Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi
Đăng vào: 12 tháng trước
Thẩm Thiên Thiên đi theo người đàn ông mặc vest đến cửa một gian phòng trong khách sạn, người đàn ông gõ cửa và kính cẩn nói: "Ngài Phó, người đã đến."
"Cho cô ấy vào."
Người đàn ông mặc vest mở cửa, nghiêng người ra hiệu Thẩm Thiên Thiên đi vào.
Trong phòng, ông Phó đang ngồi ở một chiếc bàn thấp với một bộ ấm trà trước mặt, thấy Thẩm Thiên Thiên bước vào, ông bình tĩnh giơ tay ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Thẩm Thiên Thiên dừng lại, ngồi xuống đối diện với ông và nhìn lên người đàn ông có *tóc mai hoa râm trước mặt. Nét mặt ông ta hơi trầm, giống như một chủng người lai thiên về châu Á, thoạt nhìn có chút giống Phó Từ Hành.
*Tóc hoa râm: Đầu hoa râm cho thấy tóc đã nhuốm bạc khá nhiều, còn gọi là tóc muối tiêu.
Lão nhàn nhã lấy chén trên bộ trà ra, sau đó chậm rãi rót trà vào hai chén: "Uống thử đi."
Nước trà trong cốc nhẹ nhàng tạo thành một vòng xoáy trong cốc.
Thẩm Thiên Thiên mím môi, cầm tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm.
Chỉ cần một ngụm nhỏ, vị đắng đã lan tỏa trong miệng. Thẩm Thiên Thiên cau mày và đặt tách trà xuống.
Lão đang uống trà mặt không chút cảm xúc, uống một chén trà nhỏ xong, nhẹ giọng nói: "Đã lâu không gặp."
Thẩm Thiên Thiên mỉm cười: "Mạn phép xin hỏi, ngài là...?" Cô chỉ vào đầu mình: "Ba năm trước tôi bị chấn thương nên đã bị mất một phần ký ức."
Ông Phó dường như không ngạc nhiên với những gì Thẩm Thiên Thiên nói, ông gật đầu và nói: "Ta là ông của A Hành, ta biết cô và A Hành đã liên lạc lại với nhau."
Không đoán thì thôi chứ đoán là trật lất, lúc nãy cô đoán đó là bố anh, ai mà ngờ đó lại là ông nội anh.
Thẩm Thiên Thiên lễ phép chào hỏi: "Chào ông ạ."
"Cô Thẩm, vì cô cũng đã quên A Hành, thôi thì tốt nhất cô không nên có bất kỳ tương tác nào với nó nữa." Lão nhẹ giọng nói: "Thân phận hiện tại của cô càng không thích hợp với nó."
Thẩm Thiên Thiên mím môi, nghe những lời này của ông, không hiểu sao lại có chút khó chịu?
Cô nhướng mắt hỏi: "Cho nên ba năm trước, ngài cũng tìm gặp tôi để nói những chuyện này?"
Lão gật đầu, không phủ nhận điều đó, thậm chí còn có chút đắc ý: "A Hành trời sinh là người làm ăn, phụ nữ đàn bà chỉ tổ làm ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của nó. Cô tự nhìn xem nó đã đạt được biết bao thành tựu to lớn trong ba năm qua."
Sự rời đi của Thiên Thiên khiến Phó Từ Hành tức giận phấn đấu, ngày càng dốc lòng cho công việc, biết đâu lần này còn hơn thế nữa.
Thẩm Thiên Thiên không phục và nói: "Làm thế nào ngài biết được khi ở cùng với tôi sẽ làm anh sa sút đi?"
Lão chế nhạo: "Thật sao?"
"A Hành sẽ là người đứng đầu gia tộc Phó trong tương lai, và Âu Mỹ sẽ là chiến trường cho sự phát triển của nó. Nhưng sự xuất hiện của cô đã khiến nó chuẩn bị từ bỏ thị trường Âu Mỹ mà nó đã hoạt động trong suốt ba năm. Không lẽ cô nghĩ rằng nó sẽ mạnh hơn nếu phát triển ở đại lục?"
