Chương 38: Hoa mai trong đêm tuyết

Trọng Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thì ra là Lạc Âm Phàm đã sớm phát hiện ra đường hầm dưới đáy biển khác thường, và cũng đã dự đoán là do người của Cửu U ma cung gây nên.

Các phái đều đang chuẩn bị cho đại hội tiên môn nên trong các phái đều vắng lặng ít người vì mọi người đều đến Thiên Sơn trước. Riêng Lạc Âm Phàm đi an bài tăng cường các đệ tử tiên môn ở nhân gian phòng thủ ở những tuyến đường quan trọng để ngăn ngừa người của ma cung nhân cơ hội này mà kéo đến xâm phạm, hoặc là lỡ như có gặp chuyện không may thì cũng có thể biết được tin tức một cách chính xác và nhanh nhất. Mà quan trọng hơn tất cả vẫn là đường hầm trước mặt. Lạc Âm Phàm cùng với vài vị chưởng môn đã bàn bạc và quyết định đến Thiên Trì để xem xét, lúc đến nơi chỉ thấy vật dùng để phong tỏa miệng đường hầm lúc trước đã bị phá tan tành, miệng đường hầm bị ma khí bao phủ, phần lớn các bộ phận của thông đường hầm bị ngăn trở ở bên ngoài bức tường tự nhiên ngăn cách giữ hai giới tiên ma.

Bức tường tự nhiên ngăn cách giữa hai giới tiên ma, nếu nói là nó yếu ớt thì không đúng bởi nó có thể ngăn cản được cả trăm ngàn ma quân, nhưng nếu nói nó chắc chắn thì cũng không hẳn bởi vì người có pháp thuật cao cường vẫn có thể xông qua được.

Mẫn Vân Trung : "Phải mau chóng tu sửa lại đường hầm ngay, không thể trì hoãn được."

Lạc Âm Phàm bình tĩnh đáp lại: "Mấy ngày trước ta cùng với mấy vị chưởng môn âm thầm đi đến núi Lạc Hà, đã lấy được một khối đá đa sắc có thể dùng để tu sửa đường hầm, nay lại có tức nhưỡng của thần giới nữa, lần tu bổ này chắn chắn sẽ vĩnh viễn diệt trừ được hậu hoạn."

Thì ra hắn đã sớm có ý định tu sửa đường hầm, nên mới bày mưu tính kế để lấy tức nhưỡng từ trong tay đám người của Cửu U ma cung. Mẫn Vân Trung vốn là đang rất cảm kích lại nghe nói là đá đa sắc cũng đã thuận lợi thu hồi được rồi không khỏi vui sướng vội vàng đốc thúc: "Vậy thì còn chờ gì nữa, chúng ta mau giải quyết việc này đi thôi!"

"Có chút không ổn!" Ở bên cạnh Lam lão chưởng giáo cẩn thận xem xét tình hình bên trong đường hầm rồi bỗng nhiên lắc đầu, "Khí nóng từ trong lòng đất bốc lên quá mạnh, hình như nước biển ở trong đáy biển sâu có xu thế chảy ngược, mặc dù Dục Ma Tâm đã rút lui nhưng mà rõ ràng là không cam lòng, chỉ sợ là bọn chúng sẽ để lại cạm bẫy. Nếu như bây giờ mọi người xuống dưới đó tu bổ sẽ rất nguy hiểm."

Trọng Tử lập tức nhìn sang Lạc Âm Phàm.

Quả nhiên là không ngoài dự đoán của nàng, Lạc Âm Phàm nói: "Ta đxuống đó xem thử."

"Sư phụ!"

"Ta đi cùng với con, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau." Mẫn Vân Trung thản nhiên nói, "Phía trên đường hầm này, làm phiền Lam chưởng giáo phái đệ tử ra bảo vệ và canh gác, không thể để xảy ra bất cứ việc ngoài ý muốn nào được."

Lam lão chưởng giáo khuyên bảo không được đành phải bất đắc dĩ đồng ý: "Tiên tôn cứ yên tâm, ta sẽ tự mình dẫn người đến trấn thủ ở đây."

……………

Trong số các khách mời của đại hội tiên môn sắp tới thì chưởng giáo và đệ tử của các môn phái lớn đều đã tới, Nam Hoa có Ngu Độ, Thanh Hoa cung có Trác Diệu và đám người Ngọc Hư Tử ở Côn Luân cũng đã đến.

Nhưng lại phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn là Cửu U ma cung lại không hề dẫn quân tấn công lên Nam Hoa, thậm chí ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, mà chỉ phái tứ đại hộ pháp xông vào đường hầm. Hành động này của Cửu U ma cung khiến cho tâm tư của mọi người như có trăm mối tơ vò không thể giải thích được. Nếu nói một cách nghiêm chỉnh thì hành động lần này của Cửu U cũng vẫn chưa làm lộ ra cái gì gọi là ưu việt cho lắm, mưu tính trong bao nhiêu năm lại chỉ đơn giản là phá hư đường hầm thôi sao, chẳng lẽ chỉ muốn làm cho tiên môn loạn thêm một chút nữa thôi sao?

Nhưng mà chuyện đó giờ cũng không khiến mọi người bận lòng lắm, bởi vì chuyện quan trọng đáng quan tâm nhất trước mắt vẫn là chuyện Lạc Âm Phàm và Mẫn Vân Trung đã đi xuống đường hầm. Ngu Độ cùng Trác Diệu và vài vị chưởng môn sau khi thương lượng và bàn bạc một hồi cũng quyết định xuống hỗ trợ hai người.

Nghe nói đám người của Ngu Độ cũng đi xuống đường hầm, Trọng Tử mới cảm thấy yên tâm hơn một chút. Suốt bảy ngày qua, nàng đều ngồi dưới gốc cây tuyết tùng bên cạnh Thiên Trì nhìn về phía xa xa mà không chịu rời đi. Tần Kha đã tới khuyên bảo nàng mấy lần nhưng không lay chuyển được nên sau đó cũng chỉ đến để xem nàng chứ không khuyên bảo gì nữa.

Trật tự nơi Tiên giới bỗng trở nên điên đảo, những đám tuyết trắng muốt bị hòa tan làm hiện ra những cây tùng xanh thẫm. Chuyện xảy ra lần này thực sự đã làm Trọng Tử vô cùng hoảng hốt, chỉ bảy ngày thôi mà sao nàng có cảm giác giống như đã bảy năm đằng đẵng trôi qua rồi.

"Trọng Tử." Có người ở phía sau nhẹ giọng gọi nàng.

Trọng Tử chậm rãi xoay mặt nhìn một lúc lâu mới nhận ra được người vừa tới, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, đứng dậy hành lễ: "Vân tiên tử."

Trác Vân Cơ đã thay đổi y phục màu xanh thường ngày bằng một bộ y phục màu hồng nhạt, nở nụ cười tươi vừa đẹp vừa hiền hậu như hoa sen đầu hạ: "Đừng lo lắng, người sẽ an toàn thôi."

Đã chờ đợi suốt mấy ngày mà không có bất cứ tin tức nào của Lạc Âm Phàm, Trọng Tử vốn đang rất phiền lòng giờ lại nghe từ "người" thốt ra từ miệng của Trác Vân Cơ thì tự dưng một cơn tức giận vô cớ không hiểu nổi lại dâng lên trong lòng, không kìm nén được mà khẽ hừ nhẹ cau có nói: "Thật không."

Trác Vân Cơ nghe thấy giọng của Trọng Tử như thế thì khẽ nhíu mi.

Trọng Tử lập tức phát hiện ra ngay là mình có chỗ không đúng, cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng giãn nét mặt ra: "Xin Vân tiên tử chớ trách, chỉ vì con có chút sợ hãi trong lòng nên đã cư xử không đúng mực."

Trác Vân Cơ gật đầu rồi nhẹ nhàng an ủi nàng mấy câu sau đó liền rời đi .

Vô duyên vô cớ lại dám thất lễ với người lớn, may mắn là tính tình của tiên tử tốt nên mới không sao. Trọng Tử nhẹ nhàng thở ra, nhìn theo bóng dáng của Trác Vân Cơ rời đi, đưa tay lên kéo một cành cây tùng xuống, âm thầm buồn bực trong lòng.

