Chương 43: Bất cứ giá nào để giữ chân nàng

Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Việt Thanh Phong tỉnh lại thì Chu Xảo Hân đang an tĩnh ngủ bên cạnh nàng.
Cảm giác thân mình mệt chết đi, dù không cử động nhiều thì Việt Thanh Phong cũng chỉ có thể chậm rãi quay đầu nhìn về phía người kia.
Ngọn nến trong điện chợt loé chợt tắt, bình tĩnh nhìn Chu Xảo Hân tựa bên người mình, co ro thành một đoàn, Việt Thanh Phong hoàn toàn không biết nên làm gì với nàng ấy bây giờ.
Giãy dụa, vất vả mãi Việt Thanh Phong mới có thể nghiêng toàn bộ thân mình để mặt đối mặt với nàng.
Chầm chậm nâng tay phải lên, nàng vốn định lấy chăn đắp lên người Chu Xảo Hân đang chỉ mặc áo ngủ. Nhưng cuối cùng cánh tay đang giơ lên cao cao, sau khi nhìn minh hoàng tẩm y* giống hệt nhau trên người mình và nàng, nghĩ đến thân phận của hai người, Việt Thanh Phong chỉ có thể dừng lại.
(áo ngủ màu vàng dành cho vua chúa)
Cánh tay ở giữa không trung hơi dương lên, rồi sau đó vô lực chậm rãi thu hồi. Nghĩ đến thân thể mình nay đã yếu ớt không chịu nổi, nghĩ đến việc trên người mình chảy dòng máu tương tự nàng, mệt mỏi nhắm mắt lại, Việt Thanh Phong đột nhiên có cảm giác vận mệnh trêu ngươi.
Ngẫm lại nàng ngày trước vì để có thể nắm tay nữ tử bên cạnh này cả đời, có thể nói nàng đã nhọc lòng tận sức. Nhưng tình cảnh như ngày hôm nay, cũng là điều dù nằm mơ nàng cũng chưa từng nghĩ đến.
Hai cổ tay âm ỷ đau đớn, vốn nên thầm oán hận, nhưng lại nghĩ đến trước khi mình ngất đi, dáng vẻ hoảng loạn kia của nàng khiến Việt Thanh Phong rốt cục không oán trách nàng nổi.
Ngơ ngác lặng yên nhìn nàng ấy hồi lâu, đột nhiên cảm giác người bên cạnh cử động, Việt Thanh Phong không kịp nghĩ nhiều liền nhắm mắt lại giả bộ ngủ say.
"Tỷ tỷ?"
Bên cạnh truyền đến tiếng y phục ma sát, lập tức cảm giác có người lại gần.
Trong không gian tràn ngập mùi hương của Chu Xảo Hân, ngực ẩn ẩn nhói đau, Việt Thanh Phong bất giác xiết chặt góc áo của mình.
"Tỷ tỷ, xin lỗi!" Thanh âm đầy áy náy hối hận vang lên trên đầu mình, ngay sau đó người bị ôm, một nụ hôn ấm áp cũng rơi lên trán mình.
Một cái đụng chạm vô cùng đơn giản lại như thể có một thứ ma lực không rõ nào đó khiến Việt Thanh Phong như nằm mộng.
Trên trán bị đụng vào, dọc theo hai má từng chút một xuống dưới. Đến khi trên cổ có cảm giác ẩm ướt mềm mại, Việt Thanh Phong cảm giác không chịu nổi nàng dịu dàng ôn nhu như vậy, đành giả bộ lơ đãng xoay người đi.
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!" Nữ tử kia ôm lấy mình từ phía sau, gắt gao dán sát vào người, miệng lặp đi lặp lại những lời gọi vô nghĩa. Lắng nghe thanh âm nỉ non nhỏ nhẹ đến gần như không thể nghe thấy kia, chầm chậm mở hai mắt, Việt Thanh Phong rơi lệ đầy mặt.
"Chủ tử?" Tiếng Vân Hành vang lên ngoài điện, rốt cục giải cứu Việt Thanh Phong đang tâm loạn như ma.