Lời nói của ông khiến Thẩm Thiên Thiên không nói nên lời.
Mặc kệ tâm trạng của Thẩm Thiên Thiên, ông Phó tiếp tục: "Đừng quên, cô bây giờ còn là loại phụ nữ đã có gia đình."
Thẩm Thiên Thiên sắc mặt tái nhợt, nếu là trước kia thì một chút cũng không đau, nhưng giờ thì câu nói này quả đúng là chí mạng.
Cô đã kết hôn, dẫu cho giữa cô và Thịnh Lạc không có gì phát sinh.
Tuy nhiên, cô vẫn tươi tỉnh nói: "Ông à, thời đại nào rồi, chờ tôi ly hôn thì tôi sẽ không còn là loại phụ nữ như vậy nữa."
Ông Phó dường như đã đoán được Thẩm Thiên Thiên sẽ nói điều này, ông mỉm cười: "Coi như cô đã mất trí nhớ, ta không ngại nói lại cho cô biết. Xét về vai vế, A Hành là chú của Thịnh Lạc chồng cô."
Thẩm Thiên Thiên hơi sững sờ: "Cái gì?"
Lượng thông tin này có hơi quá tải rồi. Nhưng không phải lần trước Phó Từ Hành đã nói rằng anh ấy không biết Thịnh Lạc sao?
*"Bà nội A Hành là dì của mẹ Thịnh Lạc. Với mối quan hệ như vậy, cô còn muốn dây dưa với A Hành sao? Chồng cô bị tai nạn xe, trở thành người thực vật, ấy vậy mà cô lại dây dưa với chú của anh ta?"
*Thật ra mình đã nghiêm túc xem xét phả hệ thì Phó Từ Hành và Thịnh Lạc là ANH EM HỌ chứ không đến mức chú cháu đâu, nhưng tác giả viết vậy và đọc truyện để giải trí nên mọi người kệ đi ha. Nhưng cuối chương mình sẽ giải thích rõ cái mối quan hệ này, ờ cho zui thôi, sai thì wuê. ^^
Thẩm Thiên Thiên: "..."
Nói cách khác, Phó Từ Hành và bà Thịnh là anh em họ xa.
Vậy là ba năm trước, sau khi gặp ngài Phó và biết chuyện, cô đã về nhà và muốn hủy bỏ hôn ước.
Kết quả là cô trời xui đất khiến bị bắt cóc, rồi bị chấn thương ở đầu và mất trí nhớ về Phó Từ Hành.
Giờ khắc này, Thẩm Thiên Thiên chỉ muốn nói rằng tạo hóa thật biết trêu ngươi.
Nở nụ cười nhàn nhạt, cô đứng dậy và nói: "Thật ra... Phó Từ Hành và tôi không có dây dưa mập mờ gì. Tôi còn có chút việc, xin phép cáo từ." Nói xong cô cầm túi và quay người bỏ đi.
Ngài Phó nhàn nhạt nhìn tấm lưng có phần cứng ngắc của Thẩm Thiên Thiên, từ từ cong môi.
______
Thẩm Thiên Thiên cảm thấy như muốn nổ tung, cho đến khi cô rời khỏi khách sạn, nhìn thấy Sở Hạc Nguyên đứng chờ ở cửa, cô vẫn có chút chưa hoàn hồn.
Sở Hạc Nguyên căng thẳng nhìn Thẩm Thiên Thiên: "Chị ơi, chị không sao chứ? Chị có bị làm khó dễ gì không?"
Thẩm Thiên Thiên lắc đầu, hít sâu nói: "Viên Viên à, chắc là chị không thể cùng em đi mua sắm nữa rồi, chị có việc cần làm nên phải về Trung Quốc trước."