Ngồi nghĩ lại tình huống mới vừa rồi mà Trọng Tử còn thấy chính bản thân nàng còn bị dọa cho phát khiếp. Cái giọng cười lạnh lẽo xa lạ kia khiến cho người khác nghe được mà có cảm giác lông tóc dựng đứng hết cả lên, giống như nó không chịu bất cứ một sự khống chế nào cứ thế là hừ lên một tiếng, tự động phát ra từ cổ họng. Rõ ràng là thường ngày nàng có thể khống chế cảm xúc của bản thân rất tốt, ai ngờ được gần đây tính tình lại đột nhiên thay đổi nhiều đến thế, mà lại thay đổi mạnh mẽ theo chiều hướng tiêu cực nữa chứ, ngay cả một chút cảm xúc như vậy mà cũng không che giấu được. Chẳng lẽ nguyên nhân là do nàng đang sốt ruột và lo lắng cho sư phụ hay sao?

Nàng vẫn đang còn lẩn quẩn trong nghi hoặc và hoảng sợ thì bỗng nhiên một tiếng nổ lớn như muốn phá tung tất cả vang lên bên tai, nước trên bề mặt Thiên Trì nổi lên cuồn cuộn mang theo vô số những con sóng lớn nhỏ.

Đã xảy ra chuyện gì?

Trọng Tử biến sắc không suy nghĩ được gì nữa, chạy như điên đến trung tâm của Thiên Trì.

Bất chợt gặp phải biến đổi lớn như vậy, tiên lực từ bên trong đường hầm được giải phóng ra ngoài một cách mạnh mẽ buộc Lam lão chưởng giáo và chúng đệ tử đang bảo vệ miệng đường hầm đều bị bức lui ra ngoài. Và từ giữa mặt nước lần lượt từng người bay vọt lên đứng lơ lửng giữa không trung ngay trên mặt nước, Ngu Độ, Mẫn Vân Trung, Trác Diệu... tất cả đều là các vị chưởng môn và tiên tôn lúc trước đi xuống trợ giúp Lạc Âm Phàm tu sửa đường hầm.

Rất nhiều người đứng đó, nhưng không một ai mở miệng nói gì cả.

Trọng Tử chỉ để ý tìm kiếm một bóng hình quen thuộc trong đám người kia, nhưng tìm hoài tìm mãi mà không thấy đâu, sau một lúc lâu thì sắc mặt nàng trắng bệch, giữ chặt lấy cánh tay của Tần Kha run giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

Tần Kha không đáp lại lời nàng nhưng sắc mặt cũng rất khó coi.

Sự im lặng này thật đáng sợ, nó khiến cho Trọng Tử cảm giác được rất rõ trong lồng ngực dường như có thứ gì đó nứt ra rồi vỡ tan vậy, nàng thất thần nói: "Chưởng giáo đã lên, mẫn tiên tôn cũng lên rồi, sư phụ của muội đâu? Có phải người đã sớm lên rồi không, người đã ra ngoài rồi đúng không?"

Tần Kha trầm mặc một lát rồi cầm tay nàng an ủi: "Muội đừng vội, có lẽ..."

Trọng Tử bỗng nhiên đẩy tay Tần Kha ra: "Muội muốn đi xuống đó xem thử!"

Ngay tại thời điểm nàng định nhảy xuống đường hầm thì từ trong Thiên Trì lại nổ vang một tiếng nữa, nước từ trong hồ bắn tung tóe khắp nơi, một bóng áo trắng từ trong nước chậm rãi bay lên, cả người ướt đẫm nhưng trên khuôn mặt lại không hề chật vật dù một chút.

Chỉ trong nháy mắt, hơi nóng từ bốn phía bất chợt rút đi, thay vào đó là sự lạnh lẽo tràn ngập.

Ánh nắng vàng nhạt đang chiếu rọi khắp nơi biến mất cực nhanh, trên đỉnh đầu lại một lần nữa bị một lớp màn u ám thật dày che phủ. Chỉ trong giây lát, những bông tuyết trắng muốt nhẹ nhàng, phiêu du lả tả đầy trời, giống như một tấm màn mỏng manh được điểm xuyết bằng những bông tuyết nhỏ li ti nhẹ nhàng buông xuống.

Bóng người quen thuộc kia đứng sừng sững trong màn tuyết, ánh tuyết trắng muốt lại càng làm tăng thêm vẻ trang nghiêm của người ấy.

Trọng Tử ngây ngốc cả người, chỉ biết giương mắt lên mà nhìn người ấy, ở bên cạnh mọi người vui mừng khôn xiết. Trong phút chốc tất cả mọi thứ đều tự động lui về phía sau biến thành phông nền cho cảnh tượng này. Trong tai nàng giờ đây không nghe thấy bất cứ một thanh âm nào, trong đôi mắt nàng cũng không còn nhìn thấy bất cứ một người nào khác nữa, chỉ chứa đầy một bóng hình duy nhất. Rốt cục, nàng không thể kìm chế được nữa, bước chân như bị thúc giục liều lĩnh xông lên bổ nhào vào trong lòng người đó, hai tay run run ôm chặt lấy người đó, nghẹn ngào không nói nên lời.

Người có biết hay không, mới vừa rồi nàng đã vô cùng sợ hãi! Nếu như người không về thì nàng phải làm sao?

Không phải là nàng đang nằm mơ chứ? Trọng Tử cuống quít ngước mặt lên, bàn tay vẫn không ngừng run run đưa lên lau khô nước mắt đang ướt đẫm trên mặt, mở to hai mắt ra để xác nhận —— trước mắt nàng là một khuôn mặt tái nhợt nhưng rất bình tĩnh, còn mang theo một chút mỏi mệt nữa. Trong khoảnh khắc ánh mắt của người cũng cúi xuống nhìn nàng, trong ánh mắt đó như không tự giác mà toát ra vài phần dịu dàng và yêu thương.

Trọng Tử lại lập tức vùi mặt vào lòng Lạc Âm Phàm một lần nữa, nàng muốn nói thật nhiều nhưng lại không nói được gì, chỉ ôm chặt lấy sư phụ vừa cười vừa khóc.

Trước mặt mọi người mà bị đồ đệ ôm chặt cứng như vậy, Lạc Âm Phàm vừa cảm động lại vừa xấu hổ, nhẹ nhàng đẩy Trọng Tử ra: "Trọng nhi?"

Dường như có thứ gì đó như mầm móng đang nảy nở và sinh sôi trong lòng nàng, nó rục rịch từng chút một giống như hạt giống đang bắt đầu nảy mầm mạnh mẽ phá vỡ lớp vỏ bọc ở bên ngoài để vươn ra. Trọng Tử cũng không nói rõ được cảm giác này là gì mà chỉ biết nàng lưu luyến vòng tay ôm ấp ấm áp này, không muốn rời xa nó, bởi vậy hai tay của nàng vẫn ôm chặt lấy người không chịu buông, trong miệng lẩm bẩm: "Sư phụ."

Hắn cảm nhận được cơ thể đang áp sát vào hắn đã gầy đi rất nhiều, dung nhan tiều tụy, khuôn mặt hốc hác, chắc chắn là con bé luôn luôn lo lắng vì hắn rồi. Lạc Âm Phàm thấy thế cũng mềm lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên hai vai Trọng Tử: "Sư phụ không sao mà, con khóc cái gì nào."

Hai người vốn là thầy trò, hơn nữa tình hình mới vừa rồi quả thực cũng được coi là ranh giới sinh tử. Trong những tình huống đặc thù như thế này mọi người tất nhiên sẽ không so đo, chế giễu hay để ý gì cả, vui mừng còn chưa hết thì còn tâm trí nào mà để ý nọ kia nữa. Chỉ có duy nhất Lam lão chưởng giáo đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này khẽ nhíu mày lại.

Mẫn Vân Trung ngày thường mặt mày đăm chiêu, kiếm lấy một nụ cười cũng khó, thế mà đứng trước tình huống này cũng tươi cười, lên tiếng khẽ trách mắng nhưng lại đầy yêu thương: "Con bé này, đã lớn như vậy rồi mà cũng không sợ bị mất mặt sao, sao lại ôm cứng sư phụ con như thế hả, còn không buông tay ra để cho sư phụ con lại đây!"