Nghe tiếng động lúc Chu Xảo Hân rời xa mình, Việt Thanh Phong vội vàng giãy dụa muốn ngồi dậy. Thấy trên bình phong cách đó không xa có treo y phục của mình, nàng cũng không nghĩ nhiều liền lập tức ngồi dậy xuống giường.
Cả người choáng váng đến gần như té ngã, vội vàng đỡ lấy cái bàn bên cạnh, Việt Thanh Phong lảo đảo đi từng bước.
"Chủ tử, người thật sự không định nói cho Việt đại nhân biết tình hình thật sự của ngài ấy sao?"
Dù giọng Vân Hành rất nhỏ nhưng bất ngờ vẫn để Việt Thanh Phong nghe rành mạch không sót một chữ. Đứng cách bình phong ngoài cửa năm trượng, Việt Thanh Phong ngẩn người sửng sốt. Nàng lắc lắc đầu muốn khôi phục một chút lý trí, không dám tin chậm rãi ưỡn thẳng người, đi từng bước về tấm bình phong mỏng manh trước cửa điện.
Chu Xảo Hân ở bên ngoài nhàn nhạt nói, "Không phải thái y đã nói ít nhất cũng có thể kéo dài được một hai năm sao? Nếu ngay cả thái y cũng không nói chính xác được, ta làm sao có thể nỡ để nàng lo lắng sợ hãi? Không ngờ thân thể của nàng yếu đến thế, ta lại không muốn để nàng khổ sở thương tâm nữa. Nay ta chỉ cầu mong hai chuyện, thứ nhất là sớm ngày thu hồi thành trì đã tuột khỏi tay ta, để ta có thể hối lỗi với liệt tổ liệt tông Đại Chu. Tiếp đó là nàng, ta hy vọng những tháng ngày sau này ta có thể ngày ngày đều nhìn thấy nàng, cùng nàng làm bạn. Cho nên Vân Hành ngươi hẳn là biết sau này nên nói cái gì, và cái gì không nên nói!"
Bên tai truyền đến tiếng hô hấp trầm trọng, Vân Hành quỳ dưới đất nhìn chủ tử diện vô biểu tình hao tổn hết tâm cơ tính kế, chỉ có thể nhẹ giọng nói "rõ".
Khi hắn từng bước một khom người lui ra, ngẩng đầu nhìn chủ tử bên kia còn thật sự chăm chú nghiêng tai lắng nghe tình huống bên trong, Vân Hành ẩn ẩn có chút không thể tin được, cũng có phần mồ hôi ướt đẫm lưng.
Không thèm bận tâm tới ánh mắt Vân Hành, Chu Xảo Hân chỉ chầm chậm xoay người, rồi sau đó vẫn không nhúc nhích nhìn mạt thân ảnh đứng nơi khung cửa.
Nhìn Việt Thanh Phong ở bên trong hơi lùi lại, sau đó lập tức nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng trong, Chu Xảo Hân chậm rãi ngẩng đầu, nét mặt lộ vẻ phức tạp.
"Dù có chết, ta cũng muốn nàng chết trong lòng Chu Xảo Hân ta." Thanh âm rất nhẹ đến gần như không thể nghe thấy, rồi Chu Xảo Hân nhẹ nhàng đẩy cánh cửa điện trước mặt, sau đó nhẹ nhàng bước vào.
"Tỷ tỷ?" Thử gọi, nhìn nữ tử đưa lưng về phía mình, đơn độc nằm trên long sàng, trong mắt Chu Xảo Hân loé lên ba phần điên cuồng, hai phần dứt khoát, còn lại tất cả đều là được ăn cả ngã về không.
Việt Thanh Phong nằm quay lưng về phía nàng, vẫn lẳng lặng nằm không nhúc nhích. Nhìn dáng vẻ thờ ơ của nàng, sắc mặt Chu Xảo Hân từ từ trắng bệch.