"Hả?" Sở Hạc Nguyên gãi gãi đầu: "Vậy... Vậy em đưa chị về."
Cậu xung phong: "Để em đưa chị về khách sạn trước."
"Không sao, chị tự đi được." Thẩm Thiên Thiên lịch sự từ chối: "Mau đi tụ họp với đồng đội đi."
Sau khi lên taxi một mình, Thẩm Thiên Thiên đầu óc rối bời, cô lúng túng quẹt điện thoại ngẫu nhiên, cuối cùng mở phần mềm đặt vé, chỉ muốn nhanh chóng mua vé bay về nước.
Cô thế nào cũng không nghĩ tới còn có tầng quan hệ rối rắm như vậy, rốt cuộc cô tìm ký ức để làm gì, tìm ra rồi không chừng sẽ càng thêm khó xử sao?
Cô không biết mình đang trốn tránh điều gì, chỉ cảm thấy hết thảy mọi thứ đều vô cùng hoang đường lại buồn cười. Phó Từ Hành có biết cô có mối quan hệ như vậy với Thịnh Lạc không? Liệu anh có biết người mà cô kết hôn là Thịnh Lạc không?
Thẩm Thiên Thiên quay trở lại khách sạn, vội vàng thu dọn hành lý và hướng ra sân bay.
Mãi cho đến khi lên máy bay, tâm tình thấp thỏm bất an của cô mới cải thiện được một chút.
Nhìn giao diện hệ thống lơ lửng trước mắt, năng lượng hào quang của cô đã thu về 37%. Sau cuộc tiếp xúc ngắn với Phó Từ Hành ngày hôm qua, cô đã thu thập được khá nhiều.
Nhưng trong tương lai... khả năng là cô sẽ không thể thu thập từ anh được nữa. Dù sao còn đến 13% là đủ 50%. Chỉ cần cô thu thập hơn một nửa là không cần sợ bị kịch bản giết chếc.
Phần còn lại chỉ có thể trông chờ vào A Hoàng thôi.
Khi Phó Từ Hành nhanh chóng trở về từ London, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, anh liền muốn mời cô cùng đi ăn tối.
Chỉ là Thẩm Thiên Thiên dường như lại bị mất liên lạc.
Cô tắt máy, đến sảnh khách sạn để tìm thì nói rằng cô đã trả phòng. Phó Từ Hành cảm thấy có điều gì đó không ổn, một nỗi hoảng sợ vô cớ ập đến trong tim anh.
Loại hoảng sợ này đã xảy ra vào ba năm trước.
Lúc đó anh không tìm thấy cô ở đâu, điện thoại cũng không liên lạc được, cuối cùng anh cũng biết được thông tin từ Alice là cô đã trở về Trung Quốc và đính hôn với người khác.
Khi đó, cả hai đang trong giai đoạn mập mờ chưa xác nhận mối quan hệ. Sau khi biết tin, Phó Từ Hành đầu óc như muốn bốc hỏa liền bay về Trung Quốc, muốn ngăn cản cô kết hôn với người khác.
Ai ngờ, vừa đến thủ đô, anh đã thấy tràn ngập tin tức con gái của Thẩm gia bị bắt cóc.
Ba năm trước, Phó Từ Hành không tiền cũng không quyền, để cứu Thẩm Thiên Thiên, anh chỉ có thể nhờ gia đình giúp đỡ. Cuối cùng anh đã đồng ý với yêu cầu của ông nội, và ông của anh đã sắp xếp người đến để giúp anh cứu cô.
Vì cứu cô, anh phải nằm viện hơn ba tháng, khi anh có thể tự do đi lại thì thấy tin cô đã gả người khác.
Ngay thời khắc này, Phó Từ Hành rơi vào tuyệt vọng.
