Đăng vào: 12 tháng trước
Nhìn bá tánh xung quanh biểu tình chết lặng, Lâm Giản tựa hồ có chút cảm khái nhớ lại cuộc sống trước kia của chính mình, hắn khẽ thở dài, "Cho nên mới nói, lần này chúng ta chiêu mộ bọn họ nhập quân doanh, bất luận có tính hoàn thành nhiệm vụ hay không cũng đều là tích được đại đại công đức."
"Chiêu, chiêu, binh lính chúng ta yêu cầu đều sẽ ở chỗ này chiêu, chỉ cần trong vòng một vạn người, có bao nhiêu chúng ta đều chiêu." Vệ Cẩm Dương nghe Lâm Giản nói xong mới xem như từ cảnh tượng trước mắt phục hồi tinh thần, vội vàng cho thấy thái độ.
Đây đã là việc duy nhất mà bọn họ hiện tại có thể làm vì bá tánh nơi đây.
Cho dù người ở chỗ này đều gầy gò ốm yếu, tinh thần sa sút, hoàn toàn không có điểm nào phù hợp với nguyên tắc trưng binh khi còn ở kinh thành của hắn rằng binh lính được chọn lựa cơ bản đều phải có thân thể khỏe mạnh, tinh thần no đủ.
Vệ Cẩm Dương đã hoàn toàn không để bụng những nam đinh này cỡ nào chênh lệch (1), nhập doanh có thể hay không liên lụy bọn họ, hắn hiện tại nghĩ đến tất cả đều là phải làm thế nào trợ giúp những người này sống sót trong quân để có thể lãnh đến bạc mang về nuôi sống thân nhân.
Vệ Cẩm Dương hắn kiếp trước chân chính là sâu mọt hại quốc, hiện tại cũng chỉ có thể vì những bá tánh này làm được đến đây.
Bọn họ đều là người bị chiến tranh tàn hại, làm sao có thể để bọn họ lại tiếp tục vì di chứng tàn khốc sau chiến tranh mà trả giá đâu?
"Chính là...!những người này có thể chiêu mộ sao? Nhập doanh rồi lại có thể tiếp thu huấn luyện được sao?" Võ Vệ Quốc nghiễm nhiên cũng bị cảnh tượng luyện ngục trước mắt dọa ngốc, thế nhưng sau khi nghe thấy hai vị đồng liêu nói xong lại do dự nhăn mày, hắn lo lắng không biết xét đến cùng thì có thể đem những người chảy dòng máu của dị tộc thậm chí là kẻ thù mang vào quân ngũ của Tử Vân bọn họ hay không.
"Chúng ta là quân nhân, chức trách của chúng ta chính là bảo vệ quốc gia cùng dân chúng, liền tính không thể chiêu mộ bọn họ nhập ngũ thì chúng ta cũng phải khuynh tẫn toàn lực, chẳng sợ chính mình bị đói cũng không thể để bá tánh bị đói, tuyệt đối không thể để con dân của Tử Vân sống sờ sờ liền như vậy đói chết trước mặt chúng ta." Vệ Cẩm Dương cảm xúc có chút kích động mà nói, "Bọn họ hiện tại không thể ra chiến trường thì chúng ta còn có thời gian huấn luyện.
Nhân mệnh quan thiên, mạng người mới là đại sự, ta không thể đứng nhìn những con dân là căn nguyên của quốc gia lại ở ngay dưới mí mắt của ta còn phải thống khổ giữa nhân gian luyện ngục mà không làm gì."
Đúng vậy, không sai, bọn họ đều là dân chúng của Tử Vân.
Vệ Cẩm Dương không phải xem không rõ một tầng thâm ý khác trong ánh mắt của Võ Vệ Quốc, mà là ở trong lòng của hắn, những người này nếu đã sinh ra và lớn lên trên lãnh thổ của Tử Vân thì đều là bá tánh mà bọn họ phải quản lý và khán hộ.
Cho dù dòng máu trên người của bọn họ có một nửa là dị tộc cũng không thay đổi được sự thật rằng bọn họ là dân chúng của Tử Vân, mà dân chúng chính là căn cơ tồn tại của một quốc gia, càng là đối tượng quan trọng bật nhất mà người làm tướng sĩ như hắn phải bảo hộ.
Nếu chỉ vì cái gọi là quy củ mà trơ mắt nhìn lê dân bách tính phải trải qua nhật tử không bằng heo cẩu để rồi đói chết ở trước mặt mình, vậy thì Vệ Cẩm Dương hắn muốn làm đại tướng quân còn có ý nghĩa gì đây?