"Ta — Xảo Hân — ta khát!" Phảng phất như tiếng vọng lại từ trời cao, tựa như được ai đó bình an kéo lại từ bên vách núi sâu vạn trượng.
Trái tim treo lơ lửng rốt cục hạ xuống, bước chân đột nhiên khựng lại, đôi mắt tràn đầy vừa mừng rỡ vừa sợ hãi, Chu Xảo Hân lập tức cao giọng nói, "Khát? Là lỗi của Xảo Hân. Tỷ tỷ chờ, Xảo Hân lập tức kêu người mang nước lại!"
Rõ ràng trên bàn cách đó không xa có nước trà, rõ ràng chỉ cần lớn tiếng gọi sẽ có cung nhân tiến vào, nhưng Chu Xảo Hân lại vẫn quên hết thảy, tự mình xông ra ngoài.
"Không cần!" Cúi đầu tự lẩm bẩm, nghĩ đến Vũ đế một năm trước đột nhiên mất, nghĩ đến cái gọi là số mệnh của hoàng thất Đại Chu, Việt Thanh Phong liền chỉ có thể cho là mình không biết gì.
"Xảo Hân, ta —" Không biết làm sao mỗi khi nhớ tới Chu Xảo Hân liền muốn khóc, cảm giác một năm qua trở nên dài vô tận.
Chậm rãi từ từ ngồi dậy, nhìn Chu Xảo Hân vội vàng lại gần, tự tay bưng bát sứ ghé sát lại, Việt Thanh Phong lập tức nhỏm lên thành tư thế quỳ, trực tiếp ôm chặt nàng hứa hẹn, "Xảo Hân, sau này trừ khi chết, bằng không ta sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa, nghĩ cho cùng cũng luyến tiếc ly khai."
Chiếc bát trên tay cơ hồ suýt rớt xuống đất, nghiêng đầu nhìn Việt Thanh Phong như muốn đẩy ngã mình, trong mắt Chu Xảo Hân hiện lên sắc mừng rỡ như điên, rồi sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nói, "Tỷ tỷ, Xảo Hân cũng vậy. Vừa nãy Xảo Hân thực có lỗi với tỷ tỷ, về sau ta nhất định, nhất định sẽ bồi thường tỷ tỷ."
"Không sao cả!" Tâm tình bất ngờ thoải mái hẳn lên, Việt Thanh Phong ôm chặt Chu Xảo Hân, giống như vĩnh viễn cũng không muốn buông ra, như thể một khi buông ra nàng sẽ không còn nữa.
Đem hai má dán lên vai nàng, Việt Thanh Phong dịu dàng nói, "Xảo Hân, kỳ thật ta không giận. Thật ra chỉ cần là Xảo Hân, mặc kệ nàng đối xử với ta thế nào, ta cũng sẽ không oán trách nàng. Ta thật vất vả mới có thể ở bên nàng, sao có thể lại không biết chừng mực đây."
Chợt giật mình nhớ lại mục tiêu của mình khi mới sống lại, khi đó ý tưởng của Việt Thanh Phong nàng rất đơn giản, thực đơn thuần. Khi đó tâm nguyện duy nhất của nàng là báo đáp tình yêu của người này, cả đời yên lặng dõi theo người ấy, ở cạnh bên.
Nhưng một đường đi tới, trải qua càng nhiều chuyện lại càng muốn nhiều hơn nữa. Dần dần, dần dần nàng liền hoàn toàn rời xa khỏi tâm nguyện đơn thuần ban đầu.
Những lời Chu Xảo Hân mới nói bên ngoài, nguyện vọng muốn ngày ngày nhìn thấy Việt Thanh Phong, đó không phải là tâm nguyện đơn thuần của mình lúc trước sao? Quanh đi quẩn lại thật lâu mới nhớ tới ước nguyện ban đầu của mình, nay tình hình đã như vậy, nếu mình vẫn tiếp tục so đo này nọ, chẳng phải quá ngốc, chẳng phải sẽ phụ sự ưu ái mà lão thiên trao cho mình sao.
