thể không tới một chuyến.


"Lại nói, nội dung nhiệm vụ là điều tra dị trạng vườn cây." Cảnh sát chen vào: "Chúng ta tổng cộng mới điều tra một lần, manh mối cuối cùng có lẽ đều giấu ở bên trong."


Đúng vậy, theo lý thì, nhiệm vụ cưỡng chế chỉ giới hạn tại địa điểm yêu cầu điều tra, ví dụ như nhiệm vụ đầu tiên của Tiêu Vũ Hiết, họ không thể rời khỏi vườn trường sau khi đạt được manh mối núi Bạch Ngọc, nhiệm vụ thứ hai ở nơi quá xa xôi không thể dùng phương tiện giao thông rời khỏi thôn, nếu nhiệm vụ này đã chọn địa điểm Vườn cây, vậy thì Vườn cây khẳng định rất quan trọng, dân cư mất tích ở thành cũ, cây cối trên lối đi, ông lão ngẫu nhiên gặp được ở trong vườn, những manh mối này liên quan chặt chẽ tới vườn cây mới có thể đi tới tìm hiểu, nếu khi tất cả manh mối đều chỉ hướng vườn cây, trở về Vườn biến thành một lựa chọn tất nhiên."


"Tôi đã sửa chữa chút cho Camera theo dõi rồi, đi thôi." Sở Ca đối kỹ thuật internet khá tinh thông, anh nói xong thì khởi động xe tiến vào trong, cũng không biết anh làm gì, cửa sắt của Vườn chậm rãi kéo sang bên phải, mở ra một con đường cho xe đi, Dương Thực ngồi ở phó điều khiển, Tiêu Vũ Hiết tự động ngồi ở trung gian, cô lo lắng người khác ngồi cạnh nữ sinh viên sẽ không cẩn thận kích thích dây tơ hồng trong người cô ta, cũng không phải do có lòng thánh mẫu gì, chỉ là cô có thuộc tính cảm giác và nhanh nhẹn cao nhất, có chuyện gì cũng có thể nhắc nhở người khác, miễn cho bị đồng đội liên lụy đến lúc chết cũng không hiểu tại sao.


Mấy người nhìn qua cửa sổ xe, bên trong xe yên tĩnh không tiếng động, nhanh chóng vào cửa sau Vườn cây, lưới sắt không tiếng động mà khép lại, cảnh sát xuyên qua cửa sổ xe xám xít nhìn lại, bộ dáng tựa như tráng sĩ "Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn" vậy.


Tới Vườn cây, Sở Ca lái xe lập tức với khu rừng mưa nhiệt đới, dọc theo đường đi, thực vật sinh trưởng tốt, rậm rạp che khuất hai bên đường, tuy là sáng sớm, lại khó gặp ánh nắng, giống như quái thú đang mở ra cái miệng máu to của nó, chờ con mồi chui đầu vào lưới.


Bọn họ lặng lẽ chạy tới cửa vườn nhiệt đới, những thực vật ở đây đều bị những dây đằng thô to quấn quanh, những cái dây giống như những con mãng xà vòng quanh thân cây càng thô to hơn, còn chưa vào cửa đã cảm nhận như bị theo dõi, mấy người trong lúc nhất thời bồi hổi do dự ở cửa sắt không dám tiến lên.


"Sáng sớm không có du khách, chúng nó chắc là rất đói bụng nhỉ?" Vẻ mặt Dương Thực như mướp đắng: "Vạn nhất chúng nó đói bụng ăn quàng, muốn ăn luôn chúng ta thì làm sao bây giờ?"


Dương Thực nói đúng, tiến vào tùy tiện sẽ chỉ là tự tìm đường chết.


Sở Ca lại lấy ra một chìa khóa, một cây nỏ và thùng tên, mũi tên có gắn vào bông nhúng qua dầu, anh bảo mọi người cách xa môt chút rồi ở khoảng cách 50m chuẩn bị châm lửa vào bông.


"Từ từ" Tiêu Vũ Hiết không thể không ngăn lại, cô liếc thấy tường rào trong Vườn cây trông không phải thực rắn chắc, rất lo lắng cho an toàn đồng đội – 50m quả thực rất ngắn, có thể Sở Ca có chuẩn bị khác phía sau, nhưng Tiêu Vũ Hiết tự nhận thấy chính mình làm sẽ an toàn hơn, vạn nhất Sở Ca chết, nhiệm vụ này có khả năng sẽ thất bại: "Để tôi làm."


Sở Ca kinh ngạc nhìn cô, cô rất thản nhiên: "Sở trường của tôi là xạ kích từ xa."


Xạ kích từ xa: Tầm bắn tăng 50% hoặc 100%. Có có kỹ xảo nên có thể gia tăng đến 100%, cũng có nghĩa là trên 100m


Quả nhiên, sau khi lộ ra sở trường này, Sở Ca nhường nỏ cho cô, nhưng Tiêu Vũ Hiết cự tuyệt lời đề nghị bắn trên xe: "Bắn trên xe yêu cầu phản ứng và dự đoán, còn không bằng dựa vào phản xạ có điều kiện của mình." Và khinh công.