Trọng Tử nghe Mẫn Vân Trung trách mắng lập tức hoàn hồn lại, phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn mình, khuôn mặt không khỏi đỏ ửng lên vì xấu hổ.

Lạc Âm Phàm khẽ ho nhẹ một cái ý bảo nàng buông tay ra rồi nói: "Đường hầm đã được phong tỏa lại, từ nay sẽ kiên cố đóng chặt lại vĩnh viễn.”

Khi thấy hắn bình yên từ trong đường hầm đi ra thì cũng có nghĩa là mọi việc đã thành công không còn nghi ngờ gì nữa, tuy mọi người đều sớm dự đoán được kết quả này rồi, nhưng bây giờ nghe chính miệng Lạc Âm Phàm xác nhận và chứng thực thì lại càng yên tâm hơn, cất lời chúc mừng không ngớt.

Trác Diệu nhân dịp người người đều vui mừng liền đề nghị: "Đại hội Tiên môn ngay liền kề, sao tôn giả không mượn nó để tổ chức ăn mừng một phen nhỉ?"

Lạc Âm Phàm vui vẻ gật đầu: "Cũng nên như vậy."

Mọi người đều vỗ tay hưởng ứng, cười to thật sảng khoái.

…………

Trật tự của tiên giới đã được khôi phục lại, trên dưới tiên môn đều vô cùng vui mừng, sự kiện lần này được tổ chức tại Hương Lĩnh. Lúc này khắp nơi là rượu ngon cùng với thức ăn nổi danh chốn tiên môn. Số người tham dự không dưới một vạn người, đại hội tiên môn lần này so với mấy lần trước thực sự náo nhiệt và quy mô hơn rất nhiều. Bởi vì chiến tích lần này là đã phong tỏa đường hầm ngăn cách giữa hai giới tiên ma dưới đáy biển thành công, vĩnh viễn diệt trừ đi hậu hoạn cho tiên giới, đó là kết quả mà đám người của Lạc Âm Phàm phải lao tâm khổ tứ tìm mọi cách mới đạt được, bởi vậy từ trên xuống dưới khắp tiên môn đều ca tụng công lao của họ, người người cất cao giọng hát hòa cùng với tiếng đàn và những điệu múa để chúc tụng, rồi cùng nhau thi triển thuật pháp, tận tình nâng chén, quả nhiên là nhạc điệu chốn thần tiên.

Những bông tuyết trắng muốt bay lả tả trong không trung, dường như nó cũng hòa mình vào sự vui sướng khôn xiết đó. Những tảng băng lạnh lẽo đông cứng tạc thành những chiếc bàn ăn và đồ dùng thật tinh xảo, trong những vật dụng bằng băng, rồi trong các băng đăng được khảm vào những viên minh châu tỏa ánh sáng rực rỡ, ánh sáng của những viên dạ minh châu chiếu rọi khắp Hương Lĩnh, đem nơi này biến thành ngày dài bất tận mà không có bóng đêm.

Không biết có phải là vì chiến tích lần này quá mĩ mãn hay không mà từ khi bắt đầu mọi người đều đã rất hào hứng. Các tiên nhân thi triển bản lĩnh dùng băng biến ra chỗ ngồi cho mình, rồi biến thành nào là hoa sen, nấm, cá chép... Khi còn tỉnh thì tiếp tục vui chơi thỏa thích, ăn uống thật sảng khoái, khi say thì nằm nghỉ ngay tại chỗ trên những chiếc giường bằng băng mà mình đã tạo ra.

Mấy vạn bầu rượu được uống cạn như nước lã, phía trên thì dùng Lưu Hà, phía dưới lại dùng Quỳnh Hương.

Lạc Âm Phàm ngồi ở bên này được rất nhiều người tới kính rượu, tất cả bọn họ đều là những người có thân phận, Trọng Tử ngượng ngùng ngồi sát vào bên trong rồi lặng lẽ di chuyển xuống phía dưới ngồi bên cạnh Yến Thực Châu, mời nàng uống hai chén rượu rồi lại nhìn trái nhìn phải tìm kiếm: "Tỷ tỷ, sao không thấy Tần sư huynh đâu?"

Yến Thực Châu cười cười chỉ: "Y ngồi uống rượu bên kia kìa."

Trọng Tử nhìn theo ngón tay của Yến Thực Châu thì quả nhiên nhìn thấy Tần Kha đang cùng với một thanh niên mặc Hoa phục đứng kề nhau. Trọng Tử nhìn lại thật cẩn thận chợt phát hiện người thanh niên kia nhìn có gì đó rất quen thuộc, rồi cũng nhớ ra: "Đó không phải Trác thiếu cung chủ sao, muội đã gặp y một lần rồi."

Yến Thực Châu nghe Trọng Tử nói vậy liền buông chén rượu xuống, giọng đầy khẩn trương hỏi: "Muội gặp y được bao lâu rồi? Y có bắt nạt muội không?"

Trọng Tử cảm thấy rất kỳ lạ, liền hỏi lại: "Tỷ nói như thế nghĩa là sao? Muội thấy y rất thân thiện mà."

"Thân thiện?" Yến Thực Châu há hốc miệng đầy ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới cười rộ lên, "Muội không bị y lừa gạt gì là tốt rồi, nhưng mà cũng phải nói là cho dù có cho y mượn mười lá gan, y cũng tuyệt đối không dám nghĩ cách trêu chọc đến muội." Yến Thực Châu vừa nói, vừa đưa tay cầm lấy một miếng trái cây đưa lên miệng ăn: "Chắc là muội không biết danh tiếng của y đâu nhỉ? Y vốn là người rất nổi tiếng trong tiên giới, nữ đệ tử nổi danh của các môn phái thì có đến hơn một nữa là nhắc đến y."

Trọng Tử "A" lên một tiếng rồi nói: "Muội nhớ ra rồi, y rất sợ cái người tên là Chức Cơ kia."Yến Thực Châu nói: "Đáng đời! Y và Văn sư cô của muội có điểm giống nhau là cả hai người đều trùng hợp tu được tiên cốt lúc hai mươi chín tuổi, nhưng y đã ỷ vào đó mà càng ngày càng trở thành một con người hời hợt, suốt ngày ăn gian nói dối, phong lưu thành tánh nổi danh khắp tiên môn, năm đó y còn từng đến Nam Hoa cầu thân sư tỷ của muội hai lần đấy."

"Sư tỷ? A ha." Trọng Tử cảm thấy thật vui vẻ, "Sư tỷ không thích những người như vậy đâu."

"Chẳng phải là do Tôn giả không đồng ý hay sao." Yến Thực Châu đưa tay rót một chén rượu rồi nói tiếp, "Sư tỷ của muội xảy ra chuyện mới được vài năm, y đã cưới cháu gái của Mẫn tiên tôn là Mẫn Tố Thu. Nghe nói khi bắt đầu tình cảm của hai người rất mỹ, ai ngờ đâu có một ngày, vị thiếu cung chủ này không biết đã nghe được chuyện gì mà đột nhiên cãi nhau với phu nhân một trận thật lớn rồi sau đó không hề thấy y bước đến phòng của phu nhân mình nửa bước và từ đó về sau hai người đó cứ như vậy."

Trọng Tử nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc buột miệng hỏi: "Mẫn tiên tôn lợi hại như vậy mà cháu gái của tiên tôn bị người ta khi dễ thế mà chẳng lẽ người không quản được hay sao?"

Yến Thực Châu bản tính vốn tùy tiện, hơn nữa lúc này nàng đã uống hơi nhiều cho nên cũng chẳng cần dè chừng gì nữa, chỉ đưa mắt nhìn bốn phía, nhỏ giọng cười nói: "Quản, biết quản như thế nào bây giờ, Mẫn tiên tôn mặc dù lợi hại nhưng cũng đâu thể bắt y trói chặt lại rồi đưa đến trên giường cháu gái mình được."

Trọng Tử thoáng đỏ mặt, vui vẻ cười lên thành tiếng chung với Yến Thực Châu.

