Chương 29: 29: Đại Kết Cục

Trời Còn Đổ Mưa, Em Chưa Quên Người

Đăng vào: 12 tháng trước

.


"Bùm.."
Tiếng nổ vang lên, hai chiếc xe xuất phát cùng lúc, cùng lao trên con đường uốn lượn quanh co với tốc độ nhanh như tên bắn.

Lộ Minh lo lắng đứng đợi ở vạch đích, cậu đi đi lại lại, mắt mở to, nhìn chăm chú gần như không chớp mắt về phía trước.
Tiếng động cơ xe gầm gừ vọng tới, tim Lộ Minh như muốn nhảy ra ngoài, cậu căng thẳng nắm chặt tay.

Cuối cùng một chiếc xe đua màu đỏ lao đến vạch đích với tốc độ chóng mặt.

Trong lòng Lộ Minh như nở hoa, đặc biệt khi nhìn thấy chiếc xe bạc bị xe đỏ cho hít khói, cậu vui sướng suýt nhảy cẫng lên.
Cảnh Thù dừng xe lại, cô vừa định quay đầu nhìn sang Kỉ Ngôn Thanh liền bị một nụ hôn đầy mạnh mẽ đầy mị lực chặn lại.

Lộ Minh đứng cách đó không xa thấy Cảnh Thù đã dừng xe, cậu vội vội vàng vàng chạy tới muốn ăn mừng chiến thắng cùng cô nhưng khi đến nơi cậu ngay lập tức đứng đơ ra như tượng, ngây ngốc nhìn vào trong xe.
Cảnh Thù không biết Kỉ Ngôn Thanh đã hôn mình bao lâu, cô chỉ biết cơn kích động sau khi vừa hoàn thành cuộc đua xe lúc này càng khiến đầu óc cô tê dại.

Sau khi bình ổn lại hơi thở, Cảnh Thù mới ý thức được mình đang ở đâu, ngay lập tức cô đỏ ửng mặt, không dám nhìn Kỉ Ngôn Thanh mà chạy ra khõie.
Đảo mắt tìm kiếm bốn phía, Cảnh Thù mím môi đi về phía Lộ Minh.
"Sao chỉ có một mình em thế, những người khác đâu rồi?"
Lộ Minh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Cảnh Thù.


Cảnh Thù cảm thấy không thoải mái, cô nhấc tay tặng cậu một cái "vuốt ve" lên má, nói: "Bị ngốc à?"
"A.."
Lộ Minh kêu đau, bắt đầu lên án cô: "Chị, chị với anh rể siêu thật đấy.

Thi xong mọi người đợi chị bao lâu không thấy chị ra khỏi xe, em phải đi nhận giải hộ xong đứng ở chỗ đón toàn gió lạnh này đợi chị.

Mọi người đi hết cả rồi, em vẫn phải ở đây chịu cảnh bị thồn cẩu lương, hu hu hu em khổ quá mà."
"Nghiêm túc tí đi." Bấy giờ mặt Cảnh Thù không còn đỏ, tim cũng không đập loạn nữa.

Thấy Kỉ Ngôn Thanh xuống xe, cô trả chìa khóa lại cho Lộ Minh, vỗ vỗ vai cậu: "Bé ngoan, hôm nào chị dẫn em đi ăn bù, giờ chị phải về với anh đây.

Tí về chị gửi địa chỉ cho em, hôm nào em thích thì cứ tới chơi."
"Dạ."
Lộ Minh đáng thương đứng nhìn theo họ, cho đến khi vợ chồng Cảnh Thù khuất khỏi tầm mắt, thần thái trên gương mặt cậu dần trở nên ủ rũ, thật chẳng khác gì một em bé đáng thương bị chị gái bỏ rơi.

Lộ Minh thầm than thở mấy câu, nhìn phần thưởng trên tay, cậu chợt nhận ra mình quên trao lại giải cho chị Cảnh mất rồi.
Lần này Cảnh Thù ngồi ở ghế lái phụ, trời đã về khuya nhưng trên đường vẫn còn rất nhiều xe cộ qua lại.

Cảnh Thù quan sát dòng người hỗn loạn, lại nhìn về phía một Kỉ Ngôn Thanh trầm ổn trong xe.

Cô chưa bao giờ cảm thấy yên lòng hơn lúc này.

Ở giữa thế giới huyên náo, giữa dòng người tấp nập, cô lại được ở bên anh.

Lần đầu tiên cô có điểm tựa để chạm vào tương lai - ở tương lai đó cô có anh.
"Em yêu, em còn nhìn anh như vậy, anh không chắc có thể lái vững chiếc xe này về nhà đâu."
Giọng nói khàn khàn của Kỉ Ngôn Thanh vang lên, Cảnh Thù đã hoàn toàn đắm chìm trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy.

