Chương 39: 39: Hoàn

Trồng Mặt Trời

Đăng vào: 11 tháng trước

.



"Sao lại không liên quan?" Trình Châu Hoàn cười híp mắt: "Anh trai là giả, nhưng ông chủ là thật đúng không?"
Tay cầm ly sữa của Hà Tân Dương hơi khựng lại.

"Nhân viên của mình sắp đối mặt với kì thi quan trọng trong đời, tôi làm ông chủ còn muốn giữ người lại ở sở bóc lột sức lao động, có phải rất vô nhân đạo không?" Trình Châu Hoàn đùa giỡn xong nghiêm túc nói: "Dương Dương, trên đường về nhà tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, tạm thời em không cần đi làm, cứ ở nhà ôn tập cho tốt, ba tháng này tôi sẽ không phát lương cho em.

Nếu em thiếu tiền cứ mượn tôi, sau này trả là được."
Hà Tân Dương mở to mắt, không ngờ yêu cầu khó lòng mở miệng của mình lại bị anh Trình nói ra trước một bước.

"Em thấy sao?" Ánh mắt Trình Châu Hoàn ôn hòa như gió nhẹ đầu xuân.

"Em..." Miệng cậu run khe khẽ, rũ hai mắt, một lát sau mới ngẩng lên, nghiêm túc nhìn Trình Châu Hoàn: "Cảm ơn anh Trình."
Trình Châu Hoàn tươi cười đứng dậy: "Thu dọn đồ rồi nghỉ sớm một chút, ngày mai ngủ thẳng đến khi tự dậy rồi lại lên kế hoạch học tập.

Cuối tuần này là Tăng Tích hết thời gian nghỉ sinh rồi, nếu học mãi buồn chán muốn đi lại thì có thể đến sở luật sư dạo một chút.

Không phải cổ đăng lên tường là nhớ em sai, em tới tặng một hộp chân gà là cô ấy vui vẻ cả ngày."
Hôm sau, tạp vụ Tiểu Hà chăm chỉ làm việc cả mộ năm của văn phòng luật sư Trường Thanh xin nghỉ, đám người Viên Đông kêu to gọi nhỏ bảo không quen.

Lúc này Trình Châu Hoàn mới ý thức được Dương Dương đã trở thành một thành viên không thể thiếu của sở luật sư.

Lúc đầu lấy danh nghĩa là tạp vụ đi làm chỉ vì muốn giúp đỡ mặt trời nhỏ một thân một mình không có ai để dựa vào, tiền lương trả cậu cũng không phải là của công ty mà là Trình Châu Hoàn tự bỏ tiền túi.

Nhưng một năm làm việc quả thực Hà Tân Dương giúp sở luật sư không ít việc, nếu không cũng sẽ không được nhiều người nhớ thương như vậy.

Trình Châu Hoàn nghĩ, có lẽ anh thật sự nhặt được một viên ngọc quý rồi.

Sau khi "thất nghiệp", thời gian của Hà Tân Dương trở nên dư dả.

Cậu định ra thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc, mỗi ngày dậy lúc sáu giờ sáng, chuẩn bị bữa sáng cho mình và anh Trình, vừa trông chừng Hắc Ca vừa luyện nghe tiếng Anh.

Buổi sáng lấy những câu làm sai của đề hôm trước ra làm lại; buổi chiều tập trung tinh thần làm đề, mua đồ ăn vo gạo nấu cơm, đợi anh Trình về nấu rau; buổi tối tổng hợp lại thành quả làm được trong hôm nay, sau đó thay đồ vận động chạy bộ 5 km với anh Trình.

Hạng mục cuối cùng là Trình Châu Hoàn đề xuất, nói sức khỏe là vốn liếng quý báu nhất, rèn luyện thích hợp sẽ mang lại cơ thể khỏe mạnh.

Vừa bắt đầu Hà Tân Dương chỉ chạy được 3 km, Trình Châu Hoàn dạy cậu cách khống chế hô hấp, một đường chạy cùng cậu.

Nửa tháng sau Hà Tân Dương đã có thể chạy được 5 km, vừa ra mồ hôi sẽ về nhà tắm nước ấm, cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi một ngày cũng trôi đi theo mồ hôi.

Hình tượng anh Trình trong lòng cậu lại vĩ đại thêm vài phần: văn võ song toàn, đẹp trai nho nhã, trên thì lên tòa án, dưới thì vào quán bar, chạy bộ 5 km cũng không thở dốc, dáng người tốt cực kì.

Điều cuối cùng làm cậu khó mà tin nổi.

Lúc bắt đầu chạy hai người đều mặc quần áo vận động rộng thùng thình.

Gần đây nhiệt độ Sơn Thành tăng cao, cảm giác nóng như lò lửa, vì vậy anh Trình đổi thành trang phục chuyên dùng để chạy cự li dài.