"Còn cái người gọi là Chức Cơ kia là sao nhỉ?"

"Muội đừng vội cứ từ từ nghe ta nói đã nào." Yến Thực Châu lại nâng một chén rượu nữa với nàng, xong rồi mới tiếp tục nói, "Trác thiếu cung chủ vốn chỉ là muốn trêu hoa ghẹo nguyệt tìm vui thôi chứ cũng không có ý gì khác, nhưng y không thể nào ngờ được mấy năm trước lại gặp phải một nhân vật lợi hại như vậy, người đó chính là Chức Cơ con gái của Đông Quân. Vị tiên tử cuồng dại này ỷ vào cha mình là nhân vật hàng đầu đã tìm tới tận Thanh Hoa cung, chỉ trích Trác thiếu cung chủ đã lừa gạt nàng ta, đòi y phải chịu trách nhiệm với mình. Đương nhiên là Trác thiếu cung chủ kia làm sao mà dám đứng ra nhận trách nhiệm này chứ, bởi vậy đã sớm né tránh đi. Trác cung chủ cũng chỉ có mình người này là con nên không làm sao được, lại không thể nói chuyện đòi lại công bằng với Chức Cơ được, rốt cuộc chỉ đơn giản nói rằng đã đuổi vị thiếu cung chủ kia đi rồi, từ nay không quan tâm cũng không để ý đến y nữa.”

"Chức Cơ tìm tới Thanh Hoa cung, phu nhân của y chẳng lẽ không tức giận gì hay sao?"

"Vị phu nhân kia của y ngày xưa nhìn cực kỳ hiền lành, không ngờ lại là một nhân vật lợi hại như vậy. Chức Cơ tìm đến bị nàng ta chửi thẳng vào mặt bảo là kẻ không biết liêm sỉ dám đi dụ dỗ phu quân của người khác, rồi cả ngày vội vàng đi bắt kẻ thông dâm, trong lúc ghen tuông, bực tức đã đánh nhau với Chức Cơ một trận."

Trọng Tử xoay mặt lại nhìn vị Trác thiếu phu nhân kia, tuy rằng diện mạo dịu dàng xinh đẹp nhưng trên khuôn mặt lại ẩn chứa một nét khổ tâm, bi thương không nói nên lời, ở giữa mi tâm kia hiện lên rõ ràng bản sắc của một mỹ nhân, nhưng không biết vì sao cho dù có nhìn như thế nào cũng thấy rất tầm thường.

Đúng lúc này, phu quân của Yến Thực Châu là Thành Phong đi lại đây, Trọng Tử cảm thấy không tiện quấy nhiễu hai người nên quay trở về bên người Lạc Âm Phàm ngồi xuống. Khi nàng trở về vị trí cũ, từ giữa đám đông có rất nhiều đệ tử của môn phái khác đi lên chào hỏi khiến cho nàng cảm thấy không yên lòng chút nào, chỉ tùy tiện ứng phó đáp lại vài câu cho phải đạo trong khi ánh mắt lúc nào cũng len lén nhìn người đang ngồi bên cạnh mình, cũng may là ở trước mặt sư phụ, những đệ tử này không dám dây dưa, quấy nhiễu nhiều lắm.

Nhưng mỗi khi có chưởng môn các phái tiến lại mời rượu, Lạc Âm Phàm không hề chối từ, lần nào cũng uống cạn chén với bọn họ.

Trọng Tử chưa từng thấy sư phụ uống nhiều rượu như vậy, với tính tình của người thì khó mà xảy ra chuyện tương tự thế này, nên nàng cũng biết là hôm nay sư phụ của nàng thật sự đang rất vui vẻ. Nàng ngồi im lặng chờ đợi, khó khăn lắm mới chờ được những người đó rời đi. Thấy đã đến lúc, nàng tự tay rót một chén rượu, đang muốn đưa qua cho người thì bỗng nhiên Trác Vân Cơ cầm một chén rượu đưa tới, nhẹ nhàng cúi xuống hành lễ: "Tôn giả."

Lạc Âm Phàm khẽ gật đầu đưa tay đón nhận chén rượu từ trong tay Trác Vân Cơ uống cạn sạch.

Trác Vân Cơ mỉm cười cũng không nói thêm gì chỉ khẽ xoay người bước đi.

Không biết là vì lý do gì mà trong lồng ngực Trọng Tử một sự ghen tuông cuồn cuộn dâng lên, thật khó để khống chế lại được cảm xúc lúc này. Trọng Tử lập tức đem chén rượu đang cầm trong tay mình đưa tới trước mặt Lạc Âm Phàm: "Sư phụ!"

Lạc Âm Phàm sửng sốt nghiêng mặt nhìn đồ đệ.

Trọng Tử đã thấy qua rất nhiều tiên nhân uống rượu nên cũng biết được rằng bình thường khi họ uống rượu càng nhiều thì ánh mắt sẽ càng ngày càng trở nên mơ hồ. Thế mà chỉ có một người duy nhất đang ở trước mặt nàng đây là thật sự khác biệt, trong đôi đồng tử đen láy của người không những không mơ hồ mà ngược lại càng thêm trong suốt, dạt dào giống như mặt nước khẽ gợn sóng lăn tăn khiến cho người khác nhìn vào mà lòng nhộn nhạo, xao xuyến không thôi. Bởi vậy trong lúc nhất thời ánh mắt đó như muốn nhấn chìm nàng vào tận sâu trong đáy mắt, làm cho nàng quên sạch tất cả nhưng lời muốn nói, lúc này chỉ bối rối và xấu hổ rũ mắt xuống.

Chén rượu nằm trên tay nàng chợt sóng sánh như nước giữa dòng, lại được ánh sáng chiếu rọi xuống khiến nó trở nên sáng lạn mà lại lộng lẫy vô cùng.

Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại, khuôn mặt phớt hồng như cánh hoa đào hé nở, mang theo sự xấu hổ pha lẫn thẹn thùng và vui sướng khiến cho người khác nhìn thấy chỉ muốn nhìn mãi, lại khát khao được chạm vào.

Lạc Âm Phàm dời tầm mắt nhìn sang một hướng khác, đưa tay đón nhận chén rượu từ tay Trọng Tử nhưng lại không uống mà đem để trên bàn ngay trước mặt mình.

Bất luận nàng có cố gắng hay nỗ lực thế nào thì ở trong mắt của sư phụ nàng mãi mãi vẫn chỉ là kẻ thế thân cho sư tỷ mà thôi, không thể nào thay đổi được, ngay cả Trác Vân Cơ mà nàng còn không bằng thì còn có gì để nói nữa đây! Trọng Tử ấm ức cắn răng một cái, trong lòng đầy bực bội chẳng thèm quan tâm đến những việc khác nữa, vứt bỏ luôn cả lễ tiết bất thình lình đứng dậy bước thẳng một mạch ra ngoài.

…………

Bên ngoài trời đã tối, những bông tuyết li ti bay bay trong gió rơi xuống mặt, lạnh như băng.

Cảm giác chếnh choáng vì say rượu theo những cơn gió cuốn đi, suy nghĩ cũng dần dần tỉnh táo hơn rất nhiều.

Nàng không hiểu nổi tại sao gần đây tình trạng không thể khống chế được cảm xúc càng ngày càng nghiêm trọng hơn, lần này nàng lại còn dám cả gan vô lễ với sư phụ như vậy nữa chứ. Trọng Tử đưa hai tay lên ôm ngực, không khỏi cảm thấy âm thầm kinh hãi, cảm giác sợ hãi bắt đầu lan tràn trong lòng nàng, cả người mệt mỏi rã rời như không còn chút sức lực nào cứ thế bước chân đi về phía trước mà chẳng có mục đích gì, cũng chẳng biết là mình đang đi về đâu.

Phía trước là một rừng mai đang nở rộ, những đóa hoa mai đỏ rực đang hé nở cực kỳ nổi bật trên nền tuyết trắng muốt, nhìn qua thật sự là bắt mắt.