"Chu Xảo Hân, để ta và nàng, chúng ta vĩnh viễn cũng không rời xa nhau, được không?"
Nghe những lời này, khoé mắt Chu Xảo Hân cay cay, hai hàng lệ lăn dài trên má.
Chiếc bát trên tay rốt cuộc cầm không vững nữa, để mặc nó rơi dưới chân, Chu Xảo Hân lập tức dùng hết khí lực trên người ôm nàng thật chặt.
Bốn canh giờ trước, Việt Thanh Phong đột nhiên ngất đi dưới thân mình, còn những lời không tốt đẹp thái y nói ban nãy lại vang lên bên tai nàng. Ôm người ấy thật chặt, thật chặt, Chu Xảo Hân nhẹ giọng nỉ non, "Tỷ tỷ, ta chỉ có nàng, toàn bộ Đại Chu này ta chỉ có nàng. Cuối cùng, đừng bao giờ gạt ta nữa, đừng bao giờ nói nàng không cần ta!"
Có biết vì nàng ta đã làm gì không? Dù trái tim biến thành ma quỷ cũng chỉ vì ta muốn để nàng vẫn coi ta là Chu Xảo Hân mà nàng đã gặp ở hội hoa đăng năm Kiến Nguyên thứ tư, bị nàng kéo tay mà thôi.
Tay phải theo mái tóc phi tán của nàng từng chút một chuyển qua gương mặt nàng, trong lòng rốt cuộc không thể kiềm chế nổi niềm thoả mãn cùng vui sướng tràn đầy.
Hơi vén những lọn tóc trên trán nàng, Chu Xảo Hân nghiêng đầu sát lại, sau đó từ từ chuyển môi lên vết sẹo đã mờ dần trên thái dương nàng.
Không biết rốt cuộc một năm qua Việt Thanh Phong đã trải qua những gì, nỗi buồn đau ban đầu mới qua đi, sau khi lý trí lại trở về vị trí cũ, trong lòng nàng chỉ còn lại tự trách lẫn đau lòng.
Trước kia Việt Thanh Phong hết lần này đến lần khác thoái nhượng không phải vì thân phận cả hai thì cũng là vì nhân tố bên ngoài. Nếu biết vậy, nàng liền hẳn nghĩ cách tiêu trừ hết thảy những thứ đó. Để nàng ấy tìm được lý do lựa chọn rời đi nhượng bộ, vốn là do Chu Xảo Hân này vô dụng.
Hơn nữa nếu đã biết rõ Việt Thanh Phong đa nghi, nhạy cảm, rối rắm, nàng hẳn nên tìm cách ép nàng ấy đến không còn đường trốn mới phải.
Hơn nữa nếu nói dối cùng sử dụng thủ đoạn có thể lược bỏ rất nhiều, rất nhiều phiền toái giữa hai người, có gì nàng lại không vui lòng làm đâu.
Tháng mười năm Thiên Mệnh thứ nhất đối với Chu Xảo Hân mà nói là một ngày vui vẻ đáng giá để kỷ niệm.
Ngày 12 tháng 10 năm Thiên Mệnh thứ nhất, nàng rốt cục hoàn toàn có được thứ mình muốn.
Ngày 13 tháng 10 năm Thiên Mệnh thứ nhất, nàng thu được thư hứa hẹn của Bắc Khiết Đan, nói trong vòng mười năm tuyệt đối sẽ không xâm phạm biên cảnh nữa. Mà đến khi thực sự thu được hàng xe hàng xe vàng bạc châu báu vận chuyển tới từ Bắc Khiết Đan, lần đầu tiên Chu Xảo Hân hiểu được vì sao mỗi bậc quân vương đều nhịn không được nỗi xúc động muốn khơi mào chiến loạn.
Thật sự cảm giác nhìn quân vương của đối phương, thậm chí toàn bộ quốc gia của đối phương đều quỳ rạp dưới chân mình quả tuyệt diệu không có từ nào để diễn tả.
Hết chương 43