"Chúng ta cũng có thể lái xe qua cửa rồi mới tăng tốc nha." Vừa dứt lời, Dương Thực thấy khu vườn nhiệt đới nho nhỏ do khoảng cách quá xa, vội ngậm miệng lại.


Nếu muốn dùng nỏ bắn chuẩn xác khi đang di chuyển ở tốc độ cao, khó khăn không khác gì khiêng súng nhắm bắn đầu người ở hơn 500m, người không chuyên nghiệp không có khả năng bắn trúng, kiếp trước Tiêu Vũ Hiết có thể làm được nhưng thuộc tính và trang bị hiện tại không thể bằng lúc đó, hơn nữa, mũi tên mang theo nhiên liệu cháy, nếu là bắn tới nơi khác sẽ dễ dàng khiến thực vật chú ý, tới lúc đó bắn mũi tên thứ 2 càng khó, cho nên lần bắn đầu tiên không thể thất bại.


Khu vườn cây nhiệt đới không có khóa, Tiêu Vũ Hiết đẩy cửa ra, nhanh chóng rời đi, thực vật rạng sáng còn đang ngủ đông, tính cảnh giác thấp, nên họ mới hành động lúc này.


Đội viên khác cách xa hơn 500m, bốn người ngồi trên xe, Sở Ca lái xe, Dương Thực ngồi phó điều khiển, cảnh sát ở ghế sau tùy thời chuẩn bị tiếp ứng, nhưng khi bọn họ nhìn thấy ánh mắt trong như thấy đáy của nữ sinh viên, nhất thời có chút chần chờ.


"Có cần mang theo cô ấy không?" Dương Thực gãi gãi đầu.


Nữ sinh viên nhìn lại đây, thân mình đơn bạc trong gió, điềm đạm đáng yêu.


"Cô ấy đã không phải người." Sở Ca nói bình tĩnh, anh nhìn quanh bốn phía, chỉ vào một hướng: "Trói cô ta vào nơi đó, miễn cho ảnh hưởng chuyện chúng ta."


"Anh nói cô ấy chỉ là có khả năng bị ký sinh thôi mà." Dương Thực không đành lòng: "Nhỡ cô ấy chỉ là có bệnh gì đó thì sao?"


"Bốn người chúng ta, nếu xảy ra chuyện gì" Sở Ca nói: Tôi không gánh được trách nhiệm này, cả cậu cũng vậy."


Nếu anh đã nói như vậy, ba người đành đem nữ sinh viên trói vào cột điện, cô ta cũng thể hiện bộ dạng ngoan ngoãn bị trói, Dương Thực thấy vậy chỉ thở dài.


Sau khi chuẩn bị tốt, Tiêu Vũ Hiết đeo một túi tên đứng yên cách trăm mét, đáng tiếc cửa quá thấp, bằng không cô đứng trên đó dùng cung tiễn có thể bắn xa hơn.


Cô cầm một mũi tên dùng bật lửa đốt đầu bông, tiếp theo vận chuyển nội lực, bắn ra một tiếng "Vèo", mũi tên mang theo ngọn lửa nhỏ bay vút về phía vườn.


Cô vận chuyển tâm pháp đến trạng thái tốt nhất, cảm giác 10 cảm nhận được thanh âm "Sàn sạt" của dây đằng hoạt động trên đất, tay cô không ngừng châm lửa bắn tên, trước khi thực vật phản ứng lại đã bắn ra được nửa túi tên, khi nghe thấy thanh âm ngày càng lớn vội vận khinh công mau chóng lùi về sau.


Sau khi lùi cách 200m, cửa Vườn đột nhiên vọt ra một dây đằng to bằng bảy tám cái khác, khiến cửa Vườn lung lay như sắp đổ, Sở Ca nhanh chóng quyết định tăng tốc vọt lên, Dương Thực ngồi ở ghế phụ nhìn chằm chằm, chỉ đợi đến lúc tới chỗ Tiêu Vũ Hiết thì lập tức mở cửa cho cô lên.


Sau lưng Tiêu Vũ Hiết dây đằng đuổi theo không bỏ, mà cô cách chúng khá xa, cảnh sát mở ra cửa sau, chỉ nghe một tiếng gió, Tiêu Vũ Hiết nhanh như gió mà tiếng vào xe, Sở Ca tăng tốc cực hạn hướng phía trước chạy.


Sau một phen hoạt động, dù là có sở trường bền, thể lực Tiêu Vũ Hiết cũng gần xuống đáy, cô lấy ra bánh mì trong ba lô ăn vào bổ sung thể lực, Sở Ca tiếp tục gia tốc, thẳng đến khi nhìn thấy cửa vườn mới không nghe thấy động tĩnh dây đằng.


Phỏng chừng lúc này đã cách 1500m.


Ngay khi giảm tốc, họ nghe được một tiếng vang lớn từ vườn cây, xe dừng lại, bốn người trong xe đưa mắt nhìn nhau.