Bước chân vô tình đi sâu vào bên trong rừng mai, bất chợt nhìn thấy một phiến đá bị một lớp tuyết thật dày bao phủ thấp tthoáng lộ ra, nhìn qua cũng thấy ngày thường rất ít người đến nơi này. Trọng Tử đứng lặng giữa rừng hoa trong bóng đêm tối tăm, những bông tuyết trắng muốt lặng lẽ đậu trên những đóa hoa đỏ rực, cảnh vật vô cùng yên tĩnh mà đẹp vô cùng.

Phía trước, một cây mai tươi tốt, nở rộ những chùm hoa đỏ rực rỡ, vô cùng nổi bật.

Trong lòng Trọng Tử máu huyết như dâng trào lên, nàng không kìm chế được mà nhẹ nhàng nâng cánh tay thon dài lên làm phép, lập tức những lớp tuyết trắng phủ đầy trên bề mặt đều bị cuốn bay đi, làm hiện ra tảng đá bằng phẳng, sạch sẽ bên dưới.

Trọng Tử theo con đường phía trước bước đôi chân trần lên tảng đá dưới tàng cây hoa mai kia, trong lòng nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, dường như có chút vui sướng. Đang trong lúc tâm trạng vui sướng như thế nàng chợt cúi đầu nhìn xuống thì bỗng nhiên phát hiện ra trên tảng đá dưới lòng bàn chân mình có khắc rất nhiều chữ nhỏ.

Ai đã khắc những chữ này lên đây? Trọng Tử cảm thấy thật lạ kỳ, không nén được sự tò mò liền ngồi xổm xuống, nhìn ngắm thật cẩn thận.

Nơi này vốn rất yên tĩnh, hàng năm đều bị tuyết rơi bao phủ dày đặc lại không có người tới quét dọn, cho nên tuy rằng năm tháng đã trôi qua rất lâu vẫn không bị người khác phát hiện. Những chữ viết này cũng không bị bào mòn nhiều lắm, để đọc được cũng không có gì khó khăn.

Sau khi nhìn thấy rõ Trọng Tử chợt ngây hết cả người.

Trên phiến đá màu xanh đen kia được khắc kín bằng cùng một nét bút và một nét chữ, tất cả đều khắc đi khắc lại bốn chữ.

Sư phụ, Thủy Tiên.

Trái tim của Trọng tử giống như bị thứ gì hung hăng quất mạnh vào khiến mặt mày trắng bệch ra, hoảng hốt đứng lên quay về.

Âm Thủy Tiên? Đó là sai trái...

Là sai trái...

"Trác Hạo! Nếu hôm nay chàng không nói rõ ràng để cho ta một lẽ công bằng thì đừng hòng mơ tưởng có thể rời khỏi đây! Không thì chúng ta cùng đi đến trước mặt tôn giả để nói chuyện này tiếp." Một giọng nói của nữ tử chợt vang lên, âm điệu mang đầy sự tức giận.

"Tôn giả người sao lại quan tâm tới những chuyện như thế này làm gì chứ?" Người thanh niên kia lên tiếng đáp lại, giọng nói rất quen tai, rõ ràng là nói cho có lệ mà thôi, "Ta đối với nàng là thật tình, tình cảm xuất phát từ đáy lòng. Nhưng ta đã lấy nàng ấy rồi, nàng cũng đâu phải là không biết vị phu nhân kia của ta là cháu gái của Mẫn tiên tôn ở Nam Hoa, nếu ta dám thay lòng đổi dạ, phụ bạc nàng ấy, chẳng phải là Mẫn tiên tôn sẽ chém ta trước sao?"

"Tóm lại chàng cũng không thể không chịu trách nhiệm với ta được!"

"Nàng đừng nóng vội, đợi một thời gian nữa ta bẩm với phụ thân nhờ người sang cầu xin tôn giả và nói chuyện với Mẫn tiên tôn, trình bày chuyện của chúng ta, có được không?"

"Lão già họ Mẫn kia là cái thá gì chứ, quân phụ ta cũng không sợ y!"

"Nàng luôn luôn là người dịu dàng và biết cách chăm chút cho bản thân mình nhất, nhưng bây giờ lại ở trước mặt nhiều người làm loạn lên như vậy, chẳng phải là muốn bọn họ chê cười chúng ta hay sao?" Người thanh niên kia buông lời mềm mỏng, hạ giọng xuống để dỗ dành nữ tử đang tức giận nọ, "Đợi đại hội tiên môn qua đi rồi nói tiếp."

"Chàng lại muốn lừa gạt ta!"

"Ta sao có thể lừa gạt nàng được, ta phải làm sao nàng mới chịu tin đây, hay như vậy nhé, ba ngày sau nàng đến chỗ này chờ ta, ta nhất định sẽ đưa nàng đi."

Nữ tử kia bị lời ngon tiếng ngọt của người gã thanh niên nọ dỗ dành, mặc dù trong lòng vẫn còn hoài nghi cũng không thể từ chối được những lời hứa hẹn đường mật của kẻ phong lưu chuyên nói lời hay ý đẹp kia, đến cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý với y.

Một kẻ mà gặp ai yêu đó, bạ đâu yêu đấy, ngon ngọt dỗ dành người khác chắc chắn không phải là người tốt! Trọng Tử vốn đang vội vàng quay về, cố gắng khôi phục lại tâm tình rối ren của mình, thế mà trong lúc vô tình lại nghe được đoạn đối thoại nọ. Gã thanh niên kia cũng không khó để nhận ra, bởi y chính là vị Trác thiếu cung chủ của Thanh Hoa cung, còn nữ tử kia ngoại trừ Chức Cơ ra thì còn có thể là ai được nữa đây.

Thì ra y tên là Trác Hạo sao?

Trọng Tử vốn đang hướng bản thân mình đến nguyên tắc "Mặc kệ những chuyện không liên quan đến mình, nhất quyết không mở miệng", nhưng ai ngờ được gần đây tính nết của nàng lại thay đổi nhiều như vậy, vừa nhìn thấy tình cảnh này chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy rất tức giận, không kìm chế được mà thốt lên: "Y đang gạt tỷ đó, tỷ đừng bị lừa!"

Trọng Tử vừa cất lời thì từ trong bụi hoa, hai người kia đồng thời xoay mặt lại nhìn.

"Ả là ai?" Chức Cơ vừa nhìn thấy Trọng Tử lập tức sa sầm mặt, chất vấn Trác Hạo ngay.

Trác Hạo cũng nhận ra nàng, y khẽ nhíu mi không đáp lại lời của Chức Cơ.

Thật là hết nói nổi, nàng đã có ý tốt nhắc nhở cho biết thế mà còn quay ngược lại nghi ngờ nàng. Trọng Tử thầm mắng Chức Cơ này chắc là đầu óc bị hỏng mất rồi, hơn nữa nàng cũng tự oán trách bản thân mình, ngay cả cái miệng của mình mà còn không ngăn cản được, vì cớ gì mà phải sốt ruột cho kẻ khác để rồi tự chuốc lấy rắc rối như thế này. Nghĩ thế nên Trọng Tử khẽ xoay người bước đi, không muốn ở lại chỗ này nữa.

Đương nhiên là Chức Cơ làm sao có thể bỏ qua cho nàng được, vội vã bước lên chặn đường lại: "Ngươi là ai, sao ngươi lại quen chàng?"

Trọng Tử ngạc nhiên: " Đại danh của Trác thiếu cung chủ vang xa như vậy, đưa mắt nhìn khắp tiên môn có ai mà chưa từng nghe qua kia chứ, như vậy thì thử hỏi ai mà không nhận ra thiếu cung chủ phải không nào?" Trong lời nói của nàng phải mang theo đến cả ba phần châm chọc.

Chức Cơ bị Trọng Tử nói mà cứng họng, sau một lúc lâu mới nhìn Trác Hạo hỏi: "Con bé này nói chàng lừa gạt ta, có thật không?"

"Phu nhân của ta đến rồi." Trác Hạo bỗng nhiên nhíu mày, "Ta tránh đi trước một bước, nàng thay ta chống đỡ với nàng ấy một lát, đừng nói là ta ở trong này." Y vừa nói xong thì lập tức xoay người bước đi, chẳng mấy chốc bóng dáng đã biến mất trong bóng đêm.