Võ Vệ Quốc nhìn nhìn hai vị đồng liêu cùng đến từ kinh thần đã có cùng suy nghĩ càng tỏ vẻ sẽ kiên quyết thực hiện, lại nhìn thấy bá tánh nơi này thật sự vô cùng đáng thương, bản thân hắn vốn cũng là người không có chủ kiến, rốt cuộc cũng không tiếp tục rối rắm, liền thuận theo mà đồng ý rồi.
Vì thế, lần trưng binh này dưới sự thống nhất ý kiến của ba vị thiếu tướng quân liền cứ như vậy định ra sẽ ở nơi này chiêu mộ.
Căn cứ vào nguyên tắc từ mỗi nhà mỗi hộ chọn ra ít nhất một người có thể nhập ngũ để dùng quân bổng dưỡng gia sống tạm, lại hướng đến nam tử xuất sắc từ mười sáu tuổi trở lên, cuối cùng bọn họ tổng cộng thu hoạch pha phong chiêu mộ được hơn chín ngàn người.
Tân binh mới đến chưa trải qua chọn lựa kỹ càng, tốt xấu lẫn lộn, xa xa nhìn qua chỉ cho người ta một loại kết luận chẳng ra gì.
Từ khi mang bọn họ về quân doanh, ba gã đồng liêu mắt cao hơn đầu kia cùng rất nhiều thiếu tướng, giáo úy khác đều hoài tâm tư chế giễu tiến đến châm chọc mỉa mai bọn họ một phen.
Vệ Cẩm Dương bọn họ lại không chút nào để ý ánh mắt của những kẻ này, tùy ý đáp một tiếng xem như tiếp đón, liền vô cùng nhiệt tình đầu nhập vào việc huấn luyện tân binh.
May mắn, nhóm tân binh này tuy rằng nhìn qua có không ít vị "đại ca" không phục quản giáo, tố chất cùng năng lực cũng so ra kém binh lính bình thường nhưng tổng thể thật ra vẫn tốt hơn không ít tân binh mà Vệ Cẩm Dương gặp qua khi còn ở kinh thành, ít nhất thắng được ở chỗ chịu nghe chỉ huy, cũng sẽ không có loại tật xấu như tụ chúng đánh bạc.
Hơn nữa nhóm người này đối với ba vị thiếu tướng đã cấp cơm ăn lại không kỳ thị cũng là vô cùng cảm kích cùng tôn kính, một chút cũng không bởi vì chương trình huấn luyện khắc nghiệt mà biểu hiện không kiên nhẫn hay oán hận, khiến Vệ Cẩm Dương bớt được không ít lo lắng.
Ngoài dự đoán của Vệ Cẩm Dương còn có người hỗn huyết sức lực so với thường nhân lớn hơn nhiều, thị lực cũng tốt hơn không ít, xem như là "vô tâm cắm liễu liễu lên xanh" (2).
Hắn ở trên người nhóm tân binh này phát hiện không ít những điểm sáng lấp lánh khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Sau khi trải qua hơn hai tháng huấn luyện cơ bản về cưỡi ngựa bắn cung, dọ thám, lặn sâu, truy kích,...!Vệ Cẩm Dương lại dùng thi đấu cùng đối luyện ở từng hạng mục, chủ ý là từ chín ngàn tân binh này lại chọn ra một ngàn cá nhân có nhiều tiềm lực, tập hợp thành tiểu đội, dựa theo tiêu chuẩn tinh binh tới tiến hành tăng mạnh huấn luyện đối với bọn họ, những người còn lại tiếp tục dựa theo an bài ban đầu áp dụng hình thức huấn luyện kỵ binh.
Sau đó, Vệ Cẩm Dương bắt đầu trải qua đoạn nhật tử gà bay chó sủa, sinh hoạt mỗi ngày vô cùng phong phú, bận rộn trong ngoài huấn luyện đội ngũ, chỉ huy bọn họ tiến hành luận võ bắn tên, thi đấu kéo co, xuống sông bắt cá,...!Thời gian bất tri bất giác yên lặng trôi qua, chớp mắt một cái đã là hơn nửa năm về sau, nhóm tân binh xưa kia nhìn như một đám ô hợp hiện tại cuối cũng đã thoát thai hoán cốt, trở nên ra dáng ra hình.
Đối với đội ngũ này, Vệ Cẩm Dương dám nói hắn sở trả giá tâm huyết cùng cảm tình tuyệt đối lớn hơn rất nhiều so với những nhóm binh lính chính quy mà hắn đã từng huấn luyện ở kinh thành.