______
Thẩm Thiên Thiên khi về đến nhà đã rất muộn nên cô không đến Thẩm gia để đưa A Hoàng về.
Nằm trên giường, cô mở điện thoại lên, nhìn thấy có hơn N cuộc gọi từ Phó Từ Hành, cô do dự tần ngần mãi mới giơ tay chặn anh.
Một giọng nói trong trái tim cô nói rằng cô phải giữ khoảng cách với anh.
Thẩm Thiên Thiên có chút cáu kỉnh tắt điện thoại, trùm chăn bông lên đầu, thậm chí có chút phát điên lên.
Sáng hôm sau, cô gọi cho mẹ và báo rằng cô đã về.
Thẩm Mỹ Đình kinh ngạc: "Không phải con nói phải chơi hai ngày nữa sao? Sao lại trở về nhanh vậy?"
Thẩm Thiên Thiên trầm ngâm im lặng.
Thẩm Mỹ Đình tinh ý nhận ra có điều gì đó không ổn với con gái mình, bà hỏi: "Thế nào? Có chuyện gì đã xảy ra sao?"
"Không có gì, A Hoàng khỏe không ạ?" Thẩm Thiên Thiên nhẹ nhàng nói: "Lát nữa con sẽ tới đón nó."
"Mẹ nghĩ nó có vẻ không tốt lắm. Từ khi con chó của con đến nhà, nó đã nằm đó và không chịu di chuyển."
"Vậy con sẽ quay về ngay."
Thẩm Thiên Thiên cúp điện thoại của Thẩm Mỹ Đình, liền nhận được cuộc gọi từ thám tử tư.
Khi nghe máy, cô đã thay quần áo và chuẩn bị đi. Thám tử tư nói rằng những chuyện trước đây của Trương Tử Oánh đã được điều tra, mọi thông tin đều được gửi qua email cho cô.
"Cô Thẩm, tôi nghĩ tin này vô cùng tuyệt vời. Sau khi cô đọc xong, chắc chắn cô sẽ cân nhắc xem có nên trả thêm tiền cho tôi không."
Thẩm Thiên Thiên tỏ ý: "Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ gửi khoản thanh toán cuối cùng cho anh sau khi xác nhận thông tin."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thiên Thiên suy nghĩ một chút, cô cũng không vội đi đón A Hoàng, quay đầu trở về phòng bật máy tính lên muốn xem thám tử tư gửi đến tin tức gì.
Dữ liệu được nén thành một tệp. Sau khi Thẩm Thiên Thiên mở tệp, có hơn một chục bức ảnh và tài liệu.
Ảnh chụp là ảnh theo dõi của Trương Tử Oánh. Một số trong đó chỉ có mình cô ta, và một số khác là cô ta cùng những người khác. Nhìn kỹ vào một người phụ nữ nọ đi cùng Trương Tử Oánh, không ai khác chính là đại ngôn mới của Thẩm Thị, Tịch Mỹ Ngọc.
Trương Tử Oánh và Tịch Mỹ Ngọc cũng quen biết nhau?
Thẩm Thiên Thiên đặt ảnh sang một bên, mở tài liệu và đọc kết luận do thám tử tư gửi đến.
Trước khi Trương Tử Oánh bảy tuổi, cô ta sống với mẹ ở quê nhà. Cô ta không có bố và cô ta đã sống với mẹ từ khi còn là một đứa trẻ, và cuộc sống của cô ta tạm gọi là khá tốt. Nhưng cũng trong năm đó, mẹ cô ta bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư và mất sớm.
Rơi vào đường cùng, mẹ của Trương Tử Oánh đã liên lạc với Trương Nhất Chu, người đã ở rể Thẩm gia, muốn giao đứa con gái duy nhất của mình cho anh trai.
Sau khi mẹ của Trương Tử Oánh qua đời vì bệnh tật, Trương Nhất Chu đã đưa Trương Tử Oánh về Thẩm gia.