Nửa người trên dán sát ngực, nửa người dưới được quần bó chặt.

Có thể xuyên qua lớp áo mỏng nhìn thấy hai điểm nổi lên trước ngực, mà nửa thân dưới bó sát cách một lớp vải cũng loáng thoáng nhìn thấy hình dạng của "nơi ấy".

Hà Tân Dương nhìn đến hai má đỏ bừng, bị hỏi còn nói xạo là do thời tiết hôm nay nóng quá.

Trình Châu Hoàn không vạch trần cậu, cũng mua cho cậu một bộ nhưng Hà Tân Dương nhất quyết không chịu mặc.

Lần thi thử cuối cùng Hà Tân Dương thi được điểm cao nhất lớp học bổ túc.

Thành tích 675 điểm của cậu đã có thể thi đậu hầu hết các trường nổi tiếng của Bắc Kinh ngoài Thanh Hoa và Bắc Đại rồi.

Tháng sáu, lớp học bổ túc kết thúc.

Trước khi thi đại học một ngày Trình Châu Hoàn lấy lý do có việc riêng nghỉ làm một ngày, tất cả mọi người trong sở luật sư đều biết việc riêng này là gì.

Tăng Tích mới làm mẹ đã bày ra bộ dáng người mẹ hiền từ, khuyên nhủ: "Lão đại, anh đừng căng thẳng quá, anh càng cuống lên Dương Dương sẽ càng khẩn trương."
Đạo lý này Trình Châu Hoàn hiểu, nhưng đến lúc thật sự tiễn Hà Tân Dương vào trường thi anh phát hiện bản thân giống như những bậc phụ huynh mong ngóng con ở bên cạnh, căng thẳng đến mức lòng bàn tay cũng ra đầy mồ hôi.

Dương Dương còn bình tĩnh hơn anh, thi xong ngữ văn thần sắc vẫn không thay đổi, buổi trưa còn ăn nhiều thêm một bát cơm.

Buổi chiều thi khoa học tự nhiên là môn tủ của cậu, Trình Châu Hoàn ngồi ở khu nghỉ ngơi cho phụ huynh của trường Nam Khai nghe mấy người bên cạnh bàn tán con nhà mình xuất sắc thế nào, thầm nghĩ: "Dương Dương nhà mình mới là giỏi nhất."
Chuông vang lên, Dương Dương vĩ đại nhà anh từ xã đã cầm túi bút vẫy vẫy: "Anh Trình!"
Dáng vẻ kia vừa nhìn đã biết là thi rất tốt.

Hai ngày thi đại học trôi qua, Dương Dương về nhà ngủ liên tiếp gần hai mươi tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy thì đáp án các môn đã có đầy trên mạng.

Trình Châu Hoàn cùng cậu đối chiếu đáp án, tính ra Toán đạt 142 điểm, Khoa học tự nhiên 290 điểm, Tiếng Anh thấp nhất, 121 điểm.

Ngữ văn thì khó nói, nhưng chỉ cần đề văn không phải đề khó thì thi đậu Bắc Hàng không thành vấn đề.

Nửa tháng sau có kết quả thi, Dương Dương thi được điểm cao nhất từ trước đến giờ, 679 điểm.

Thầy giáo lớp học bổ túc khuyến khích cậu chọn trường đại học tốt nhất, Trình Châu Hoàn cổ vũ: "Điền trường mà em mong muốn thi đậu nhất."
Lúc nhận được giấy thông báo trúng tuyển khoa Kỹ thuật máy bay của Bắc Hàng, Hà Tân Dương đóng kín cửa phòng cho khách, nửa ngày vẫn chưa thấy ra ngoài.

Trình Châu Hoàn nghĩ cậu trộm khóc một mình trong phòng vì vui vẻ, lại không biết cậu đang làm công tác chuẩn bị trước khi định tỏ tình với mình.

Hà Tân Dương không muốn bày tỏ với anh Trình trước khi mình chưa đạt được thành tựu gì, nhưng cậu đã giữ trong lòng rất lâu rồi, nếu còn đợi nữa không biết chừng ngày nào đó sẽ đẩy ngã anh Trình xuống điên cuồng hôn lấy.


Như vậy không tốt, không phải là hành động của người có văn hóa.

Cậu nghĩ, nếu không thì thẳng thắn trước đi, chấp nhận hay không là chuyện của anh Trình, thẳng thắn hay không là chuyện của cậu.

Sau khi nghỉ hè kết thúc cậu phải đến Bắc Kinh nhập học rồi, trước khi đi cậu muốn tự cho mình một lời giải thích.

Nhưng lời giải thích này cũng không dễ dàng.

Hà Tân Dương quỳ trên mặt đất, đặt ảnh chụp của ba và giấy thông báo trúng tuyển trước mặt.