Chức Cơ và Trọng Tử đồng thời xoay mặt nhìn lại, quả nhiên là thấy hai nữ tử một trước một sau đang vội vàng đi tới. Người đi trước thì Trọng Tử nhận ra, đó chính là Văn sư cô lạnh lùng của Nam Hoa - Văn Linh Chi, còn người đi ở phía sau là người mà nàng mới vừa nhìn thấy trong yến tiệc lúc nãy, đúng là vị Trác thiếu phu nhân Mẫn Tố Thu kia.

………….

Mẫn Tố Thu lạnh lùng nói: "Văn Linh Chi, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Văn Linh Chi quay mặt trở lại lạnh giọng: "Trác thiếu phu nhân ra lệnh cho ta sao?"

"Là ngươi đã châm ngòi ly gián hai vợ chồng ta?"

"Ta chỉ nói sự thật, tại sao lại nói là ta châm ngòi ly gián."

Mẫn Tố Thu nghe giọng điệu thản nhiên của Văn Linh Chi mà căm tức sôi trào, đến độ chiếc khăn tay trắng đang cầm trên tay cũng bị xé nát thành mấy đoạn.

Văn Linh Chi cũng không thèm để ý đến thái độ của Mẫn Tố Thu mà nói thẳng ra luôn: "Chẳng lẽ lúc trước không phải ngươi đã tung tin tức về tàn hồn của Vạn Kiếp để dẫn dụ Trọng Tử liều mạng tìm cách xông vào nơi đó, rồi sa chân vào cạm bẫy khiến nó phải chết thảm hay sao? Ta có mặt ở nơi đó chỉ để làm lá chắn cho người khác, đưa lưng ra chịu tiếng xấu thay cho người khác, bây giờ lại thay ngươi nói ra chân tướng sự việc đã được giấu giếm nhiều năm như vậy, lẽ ra ngươi nên cảm tạ ta mới phải chứ."

Bất chợt nghe được tên của mình trong câu chuyện, Trọng Tử có chút ngây ngốc. Nhưng nàng phản ứng cũng rất nhanh, hiểu được là hai người họ đang nói đến ai, không khỏi thầm giật mình. Theo như hàm ý trong lời nói của Văn Linh Chi thì chẳng lẽ việc sư tỷ chết lại có liên quan đến vị Trác thiếu phu nhân này sao?

Thật lòng mà nói, Trọng Tử cũng không thích gì vị sư tỷ kia, nhưng nếu như thật sự có người làm hại tỷ ấy đúng như lời nói kia thì mọi chuyện lại là chuyện khác rồi.

"Ngươi làm như thế chẳng lẽ Tần Kha sẽ để ý đến ngươi hay sao?" Mẫn Tố Thu cười lạnh giọng đầy châm chọc.

"Đúng là đồng môn chú cháu có khác, ý của Trác thiếu phu nhân ta không rõ lắm." Văn Linh Chi thản nhiên nói, "Có tiểu bối ở đây, ta khuyên phu nhân nên nói năng cẩn thận một chút, kẻo lại đánh mất cả thân phận lẫn thể diện của mình."

Mẫn Tố Thu cũng vì quá tức giận mà sinh hồ đồ nên mới không thèm quan tâm, để ý đến mọi thứ xung quanh. Lúc này nghe Văn Linh Chi nói thì mới phát hiện ra cách đó không xa có người. Chồng mình ngày ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài gây ra biết bao nhiêu tai tiếng, vì thế theo bản năng Mẫn Tố Thu rất chán ghét những cô gái xinh đẹp. Bởi vậy vừa nhìn thấy Trọng Tử đang đứng ở phía trước thì nhíu mày lại, sau đó lại nhìn sang người con gái ở bên cạnh Trọng Tử lập tức nổi giận đùng đùng, bất chấp Văn Linh Chi đang đứng bên cạnh mình, hét toáng lên: "Chức Cơ!"

Chức Cơ đương nhiên không sợ gì Mẫn Tố Thu, lúc này giương mắt lên nhìn rồi cười đầy khiêu khích: "Con mụ già kia, ngươi gọi tên ta làm gì!"

Mẫn Tố Thu: "Trác Hạo đâu?"

Chức Cơ hận là không thể đem Trác Hạo nhét vào nơi của riêng mình được thì sao có thể nói cho Mẫn Tố Thu biết được: "Chàng ở đâu ngay cả ngươi cũng không biết, thì ta làm sao mà biết được."

Mẫn Tố Thu cười lạnh: "Con tiện nhân không biết xấu hổ này, dám đi dụ dỗ chồng người khác!"

"Là vì bản thân ngươi xấu xí, lại hung dữ, đương nhiên là không lọt nổi vô mắt chàng rồi." Chức Cơ không hề tỏ ra yếu thế, hai mắt đảo qua đầy đắc ý, lại càng cố ý chọc giận Mẫn Tố Thu, khiêu khích nói tiếp, "Một kẻ phải dựa vào ngọc hoàn đan để bảo tồn nhan sắc, tu luyện tận ba mươi hai năm mới có được tiên cốt, làm sao mà xứng đôi với Trác Hạo ca ca được chứ. Hiện nay chàng thật sự hối hận lắm rồi, còn nói với ta rằng đã lấy lầm người, lúc này chỉ hận là không thể bỏ phứt ngươi đi, lại còn nói rằng đời này chỉ yêu một mình ta mà thôi."

Vợ chồng trong tiên môn do có thời gian tu thành tiên cốt khác nhau, do đó để cho ngoại hình xứng đôi với nhau bọn họ vẫn thường hay dùng các loại đan dược quý báu để duy trì tuổi thanh xuân của mình. Những chuyện như thế này vốn cũng không có gì đáng ngạc nhiên lại càng không có người để ý tới, nhưng Mẫn Tố Thu là người ưa suy nghĩ, tính cách phức tạp cho nên đối với việc này vẫn cứ mãi canh cánh trong lòng. Nay bị Chức Cơ đâm trúng chỗ đau, lại càng giận dữ hơn nữa, lập tức tiến lên vung cây quạt trong tay lên định đánh Chức Cơ, nhưng Chức Cơ đã sớm có sự phòng bị, lập tức nghiêng người né tránh rồi đưa tay lên rút một cây trâm ngọc xuống biến thành một cây dùi ngắn xông lên đánh trả lại Mẫn Tố Thu.

Có lẽ nguyên nhân là vì từ xưa đến nay nữ giới vốn là hình tượng trời sinh đại diện cho cái đẹp và sự thiện lương, cho nên khi đánh nhau phong độ cũng kém xa so với nam giới. Bởi vậy sau khi hai người xông vào đấu tay đôi với nhau một hồi thì ngừng lại chuyển qua sử dụng thuật pháp, biến khu rừng mai vốn rất yên tĩnh trở nên náo nhiệt vô cùng.

Trọng Tử đứng ở bên cạnh xem cũng không nói gì.

Không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu rõ đầu sỏ gây nên việc này vốn là Trác Hạo, dù sao đi nữa cũng là do y cố tình lừa gạt Chức Cơ trước, mà cho dù là Chức Cơ không chủ động dụ dỗ y thì y cũng sẽ gây ra chuyện tương tự, bởi vì dù không có Chức Cơ thì y cũng sẽ tìm tới những người con gái khác mà thôi.

Vị Trác thiếu phu nhân này ngoài mặt thì nhìn có vẻ yếu đuối, tao nhã như vậy, khi ở trong yến tiệc cũng cũng toát mười phần yếu đuối và tao nhã. Nhưng không thể tưởng tượng được khi ra tay lại ngoan độc không thua gì Chức Cơ cả, ngược lại Chức Cơ nhìn thì có vẻ như hung ác nhưng trên thực tế khi ra tay lại rất có chừng mực, thực sự là không có ý đồ đả thương người khác. Trong khi vị Trác thiếu phu nhân kia, chỉ một lòng chăm chăm nhằm vào mặt Chức Cơ mà tấn công, rõ ràng là có ý đồ muốn hủy hoại dung mạo của nàng này mà. Cũng may là thuật pháp của Chức Cơ cũng không hề thua kém mới không có việc gì xảy ra.