Quả thực giống như là đem đội ngũ này trở thành nhi tử mà lao tâm khổ tứ.
Có thể nhìn đến mỗi người trong bọn họ ngày càng khỏe mạnh cùng thành thục, Vệ Cẩm Dương vui mừng đến không biết nên dùng cách gì để biểu đạt cảm xúc của chính mình.
Này liền tựa như quan khán toàn bộ quá trình từ lúc tiểu hài tử nhà mình còn hoài thai đến từng ngày nó trưởng thành.
Cảm giác tự hào này ngẫm lại liền vô cùng đắc ý.
Trong hơn nửa năm này, trừ bỏ đội ngũ dưới trướng đã trưởng thành này một kiện khiến người vui vẻ, Vệ Cẩm Dương cũng gặp phải không ít chuyện khiến hắn nháo tâm.
Tỷ như cái vị Vạn đại tướng quân kia, nhìn bọn họ đem hơn một vạn người huấn luyện tốt đẹp, cư nhiên còn muốn thu hồi lại để chuyển đến tay thủ hạ đắc ý của gã, dùng mỹ kỳ danh rằng có lòng tốt đem binh lính chính quy đổi đi đám quân ô hợp của bọn họ.
Vệ Cẩm Dương đến nay vẫn luôn đem chi đội ngũ này xem như thân sinh nhi tử mà đối đãi, hắn làm sao có thể nghe theo đâu? Thiếu chút nữa còn nháo lớn một phen.
Cuối cùng vẫn là vị Vạn đại tướng quân kia nhìn bọn họ cùng binh sĩ đều phản ứng quá mức kịch liệt, e ngại bọn họ nháo lớn, lúc này mới hạ mình (3) thỉnh mấy vị người trẻ tuổi "rất có tiền đồ" bọn họ cùng ăn một bữa cơm để thương thảo lại.
Ở trên bàn cơm, đối với cái vị gọi là đại tướng quân vẫn luôn bãi cao tư thế nhìn xuống bọn họ kia, Vệ Cẩm Dương ngay cả một câu cũng không nghĩ nói thêm cùng gã.
Nhưng thật ra Lâm Giản dường như trời sinh trên môi luôn cười tủm tỉm, tả hữu phùng nguyên (4), trường tụ thiện vũ (5), không chỉ nói chuyện hợp ý còn thắng được không ít ấn tượng tốt của Vạn đại tướng quân.
Tuy rằng không biết Lâm Giản muốn làm gì, tranh thủ ấn tượng tốt trong mắt cái vị gọi là đại tướng quân kia lại có ích lợi gì, nhưng bởi vì là bằng hữu, biết rõ Lâm Giản vẫn luôn có tư tưởng cùng chủ ý của chính mình, Vệ Cẩm Dương cũng không có quyền đi can thiệp hành động của hắn.
Huống hồ ngay từ khi mới rời kinh thành, Vệ Cẩm Dương đã sớm biết mục đích Lâm Giản đến biên cương vốn dĩ không chỉ có đơn thuần muốn chi viện cho biên cương, bảo hộ quốc gia, hắn còn muốn tìm kiếm một nơi so với kinh thành càng có thể giúp hắn có được cơ hội thăng chức cùng không gian phát triển rộng mở, giúp hắn có thể càng nhanh chóng đạt đến địa vị mong muốn, trở lại kinh thành cùng cái gia tộc kia đối nghịch.
Kết quả của bữa ăn này chính là ba người Vệ Cẩm Dương rốt cuộc có thể rời đi cái khu làm công đã lạn đến không thể lạn hơn kia, dẫn theo toàn bộ đội ngũ gia nhập một cái tân doanh địa có thể gọi là bình thường trong quân doanh của Vạn đại tướng quân, trải qua nhật tử tốt hơn trước rất nhiều.
Lâm Giản cũng từ đây ở trước mặt Vạn đại tướng quân trở thành đại hồng nhân cùng tân đại biểu cho một thế hệ thanh niên tài tuấn, chức vị càng ngày càng cao, đã nhận được vô số quan viên đồng liêu ở Vân Tương Thành nịnh bợ.
So sánh đi xuống, là người cùng Lâm Giản từ kinh thành đến đây, lại cùng bị phân đến doanh địa mà trong mắt người khác đồng cấp với bị vứt bỏ kia, Vệ Cẩm Dương cùng Võ Vệ Quốc lại ảm đạm rất nhiều.