Lần này cô không chạy trốn, cô nhìn thẳng vào anh, nở một nụ cười ngọt ngào.
* * *
Một tháng sau, trong phòng bệnh VIP, Kỉ Ngôn Thanh lo lắng chờ kết quả với Cảnh Thù.

Dạo gần đây cô ăn uống không vào, ngủ cũng chẳng ngon giấc khiến anh rất sốt ruột nên vội vàng kéo cô tới bệnh viện kiểm tra.

"Anh bình tĩnh lại đi, em chỉ mệt với nôn nao một chút thôi.

Chắc do em ăn nhầm phải gì đó, sau này em chú ý hơn là được mà, nhìn anh sợ chưa kìa." Cảnh Thù vừa nói vừa nhận lấy quả táo anh đã gọt sẵn vỏ cho cô.
Kỉ Ngôn Thanh nghe thấy cô nói vậy, lông mày càng nhíu chặt lại, quyết định sau này anh sẽ phải chú ý hơn đến vấn đề ăn uống của cô.
Tiếng gõ cửa vọng tới, bác sĩ cầm báo cáo đi vào, trên mặt nở một nụ cười rất tươi: "Chúc mừng giám đốc Kỉ, Kỉ phu nhân đã có thai được một tháng rồi.

Những triệu chứng mà anh nói trước đó đều lại hiện tượng bình thường lúc mang thai.

Thể chất của phu nhân rất tốt, sau này chú ý theo dõi một chút nhất định sẽ sinh được một em bé vô cùng khỏe mạnh."
Cảnh Thù tròn xoe mắt, không dám tin những lời bác sĩ nói.
Cô có thai rồi sao?
Kỉ Ngôn Thanh lại càng bất ngờ hơn, anh lặng người hỏi lại bác sĩ: "Ý anh là vợ tôi có thai, chúng tôi có con rồi?"
"Đúng vậy thưa giám đốc Kỉ, anh sắp được làm bố rồi." Bác sĩ rất thấu hiểu tâm trạng hạnh phúc của anh, biết ý nên đi ra ngoài.
"Em..

chúng ta..

chúng ta có con rồi, là con của anh và em, con của chúng ta." Từng cơn sóng vui sướng thi nhau hò reo trong tim anh, Kỉ Ngôn Thanh ôm Cảnh Thù cười ngây ngốc.
Cảnh Thù đẩy anh ra, bĩu môi đáp: "Anh còn nói nữa à, sao anh không dùng đồ bảo hộ, em còn trẻ như này, sao mà..

sao mà đã có con rồi."
Nghe vậy sự vui sướng trong lòng Kỉ Ngôn Thanh bỗng tuột dốc, ánh mắt bỗng có chút u sầu, anh lo lắng hỏi: "Em, em không muốn sao?"
Khoảnh khắc ấy trong mắt anh tràn ngập nỗi bất an, vòng tay ôm cô càng thêm chặt.

Cảnh Thù cũng không phải không thích, nhưng thấy anh chỉ vì một câu nói của mình mà hoảng hốt như vậy, trái tim cô bỗng mềm nhúm, cô đưa tay vuốt ve gương mặt anh, dịu dàng nói: "Đã thế này rồi còn không muốn được sao, nếu không có người chuẩn bị khóc rồi đây này."
Tâm trạng ban nãy như trượt xuống địa ngục của Kỉ Ngôn Thanh lại phấn chấn trở lại.

Anh nhìn cô đắm đuối, đặt môn nụ hôn lên môi cô, áp trán mình vào trán Cảnh Thù, nói: "Em yêu, cảm ơn em.

Anh luôn cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh, khiến anh cảm thấy không thật, thật sự không phải anh đang nằm mơ chứ?"
Đôi mắt anh đong đầy sự ấm áp, dịu dàng.

Cảnh Thù ôm anh chặt hơn, đặt môn nụ hôn nhẹ tựa long vũ lên má anh, thấp giọng nỉ non: "Đồ ngốc, đây không phải mơ, là sự yêu mến của ông trời dành cho chúng ta.

Nếu đây là mơ, thì cũng là giấc mơ một đời, trong mơ có anh, có em, có con của hai ta, là mãi mãi."
Ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp, đậu nhẹ trên thân ảnh hai người đang ôm chầm lấy nhau.

Tia nắng nhảy nhót đùa nghịch, trời đất rộng mở bao lấy hai người, mọi thứ thật yên bình, thật tươi đẹp.
Kỉ Ngôn Thanh nghĩ, Cảnh Thù chính là năm tháng của cuộc đời anh.

Anh sẽ bảo vệ cô cả đời này, hoàn thành giấc mơ hạnh phúc của một đời người..
(Hết).