Trọng Tử thầm nghĩ trong bụng, Trác thiếu cung chủ đã từng cầu hôn với sư tỷ hai lần thế mà nay lại cưới Mẫn Tố Thu, xem ra sư tỷ của nàng chết quả thực là vừa ý toại nguyện cho nàng ta rồi.

Nhân gian có câu, chó cắn là chó không sủa, lại nói chó sủa là chó không cắn. Một nữ nhân như vậy mà lại tính kế ngoan độc và thâm sâu đến mức này, nếu chiếu theo câu trên thì quả thực không có gì phải ngạc nhiên.

Trọng Tử vốn đang rất đồng tình và thương cảm cho Mẫn Tố Thu vì nàng ta không còn được chồng yêu thương như xưa, nhưng hôm nay lại biết được nàng ta có liên quan đến cái chết của sư tỷ, còn chưa kể đến ánh mắt mới vừa rồi nàng ta nhìn mình mà giật cả mình. Trong ánh mắt đó chất chứa toàn là oán hận và uy hiếp, trong khi nàng chẳng hề biết nàng ta là ai cả. Bởi vậy lúc này không còn chút thiện cảm nào với nàng ta cả.

Nhìn thấy hai người con gái xáp vào đánh nhau như muốn thí mạng, Trọng Tử cũng không cảm thấy lo lắng gì cả. Làm như thế thì mặt mũi trưởng bối để đâu được nữa, vì thế nàng mặc kệ hai người, chỉ đi qua thi lễ: "Văn sư cô."

Văn Linh Chi bình thản cười: "Vì một tên đàn ông mà biến thành như vậy, không tự cảm thấy mình đáng thương lắm sao?"

Trọng Tử sửng sốt không đáp lại được lời nào.

Văm Linh Chi cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Trọng Tử cũng không có tinh thần tiếp tục đứng xem cuộc chiến vô nghĩa kia nữa, tính quay trở lại yến tiệc. Nàng lặng lẽ cúi đầu bước đi trên con đường mòn, cả người như vô tri vô giác bắt đầu trở về chỗ cũ mà trong đầu cứ văng vẳng những lời nói của Văn Linh Chi, nhưng không hiểu sao lại rất có cảm xúc, trong lòng chỉ cảm thấy có rất nhiều việc nảy sinh mà nàng khó có thể diễn tả, cũng khó có thể nói ra thành lời.

"Trọng Tử." Một cây quạt bất ngờ ngăn ở trước mặt nàng.

…………

"Trác thiếu cung chủ?" Trọng Tử vội vàng dừng lại, mỉm cười thi lễ, trong lòng thầm kêu không hay ho rồi.

"Thì ra muội tên là Trọng Tử, " Trác Hạo dùng cây quạt nâng cằm của nàng lên dáng vẻ vẫn đầy phong lưu, phóng khoáng, "Chả trách được lúc ấy Tần Kha không nói cho ta biết tên của muội, thật đáng tiếc cho một tướng mạo xinh đẹp như thế này."

Chỉ có thể tự trách mình lắm miệng sinh sự để rồi gặp phải những chuyện không đâu thế này, Trọng Tử đuối lý, cũng chẳng cự cãi được gì, khí thế cũng giảm đi vài phần: "Ta không rõ ý của Trác thiếu cung chủ."

Trác Hạo cũng không chịu buông tha cho nàng, nhẹ giọng: "Tướng mạo này, thật sự là... không xứng đáng để được gọi bằng cái tên này."

Không có gì độc ác hơn hàm ý trong lời nói này, Trọng Tử cảm thấy giận dữ vô cùng, không chút nghĩ ngợi liền cười lạnh nói: "Ta đương nhiên là không sánh bằng sư tỷ. Nhưng thật đáng tiếc, cho dù tỷ ấy có xinh đẹp đến thế nào thì tỷ ấy cũng đã chết rồi, không phải là chỉ vài năm sau khi tỷ ấy chết, Trác thiếu cung chủ đã cưới ngay người khác rồi sao?"

Nụ cười phóng khoáng trên khuôn mặt Trác Hạo cứng ngắc lại giống như bị đóng băng.

Trọng Tử lập tức phát hiện có điều gì đó không ổn, cảm giác sợ hãi đột nhiên ập đến khiến nàng không khỏi xoay người muốn bỏ trốn, nhưng cổ tay đột nhiên bị Trác Hạo nắm chặt cứng lại, y mạnh tay đến mức khiến nàng cảm thấy đau đớn không chịu nổi. Cho dù nàng đã làm phép để chống cự lại nhưng sức mạnh mãnh liệt kia vẫn suýt nữa làm nàng kêu lên thành tiếng.

Đôi mày kiếm kia như muốn dựng thẳng lên, trong đôi đồng tử ngập tràn sự kích động, Trác Hạo thản nhiên nói: "Ngươi đang nói gì, nàng có chỗ nào là không đẹp, có cái gì là không tốt chứ?"

Trọng Tử cũng tức giận hét lên: "Ta làm sao mà biết được, mau buông tay ta ra!"

"Không biết?" Trác Hạo khẽ cười lạnh một tiếng, nhưng trên cổ tay nàng sức mạnh kia ngược lại lại tăng thêm vài phần nữa, "Ta đối với nàng như thế nào, vì nàng mà làm bao nhiêu chuyện không hề quản ngại gì, còn nàng lại đối xử với ta thế nào..."

Không thể tưởng tượng được là y lại bị kích động đến mức này, Trọng Tử cố gắng nhịn đau nhưng trong lòng lại càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ sự việc này không giống như mình đã nghĩ sao?

Đêm càng về khuya, tuyết lại càng rơi nhiều hơn.

Trong làn tuyết trắng muốt, ánh mắt kia giống như đã từng quen biết...

Trọng Tử nhìn Trác Hạo một lát, bỗng nhiên rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi."

Trác Hạo sửng sốt.

Người đang đứng trước mặt y đây, với hàng mi dài khẽ buông xuống, hình như có chút hèn mọn và cam chịu chất chứa đầy trong mắt phượng quyến rũ, thần sắc trên khuôn mặt kiều diễm sắc sảo ấy có chút suy sụp, đẹp đến đáng thương, thật sự là nhìn qua lại có nét rất quen thuộc.

Đây là nguyên nhân khiến mình dễ dàng thất thố như này sao? Tên tuy giống nhau đó, nhưng thật đáng tiếc những lời nói này không nên được thốt ra từ miệng của cô bé này.

"Trách không được vì sao tôn giả lại thu nhận muội làm đồ đệ." Bàn tay của Trác Hạo chậm rãi buông ra, y khẽ thở dài một tiếng, không nhìn Trọng Tử nữa, bước nhanh rời khỏi nơi này.

Trọng Tử đứng nhìn theo tấm lưng kia mà ngẩn người.

"Về đi."

"Sư phụ."

………….

Mới vừa rồi ở trong yến tiệc chợt phát hiện ra Trọng Tử có những biểu hiện thật khác thường, Lạc Âm Phàm đã cảm thấy rất hoài nghi rồi, nhưng hắn chỉ cho là do con bé uống rượu hơi nhiều bị say nên mới biểu hiện ra như thế. Nhưng khi thấy con bé đi ra ngoài một hồi lâu mà vẫn chưa trở về, trong lòng lại lo sợ con bé một thân một mình đi lung tung ở ngoài gặp chuyện không may. Càng lúc càng lo lắng, bởi vậy mới cố tình tìm cách lặng lẽ đi ra ngoài tìm kiếm.

Trọng Tử nhìn thấy Lạc Âm Phàm lại chợt nhớ tới chén rượu kia cảm thấy mất mặt vô cùng.

Thấy tiểu đồ đệ vẫn bình yên vô sự, Lạc Âm Phàm không nói gì chỉ xoay người lại định quay trở về.

Trọng Tử thấy thế lại nổi cơn bực mình vô cớ, lập tức đuổi theo giữ chặt hắn lại, khẽ gọi: "Sư phụ!"

Con bé là đang giận lẫy đây mà, nguyên nhân chỉ đơn giản là vì hắn không uống chén rượu của con bé sao? Lạc Âm Phàm nửa cảm thấy tức giận nửa cảm thấy buồn cười, lại nhìn bộ dạng sốt ruột không nói nên lời của Trọng Tử, không khỏi cất giọng trách cứ: "Càng lớn lại càng hay làm loạn, còn không theo sư phụ trở về!"