Tuy rằng hai người cũng đã rời khỏi khu vực "không có tiền đồ" kia nhưng chức vị lại bởi vì không đi lấy lòng người nào đó mà cũng không hề tăng lên.
Đối với tốc độ thăng cấp chức vị cùng cái gọi là con đường làm quan ở tiểu địa phương, Vệ Cẩm Dương nửa điểm cũng không để trong lòng, thậm chí là khịt mũi coi thường (6).
Điều hắn để ý bất quá chỉ là những gì mà bản thân thật sự trải qua thôi.
Vậy nên hắn vẫn như cũ ăn ngon uống tốt, theo chân Lâm Giản, Chu Hiểu cùng ra cùng vào, không hề bởi vì những việc này mà ảnh hưởng đến hữu nghị giữa bọn họ.
So với Lâm Giản bên này cùng các lộ quan viên thưởng thức tiệc rượu, xây dựng giao tế, sinh hoạt trải qua thập phần sinh động trong các loại đưa đẩy cùng tranh đấu phức tạp, Vệ Cẩm Dương càng thích cùng Chu Hiểu dùng thời gian nhàn hạ mỗi ngày đến mảnh đất bị vứt bỏ kia giúp đỡ lão phụ nhân làm việc nhà, giáo hài tử biết chữ,...!thật sự dốc sức phụng hiến cho bá tánh.
"Vương đại nương, đống củi của ngài ta đã phách xong rồi.
Mùa đông năm nay, ngài một người ở nhà cũng không cần lo lắng." Vệ Cẩm Dương mồ hôi nhễ nhại phách xong củi, lại cẩn thận dùng dây thừng bó lại, mới lớn tiếng báo cho lão phụ nhân biết.
Chuyện như vậy vẫn thường xuyên xảy ra.
Sau khi đội ngũ chiêu mộ từ nơi này có thể ổn định đi vào quỹ đạo, Vệ Cẩm Dương sẽ đi theo bọn họ trở về, chủ động giúp đỡ một ít lão nhân góa bụa không có nhi nữ làm một chút việc nhà, hoặc là giáo tiểu hài tử đọc chữ đánh võ gì đó.
Dưới sự nỗ lực của bọn họ cùng chính bản thân bá tánh nơi đây, mảnh đất này tuy rằng vẫn còn cũ nát nhưng nếu so với tử khí trầm trầm ở nửa năm trước thì đã tốt hơn rất nhiều, không còn tựa như nhân gian luyện ngục, dần dần đạt được tân sinh.
Vệ Cẩm Dương biết với điều kiện hiện tại, những việc mà chính mình có thể giúp đỡ bá tánh cũng chỉ có như vậy, nhưng hắn vẫn sẽ tiếp tục nỗ lực, quyết không ngừng nghỉ, thẳng đến có thể giúp đỡ bá tánh ở nơi này cùng càng nhiều dân chúng đang chịu khổ khác nhận được cứu rỗi cùng có được cuộc sống thái bình mới thôi.
Đây là mộng tưởng cùng tín ngưỡng có thể xem như cao thượng nhất của hắn ở kiếp này.
"Thật là cảm ơn ngài, Lưu tướng quân.
Ngài cùng Chu doanh trưởng, Lâm tướng quân quả thực chính là Bồ tát sống mà trời cao phái xuống cứu vớt chúng ta nơi này a." Lão nhân run rẩy đỡ quải trượng bước ra, khí sắc so với bộ dạng khô gầy lần đầu Vệ Cẩm Dương trông thấy đã tốt hơn không biết nhiều ít.
"Đại nương, ngài sao lại nói như vậy.
Đây đều là ta nên làm, là chức trách của tướng sĩ chúng ta a." Vệ Cẩm Dương một phen đỡ lấy lão nhân nhìn qua vô cùng từ ái, tươi cười của hắn hoàn toàn là thành khẩn từ đáy lòng phát ra.
Trong mắt hắn, vô luận là hoàng tử của Vệ thị hoàng triều hay là tướng sĩ của Tử Vân quốc, bảo hộ bá tánh đều là trách nhiệm của hắn.
Vô luận là Vương đại nương đang ở trước mắt vẫn là bá tánh trong thiên hạ đang chịu khổ ở địa phương mà hắn nhìn không tới, đều là đối tượng mà hắn muốn trợ giúp cùng bảo hộ, cũng là động lực khiến hắn nỗ lực biến chính mình trở nên cường đại hơn.