Cậu nhẹ giọng nói: "Ba, con thi đậu đại học rồi, là Bắc Hàng."
"Mấy năm nay con sống tốt lắm, đã góp đủ tiền rồi, cơ thể cũng không bị bệnh."
"Tháng chín con phải lên Bắc Kinh rồi.

Ba yên tâm, con sẽ tự chăm sóc mình.

Hồi còn trẻ ba muốn làm phi công lái máy bay chiến đấu, con không có lý tưởng cao xa được như ba.

Nhưng làm kĩ thuật viên thiết kế động cơ máy bay chiến đấu hình như cũng không tồi, ba nói xem con có gọi là kế thừa chí hướng của ba không?"
"Hẳn là phải ha."
"Ba, con trai có làm kiêu ngạo không?"
Trong phòng cho khách không có tiếng hồi đáp, động tĩnh gì cũng không có.

Hà Tân Dương thở ra một hơi, im lặng hồi lâu lại nói: "Ba, con có một chuyện muốn nói với ba.

Con..."
"Con thích một người, người ấy lớn hơn con mười tuổi, là một luật sư rất vĩ đại."
"Anh ấy là đàn ông."
"Ba, con muốn tỏ tình với anh ấy.

Nếu anh ấy chấp nhận con, sau này con không thể nối dõi tông đường cho nhà chúng ta nữa."
"Nếu anh ấy không chấp nhận con..."
"Con, con cũng sẽ không buông tay."
"Vì thế, xin lỗi ba."
Trình Châu Hoàn định rửa cho Hắc Ca xong muốn hỏi Dương Dương có muốn đi cùng không, đang chuẩn bị gõ cửa thì Hà Tân Dương mở cửa ra.

Hai mắt cậu ửng đỏ, yên lặng nhìn Trình Châu Hoàn: "Anh Trình."
"Ừ?"
"Bây giờ anh có rảnh không?"
"Có, sao vậy?"
"Em..."

Trái tim Trình Châu Hoàn cũng căng thẳng, dễ dàng đoán được Dương Dương muốn nói gì.

Vốn định đợi Dương Dương ổn định lại tâm tình rồi mới thổ lộ với cậu, không ngờ mới trì hoãn một chút đã bị Dương Dương đoạt trước.

Thôi không sao, anh thầm nhủ.

Nếu em muốn chủ động vậy để em nói là được rồi.

Hà Tân Dương vẫn là người phàm chưa mở thiên nhãn ngày ấy, thật cẩn thận giao trái tim cho anh Trình, không sợ anh Trình không thích, chỉ sợ anh Trình ghê tởm.

"Thích anh." Hà Tân Dương mới nói xong hai chữ bả vai đã run rẩy, đỏ ửng lan từ hai má xuống cổ, ngay cả đầu ngón tay cũng nhiễm một màu đỏ.

Ve ngoài cửa sổ râm ran kêu to, làm nổi bật sự yên lặng đến ái muội trong phòng.

Hà Tân Dương nhìn mũi chân mình, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Anh Trình không có phản ứng gì cả, ngay cả một tiếng cũng không phát ra.

Cậu cực kì không yên lòng nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Đến khi dây đàn trong lòng căng chặt đến sắp đứt, cằm cậu bị ngón tay có vệt chai mỏng nâng lên.

Đối mặt với anh Trình, bốn mắt nhìn nhau làm hô hấp của cậu như ngừng lại.

Đôi mắt của anh Trình dịu dàng như suối nước nóng ấm áp trong ngày tuyết rơi, con ngươi hàm chứa ý cười dầy thâm tình.

Anh Trình vẫn không nói gì cả, chỉ là khép hờ mi chậm rãi tới gần.

Hơi thở hai người quấn lấy nhau, đôi môi cậu lần đầu tiên chạm vào một đôi môi khác.

Hà Tân Dương mở to hai mắt, khoang miệng bị Trình Châu Hoàn lấp đầy.

Trình Châu Hoàn giữ lấy khóe miệng của cậu, dùng ngữ khí vô cùng thành thục lại trấn định đáp lại câu nói "Thích anh" hỗn loạn ban nãy của cậu.

"Dương Dương, anh thích em rất lâu rồi."
Đêm đó, lần đầu tiên của bọn họ thoáng nếm thử rồi kết thúc.

Sau này Hà Tân Dương ngây ngô cũng dần thành thục, nhưng dù tiến bộ thế nào thì cũng bị con sói gian xảo là anh Trình của cậu nắm quyền chủ động.

Hạ đi thu tới, đã đến ngày tới Bắc Kinh rồi.

Trình Châu Hoàn tự mình tiễn Hà Tân Dương đến Bắc Kinh, giúp mang hành lý sửa sang giường chiếu, còn dụng tâm hơn cả người yêu, giống như người cha chăm lo cho con trai mình vậy.