Vừa đụng tới bàn tay kia, Trọng Tử lập tức cảm thấy trong cơ thể mình hình như có một dòng nhiệt nóng hổi chạy qua, có một thứ gì đó giống như mầm mống tiềm tàng trong lòng đã lâu nay bỗng nhiên nảy mầm phá bung lớp vỏ bọc bên ngoài, lan tràn khắp nơi rồi như nở hoa rộ lên trong lòng, theo cảm giác này máu trong người nàng cũng như muốn sôi lên nóng bỏng.

Đi được vài bước bất chợt phát giác ra bàn tay nhỏ bé đang nằm trong tay hắn nóng bỏng, Lạc Âm Phàm kinh hoàng, lập tức dừng lại cẩn thận xem xét Trọng Tử.

Trọng Tử lúc này lại đỏ mặt, cắn chặt môi.

Lạc Âm Phàm nhìn thấy thế lại càng thêm kinh hoàng và nghi hoặc, bởi vậy hắn nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Trọng nhi, con... có chỗ nào không khoẻ sao?"

Giọng nói này sao mà dịu dàng và thân thiết đến thế! Giọng nói đó truyền vào tai nàng lập tức đánh tan luôn chút lý trí còn sót lại trong đầu. Đúng và sai, luân thường là lễ nghĩa, tất cả mọi băn khoăn trong lòng đều bị thứ tình cảm lạ thường từ tận đáy lòng đang dâng lên như thủy triều mãnh liệt kia đánh bại hoàn toàn.

Trọng Tử ngước mặt nhìn Lạc Âm Phàm, khẽ gọi: "Sư phụ."

Giọng nói nhẹ nhàng này so với ngày thường có sự khác biệt rất lớn, khiến cho người nghe không thể nào hiểu được cảm giác trong lòng lúc này là gì. Chỉ biết rằng đó là một cảm giác rất kỳ lạ, vừa mềm mại lại vừa mê hoặc, có cảm giác giống như những cơn gió nhẹ thổi lướt qua trên mặt nước phẳng lặng, làm gợn lên những con sóng lăn tăn mà không hề báo trước.

Lạc Âm Phàm sửng sốt.

Xa xa, tiếng ca hát, tiếng nhạc, tiếng cười nói, tiếng mời rượu mơ hồ vọng tới.

Ở đây, trên con đường mòn trong khu rừng thưa lá, trên đỉnh đầu là những tàng mai bị tuyết trắng bao phủ thật lạnh lẽo, cao hơn nữa là một cái lồng đèn hình bán nguyệt được treo lên chiếu rọi ánh sáng xuống bên dưới, trong ánh đèn mờ ảo đó, chỉ nhìn thấy Trọng Tử đang tựa cả người vào cánh tay của hắn.

Người đang tựa vào cánh tay của hắn có vầng trán cao tuyệt đẹp, một khuôn mặt nhỏ nhắn, sáng như ngọc lại càng làm nổi bật hai gò má đang ửng hồng dưới cái lạnh của băng tuyết và vì hơi men của rượu. Phía trên đôi gò má ửng hồng đó là đôi mắt to tròn, đen lay láy, trong đôi mắt đó ẩn chứa một sự xấu hổ nhưng mang theo ý cười rạng rỡ, sóng mắt dâng tràn vừa uyển chuyển lại vừa quyến rũ, đúng là vô cùng quyến rũ.

Đôi môi đỏ mọng vô cùng kiều diễm, giống như một đóa hoa mai đỏ trơn mịn trong làn tuyết trắng, khiến cho người khác nhìn thấy mà kìm lòng không được chỉ muốn vươn tay ra hái. Cùng với hơi thở nhẹ nhàng là một màn sương màu trắng tỏa ra hệt như một mảnh bạc trong suốt bị những bông tuyết li ti thổi qua, làm cho màn sương đó lại bay bổng lên một lần nữa rồi nhanh chóng hòa tan trong gió thoảng, làm tản mát ra một tia ái muội vô cùng.

Tâm can bất chợt bị chấn động thật mạnh, Lạc Âm Phàm thất thố dời tầm mắt đi, sau một lúc lâu mới cúi đầu xuống một lần nữa nhìn Trọng Tử, mặt không đổi sắc khẽ gọi: "Trọng nhi?"

Tiếng gọi quen thuộc kia lại giống như châm một ngọn lửa lớn trong lòng Trọng Tử, nó bùng cháy lên và bắt đầu thiêu đốt thân thể nàng khiến nàng cảm thấy vừa khó chịu, lại vừa hưng phấn. Cảm giác này khiến cả người nàng run run, nàng không thể khống chế nổi cảm xúc trong lòng nhào vào lòng Lạc Âm Phàm.

Người mà nàng đang nằm trong lòng đây có đôi môi mỏng đẹp như ngọc, trong đêm tối lại ánh lên sắc trong suốt, óng ánh của sương tuyết, luôn ẩn chứa sự lạnh lùng giống như con người của người vậy. Nhưng không hiểu sao mà người có thể dùng giọng nói cực kỳ dịu dàng và thân thiết như vậy để gọi nàng là "Trọng nhi" .

Muốn làm gì nữa? Nàng không biết.

Những ngón tay thon dài, trơn mịn giống như những cây sáo được mài từ ngọc nhẹ nhàng luồn qua mái tóc đen mượt đang xõa xuống trước ngực hắn, rồi dịu dàng quấn một lọn tóc dài vào ngón tay đưa tới bên môi, vừa mỉm cười e lệ lại vừa làm càn.

Nàng biết rồi, nàng không thích Trác Vân Cơ, không thích có những người con gái khác tới gần sư phụ, là nàng đang ghen tị đó, nhưng người không hay biết gì cả. Người có biết rằng khi người đi tu sửa đường hầm nàng đã lo lắng biết nhường nào không! Sao người lại uống rượu của Trác Vân Cơ mời mà lại không chịu uống rượu của nàng! Nàng là đồ đệ mà người thương yêu nhất mà!

"Sư phụ!" Giọng nói nũng nịu nhưng lại hơi lộ ra ý trách hờn.

Khuôn ngực căng tròn, mềm mại, những đường cong hoàn mỹ áp sát vào người hắn, chỉ trong thoáng chốc những hơi thở dồn dập, kịch liệt truyền tới bên tai hắn. Con bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trên khuôn mặt đó đang mang đầy sự mong chờ, nóng bỏng lại pha một chút ấm ức nữa, khoảng cách này quá gần gũi và thân cận với hắn mất rồi.

Cái miệng nhỏ nhắn, ướt át đầy mê hoặc nhẹ nhàng thở ra những luồng khí nóng rực, phả vào trên mặt hắn mang theo hương hoa mai nhè nhẹ, dịu dàng quanh quẩn ở chóp mũi của hắn.

Lạc Âm Phàm đứng trầm mặc một lát rồi khẽ nâng tay lên hướng vào giữa trán của Trọng Tử phất nhẹ một cái.

Trọng Tử bất chợt cảm thấy ý nghĩ trở nên mơ hồ như rơi vào hôn mê, thân thể giống như bị mất đi khung xương, không đứng vững nữa mà cả người mềm oặt ngã vào trong lòng Lạc Âm Phàm.

Lạc Âm Phàm đỡ lấy Trọng Tử, một tay ôm nàng, một tay lấy từ trong tay áo ra một cái bình ngọc nhỏ, đổ ra một viên thuốc, hắn chần chờ một lát nhưng cuối cùng vẫn đút cho nàng.

"Sư huynh?"

"Đã lâu rồi chưa uống rượu với đệ, mới vừa rồi định mời đệ một chén nhưng lại tìm không thấy người đâu cả, sao đệ lại một mình ra đây?" Ngu Độ chậm rãi đi tới bất chợt nhìn thấy Trọng Tử đang nằm trong lòng lạc Âm Phàm, kinh ngạc, "Con bé này..."

"Trẻ con không biết tự kiềm chế uống quá nhiều rượu bị say rồi, đệ đưa con bé về trước."

Ngu Độ mỉm cười gật đầu, không nói gì nữa.