Nhìn Vệ Cẩm Dương tươi cười đến rạng rỡ khoan khoái (7), Vương đại nương lại chỉ cười cười, đối với lời nói của hắn không tin là thật, càng hoàn toàn không cảm thấy sở hữu tướng sĩ đều giống như người trẻ tuổi trước mắt này sẽ tới trợ giúp mình.
"Lưu tướng quân, không biết Tết năm nay ngài sẽ lưu lại Vân Tương Thành chúng ta nơi này vẫn là về nhà đâu?" Vương đại nương nhìn ngoài cửa phiêu khởi bông tuyết, ôn nhu hỏi.
Biên quan khổ hàn, chỉ là mới tháng mười tháng liền đã bắt đầu phiêu bông tuyết, sang năm chỉ sợ sẽ là tuyết đọng bao trùm đi.
Vệ Cẩm Dương hơi chút thất thần nhìn bông tuyết nhẹ bay ngoài phòng, ngẩng đầu nhìn về phương hướng kinh thành ở nơi rất xa rất xa mà hoảng hốt hồi lâu, một lát sau mới đáp, "Về nhà, ăn Tết đương nhiên là phải về nhà.
Ta hiện tại liền phát hiện ta bây giờ cũng đã có điểm nhớ nhà rồi."
Hắn thường ngày vội vàng huấn luyện binh lính, lại trợ giúp lão nhân cùng dạy dỗ tiểu hài tử, thật sự là vội đến không rảnh suy nghĩ chuyện khác, trong bất tri bất giác thời gian liền như vậy trôi qua.
Lại là một năm mùa đông nữa lại đến, những lúc rảnh rỗi không người bên cạnh, tuy là thần kinh thô như hắn cũng sẽ phát hiện kỳ thật chính mình cũng rất nhớ nhà.
Chẳng qua, nhà hắn tưởng niệm không phải là hoàng cung kim bích huy hoàng, xa hoa bật nhất, mà là thân nhân đang ở nơi đó, mẫu hậu, tiểu Lục, phụ hoàng, còn có...!người hắn tưởng niệm nhiều nhất chính là Vệ Cẩm Hoa.
Đều trách đại ca nhà hắn ngày thường quản hắn thật sự là quản quá nhiều, so với mẫu hậu chỉ có hơn chứ không kém.
Tới rồi thời khắc đặc biệt này, hắn mới có thể phát hiện ra, hắn đối với ca ca tưởng niệm nguyên lai đã sớm vượt xa phụ mẫu.
Tâm tình này thật là khó có thể miêu tả a.
Tác giả có lời muốn nói: Bán manh cầu nhắn lại.
Mị mị mị!
~~~~~
(1)
"Tham soa bất tề" (参差不齐): so le không đều, không đồng nhất về kích thước, lộn xộn, lệch lạc, bất thường.
(2)
"Hữu tâm tài hoa hoa bất khai, vô tâm tháp liễu liễu thành âm." (有心栽花花不发无心插柳柳成荫): Dụng ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu xanh um.
i.
Trích từ "Tăng Quảng Hiền Văn" (增广贤文), một bộ sách tập hợp những thành ngữ dân gian, xen lẫn những câu nói của thánh hiền, gọi chung là "cổ huấn Trung hoa".
i.
"Tích thì hiền văn, hối nhữ truân truân, tập vận tăng quảng, đa kiến đa văn": Lời hay thuở trước, răn dạy chúng ta, theo vần góp nhặt, hiểu biết rộng ra.
(3)
"Khuất tôn hàng quý" (屈尊降贵): người có thân phận địa vị cao lại nhún nhường, khuất phục, thậm chí nịnh bợ người có thân phận địa vị thấp hơn.
i.
Tương tự như "Hu tôn hàng quý" (纡尊降贵).
(4)
"Tả hữu phùng nguyên" (左右逢源): bên trái phải đều gặp được nguồn nước, có được điều kiện rộng rãi, sung túc; làm việc thuận lợi, suôn sẻ; đôi khi cũng dùng để châm biếm một người giỏi luồn lách, cơ hội.
(5)
"Trường tụ thiện vũ" (长袖善舞): tay áo dài thì có lợi khi múa; có điều kiện phù hợp thì dễ thành công; những người giỏi xã giao; những người có tiền tài, thế lực và biết dùng nó để đạt được càng nhiều.
(6)
"Xuy chi dĩ tị" (嗤之以鼻): cười khinh (嗤) bằng lỗ mũi (鼻), khịt mũi coi thường.
(7)
"Dương quang minh mị" (阳光明媚): ánh mặt trời sáng rõ và xinh đẹp, thời tiết có nắng, bầu trời trong xanh và không mây..