Và kẻ bắt cóc lúc đó quả thực không phải là bố của Trương Tử Oánh, mà là hàng xóm của cô ta trước bảy tuổi, người vô cùng yêu tha thiết mẹ cô ta.
Người ta nói rằng người này tên là Vương Cường, là một lưu manh trong thị trấn, sau khi mẹ Trương Tử Oánh đưa Trương Tử Oánh về quê, ông ta đã có hảo cảm với mẹ cô ta và từ đó đã chăm sóc hai mẹ con họ.
Có lẽ, đối với Trương Tử Oánh, Vương Cường này không chỉ là bố, mà hơn cả một người bố.
Sau khi đọc thông tin, Thẩm Thiên Thiên hơi khó hiểu. Với thông tin thế này mà tính là vô cùng tuyệt vời ư? Nó thậm chí còn không làm cô chấn động bằng chuyện Phó Từ Hành là chú Thịnh Lạc.
Cô nghĩ nghĩ và gọi cho thám tử tư.
"Cô Thẩm, cô đã đọc hết thông tin chưa?"
"Xong rồi, anh điều tra chuyện này chỉ có thế?" Thẩm Thiên Thiên có chút bất mãn.
"Tất nhiên là nhiều hơn thế." Thám tử tư nói: "Những việc còn lại, tôi nghĩ tôi nên trực tiếp nói với cô."
"Nói tiếp đi." Thẩm Thiên Thiên ngồi trên ghế và nói: "Tôi đang nghe."
"Sau khi tôi đến thăm quê của Trương Tử Oánh, tôi phát hiện ra rằng mẹ của Trương Tử Oánh hoàn toàn không có anh trai mà chỉ có một cô em gái. Không chỉ vậy, bố của cô, ông Thẩm, quả thực cũng có một người em gái nhưng cô em gái này đã ngã xuống sông và chết đuối khi còn nhỏ."
Khi Thẩm Thiên Thiên nghe thấy điều này, cô đã im lặng một lúc. Một ý tưởng táo bạo và thú vị xuất hiện trong đầu cô.
Nếu tất cả những điều này là sự thật, đúng là quá tuyệt vời.
"Theo điều tra của tôi, Tịch Mỹ Ngọc này là dì của Trương Tử Oánh." Thám tử tư nói: "Về quan hệ giữa Trương Tử Oánh và bố cô, tôi không tiện điều tra, trong lòng cô ắt đã tự biết."
"Ra vậy." Giọng điệu của Thẩm Thiên Thiên tương đối bình tĩnh: "Tôi sẽ thêm hoa hồng cho anh, chuyện này không được rò rỉ ra ngoài."
"Yên tâm, tôi có đạo đức nghề nghiệp."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thiên Thiên che trái tim của mình, phải mất một thời gian dài để tim cô đập lại nhịp bình thường. Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục bị kí.ch thích như thế này chắc sẽ bị đau tim mất.
Có phải gần đây ông trời đang thử thách cô phải không? Sao cứ lần lượt cho cô biết những tin tức thú vị như vậy?
Trương Tử Oánh hóa ra là con gái ngoài giá thú của Trương Nhất Chu? Hửm?
Tính tuổi xem nào, Trương Tử Oánh nhỏ hơn cô hai tuổi, vậy là khi cô hai tuổi, Trương Nhất Chu đã gian gian díu díu ngoại tình với mẹ Trương Tử Oánh? Sau đó, tên tra nam cặn bã này tiếp tục giả làm người tốt trước mặt Thẩm Mỹ Đình, và bảy năm sau, Trương Tử Oánh vì mất mẹ nên được đưa về đây.
Nghĩ đến Thẩm Mỹ Đình vẫn còn mơ mơ màng màng, Thẩm Thiên Thiên khẽ khịt mũi, chỉ cảm thấy nhức nhức cái đầu.
Có nên nói cho bà ấy biết không đây?
______