Bạn học không có mắt nhìn còn hâm mộ nói với Hà Tân Dương: "Tân Dương, ba cậu trẻ thật đó!"
Lúc tạm biệt Trình Châu Hoàn giao thẻ ghi nợ "Quỹ giáo dục Tiểu Thái Dương" cho cậu, một là không cho từ chối, hai là không cho đi làm thêm nữa.

Hà Tân Dương dở khóc dở cười, thấp giọng nói: "Quản cũng thật rộng."
Trình Châu Hoàn cười cốc đầu cậu: "Dù sao cũng là cha."
Ngành Kỹ thuật máy bay của Bắc hàng là ngành trọng điểm của quốc gia, cung cấp không ít nhân tài kiệt xuất cho quân sự, bài vở tất nhiên là rất nặng.

Dù Trình Châu Hoàn không nói Hà Tân Dương cũng không có thời gian rảnh để ra ngoài làm thêm.

Nhưng thẻ này vẫn vô dụng với cậu.

Chi phí cho năm nhất đã sớm góp đủ rồi, sau đó năm nào Hà Tân Dương cũng có thành tích xuất sắc, nhận được học bổng cấp quốc gia.

Học phí được miễn toàn bộ phí sinh hoạt cũng dư dả.

Về phần ăn mặc, vốn cậu cũng thấy đủ dùng rồi nhưng mẹ Trình vẫn luôn cảm thấy thiếu, thấy bộ nào ưng ý lại mua cho Hà Tân Dương, cứ vậy đem một thanh niên học ngành kỹ thuật như cậu ăn mặc như minh tinh đang nổi.

Có không ít người thổ lộ với Hà Tân Dương nhưng cậu không đáp lại ai, chỉ lịch sự chân thành từ chối: "Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi."
Phòng ngủ của Trình Châu Hoàn đã trở thành chỗ ở cố định của Hà Tân Dương vào mỗi cuối tuần.

Tuần nào mẹ Trình cũng chờ mong nhất là cuối tuần, sẽ nấu ăn cho cậu những món vừa học được.

Tình cảm của ba Trình không bộc lộ ra rõ ràng như vậy nhưng cũng nhìn ra được ngày càng coi trọng cậu.

Năm tư đại học, Hà Tân Dương bắt đầu đi thực tập ở Trung tâm Nghiên cứu Máy bay chiến đấu Thẩm Phi nằm ở Bắc Kinh.

Sau ba năm chuẩn bị cuối cùng Trình Châu Hoàn cũng dời sự nghiệp ở phía Tây đến Bắc Kinh, quy mô của Trường Thanh được mở rộng hơn nữa.

Còn công việc ở Sơn Thành đã "mời Vinh Hàn trở lại làm việc", giao toàn bộ cho Vinh Hàn xử lý.

Hắc Ca phải chuyển nhà rất không vui, cuối cùng bỏ hai chủ nhân suốt ngày show ân ái để đi theo Chiêu Phàm, rảnh rỗi không có gì làm, chuyên môn làm biểu tượng bán manh cho cục cảnh sát.

Lúc Hà Tân Dương tốt nghiệp thì công việc của Trình Châu Hoàn ở Bắc Kinh cũng đi vào quỹ đạo.

Bất động sản của Trình gia có rất nhiều, có một căn nhà cách trung tâm nghiên cứu rất gần, đi xe mười phút là tới.

Bọn họ ở lại nơi đó, Trình Châu Hoàn rảnh thì đưa Hà Tân Dương đi làm, không rảnh thì cậu tự bắt tàu điện ngầm.

Trình Châu Hoàn cười cậu thân là kĩ sư động cơ nhưng lại không có bằng lái xe, Hà Tân Dương chỉ ôm chăn nói bận quá không có thời gian học.

Tất nhiên là không có thời gian học.

Kỹ sư Hà chia thời gian làm hai phần, một phần cống hiến cho công việc, một phần dành cho anh Trình ngọt ngọt ngào ngào.

Còn chuyện học lái xe tạm thời chưa sắp xếp được ngày.

Vào một ngày đầu mùa đông, Trình Châu Hoàn công tác trở về vừa vặn đúng giờ ăn cơm, vì vậy lái xe đến trung tâm nghiên cứu đón Hà Tân Dương.

Lúc đang đợi đèn đỏ, một đám trẻ con hát một bài nhạc thiếu nhi sôi nổi đi qua vạch kẻ đường cho người đi bộ.

Trình Châu Hoàn mở cửa sổ xe xuống, nghe thấy giọng hát non nớt rất buồn cười.

"La la la, trồng mặt trời!"
"La la la, trồng mặt trời!"
"La la la la, la la la la, trồng mặt trời!"*.